Buổi tối, trước khi ngủ An Nhiên kể lại cho Tô Dịch Thừa quyết định của Lâm
Lệ, để anh phân tích Lâm Lệ làm như vậy đến tột cùng là đúng hay sai.
Trong phòng lờ mờ ánh đèn, lúc này An Nhiên đang nằm trong lòng anh, gối đầu
lên cánh tay anh, mở to mắt nhìn gian phòng trong màn đêm, đang đợi đáp án của
anh.
Rất lâu Tô Dịch Thừa mới chậm rãi mở miệng, thản nhiên nói: "Thật ra thì
không thể nói rõ đúng hay sai, về tình cảm, căn bản là không có tiêu chí cố định
nào để đánh giá đúng sai, chỉ có đáng giá và không đáng giá, nếu cô ấy cho làm
thế là đáng giá, thì sẽ không tồn tại cái gì là đúng và sai. Thật ra thì dù cuối
cùng cũng sẽ bị tổn thương, nhưng tổn thương đôi khi cũng không nhất định là
chuyện xấu, kỳ thật đôi khi đau đớn là cách trưởng thành nhanh nhất, tất nhiên,
cũng phải trả giá rất lớn."
An Nhiên im lặng, một lúc lâu mới hơi thương cảm mở miệng: "Em muốn Lâm Lệ
mãi mãi không lớn lên, vẫn vui vui vẻ vẻ như trước cả đời."
Tô Dịch Thừa nhẹ vỗ về lưng cô, động tác đó giống như đang an ủi cô, để tâm
trạng của cô từ từ bình tĩnh lại. Sau đó mới nhàn nhạt mở miệng: "Mọi chuyện đều
tính hai mặt, có lẽ em nên nghĩ như vậy, hiện tại biết vẫn tốt hơn là sau này
biết, bây giờ là mười năm tình cảm, nếu là sau này mười lăm năm, hai mươi năm
tình cảm, khi đó mới biết, sẽ bị tổn thương càng sâu hơn, đến lúc đó theo thời
gian ngày càng tăng lên, thậm chí ngay cả thời gian để chữa lành vết thương cũng
lâu hơn rất nhiều."
"Có lẽ thế." An Nhiên nói, thanh âm khe khẽ dịu dàng lưng lửng. Anh nói không
sai, đúng như anh nói như vậy. Mặc dù đau dài không bằng đau ngắn, hiện tại biết
còn tốt hơn là vài năm sau mới biết, đến lúc đó hậu quả còn tệ tại hơn bây
giờ.
Tô Dịch Thừa hôn lên trán cô, trong bóng tối dường như nhìn thấy tất cả, đưa
tay vuốt lên chân mày đang nhíu chặt của cô, sau đó nhẹ giọng nói bên tai cô:
"Được rồi, ngủ đi, đừng nghĩ nữa, có lẽ không tồi tệ như em nghĩ, nếu Lâm Lệ đã
lựa chọn thế, nhất định là suy nghĩ kĩ càng làm thế nào để cho bản thân cô ấy
hạnh phúc và vui vẻ, đó không phải là điều em muốn sao? Tất cả sẽ ổn thôi."
An Nhiên không nói nữa, chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó xê dịch, rúc vào trong
lòng anh, vừa gật đầu, vừa nhắm mắt lại.
Tô Dịch Thừa nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giống như dỗ trẻ con vậy, vỗ nhẹ cho cô
chìm vào giấc ngủ. Cho đến nghe thấy tiếng cô dần dần ổn định, mới yên lòng,
cùng ngủ thiếp đi với cô.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, như thường lệ, Tô Dịch Thừa đã không có ở đây, ánh
nắng từ ngoài cửa sổ xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng, bên trong từ từ
sáng sủa.
Mở to mắt nhìn trần nhà một lúc, rồi An Nhiên mới trở mình xuống giường, theo
thói quen đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, thay quần áo ra ngoài, vừa vặn tám
giờ.
Mở cửa phòng đi ra ngoài, thấy Tô Dịch Thừa đưa lưng về phía cô, ở sau cánh
cửa bếp kép hờ đang làm trứng rán, trên lò nướng bên cạnh có hai lát bánh mì
vàng óng, trên mặt bàn ăn đã có hai lát đã nướng xong, còn có hai đĩa xúc xích
và chân giò hun khói, nhìn qua thật hấp dẫn.
