Tô Dịch Thừa có chút mỏi mệt mở cửa đi vào, thả cặp công văn trong tay lên
trên ghế sô pha trong phòng khách, người cũng theo đó ngồi xuống ghế sô pha.
Ngửa đầu tựa vào ghế sô pha, dường như tối nay uống khá nhiều, dự án ban khoa
học kỹ thuật kia đã được công bố chính thức bằng văn kiện, mấy ngày nữa sẽ bỏ
phiếu chọn ra người phụ trách dự án. Thật ra thì trong quan trường xác thực là
có quyết định nội bộ, lão Trương mới đây gọi điện cho anh, bảo anh chuẩn bị kĩ
càng bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp nhận công việc, hơn nữa còn bảo anh chuẩn
bị lời phát biểu sau khi được bổ nhiệm
Hiển nhiên tin tức rất nhanh bị rò rỉ, hai ngày nay, anh phải đi xã giao
nhiều hơn rất nhiều, muốn từ chối, nhưng từ chối không được.
Buổi tối uống nhiều rượu, mặc dù không say, nhưng mà đầu rất choáng váng, vừa
rồi trở về là do thư ký Trịnh tìm xe taxi, xe cũng để lại thị ủy rồi.
Cửa thư phòng bị mở ra, An Nhiên ngáp bưng cái chén đi ra rót nước, hai ngày
này cô bận bịu nhiều việc, một mực bận bịu chuyện bản thiết kế ‘trang viên thể
thao’ kia, hôm nay là cuối tuần, ngồi trong thư phòng cả ngày, cuối cùng cũng đã
vẽ ra được đại khái hình dạng bản vẽ. Hai ngày nay trừ bận rộn chuyện bản vẽ,
chuyện Lâm Lệ cô vẫn luôn lo lắng, may mắn, khi sáng đến viện thăm cô ấy, dường
như cô ấy đã khá hơn rất nhiều, trên mặt mặc dù không nở nụ cười nhiều, nhưng
cũng không trống rỗng như trước, mẹ Lâm lặng lẽ nói cho cô biết hai ngày nay Lâm
Lệ đã tốt hơn nhiều, mặc dù khẩu vị vẫn không tốt, nhưng cô ấy vẫn cố gắng ép
mình ăn nhiều, bà biết đây là cô ấy đang cố gắng không để mình và ba Lâm lo
lắng, mặc dù trong khoảng thời gian này sẽ rất gian nan, nhưng bà tin tưởng Lâm
Lệ sẽ khá hơn, có thể trở về một Lâm Lệ thích cười trước kia, một Lâm Lệ không
có buồn phiền.
Thật ra thì An Nhiên nhìn ra được Lâm Lệ cũng chưa hoàn toàn buông xuống, có
đôi khi, trong lúc lơ đãng cô có thể bắt gặp tay cô ấy vuốt vuốt bụng, như muốn
tìm cái gì, sau đó vuốt ve, nước mắt lại chảy xuống, rồi sợ bọn họ nhìn thấy nên
nhanh chóng để xuống, có đôi khi, lơ đãng cô còn có thể bắt gặp cô ấy luôn len
lén lấy tay lau đi dòng nước mắt trên mặt.
An Nhiên biết cô đang cố gắng hết sức rồi, dù sao tình cảm nhiều năm như vậy,
nói buông tay, cũng không phải bỗng chốc có thể không nghĩ nữa, cô ấy cần thời
gian, tất cả bọn họ cần thời gian.
Mải mê suy nghĩ đi vào phòng bếp, khi đi qua phòng khách mới phát hiện ra Tô
Dịch Thừa đã trở về.
"Tô Dịch Thừa?" Bưng cái chén đi vào phòng khách, đặt cái chén lên bàn trà,
nhìn anh nhắm hai mắt dựa đầu vào ghế, trên người tràn đầy mùi rượu.
Thấy anh không trả lời, An Nhiê tiến lên, vỗ nhẹ anh, lại nhẹ giọng gọi: "Tô
Dịch Thừa?"
Tô Dịch Thừa không mở mắt, đột nhiên đưa tay, dùng sức kéo An Nhiên ngồi lên
đùi của mình, vùi đầu vào hõm vai cô, hai tay vòng qua thắt lưng cô.
An Nhiên sửng sốt một lúc lâu mới kịp phản ứng, đưa tay vỗ vỗ anh: "Tô Dịch
Thừa, anh làm sao vậy? Uống rượu say sao?"
