Chu Hàn bước lên, lướt qua Tô Dịch Thừa và An Nhiên, trực tiếp đi tới trước
giường bệnh, nhìn đứa bé trên giường, chân mày cau lại có chút không vui.
Sau đó mặt không chút thay đổi mở miệng: "Bác sĩ nói thế nào." Ngữ điệu bình
tĩnh, không nghe ra chút tâm tình, hoàn toàn không hề có sự căng thẳng và sợ hãi
mà một phụ huynh nên có.
"Thật xin lỗi, tôi không biết đứa bé dị ứng với hải sản." An Nhiên có chút áy
náy, thật ra nói đi nói lại chuyện này phải trách cô, con nhà người ta đang khỏe
mạnh chơi robot biến hình ở đó, cô lại đem đồ ăn cho nó ăn, tất nhiên cũng là
tấm lòng, thật không ngờ lại biến thành hậu quả thế này. May mắn là đứa bé không
bị làm sao, nếu không cô thật sự rất đau lòng.
Chu Hàn không nói gì, nhìn thẳng vào đứa trẻ trên giường, đưa tay, hơi mất tự
nhiện, nhẹ nhàng sờ sờ lên mặt nó.
Đứa bé kia như là biết cha mình đến, mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy rõ người
trước mắt là cha của mình, mắt sáng lên, nhưng sau khi vui mừng, nhìn người đàn
ông, dường như nó vẫn có chút sợ sệt, chỉ nghe nó sợ hãi gọi: "cha, cha."
Chu Hàn thu tay lại, nhìn nó, mặt không chút thay đổi, giọng nói hơi nghiêm
khắc nói: "Sao lại không nghe lời như vậy, không phải ta đã nói, mi không thể ăn
hải sản sao?"
Ánh mắt đứa bé kia thoáng cái ảm đạm xuống, rũ mắt xuống, giọng nói nhỏ đến
không thể nghe thấy nói với Chu Hàn: "thật, thật xin lỗi!"
Chu Hàn không nói gì nữa, nhìn nó một cái rồi đứng lên. Xoay người nhìn Tô
Dịch Thừa và An Nhiên, trên mặt vẫn lạnh nhạt không lộ vẻ gì, nói: "cám ơn các
vị đưa nó đến đây, nếu không còn việc gì, xin mời đi đi, tôi sẽ ở đây chăm nom
nó."
"Vậy, xin đừng trách đứa bé, là tôi không tốt, đưa mì Ý hải sản cho nó." Thấy
thái độ vừa rồi của anh ta, An Nhiên sợ anh ta sẽ trách móc con cái, thật ra thì
đứa trẻ nhỏ như thế thì biết cái gì? Chỉ là thèm ăn một chút, nhưng đó không
phải là nó sai, mà là bẩm sinh của trẻ con rồi. Muốn trách phải trách người lớn
không trông coi.
Chu Hàn không nhìn cô, chỉ lạnh lùng nói: "không liên quan đến người khác, là
bản thân nó không kháng cự lại được sự cám dỗ mới biến thành thế này, đó là do
nó tự chuốc lấy, lần này coi như là một bài học, xem sau này nó còn dám nữa
không."
"Thật ra thì —" An Nhiên còn muốn nói điều gì, lại bị anh ta ngắt lời: "không
có chuyện gì nữa xin mời các người rời đi, bác sĩ nói rồi, đứa bé cần nghỉ
ngơi."
Anh ta đã nói như thế, An Nhiên cũng không nói gì nữa, không thể làm gì khác
hơn là im miệng, liếc nhìn Tô Dịch Thừa, thấy Tô Dịch Thừa cười cười trấn an cô,
rồi lắc đầu.
Trước khi đi, An Nhiên vẫn không nhịn được nói lại cho anh ta lời bác sĩ dặn:
"vì chứng dị ứng hải sản nghiêm trọng, hiện tại dạ dày đứa bé bị kích thích
tương đối lớn, mấy ngày sắp tới cần ăn đồ nhẹ dễ hấp thu, ngoài ra cần để đứa bé
ở bệnh viện theo dõi mấy ngày."