An Nhiên đột nhiên cảm giác mình thực hạnh phúc, nhìn bóng lưng của anh, khóe
miệng chậm rãi cong lên thành nụ cười. Không suy nghĩ nhiều, cứ như vậy đi về
phía anh, sau đó từ phía sau vòng qua thắt lưng anh, để mặt dán vào sống lưng to
lớn của anh, cảm giác ôm anh thật vô cùng tốt đẹp.
Tô Dịch Thừa bị động tác của cô làm sửng sốt, suýt chút nữa làm cháy xém
trứng trong nồi, vội vàng lấy muỗng xào đảo đảo trứng gà trong nồi, món trứng
kia chưa đến nỗi bị dính xát vào đáy nồi, khóe miệng bất giác cong lên ý cười,
một lúc lâu mới hỏi: "sao thế?"
An Nhiên dán lưng anh lắc đầu, thấp giọng nói, "Không có gì, chỉ làm muốn ôm
anh một cái." Nói xong, dùng sức ôm anh chặt hơn chút nữa. Cảm giác ôm anh thế
này thật kỳ diệu, kề sát vào lưng anh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim anh
đập, lỗ tai dán sát lưng anh có thể cảm giác sự rung động của cơ thể anh khi anh
nói chuyện.
Tô Dịch Thừa cười, nụ cười trên khóe miệng hoàn toàn nở rộng ra, nói:
"được."
Sau đó một tay đặt lên tay cô, một tay tắt bếp, sau đó đậy nồi để ủ ấm cho
trứng rán kia chín kỹ.
An Nhiên lại ôm anh một lúc lâu, cuối cùng mới buông anh ra, thấy Tô Dịch
Thừa mỉm cười quay đầu lại nhìn cô. Mà cô cũng tự nhiên mỉm cười với anh, sau đó
kiễng chân lên nhẹ nhàng hôn lên môi anh. Chỉ là mổ nhẹ một cái rồi nhanh chóng
buông anh ra, sau đó bưng cái đĩa bày trên mặt bàn bồn rửa, từ phòng bếp đi ra
bàn ăn phía ngoài, đặt mông ngồi vào cái ghế cao màu đỏ.
Tô Dịch Thừa sờ sờ cánh môi của mình, khóe miệng nở nụ cười, bật cười lắc
đầu, lúc này mới phản ứng lại, lấy hai bộ dao dĩa từ trong tủ khử độc đi ra
ngoài, đưa cho An Nhiên.
An Nhiên đã cầm một lát bánh mì nướng ăn, bánh nướng không cháy, không giòn,
vị thật ngon, gật gật đầu, sau đó dí dỏm cười cười với anh, giơ ngón tay cái
lên, tỏ ý khen ngợi ăn rất ngon.
Vừa ăn, Tô Dịch Thừa đột nhiên mở miệng hỏi: "tối nay có phải làm thêm giờ
không, hay là sau khi tan tầm có việc gì khác không?"
"Không có." An Nhiên lắc đầu, không có chuyện gì.
"Tối nay em đi với anh cùng đến dự một buổi tiệc, được không?" Tô Dịch Thừa
hỏi ý kiến của cô, nếu cô không muốn, tất nhiên anh sẽ không ép buộc, tất cả đều
lấy cô làm đầu.
An Nhiên gật đầu, lại hỏi: "bữa tiệc gì a?" An Nhiên hỏi, thật ra thì cô cũng
không thích những trường hợp như vậy, mỗi người đều trang điểm ăn diện cho mình,
đi qua đi lại trong vũ hội, nói chuyện phiếm mà không hề có tình cảm gì. Nhưng
mà anh đã mở miệng, tất nhiên cô không có lý do gì từ chối.
"Không có gì, chính là lễ mừng thọ của một trưởng bối." Tô Dịch Thừa khẽ cười
nói.
An Nhiên gật đầu: "cần mua quà tặng không?" Cô muốn làm một người vợ đủ tiêu
chuẩn, ít nhất chia sẻ với anh vài chuyện mình có khả năng.
Tô Dịch Thừa cười lắc đầu: "quà tặng đã chuẩn bị xong rồi, không cần lo lắng,
tan tầm anh đến đón em."
An Nhiên gật đầu, cười cười với anh.