Cau mày thầm nói: "không phải đã bảo anh đừng có uống rượu nữa mà, chẳng biết
quý trọng dạ dày của mình."
Tô Dịch Thừa chậm rãi ngẩng đầu, híp mắt nhìn cô cười, nói: "Anh thích bộ
dạng lúc em đi ra ngoài cùng anh?"
An Nhiên sửng sốt, có chút khó hiểu, hỏi: "em đi ra ngoài với anh là cái dạng
gì?" Mới chỉ cùng ra ngoài trong một trường hợp chính thức, cũng không có dồn
sức trang điểm, nên thành cái dạng gì sao!
Tô Dịch Thừa lại vùi đầu vào cổ cô, rầu rĩ nói: "ở bên ngoài, em sẽ gọi anh
là Dịch Thừa." Anh thích cô gọi tên anh bằng hai chữ, giọng nói dịu dàng, rất dễ
nghe.
Thấy anh nói như thế, lúc này An Nhiên mới nhận ra đúng là có chuyện như thế,
ở bên ngoài, vì thân phận đặc biệt của anh, làm bà xã của anh cần đủ khí thế và
phong thái, cô luôn sợ mình làm không tốt, cho nên mỗi lần cùng anh ra ngoài,
luôn thận trọng hơn, thận trọng như thế nên cô sẽ không quên cô đóng vai một
quan phu nhân tốt phải chăm chú nhìn anh, dịu dàng gọi tên anh.
Mà ở trong nhà, dù anh đối xử rất tốt với cô, nhưng dù tốt thế nào, có lẽ là
do thời gian không lâu, dù thế nào cô cũng không được tự nhiên, vẫn có chút
không thoải mái được, cho nên lần nào cũng gọi cả tên họ của anh.
"Anh... rất để ý sao?" An Nhiên có chút không xác định hỏi.
Tô Dịch Thừa buông cô ra, nhìn chăm chú vào mắt cô, xem ra anh thật sự phải
khai thông cho cô về vấn đề xưng hô này, nghĩ như vậy, liền nghiêm túc hỏi: "em
cảm thấy một người vợ. lúc nào cũng lấy tên họ ra gọi chồng mình, đây là bình
thường sao?"
An Nhiên ngẩn người, cuối cùng lắc đầu, hình như đúng là nghe không được tự
nhiên.
Tô Dịch Thừa mỉm cười gật đầu, việc cô lắc đầu là một đáp án vừa lòng trong
kế hoạch của anh, tiếp đó lại hỏi: "vậy sau này em gọi anh là gì?"
An Nhiên suy nghĩ một chút, thăm dò gọi: "a Thừa?" Dường như tất cả mọi người
đều gọi anh như thế, bố chồng, mẹ chồng, ông nội, còn có Diệp Tử Ôn, Tiêu hội
trưởng đều như thế.
Tô Dịch Thừa nhíu mày, khom người hôn môi cô, khẽ cắn môi cô, nói: "anh thích
em gọi anh là Dịch Thừa."
An Nhiên cười khẽ, đáp lại nụ hôn của anh, trong lúc thân thiết, dán vào môi
anh khẽ gọi: "Dịch Thừa."
Cũng không biết là do giọng nói dịu dàng, đặc biệt hấp dẫn người khác, hay là
do rượu trong cơ thể lúc này phát huy tác dụng, nụ hôn vốn chỉ mang tính chất
trừng phạt đã trở nên nồng nàn, lực ôm cô của Tô Dịch Thừa từ từ tăng lên, dường
như muốn cô nhập vào máu thịt mình, để hai người hợp làm một thể.
An Nhiên không nghĩ tới nụ hôn này sẽ trở nên ngày càng khó cứu vãn, cái ôm
của anh ngày càng nóng bỏng, nụ hôn của anh ngày càng sâu sắc, mặc dù bản thân
muốn đẩy anh ra, nhưng đến lúc đưa tay ra đẩy, chỉ cảm thấy cả người không có
hơi sức, cô có thể cảm giác được tư thế ngồi của hai người vừa rồi, đã biến
thành nửa nằm xuống. Mà tay anh đã thấp dần luồn vào thăm dò trong vạt áo cô,
nhen nhóm ngọn lửa nóng trên người cô, rất nhanh, quần áo bị cởi ra, mà nụ hôn
của anh cũng từng chút từng chút đi xuống dưới.