"Cám ơn, tôi biết rồi." Chu Hàn lạnh lùng nói, cũng không nhìn lại bọn họ,
trực tiếp xoay người nhìn đứa bé trên giường.
An Nhiên xoay người nhìn lại đứa bé trên giường, cuối cùng mới cùng Tô Dịch
Thừa xoay người rời đi.
Dọc đường ra khỏi bệnh viện, ba người Tô Dịch Thừa, An Nhiên, và Diệp Tử Ôn
sóng bước cùng đi, không khí có chút là lạ, ba người đều không nói lời nào.
An Nhiên còn đang suy nghĩ chuyện đứa bé kia, người đàn ông kia nhìn qua cũng
không phải là người cha đủ tư cách, dường như rất nghiêm khắc với đứa bé, mà đứa
bé cũng vô cùng sợ anh ta, cô hơi lo lắng người đàn ông kia có chăm sóc tốt cho
đứa bé không.
Diệp Tử Ôn thì thỉnh thoảng nhìn sang Tô Dịch Thừa bên cạnh một chút, mấy lần
há mồm muốn nói gì, nhưng cuối cùng muốn nói lại thôi không nói ra miệng.
Ba người đến bãi đỗ xe, Diệp Tử Ôn và Tô Dịch Thừa đều lái xe tới. Diệp Tử Ôn
đứng cạnh xe của mình, hỏi bọn họ: "còn trở về tiệc rượu với mình không?" Hiện
tại chạy trở về, đoán là chỉ có thể tham gia đoạn cuối buổi tiệc.
Tô Dịch Thừa liếc nhìn An Nhiên, lắc đầu: "không được, tối nay An Nhiên cũng
có chút mệt mỏi, bọn mình đi thẳng về nhà, cậu quay lại bữa tiệc giúp mình nói
một tiếng xin lỗi với chú Tiêu."
Diệp Tử Ôn gật đầu, không nói thêm nữa, mở ra cửa xe lên xe, khi lái xe qua
Tô Dịch Thừa, còn chậm rãi dừng lại, nhìn Tô Dịch Thừa, cuối cùng Diệp Tử Ôn
không nhịn được mở miệng hỏi: "cậu còn để ý chuyện năm đó sao?"
Tô Dịch Thừa nhìn anh ta, một lúc lâu mới mở miệng nói: "không có."
Diệp Tử Ôn nhìn anh, khẽ than nhẹ lắc đầu, không nói gì, trực tiếp chạy xe
đi.
An Nhiên nhìn anh, mặc dù không rõ lắm vừa rồi Diệp Tử Ôn nhắc đến chuyện năm
đó là gì, nhưng cũng biết quan hệ của Tô Dịch Thừa và Chu Hàn nhất định không
đơn giản, hoặc là nói, hồi đó giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
Một lúc lâu, Tô Dịch Thừa lấy lại tinh thần, quay đầu trên mặt cười ôn hòa,
nói: "chúng ta đi thôi."
An Nhiên nhìn chằm chằm anh, đột nhiên cảm giác thật ra thì mình cách anh
thật xa, cô không hiểu rõ tâm tư và ưu tư của anh, nếu anh không nói, mình sẽ
không đoán ra, anh là một cao thủ ngụy trang, một giây trước có thể u sầu đầy
mặt, nhưng có thể một giây sau lập tức trở lại bộ mặt vĩnh viễn cười ôn hòa kia,
không thể nhìn ra cảm xúc của anh lúc này là vui hay buồn.
"Sao thế?" Thấy cô bất động cũng không đáp, Tô Dịch Thừa hỏi.
An Nhiên lấy lại tinh thần, khẽ cười nhạt với anh, lắc đầu, lấy cớ nói:
"không có gì, em đang nghĩ, đứa bé kia chắc sẽ không sao chứ."
Tô Dịch Thừa vỗ vỗ bả vai cô, cười cười, an ủi: "yên tâm đi, không phải bác
sĩ nói nghỉ ngơi tốt sẽ không sao, trẻ con hồi phục rất nhanh, đừng lo."
An Nhiên gật đầu, cười cười với anh, mở cửa ngồi vào trong xe.