Vẫn là Tô Dịch Thừa đưa cô đến công ty, thật ra không chỉ một lần An Nhiên
kháng nghị với anh, nhưng mỗi lần anh đều cười cười, sau đó vẫn khăng khăng đưa
cô đi làm, căn bản không hề để kháng nghị của cô trong lòng.
Xe chậm rãi dừng lại trước cửa tòa nhà của công ty An Nhiên, trước khi xuống
xe, An Nhiên đột nhiên xoay người, nhìn Tô Dịch Thừa, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tô
trợ lý, em có thể nghiêm túc nói chuyện với anh một chút không?"
Tô Dịch Thừa buồn cười nhìn cô, hỏi: "Kiến trúc sư Cố muốn nói chuyện gì với
anh?" Học phương thức cô gọi anh, Tô Dịch Thừa cũng dùng nghề nghiệp để gọi
cô.
An Nhiên không để ý, nói thẳng: "Tô tiên sinh, sau này có thể để em tự lái xe
không? Mỗi ngày anh đưa đón thế này, tuy là trong lòng em vô cùng vui sướng,
nhưng mà!" An Nhiên dừng lại một chút, nói từng câu từng chữ: "nhưng mà em thấy
rất bất tiện!" Đặc thù nghề nghiệp của cô không cho phép cô hàng ngày ngồi trong
văn phòng, mà cô thường xuyên phải đi ra công trường, thỉnh thoảng một lần một
ngày, thỉnh thoảng vài lần một ngày, toàn toàn không xác định. Cho nên không có
xe thật là bất tiện, nếu không phải thế thì một người ngu ngốc về máy móc như cô
cũng sẽ không hạ quyết tâm đi thi bằng lái rồi. Thật ra ngoại trừ nguyên nhân
này, còn không muốn anh vất vả như thế, vốn là tòa thị chính cách công ty cô mấy
con đường, nói cách khác, bây giờ mỗi ngày anh phải chạy xa đưa cô đi làm, như
vậy, cô càng áy náy.
Tô Dịch Thừa nhíu mày, nhìn cô, hỏi: "anh gây phiền phức cho em?"
An Nhiên ngẩn ra, một lúc lâu không trả lời được, thật ra thì, cũng không
tính là phiền phức, thật ra mỗi ngày anh đưa đón khiến cô có cảm giác hư vinh,
mặt khác thì gần đây cũng không phải đi công trường nhiều, bởi vì hạng mục trong
tay cô sắp hoàn thành, nói thế là sợ làm phiền anh, không muốn anh quá vất vả mà
thôi.
Tô Dịch Thừa nhìn cô chằm chằm, dường như đang đợi câu trả lời của cô.
An Nhiên nhìn anh, vẻ mặt của anh như là có phần áy náy lại có chút bi
thương, như thế, đột nhiên khiến mình cảm thấy tội lỗi, rõ ràng là người ta tốt
bụng đưa đón cô, mà cô lại không biết tốt xấu trách mắng anh không đúng. Nghĩ
thế, khí thế vốn dâng trào của An Nhiên thoáng cái biến mất, nhìn anh, có chút
áy náy nói: "em, em không có ý này..."
Thật ra thì Tô Dịch Thừa muốn cười rồi, dáng vẻ của cô bây giờ và vừa rồi
thật sự cách xa tít tắp, hoàn toàn như là hai người. Cố nén ý cười ngoài miệng,
nhìn cô, dịu dàng nâng khuôn mặt cô, nhìn cô chăm chú, nói: "thật ra thì lái xe
đưa đón em, anh vẫn luôn cảm thấy đó là chuyện hạnh phúc, cho nên, anh vẫn coi
đây là phúc lợi của anh."
An Nhiên nhìn anh, không nói ra được một lời, bị lời nói của anh làm cảm động
rối tinh rối mù. Người đàn ông này thật là đáng sợ, lời ngon tiếng ngọt có thể
nói dễ nghe như vậy, không khiến cho người ta thấy ngượng mồm chút nào.
"An Nhiên, vui lòng cho anh phúc lợi đó chứ?" Nhìn cô, Tô Dịch Thừa hỏi rất
chân thành. (TT: anh quá cao thủ, ai mà đở nổi lời này chứ ^.^)
An Nhiên sững sờ gật đầu, giờ phút này hoàn toàn quên mất lập trường của mình
lúc đầu, thấy anh như vậy, làm sao có thể từ chối.