"Đừng..." An Nhiên nghẹn ngào, ngượng ngùng sử dụng chút hơi sức cuối cùng
đẩy anh ra, nhìn anh: "anh, anh còn chưa."
Hai tay Tô Dịch Thừa chống ở hai bên sườn cô, mắt nhìn chằm chằm vào cô, ngọn
lửa trong đôi mắt dường như có thể đốt cháy người, mồ hôi trên trán làm ướt tóc
anh, áo sơ mi không biết đã bị nới lỏng từ lúc nào, nhiệt độ của cả người và căn
nhà đều tăng lên cao.
"Em xác định không muốn sao?" Tô Dịch Thừa chịu đựng nhìn cô phía dưới mình,
thanh âm căng cứng như dây cung, ám ách, trầm thấp.
An Nhiên nhìn chằm chằm anh, nhìn anh vì mình mà cố nén dục vọng, cũng nhìn
thấy bản thân trong mắt của anh, không nói nổi lời từ chối, giơ tay lên nhẹ
nhàng chạm vào khuôn mặt anh, khẽ nói: "về phòng, về phòng được không?" Cũng
không biết là có phải nhiệt độ trong phòng đang thiêu đốt cô không, mặt cô đỏ
au, dường như có thể nhỏ ra máu.
Tô Dịch Thừa cười nhẹ, không nói chuyện, ôm thắt lưng cô, đá văng cửa phòng
đi vào trong.
An Nhiên hối hận rồi, vô cùng vô cùng hối hận, hối hận không nên nhất thời
mềm lòng, mới khiến cho mình hôm sau cả người sắp mệt rã rời rồi! An Nhiên nằm ở
trên giường, ngoài cửa sổ ánh nắng rực rỡ, xuyên qua mành cửa sổ, chiếu vào
trong phòng, ánh sáng kia đã nhắc nhở lúc này đã không còn sớm, người bên cạnh
sớm đã không còn ở đây, bên giường cũng đã lạnh như băng.
Mở mắt nằm ở trên giường một lúc lâu, An Nhiên mới chống tay muốn thức dậy,
đau nhức trên người lại nhắc nhở cô một lần nữa về sự điên cuồng tối qua, trong
lòng lại hung hăng mắng chửi Tô Dịch Thừa thêm mấy lần, nhưng có chút hâm mộ thể
lực anh lại dồi dào như thế, rõ ràng tối qua người dùng sức nhiều hơn chính là
anh, hơn nữa nếu cô không nhớ nhầm thì tối qua mình bị anh dày vò đến mê man ngủ
đi hẳn là lúc hơn một giờ sáng rồi, sáng sớm nay, mang máng anh dậy lúc sáu giờ
đi tập thể dục, dường như lúc đi làm còn nói gì đó bên tai cô.
"Chẳng lẽ tập thể dục buổi sáng thật có thể rèn luyện thể lực vượt trội?" An
Nhiên nói thầm.
Lê lết thân thể mệt mỏi xuống giường, lấy bộ quần áo mà sáng nay Tô Dịch Thừa
đã chuẩn bị cho cô, đi thẳng vào nhà tắm, xả nước, thong thả tắm rửa, khi trở ra
nhìn đồng hồ báo thức đặt trên tủ đầu giường, đã gần 11 giờ rồi. Xoa bóp cái cổ
rồi đi ra ngoài, từ tối qua đến giờ đúng là hơi đói, đi vào bếp xem một chút xem
có gì có thể cho vào bụng, ở trên tủ lạnh trong bếp nhìn thấy tấm giấy ghi nhớ
mà Tô Dịch Thừa để lại. "Trong tủ lạnh có sandwich, đun nóng lên rồi ăn."
Nhàn nhạt cười, vì sự quan tâm tỉ mỉ của anh mà cảm thấy trong lòng ấm
áp.
Lúc chiều An Nhiên mua hoa quả đến thăm Lâm Lệ, lúc vào cửa, vẫn nhìn thấy
Trình Tường chờ bên ngoài, mấy ngày nay dường như anh ta hốc hác đi rất nhiều,
ngay cả râu ria mới mọc cũng không cạo, hoàn toàn không còn vẻ tuấn tú trước
kia, nếu trước đây Lâm Lệ nhìn thấy một Trình Tường như vậy, biết đâu cô ấy sẽ
không đâm đầu vào ngõ cụt, từ trước đến giờ cô ấy đều thích mỹ nam, nhưng mà sự
đời khó đoán, ai biết bọn họ sẽ ra nông nỗi này.