Tô Dịch Thừa thì vòng qua đầu xe lên xe, sau đó khởi động xe trực tiếp rời
đi.
Trên xe, An Nhiên nhìn cảnh đêm lướt nhanh ngoài cửa sổ, thật ra thì thời
gian chưa tính là quá muộn, nhưng mà, tối nay cô thật sự hơi mệt. Tựa lưng vào
ghế, ánh mắt có chút nặng nề, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Tô Dịch Thừa liếc nhìn An Nhiên trên ghế lái phụ, thay cô điều chỉnh ghế
ngồi, để cô ngủ thoải mái hơn, ngoài ra bật đài của xe, mở âm nhạc nhẹ nhàng,
chầm chậm, có thể bình ổn tâm tình.
Đang ngủ mê man, dường như An Nhiên hơi lạnh, nên vô thức khoanh tay, cả
người co lại.
Thấy thế, Tô Dịch Thừa lái xe vào gần vệ đường, dừng lại, cởi áo khoác tây
trang trên người mình xuống đắp lên người An Nhiên.
Trên người đột nhiên có vật nặng đè lên, An Nhiên mơ mơ màng màng mở mắt ra,
thấy rõ là Tô Dịch Thừa ở trước mắt, khóe miệng cong cong: "em ngủ à?"
Tô Dịch Thừa cười cười, gật đầu, nói: "ngủ thêm một lát, còn chưa đến, đến
anh gọi em."
An Nhiên gật đầu, chậm rãi nhắm mắt lại một lần nữa, không lâu sau, lại ngủ
tiếp.
Tô Dịch Thừa nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, rồi mới xoay người khởi
động xe rời đi.
An Nhiên không biết về đến nhà lúc nào, mình đi lên như thế nào, khi mở mắt
ra lần nữa đã thấy mình đang ở phòng ngủ trong nhà, căn phòng không bật đèn, mơ
màng chỉ có ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, quay đầu, không thấy Tô Dịch
Thừa ở trên giường, cô đưa tay lục lọi đồng hồ báo thức ở trên tủ đầu giường,
một giờ năm phút rạng sáng, nhíu mày, cô không nghĩ ra giờ này Tô Dịch Thừa có
thể ở đâu?
Bật đèn bàn ở tủ đầu giường, vén cái chăn mỏng xuống giường, trên người vẫn
là bộ lễ phục tham dự tiệc rượu lúc tối, nhưng mà bây giờ nhìn nhăn nhúm một
chút.
Mở cửa phòng đi ra ngoài, trong phòng khách cũng là không có ánh đèn, chỉ có
ánh trăng yếu ớt xuyên qua ban công chiếu vào, mờ mờ ảo ảo.
Theo bản năng An Nhiên nhìn về phía thư phòng, cô không biết cửa thư phòng
đóng hay mở, vì cô không nhìn thấy ánh sáng qua khe hở giữa cánh cửa và sàn
nhà.
Hơi nghi hoặc, lại không biết muộn thế này Tô Dịch Thừa có thể đi đâu?
Đột nhiên nghe tiếng vang truyền đến từ phòng bếp, đưa tay bật đèn phòng
khách lên, nhìn theo ánh đèn, thấy Tô Dịch Thừa ngồi trên ghế nhỏ trước bàn ăn,
lúc này đang mỉm cười nhìn cô.
"Sao lại không bật đèn?" An Nhiên nhíu mày đi về phía anh, còn chưa đến gần
đã ngửi thấy mùi rượu từ người anh, nhìn sang bên cạnh, thấy tay anh cầm chén
rượu, mà trên bàn ăn đặt bình rượu nho còn hơn nửa.
Đứng lại trước mặt anh, An Nhiên nhìn anh rất nghiêm túc, chân mày nhíu chặt
lại, nhìn chén rượu trong tay anh, lại nhìn chai rượu nho đã được uống đến chỉ
còn không đầy một phần ba, nói: "sao lại uống nhiều rượu như vậy, anh không biết
dạ dày mình đã không tốt sao?"