Tô Dịch Thừa cười, cúi người hôn lên trán cô, sau đó là môi cô.
Đến khi được buông ra, sắc mặt An Nhiên đã sớm ửng hồng, có phần thở hổn hển.
Nhìn cô như vậy, lại không nhịn được khẽ hôn lên môi cô vài cái, lúc này mới để
cô xuống xe.
Đứng chờ ở cửa thang máy, khóe miệng An Nhiên hàm chứa nụ cười như ẩn như
hiện.
"A, thật là ngọt ngào a."
Quay đầu nhìn lại, không biết từ khi nào, Tiếu Hiểu đã đi đến phía sau, nhìn
cô, cười như có như không.
An Nhiên quay đầu, thu lại nụ cười trên khóe môi, nói: "cám ơn lời khen."
Nhìn chằm chằm vào cửa thang máy, không hề quay đầu liếc cô ta cái nào nữa.
Tiếu Hiểu híp mắt nhìn cô, vừa rồi ở bên ngoài bắt gặp thấy cô và Tô Dịch
Thừa ở trong xe tán tỉnh nhau, trong lòng không hiểu sao có ngọn lửa giận bốc
lên.
Cô không cam lòng, thật không cam lòng, tại sao người đàn ông mà cô (An
Nhiên) gặp đều ưu tú như thế, Mạc Phi như thế, Tô Dịch Thừa lại càng vậy. Nhưng
còn cô thì sao, đi theo Hoàng Đức Hưng tám năm, từ 18 tuổi mới bước vào xã hội
đã ở bên cạnh ông ta, chịu đựng người đàn ông đáng tuổi làm cha mình vừa ôm vừa
hôn, rõ ràng thấy buồn nôn muốn chết còn phải cười cười nịnh nọt ông ta, thì
thôi đi, thế nhưng nhiều năm như vậy cô được cái gì? Không được gì cả còn phải
bị con cọp cái nhà ông ta mắc nhiếc và tát tay.
Đinh ——
Thang máy đến, An Nhiên vừa định đi vào, Tiếu Hiểu va mạnh vào vai cô đi vào
trước, khi An Nhiên đỡ bả vai suýt nữa thì ngã xuống, cô ta xoay người, khóe
miệng gợi lên nụ cười khinh thường, không hề có thành ý nói: "xin lỗi, không
nhìn thấy."
An Nhiên, có chút tức giận nhìn cô ta,rồi tiến vào thang máy, xoa bả vai bị
va vào hơi đau nhức, không mặn không nhạt nói: "không sao, có một số người mắt
hơi nhỏ, tất nhiên là không nhìn thấy."
"Chị!" Tiếu Hiểu dường như có phần tức giận nhìn cô, muốn bác bỏ nhưng trong
chốc lát lại không nói ra được một câu.
An Nhiên không nhìn cô ta, chỉ nhìn chằm chằm vào con số màu đỏ không ngừng
nhảy lên, rốt cục, nhảy đến tầng đã định: ‘đinh —’ một tiếng, cửa mở ra. Cầm
túi, liền đi ra ngoài thang máy.
Ánh mắt nhìn An Nhiên, so với vừa rồi càng tàn nhẫn hơn.
Buổi trưa, vì vẫn lo lắng nên gọi điện thoại cho Lâm Lệ. Hôm nay dường như
tâm trạng của Lâm Lệ đã khá hơn chút rồi, ít nhất nói chuyện không uể oải như
hôm qua nữa, tất nhiên, tất nhiên muốn khôi phục lại một Lâm Lệ vô lo vô nghĩ
như ngày xưa thì còn chưa đủ thời gian.
"Hôm nay ăn uống có tốt không?" Cô cứ không thèm ăn uống như vậy thực sự
khiến người khác lo lắng: "Ta cho mi biết a, coi như là mi ăn không được, nhưng
mà ít nhất cũng phải ăn cho ta một chút, mi đừng quên, bây giờ không chỉ có một
mình mi."
"Ta biết rồi, mi sắp biến thành mẹ ta rồi, mẹ ta cũng không dài dòng như
vậy." Lâm Lệ cười kháng nghị, dường như tâm trạng không tệ lắm.