"Lâm Lệ cô ấy có khỏe không?" Đứng trước phòng bệnh, Trình Tường chắn trước
mặt cô hỏi như vậy.
An Nhiên nhìn anh ta, trong lòng không khỏi cảm khái, bọn họ đã từng là bạn
rất thân, nhưng bây giờ......
Thản nhiên nói: "Rất khỏe."
Trình Tường gật đầu, khóe miệng nhẹ nhàng cười gượng: "vậy thì tốt."
Nhìn anh ta, rồi khuyên nhủ: "anh trở về đi thôi, Lâm Lệ sẽ không gặp anh."
Lần này trái tim Lâm Lệ đã hoàn toàn chết lặng, hoàn toàn quá đau đớn, cho nên
mới phải hoàn toàn từ bỏ. Lần này Trình Tường thật sự làm tổn thương cô ấy quá
sâu, trước mặt bao nhiêu người chạy khỏi hôn lễ, cũng vì anh ta, đã làm mất đi
đứa bé, gặp phải từng chuyện từng chuyện này đã khiến người ta khó chịu rồi,
huống chi anh ta còn khiến cho Lâm Lệ một lần hứng chịu tất cả, bảo sao người ta
phải từ bỏ.
"Anh đợi ở đây, không gặp anh cũng không sao, anh biết cô ấy không sao là
được." Nhìn phòng bệnh, Trình Tường nhàn nhạt nói.
"Sớm biết hôm nay cớ gì hồi đó làm, hai người đi đến nông nỗi như bây giờ đều
là tự anh gây ra, anh coi tình yêu của Lâm Lệ là đương nhiên, căn bản không hề
quý trọng tình cảm của cô ấy dành cho anh." An Nhiên có chút tức giận chỉ
trích.
Trình Tường cười gượng, nói: "anh chưa từng nghĩ sẽ rời bỏ cô ấy."
"Vậy anh đã làm cái gì." Hết lần này đến lần khác đi gặp người phụ nữ kia,
thậm chí vì người phụ nữ kia mà chạy khỏi hôn lễ, anh ta như thế, muốn người
khác nghĩ thế nào, muốn Lâm Lệ nghĩ thế nào.
Trình Tường ngồi ở đó, một câu cũng không nói được.
An Nhiên đứng một lúc, cuối cùng lắc đầu xoay người đi thẳng vào phòng
bệnh.
Hôm nay Lâm Lệ đã chuyển biến khá hơn hôm qua, thấy cô đi vào, khóe miệng
cũng mơ hồ cười lên, nói: "không phải là mi bận bịu thiết kế sao, không cần ngày
nào cũng tới đây."
"Không muốn ta tới, vậy mi xuất viện sớm một chút cho ta, đừng có ở lì trong
bệnh viện, xui xẻo." An Nhiên đặt hoa quả xuống, đúng lúc mẹ Lâm đi từ phòng vệ
sinh ra, nhìn thấy An Nhiên, vội vàng cười nói: "An Nhiên đến rồi." Vừa nói vừa
vội vàng khách sáo rót nước cho An Nhiên. Bọn họ không quen ai ở đây, Lâm Lệ
cũng không có nhiều bạn bè, lần này Lâm Lệ nằm viện, mọi chuyện may nhờ có vợ
chồng An Nhiên hỗ trợ: "uống ngụm nước đã."
An Nhiên vội đưa hai tay nhận lấy, nói: "mẹ Lâm, bác không cần khách sáo với
cháu như vậy."
Ngồi xuống ghế sô pha, An Nhiên thuận miệng hỏi thăm tình hình Lâm Lệ hôm
nay, mẹ Lâm nói cho An Nhiên, Lâm Lệ bình thường, ở lại bệnh viện hai ngày là có
thể xuất viện. Ngoài ra, bà còn nói, chỉ cần chờ Lâm Lệ xuất viện, bọn họ liền
về quê, dù sao bây giờ ở đây Lâm Lệ cũng không có nghề nghiệp, trở về đó, cũng
tiện cho hai ông bà chăm sóc.