Tô Dịch Thừa mỉm cười với cô, đưa tay kéo tay cô, anh không trở lời mà ngược
lại hỏi: "sao đã dậy rồi?"
An Nhiên có chút tức giận, rút lại cái tay từ trong tay anh, cũng lấy chén
rượu từ trong tay anh ra, nhìn anh, nghiêm túc nói: "Tô Dịch Thừa, anh đừng nói
lảng sang chuyện khác! Nửa đêm, uống nhiều rượu như thế, anh không cần dạ dày
của anh nữa sao?"
Trên mặt vẫn lộ ý cười như thế, cũng không vì giọng điệu nghiêm khắc của cô
mà không vui, vẫn đưa tay lại kéo tay cô, đặt vào lòng bàn tay của mình ngắm
nghía, tay cô thật nhỏ, mịn màng mềm mại, vuốt lên, cảm giác rất thích thú, lôi
kéo hai tay cô, lắc đầu với cô, thanh tỉnh nói: "không hề uống nhiều" Tửu lượng
của anh không tệ, cho dù uống thêm nữa, anh vẫn có thể thanh tỉnh nhận biết được
mọi chuyện, còn rất lý trí, đây là tửu lượng mà anh đã rèn luyện được sau khi
tham dự rất nhiều tiệc tùng, còn về phần uống đến dạ dày bị xuất huyết, đó hoàn
toàn là vì uống hỗn hợp rượu, vài loại rượu khác nhau kích thích dạ dày, mới
khiến cho bệnh dạ dày của anh tái phát.
"Còn không uống nhiều!" An Nhiên bất mãn chỉ vào rượu còn sót lại không nhiều
lắm trên bàn ăn: "anh muốn uống hết một chai này mới cho là nhiều sao?"
Tô Dịch Thừa cười lắc đầu, trực tiếp kéo cô xuống ngồi lên đùi mình, cả người
mùi rượu chôn đầu vào hõm vai cô, rầu rĩ nói: "đừng lo, tửu lượng của anh rất
tốt, không uống say."
"Không say! Nếu là thật là uống say rồi thì sao đây, lại giống như lần trước
đi viện sao?" An Nhiên thật sự tức giận, giận anh không biết quý trọng thân thể
mình chút nào, rõ ràng lần trước vì uống nhiều quá đến nỗi tái phát bệnh dạ dày,
hiện tại anh còn chưa rút ra bài học.
Tô Dịch Thừa buồn cười ôm chặt cô, rõ ràng là bị cô dạy dỗ, song lại bất giác
thấy vui vẻ và mừng thầm, ít nhất anh biết lúc này cô thật sự lo lắng cho mình,
cảm giác được người lo lắng, quan tâm thật là tốt.
"Tô Dịch Thừa!" An Nhiên đưa tay đẩy anh ra, hai tay nâng mặt anh, nhìn chằm
chằm vào mắt anh, nghiêm túc nói: "em không nói đùa, cũng không hề có ý khen
ngợi anh! Anh đừng có đùa cợt như thế!"
Tô Dịch Thừa cố nén cười, học bộ dáng của cô, nghiêm túc gật đầu:"anh biết,
nghe vợ anh, vợ nói không uống, sau này anh thực sự sẽ không uống."
"Anh vừa mới không nghe em, buổi tối em vừa nói với anh không được uống rượu,
thế mà anh thì ngược lại, vừa về nhà liền cập chai rượu ẩn nấp ở đây uống nhiều
như thế." An Nhiên tức giận, chọc chọc vào bả vai anh, nói: "anh nói đi, nghe
lời em như thế sao?" Thế này rõ ràng là bằng mặt không bằng lòng.
Nụ cười trên mặt Tô Dịch Thừa càng đậm hơn, uống rượu cả đêm nhưng nỗi buồn
không những không dịu đi mà còn buồn bực hơn, nhưng cứ thế lại được cô quét
sạch. Tô Dịch Thừa nhìn cô, chăm chú nhìn, sau đó nặng nề gật đầu: "lần sau sẽ
không."