"Thật ra là ta muốn là mẹ mi, lần sau nếu mi còn không ăn ta liền mắng." An
Nhiên trêu đùa nói.
"Được rồi, được rồi, có ăn rồi, vừa rồi Trình Tường nấu mỳ cho ta, ta ăn một
bát to, bù lại ngày hôm qua chưa ăn." Lâm Lệ nói vậy.
An Nhiên không nói thêm nữa, thật ra sớm đã biết, trên đời này người duy nhất
khiến cô ấy tự nguyện ăn cơm có lẽ chỉ có Trình Tường, nhưng mà chịu ăn là được
rồi.
"Đúng rồi, lúc nào cha mẹ mi đến, đến lúc đó ta sẽ sắp xếp thời gian để đi
thăm thú với bọn họ." Cha mẹ của Lâm Lệ ở thành phố khác, là giai cấp công nhân
bình thường, hồi đó vào kỳ nghỉ hè ở đại học, mấy người tổ chức đi du lịch,
trong đó có một địa điểm chính là quê nhà Lâm Lệ, cha mẹ Lâm Lệ là những người
chất phác và niềm nở, khi đó bọn họ đến đây, hầu như đều ở tại nhà Lâm Lệ. Đôi
khi gửi đồ cho Lâm Lệ, cũng gửi thêm mấy phần để Lâm Lệ chia cho bọn họ.
"Ngày kia đến, mấy ngày nay Trình Tường xin nghỉ phép rồi, chuyện hôn lễ bên
Trình gia kia sẽ lo liệu, cho nên đến lúc đó có anh ấy đưa cha mẹ ta đi xung
quanh thăm thú rồi, mi không cần xin nghỉ phép đến cùng đi với cha mẹ ta đâu, có
thời gian thì đi ăn cơm với chúng ta là được rồi, đúng rồi, đến lúc đó đem cả Tô
tiên sinh nhà mi nữa." Lâm Lệ nói.
An Nhiên im lặng, một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng: "Lâm Lệ."
"Ừ?"
An Nhiên vẫn không nhịn được hỏi: "Thật không hối hận sao?"
Một lúc lâu, Lâm Lệ mới nhàn nhạt nói: "Không hối hận. Thật ra thì không hề
hỏng bét như mi nghĩ, tất cả chẳng qua chỉ là hiểu lầm, bây giờ Trình Tường đã
không đi tìm Tiêu Tiêu nữa rồi, trước đó nói đồng ý về Mĩ với cô ta chẳng qua
chỉ là lấy cớ, giúp cô ta ổn định tinh thần mà thôi."
"Ta mặc kệ là hỏng bét hay không hỏng bét, mi nghe kĩ cho ta, mi nhất định
phải hạnh phúc! Biết không?" An Nhiên dùng giọng điệu dọa dẫm nói ra lời chúc
phúc của mình.
"Ừ." Bên kia điện thoại, giọng nói Lâm Lệ có chút nghẹn ngào.
Hai người lại hàn huyên một lát, rồi mới cúp điện thoại.
Khi tan tầm buổi chiều tối, vừa mới xuống tầng, thì xe của Tô Dịch Thừa đã
dừng ở dưới đó.
Hai người cùng về nhà trước, khi xuống xe An Nhiên mới chú ý tới hai túi giấy
đặt ở sau xe.
"Cái gì thế?" An Nhiên tò mò hỏi: "quần áo?"
Tô Dịch Thừa gật đầu: "ừ, anh nhớ là bộ lễ phục kia của em hình như bỏ đi
rồi."
Lúc này An Nhiên mới chợt nhớ ra, bộ lễ phục màu cam nhạt của cô lần đó bị
người đàn bàn đanh đá họ Trương đánh đổ rượu đỏ vào, sau đó đã quên đem đi giặt.
"trời, suýt nữa em đã quên rồi." Còn muốn nói tối nay sẽ mặc đồ gì đi đây.
Tô Dịch Thừa dịu dàng sờ sờ đầu cô, cầm tay cô: "đi thôi."
Trước gương trong phòng tắm, An Nhiên nhìn bộ váy áo màu tím nhạt trên người
mình, không như bộ lễ phục dạ hội truyền thống, chất vải rất mềm, nhẹ, kiểu dáng
cổ điển, làn váy không quá dài, chỉ đến đầu gối. Không thể không thừa nhận, ánh
mắt Tô Dịch Thừa rất tinh tường, thế mà chọn cho cô cỡ không lớn không nhỏ,
giống như được đo đạc theo yêu cầu riêng vậy, cực kỳ vừa vặn.