Nghe Lâm Lệ nói sẽ về quê, An Nhiên vội vàng ngoảnh đầu lại nhìn Lâm Lệ, hỏi:
"mi muốn đi về?" Cô nghĩ Lâm Lệ muốn nghỉ dưỡng một thời gian, không nghĩ tới cô
ấy muốn rời khỏi Giang Thành.
Lâm Lệ nhàn nhạt nhìn cô ấy, khẽ cười, gật đầu, "ừ."
"Lâm Lệ, mi......"
Lâm Lệ ngắt lời cô, nói: "ta biết mi muốn nói gì, nhưng mà ta đã nghĩ kĩ, ba
mẹ ta cũng không còn trẻ rồi, trong nhà cũng không có anh chị em nào khác, nếu
ta còn ở lại Giang Thành, bọn họ ở nhà, xa như thế, bọn họ thật cũng không vui
vẻ, không có ai bên người. Cho nên, ta muốn trở về, bọn họ nuôi ta bao nhiêu năm
như vậy, sắp tới đến lúc ta phải phụng dưỡng tốt họ rồi."
"Lâm Lệ, Giang Thành có lẽ có rất nhiều chuyện khiến mi không vui, nhưng mà
cũng rất nhiều chuyện vui để hồi tưởng, mi thật sự cam lòng bỏ đi sao?" Cái gì
mà cần chăm sóc ba Lâm mẹ Lâm, chẳng qua chỉ là cái cớ, cô ấy chỉ muốn trốn
tránh, tránh khỏi nơi đau lòng này.
Lâm Lệ nhàn nhạt lắc đầu, mở miệng nói: "những hồi ức vui vẻ đều liên quan
đến anh ta, ta không muốn phải nhớ lại. Nói ta trốn tránh cũng tốt, nói ta không
dám đối mặt cũng được, có một số việc, ta cần thời gian để quên đi."
An Nhiên im lặng, nhìn cô ấy, một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng, "mi thật sự
quyết định rồi?"
Nhìn cô, Lâm Lệ bình tĩnh gật đầu, "ừ, quyết định." Nơi này đúng là có rất
nhiều kỉ niệm rất tốt đẹp, rất vui vẻ, nhưng mà những kỉ niệm kia đều là người
đó cho cô, mà anh ta cũng cho cô những kí ức cực kỳ đau đớn, những kí ức đó, nhớ
lại một lần, là một lần đau thấu xương, ở lại Giang Thành, đau đớn còn nhiều hơn
vui vẻ. Mười năm nay cô sống vì người khác, sau này cô muốn là chính mình.
Biết là ý cô đã quyết, An Nhiên không nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu tôn trọng
quyết định của cô.
Có lẽ ra đi là sự lựa chọn tốt nhất cho cô ấy, đã muốn làm lại từ đầu, vậy
nên đổi nơi chốn mới có thể cho cô một cuộc sống mới. Có lẽ sau này các cô không
có nhiều cơ hội gặp lại, nhưng mà nếu làm thế đối với cô ấy là tốt nhất, thì cô
làm sao phản đối được.
An Nhiên lại ngồi cùng Lâm Lệ thêm một lúc lâu, rồi mới rời đi. Lúc đi, Trình
Tường vẫn ngồi trên ghế nhựa bên ngoài, nhìn cô đi ra, khẽ gật đầu với cô.
An Nhiên nhìn anh ta, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì, xoay
người rời đi.
Có lẽ vì biết Lâm Lệ sẽ đi ngay, nên tâm trạng An Nhiên hơi rầu rĩ, chậm rãi
đi dọc hành lang bệnh viện, trong lòng có loại cảm giác buồn rầu khó tả.
Toàn nhà bệnh viện đúng lúc chắn nắng, lúc này trong vườn hoa bệnh viện, có
rất nhiều người nhà và bệnh nhân qua lại trên bãi cỏ, cũng có người ngồi trên
ghế đá chuyện trò.
An Nhiên đi ngang qua, vô ý nhìn theo, nhưng trùng hợp lại thấy một thân ảnh
nho nhỏ quen thuộc, một mình ngồi trên một cái ghế đá, tay cầm đồ chơi, nhưng
khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ tâm tình không tốt lắm.
An Nhiên bước lên, nửa ngồi xuống trước mặt đứa bé, đứa bé này không phải ai
khác, chính là con trai Chu Hàn, đứa trẻ ngày đó bị dị ứng hải sản nghiêm trọng,
bây giờ mới nhớ ra hai ngày trước gặp phải Chu Hàn ở siêu thị gần bệnh viện, anh
ta đã nói là tiểu quỷ nhà anh ta sốt cao phải nằm viện, không ngờ hôm nay trùng
hợp lại gặp ở đây.