An Nhiên nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng khẽ thở dài, nói: "em chỉ là sợ bệnh
dạ dày của anh tái phát, dọa chết em, hơn nữa bác sĩ cũng nói, bệnh dạ dày là
bệnh khó trị nhất, anh thế này là quá không thương tiếc mình."
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa một tay ôm lấy An Nhiên, kéo cô vào trong lòng, nhẹ
giọng nói bên tai cô: "thật xin lỗi, để em lo lắng, lần sau sẽ không thế
nữa."
An Nhiên để tùy anh ôm lấy, tựa vào trong lòng anh, một lúc lâu mới buồn bực
hỏi: "sao tối nay lại uống rượu?"
Tô Dịch Thừa ôm cô, tay nhẹ nhàng chơi đùa tóc cô, nhàn nhạt mở miệng: "nhớ
tới chút chuyện cũ." Có một số việc mãi mãi không muốn khơi ra, làm gì có gì là
mãi mãi, trái đất tròn, dù là hiện ta hai người không gặp gỡ, thì sau này cũng
sẽ phải gặp.
An Nhiên thử hỏi: "là vì người đàn ông kia?" Người đàn ông gặp phải trong
bệnh viện, từ khoảnh khắc anh ta bước vào phòng bệnh, cô có thể cảm nhận được rõ
ràng sóng ngầm giữa hai người, cô không biết có chuyện gì từng xảy ra giữa hai
người bọn họ, nhưng thấy vẻ mặt của ba người, dường như đó không phải là chuyện
vui vẻ gì. Hơn nữa, khi rời khỏi bệnh viện, Diệp Tử Ôn nói câu kia với anh ‘cậu
còn để ý chuyện năm đó sao?’. Những điều này đã chứng minh, năm đó, giữa anh và
người đàn ông kia nhất định đã xảy ra chuyện gì không vui.
Im lặng một lúc lâu, Tô Dịch Thừa mới chậm rãi gật đầu, đáp lại: "ừ."
"Muốn nói với em không?" An Nhiên hỏi, mặc dù cô cũng không thể thật sự giúp
gì được cho anh, nhưng có một số việc có lẽ nói ra sẽ tốt hơn, có lẽ cô không
thể cho anh ý kiến hoặc cách giải quyết hay nhưng cô là một người lắng nghe rất
tốt.
Tô Dịch Thừa không nói gì, chỉ ôm cô chặt hơn.
An Nhiên yên tĩnh chờ, trong lòng có chút không xác định. Mặc dù bọn họ là vợ
chồng, nhưng cô không xác định được bọn họ có thể chia sẻ thẳng thắn với nhau
chuyện cũ không.
Đột nhiên, Tô Dịch Thừa buông cô ra, nhìn chằm chằm cô, khóe miệng khẽ cong
lên, nói: "muộn quá rồi, chúng ta nghỉ ngơi đi."
Trong lòng đột nhiên có cảm giác như bị thứ gì đè nặng, An Nhiên không nói ra
được đây là cảm giác gì, nhưng mà rõ ràng cô không thích cảm giác như thế, thậm
chí có chút chán ghét.
An Nhiên mỉm cười, không muốn để anh nhìn thấu tâm tư của mình, rời khỏi lòng
anh, mỉm cười gật đầu, nhìn quần áo trên người mình, nói: "vâng, không còn sớm
nữa, em đi tắm đã." Nói xong thì quay đầu muốn đi về phía phòng ngủ.
Tô Dịch Thừa biết cô hiểu lầm, thật ra không phải không thể nói cho cô, chỉ
là có một số chuyện, bảo anh nói, nhất thời cũng không biết nói từ đâu.
Nhìn cô rời đi, đột nhiên Tô Dịch Thừa xuống khỏi cái ghế cao kia, sau đó
khom lưng, từ phía sau ôm bổng cô lên.
"A! ——"
Đột nhiên bị người ôm lấy, theo bản năng An Nhiên sợ hãi kêu lên, tay vô thức
ôm bả vai anh, sững sờ nhìn anh, hỏi: "anh, anh làm gì" Đột nhiên ôm cô như thế,
may là cô không bị bệnh tim, nếu không, không chừng sẽ bị anh làm cho phát bệnh
tim gì đó.