"Lạch cạch —"
Cái cửa kéo được người khác kéo ra, thấy Tô Dịch Thừa đã thay xong âu phục,
mỉm cười nhìn cô, nghiêm túc đánh giá cô một phen, ôm lấy cô từ phía sau, cằm
đặt lên vai cô, nhìn An Nhiên trong gương, đong đưa thân thể hai người, thật
tình nói: "tối nay em đẹp quá."
An Nhiên vẫn còn không quen nói trắng ra như vậy, đỏ mặt hơi cúi đầu xuống,
khóe miệng nửa uốn lên. Đột nhiên nghĩ tới, nghiêng đầu nhìn, hỏi: "sao anh biết
em mặc cỡ bao nhiều?"
Tô Dịch Thừa cười nhẹ, bàn tay ôm cô bắt đầu xấu xa dạo trên người cô, tiếng
nói tà mị, ám ách vang lên bên tai cô: "như thế này." So với nói, anh càng muốn
tự thể hiện cho cô hiểu: "đã biết chưa?"
An Nhiên đỏ bừng mặt, đầu lưỡi như mèo bị cắt lưỡi vậy, một câu cũng không
nói nói ra được. Thật hối hận mình đã hỏi vấn đề không nên hỏi, thật sự là ứng
câu nói, tò mò hại chết mèo a!
Bắt được cái tay đang sờ loạn đốt lửa: "em, em biết rồi."
Tô Dịch Thừa buồn cười vùi đầu vào vai cô, một lúc lâu mới thôi cười. Rồi mới
buông cô ra, nắm tay cô cùng đi ra cửa.
Tiệc rượu tối nay là ở ‘Giang Thành đại tửu điếm’, tiệc rượu lần này được tổ
chức ở hội trường trên tầng ba nhỏ hơn lần trước một chút.
An Nhiên khoác tay Tô Dịch Thừa từ trong thang máy đi ra ngoài, vừa ra khỏi
thang máy, đã nhìn thấy tấm băng rôn treo phía trên cửa hội trường với hàng chữ
lớn: "Lễ chúc thọ lần thứ 60 của chủ tịch ‘tập đoàn Húc Đông’ Tiêu Ứng
Thiên!"
An Nhiên thế mới biết, thì ra vị trưởng bối trong miệng anh chính là Tiêu Ứng
Thiên.
Hai người từ cửa đi vào, vũ hội bên trong đã bắt đầu, âm nhạc chầm chậm nhẹ
nhàng vang khắp cả hội trưởng.
Hôm nay trong hội trường có rất nhiều người, không chỉ có của ngành kiến trúc
mà còn có rất nhiều nhân vật nổi tiếng các ngành khác cũng đến đây, tất nhiên
còn có những người có thân phận như Tô Dịch Thừa, quan chức của Giang Thành cũng
vô cùng nể mặt Tiêu Ứng Thiên.
Buổi tiệc chúc thọ này căn bản là một buổi dạ tiệc của các nhân vật nổi
tiếng.
An Nhiên nhìn Tô Dịch Thừa một chút, nhỏ giọng nói bên tai anh: "thật quá phô
trương!"
Tô Dịch Thừa cười, đưa tay vỗ vỗ tay cô.
Dọc đường đi vào, không ngừng có người tiến đến bắt chuyện, bởi vì Tô Dịch
Thừa không hề công bố tin tức mình đã lập gia đình, cho nên khi nhìn thấy An
Nhiên ở bên cạnh anh, rất nhiều người sẽ hỏi một câu: "Tô trợ lý, vị này
là?"
Sau đó Tô Dịch Thừa bao giờ cũng quay đầu lại thâm tình nhìn An Nhiên, lại
quay đầu nhìn người kia nói: "bà xã của tôi." Mà An Nhiên sẽ đứng một bên, khi
người nọ nhìn sang sẽ cười gật đầu với người đó, cư xử trang nhã.