"Hắc, anh bạn nhỏ, có nhớ cô không?" An Nhiên mỉm cười chào hỏi đứa bé
kia.
Đứa bé nhìn chằm chằm An Nhiên, dường như mãi một lúc mới nhận ra An Nhiên,
nhìn cô một lát, thế mà lại cúi thấp đầu tiếp tục nhìn chăm chú vào cái robot
biến hình trong tay.
An Nhiên ngồi xuống cạnh cậu bé, nhìn hỏi nó: "ở đây một mình sao, cha cháu
đâu?"
Nghe vậy, thằng bé ngẩng đầu nhìn cô một cái, lại không nói chuyện, sau đó
liền quay đầu đi, tiếp tục nhìn chằm chằm vào món đồ chơi trong tay.
An Nhiên chán chường, nhưng cũng không thèm để ý, quyết định ngồi cạnh cậu
bé, trước khi người chăm nom nó quay lại, mình sẽ ở cùng nó.
Một y tá trẻ tuổi lúc này đến đây, nhìn xung quanh một lát, dường như không
tìm được người, hỏi thằng bé: "Chu Gia Bân, cháu gọi cho bố cháu chưa? Lúc nào
anh ta tới đây đón cháu xuất viện."
Đứa bé kia ngẩng đầu nhìn cô y tá trước mắt, cuối cùng lắc đầu.
Cô y tá hơi không hài lòng nhíu mày, nói thầm: "sao lại có người cha vô trách
nhiệm thế a, bệnh tình đứa bé này đã chuyển biến tốt mấy ngày rồi, cũng không
thấy đến chăm nom, xuất viện cũng không có ai đến đón, phụ huynh cái kiểu gì vậy
a."
Dường như An Nhiên nghe ra nguyên do, liếc nhìn thằng bé, vội vàng đứng lên
hỏi cô y tá kia: "cô y tá, cô vừa mới nói gì a, cha đứa bé vẫn chưa tới đây
sao?"
Cô y tá nhìn cô, hỏii: "cô là?"
"Ách, tôi quen cha đứa bé này." An Nhiên giải thích.
Cô y tá kia hiểu rõ, gật đầu, nói: "thế nếu cô là bạn của phụ huynh đứa bé,
vậy cô có thể giúp đỡ liên lạc với cha thằng bé không, sao mấy ngày nay cũng
không thấy bóng dáng, ném con ở lại bệnh viện này rồi đi, đứa bé này đã hạ sốt
rồi, sức khỏe đã không còn gì đáng ngại nữa. Cô bảo anh ta nhanh tới lo liệu thủ
tục xuất viện, không nên chiếm giường lâu như vậy, hơn nữa, vi khuẩn gây bệnh
cảm cúm rất nhiều, cứ ở lại bệnh viện lâu thế này cũng không tốt cho thằng bé."
Nói xong, xoay người đi về.
An Nhiên hơi bất ngờ, cô nhớ khi gặp Chu Hàn là ba ngày trước, chẳng lẽ ba
ngày qua anh ta cũng không đến bệnh viện, hay là anh ta căn bản đã quên con mình
ở bệnh viên?
An Nhiên nhìn thằng bé, thấy nó cúi đầu, mở miệng hỏi: "mấy ngày qua cha cháu
không tới đây sao? Không ai ở bên cạnh cháu sao?"
Đứa bé có lẽ là hơi hướng nội, không nói chuyện, chỉ yên lặng lắc đầu.
An Nhiên chỉ cảm thấy người này quá vô trách nhiệm rồi, con mình nằm viện
mấy ngày thế mà chẳng quan tâm gì, cũng không qua xem. Vừa định hỏi thằng bé số
điện thoại của Chu Hàn không, thì mới nhớ hôm đó vì chuyện dây chuyền, anh ta đã
cho mình số điện thoại.
Lấy điện thoại di động ra bắt đầu tìm lại lịch sử trò chuyện, gọi dãy số kia,
điện thoại vang lên một lúc mới được người đón nghe. Ở bên kia điện thoại Chu
Hàn dường như khá bất ngờ với cuộc điện thoại của An Nhiên, dù sao bọn họ cũng
không quen thân, không đến mức có thể gọi điện hỏi thăm nhau.