Tô Dịch Thừa nhìn cô, khóe môi nhếch lên thành nụ cười thật lớn, nói: "anh
cũng chưa tắm."
Nghe vậy, An Nhiên sửng sốt mãnh liệt, nhìn anh như muốn nhìn ra suy nghĩ và
tâm tình nào đó. Thân thể vô ý thức lùi ra sau, cô có dự cảm không tốt, hơn nữa
lại vô cùng mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức khiến cho cô sợ hãi. Giống như cảnh tượng
mấy hôm trước lại ùa về tâm trí cô.
Gượng cười, An Nhiên thương lượng: "không thì anh tắm trước? đột nhiên em nhớ
ra là em còn chưa buồn ngủ, hơn nữa em còn chưa vẽ xong mấy bản thiết kế, không
thì anh đi tắm trước, em đi vẽ trước, anh thấy thế nào?"
Tô Dịch Thừa cười, độ cong khoe miệng rất lớn, sau đó lắc đầu, nói: "quốc gia
kêu gọi phải tiết kiệm nước."
"Sau đó thì sao?" Tiết kiệm nước, vậy cũng không thể không tắm a!
Tô Dịch Thừa vẫn cười, hơn nữa lại càng kỳ lạ, nói: "anh là đầy tớ của nhân
dân, tất nhiên là phải hưởng ứng, lời kêu gọi của quốc gia anh tất nhiên sẽ làm
rồi."
"Cho nên anh quyết định không tắm sao?" An Nhiên ngây ngốc hỏi, đột nhiên cảm
thấy nếu có người vì thế mà không tắm, thì lời kêu gọi này vô cùng không hợp
lý!
Đột nhiên Tô Dịch Thừa cảm thấy bị đánh bại, có lúc nào anh ám chỉ như thế
sao? Rõ ràng là điều anh muốn ám chỉ không phải là điều này!
Thấy anh không nói, An Nhiên cho là mình đoán đúng, nhìn anh, vẫn là giọng
nói thương lượng, hỏi: "em không phải là đầy tới của nhân dân, về chuyện tắm
rửa, em có thể không hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia chứ? Đương nhiên, em có
tiết kiệm nước, ví dụ như dùng nước rửa rau tưới hoa, dùng nước giặt quần áo tẩy
bồn cầu."
Tô Dịch Thừa nhìn cô hơi sửng sốt, bắt đầu không khỏi hoài nghi, không phải
là cô cố ý giả bộ ngu ngốc với anh đấy chứ, vẫn ôm cô mà không nói gì, trực tiếp
mang cô đi về phía phòng ngủ của họ, sau đó trực tiếp ôm cô vào nhà tắm, đẩy
cánh cửa thủy tinh vào gian tắm rửa, ôm cô đi vào trong.
An Nhiên vội vàng tỏ rõ thái độ, nói: "em, em tự tắm là được rồi, anh, anh đi
ra ngoài trước."
Tô Dịch Thừa cười tà, mở vòi hoa sen trong gian tắm rửa, sau đó để dòng nước
ấm áp dội lên đỉnh đầu bọn họ, trôi xuống, trong nháy mắt, quần áo hai người ướt
đẫm, ngay cả đầu tóc cũng không tránh khỏi.
Vào thời điểm lúc An Nhiên có chút sợ kêu thành tiếng, thì nghe thấy thanh âm
tà mị của Tô Dịch Thừa vang lên bên tai cô: "anh nói phương pháp hưởng ứng lời
kêu gọi tiết kiệm nước của quốc gia chính là, hai người chúng ta cùng nhau tắm.
Anh là đầy tớ của nhân dân, mà em là vợ của đề tớ nhân dân, em nói xem có muốn
tự mình thể nghiệm hưởng ứng lời hiệu triệu của quốc gia hay không?"
An Nhiên khóc không ra nước mắt, đây là thể nghiệm gì a, ngụy biện, tuyệt đối
là ngụy biện! Nếu hai người cùng tắm thật sự có thể tiết kiệm nước thì đã đành,
nhưng lần trước bọn họ ở trong phòng tắm ròng rã một tiếng đồng hồ, ở đâu ra
tiết kiệm nước, rõ ràng là lãng phí tài nguyên nước của quốc gia! Người ta nói
những người làm cán bộ đều mắc bệnh hình thức, khởi xướng nhiều, nhưng mà thực
hiện đến nơi đến chốn đã ít lại càng ít!