"A lô?"
"Chu Hàn tiên sinh ư, có phải anh đã quên anh còn có con trai ở bệnh viện
không, tôi đang ở cạnh con trai anh, vừa rồi có cô y tá tới đây, hỏi lúc nào anh
đến lo liệu cho con trai xuất viện. Thằng bé đã hết sốt rồi, không việc gì phải
tiếp tục ở lại bệnh viện, ngược lại có thể dễ bị lây vi khuẩn và vi trùng."
Ở bên kia điện thoại Chu Hàn sửng sốt, một lúc lâu mới nhàn nhạt nói: "tạm
thời công ty tôi có việc cho nên mấy ngày nay tôi vẫn phải đi công tác nước
ngoài." Vì đi công tác, cho nên mới không có thời gian đi bệnh viện xem. Cũng
không biết tình hình của thằng bé.
"Vậy có sắp xếp người khác đến chăm sóc đứa bé không?" Thế này coi như là
mình bận bịu công việc không rảnh rỗi, vậy hẳn cũng phải tìm người khác đến chăm
đứa bé chứ, đứa bé còn nhỏ như thế, để nó lại một mình ở bệnh viện như thế này
sao có thể yên tâm. Nghe vậy, ở bên kia điện thoại Chu Hàn rõ ràng im lặng một
lát, rất lâu mới mở miệng nói: "có thể đưa điện thoại di động cho thằng bé nghe
được không?"
An Nhiên liếc nhìn thằng bé, hắng giọng gật đầu, đưa di động cho đứa bé ngồi
cạnh cô, nói: "cha cháu muốn nói chuyện với cháu."
Đứa bé sẵn sàng nhìn cô một lúc lâu, rồi mới cầm lấy di động từ trong tay cô,
kề sát vào tai, nhẹ nhàng gọi: "cha."
An Nhiên không biết bọn họ nói những gì, thấy đứa bé kia khẽ đáp vài câu có
và không, một lúc lâu, mới trả lại di động cho An Nhiên.
An Nhiên cầm lấy điện thoại di động lại áp vào tai: "a lô?"
"Có thể làm phiền cô ngồi lại bệnh viện với thằng bé một lát được không, hiện
tại tôi sẽ sắp xếp người đến đón thằng bé xuất viện. Chờ một chút tôi bảo người
nọ gọi điện cho cô." Bên kia điện thoại Chu Hàn nói như vậy.
Như thế, An Nhiên cũng chỉ gật đầu đồng ý, cúp điện thoại, lại ngồi cùng
thằng bé một lát, không đến nửa tiếng, điện thoại lại vang lên, là một số lạ, An
Nhiên biết hẳn là người mà Chu Hàn sắp xếp đến rồi. Nhận điện thoại, là giọng
một người đàn ông, liền hỏi bọn họ đang ở đâu, nói mình đã ở cửa bệnh viện rồi,
chờ một chút sẽ đến.
An Nhiên cảm thấy giọng nói này hơi quen quen, nhưng cũng không suy nghĩ
nhiều, chỉ nói mình và thằng bé bây giờ đang ở trên bãi cỏ xanh rờn cạnh tầng
một bệnh viện.
Người nọ lên tiếng rồi cúp điện thoại, lại đợi mấy phút đồng hồ, An Nhiên
đang đưa tay sờ sờ đầu thằng bé, đột nhiên nghe có người gọi mình từ phía sau,
quay đầu lại, thấy Diệp Tử Ôn đang nhìn cô đầy bất ngờ.
"Cố An Nhiên?!" Diệp Tử Ôn thật bất ngờ khi thấy người ngồi cạnh con trai Chu
Hàn lại là Cố An Nhiên! Vừa rồi anh định mở cuộc họp ở công ty, đột nhiên nhận
được điện thoại của Chu Hàn, nói mong anh đến bệnh viện đón con trai anh ta, mà
bản thân anh ta lúc này lại đang đi công tác nước ngoài, không thể nhanh chóng
trở về được, hi vọng hai ngày này anh có thể giúp đỡ chăm sóc con trai anh ta.
Anh lập tức đồng ý, liền hoãn cuộc họp lại, chạy đến bệnh viện trước, lại không
ngờ rằng người liên lạc trong miệng Chu Hàn lại là Cố An Nhiên!