Mới nghĩ như vậy, vừa định mở miệng kháng nghị, trong nháy mắt đầu lưỡi của
anh linh hoạt trượt vào, quấn quýt với cô, sau đó không cho cô cơ hội mở miệng,
miệng bị che lại chặt chẽ, trừ hôn môi, không thể làm được gì.
Sau đó, trong sự kích tình, không biết người nào cởi quần áo người nào, hòa
với thoang thoảng mùi rượu, còn có tiếng nước chảy nho nhỏ, bầu không khí cả căn
phòng tắm trở nên mập mờ, nhiệt độ nóng bỏng, sau đó lẫn với tiếng nước chảy là
tiếng đàn ông gầm nhẹ và tiếng đàn bà thở gấp, trong phòng tắm là một cảnh xuân
kiều diễm.
Đến khi hai người đi ra từ phòng tắm, An Nhiên đã mệt mỏi đến mức đầu ngón
tay cũng không muốn cử động, cũng không nhúc nhích được, để tùy anh ôm lấy, nằm
lên trên giường, cảm thấy anh nằm xuống cạnh cô, ôm cô từ phía sau, thân thể hai
người kề sát vào nhau, không có khe hở.
An Nhiên kiệt sức đến không muốn động đậy, mí mắt nặng trình trịch. Mơ màng
ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Chính vào lúc An Nhiên mê man muốn ngủ đi thì đột nhiên phía sau, Tô Dịch
Thừa nhàn nhạt mở miệng: "anh ta là Chu hàn, là người cùng với Lăng Nhiễm phản
bội anh, cũng từng là bạn tốt nhất của anh. Vừa rồi không phải không muốn nói
cho em biết, chỉ là trong chốc lát không biết nên nói thế nào."
An Nhiên mạnh mẽ mở mắt ra, cơn buồn ngủ phút chốc biến mất hẳn. Anh nói
người đàn ông kia là người cùng Lăng Nhiễm phản bội anh, chỉ là hình như anh còn
thể thảm hơn.
Sững sờ muốn xoay người lại, nhưng thân thể bị anh ôm chặt, khiến cô không
thể động đậy, xoay người.
"Tô Dịch Thừa......" An Nhiên hơi lo lắng khẽ gọi.
Phía sau truyền đến tiếng cười trầm thấp của anh, dựa vào lưng cô, lắc đầu,
nói: "đừng lo cho anh, anh không sao, mọi thứ đã được buông xuống từ mấy năm
trước. Sở dĩ uống rượu, chỉ là vì nhiều năm rồi gặp lại cậu ta, bỗng có cảm giác
buồn bực không đáng có, không phải vì không bỏ xuống được." Thì ra có một số
việc nói ra cũng không quá khó khăn, nói xong rồi, cả người thật nhẹ nhõm.
An Nhiên không nói gì, thật ra thì cũng không biết nên nói cái gì, quả thật
cô chỉ thích hợp lắng nghe, còn rõ ràng không có bản lĩnh an ủi người khác. Vài
lần muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ vươn tay, chậm rãi đặt lên cái tay ôm hông
mình, nắm tay anh.
Phía sau Tô Dịch Thừa cười khẽ, sau đó kéo cô lại sát ngực mình, nhẹ giọng
nói: "được rồi, ngủ đi."
An Nhiên gật đầu, vẫn đan xen mười ngón tay với anh, mà lời anh nói như có
sức thôi miên, An Nhiên từ từ nhắm mắt lại, sau đó ý thức dần dần rời xa, rồi
tiến vào mộng đẹp.
Tô Dịch Thừa ôm cô, thật ra thì anh không buồn ngủ, ý thức dường như càng
tỉnh táo. Trong bóng tối, anh mở to mắt nhìn trần nhà, đứa trẻ kia hình như mới
năm sáu tuổi, nó gọi Chu Hàn là cha, như vậy thì mẹ nó? Là Lăng Nhiễm sao?
Trong lòng truyền đến tiếng hô hấp nhẹ nhàng của An Nhiên, tối nay cô thật sự
kiệt sức rồi, cười xã giao cùng anh cả tối, chuyện đứa trẻ kia dị ứng hải sản
cũng dọa cô không ít, vừa rồi lại bị mình quấn lấy rất lâu, đúng là rất mệt
mỏi.
Đưa tay xoay người cô lại, rút tay từ hông cô ra, sau đó khẽ nâng đầu cô lên,
để cô gối đầu lên cánh tay mình. Khẽ than nhẹ, tự giễu lắc đầu, nhắm mắt lại,
cùng cô chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại trời đã sáng choang, hôm nay bất ngờ là Tô Dịch Thừa không dậy
tập thể dục buổi sáng, lúc này anh đang nằm ngủ cạnh cô.
An Nhiên hơi nghiêng người nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường một chút,
bảy giờ ba mươi lăm phút, cô xoay người nhìn Tô Dịch Thừa còn đang mộng, không
biết anh mơ thấy hay nghĩ đến cái gì, hai đầu lông mày nhăn thành hình chữ xuyên
khiến cô không thích, đưa tay lên vuốt vuốt cho anh, lại nhìn anh một lúc lâu,
mới dè dặt xoay người, vén chăn định xuống giường.
Nhưng vừa mới vén chăn lên, sau đó An Nhiên bất ngờ sửng sốt, cúi đầu nhìn
bản thân dưới chăn, tiếp đó mặt thoáng chốc phiếm hồng, trời! thế mà cô lại
không mặc gì!
Rồi mới nhớ lại tất cả tối hôm qua, hai người vốn đang thảo luận vấn đề tiết
kiệm nước, cuối cùng đi thẳng vào nhà tắm, lúc đó, chẳng ai trong hai người nghĩ
đến muốn lấy đồ ngủ trong tủ quần áo kia!
Quay đầu liếc nhìn Tô Dịch Thừa còn đang trong giấc mộng, xác định là anh vẫn
đang nhắm mắt, vẫn nằm nghiêng người như thế, mới dè dặt xuống giường, đi nhanh
đến tủ quần áo, giống như đang lo lắng nửa đường người trên giường tỉnh lại, An
Nhiên vừa lấy ra một bộ quần áo từ bên trong tủ đồ, vừa thỉnh thoảng ngoái đầu
lại nhìn người trên giường, lúc này thật vất vả mới lấy được bộ công sở để mặc
cho ngày hôm nay, vội vàng đi vào phòng tắm.
Chẳng qua cô không hề phát hiện, vào thời điểm cô xuống giường đến tủ đồ lấy
quần áo thay, vẻ mặt vốn đang nghiêm túc kia lại mơ hồ hàm chứa ý cười.
Đến khi An Nhiên thay quần áo xong xuôi, đi từ phòng tắm ra ngoài, Tô Dịch
Thừa vẫn chưa tỉnh dậy, vẫn duy trì tư thế vừa rồi. An Nhiên lấy một bộ quần áo
đặt chỉnh tề cạnh giường, như vậy, anh vừa tỉnh lại là có thể nhìn thấy.
Làm xong xuôi, An Nhiên mới chậm rãi từ phòng ngủ đi ra ngoài.
Vào thời khắc cô biến mất sau cánh cửa, Tô Dịch Thừa ở trên giường mở mắt,
nhìn quần áo đặt đầu giường, khóe miệng hàm chứa ý cười nhàn nhạt.
Khi Tô Dịch Thừa thay quần áo xong, rửa mặt xong, đi ra khỏi phòng, An Nhiên
đang làm bữa sáng, thấy anh ra ngoài, đặc biệt ngoảnh lại cười nói với anh:
"xong ngay đây."
Tô Dịch Thừa gật đầu, học bộ dáng cô ngày xưa, ngồi xuống nghế cao trước bàn
ăn, chờ bữa sáng mà hôm nay cô chuẩn bị cho anh.