Qua bốn năm lượt chào hỏi như vậy, Tô Dịch Thừa ngoảnh đầu lại nhìn cô, tiện
thể vén vài sợi tóc trên trán cô, hỏi: "mệt không?" Anh biết cô không thích,
cũng không quen những buổi tiệc rượu thế này, nhìn cô cười, miệng sắp cứng đờ
rồi.
An Nhiên lắc đầu, "em sẽ cố gắng thích ứng." Cố gắng làm một người vợ đủ tư
cách, vì anh là một người chồng vô cùng đủ tư cách.
"Đừng ép buộc mình, không thích, lần sau chúng ta sẽ không đến nữa, được
không?" Nếu những buổi tiệc rượu như như thế này thật sự khiến cô bối rối, vậy
anh sẽ không ép cô, anh cũng không muốn cô bắt mình phải phối hợp với anh.
An Nhiên lắc đầu, cười cười với anh: "không phải ép buộc, là vì anh, cho nên
mới muốn mình cố gắng thích ứng."
Tô Dịch Thừa nhéo nhéo cái mũi của cô, nắm tay cô "đi thôi."
An Nhiên gật đầu, đan xem mười ngón tay với anh.
Khi hai người đến cạnh Tiêu Ứng Thiên, ông ta đang nói chuyện gì đó với đồng
nghiệp. Thấy Tô Dịch Thừa và An Nhiên, vội vàng cười nói: "a Thừa, An Nhiên, cô
cậu tới rồi."
"chú Tiêu, sinh nhật vui vẻ." Tô Dịch Thừa tay cầm tấm thiệp chứa bức thư
pháp nổi tiếng đã chuẩn bị làm quà tặng giao cho Tiêu Ứng Thiên: "Đây là bức thư
pháp của Quách Mạt Nhược, chúc chú Tiêu phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn."
"Tiêu tổng, sinh nhật vui vẻ." An Nhiên cũng theo Tô Dịch Thừa nói lời chúc
mừng ông.
Tiêu Ứng Thiên đưa tay nhận lấy bức thư pháp từ tay Tô Dịch Thừa, lại nghe
thấy An Nhiên chúc, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn An Nhiên, có phần không đồng ý
nói: "này, sao cháu còn gọi Tiêu tổng!"
An Nhiên sửng sốt, trong chốc lát còn không kịp phản ứng, gọi là Tiêu tổng
hẳn là không sai a! Mà lại không thể gọi sao?
Thấy bộ dạng ngây ngốc của cô, Tô Dịch nhỏ giọng nhắc nhở bên tai cô: "gọi
chú Tiêu."
Thế này An Nhiên mới sực hiểu ra, một lần chúc ông: "chú Tiêu, sinh nhật vui
vẻ."
Lúc này Tiêu Ứng Thiên mới vừa lòng gật đầu: "thế mới đúng a." Nói xong, đưa
tay mở cái thiệp mà Tô Dịch Thừa tặng ra, vừa nhìn vừa gật đầu liên tục, nói:
"chữ của nhiều người thế, chú thích nhất là chữ của Quách Mạt Nhược, vẫn là a
Thừa nhớ được sở thích của chú. Không giống như tên tiểu tử Tử Ôn kia, đến giờ
còn chưa đến đây."
"Cậu, cậu đang nói xấu cháu sao?"
Một giọng nói dễ nghe từ đằng sau truyền đến, Diệp Tử Ôn từ phía sau đi về
phía Tiêu Ứng Thiên.
Cười đùa nghiêm mặt nói: "chúc cậu thân yêu của cháu năm nào, tuổi nào, cũng
như hôm nay, năm nay sáu mươi, ngày mai năm tám, càng ngày càng trẻ ra!"
"Tiểu tử này, miệng lưỡi ngọt xớt, nói chẳng tin được chút nào." Tiêu Ứng
Thiên cười mắng, đùa giỡn vươn tay về phía anh ta: "quà của cháu đâu rồi, sao
lại tay không đến đây."
Diệp Tử Ôn sờ sờ lỗ mũi, nói: "cháu ạ, biết rõ cậu chẳng thiếu thứ gì, chỉ
thích nhất là tranh chữ, nhất định a Thừa sẽ tặng trước cháu, cho nên cháu chẳng
mua được gì, nên cuối cùng quyết định không tặng gì cả, nói lời chúc mừng còn
tốt hơn bất cứ thứ gì, chú nói xem có đúng không."
Tiêu Ứng Thiên đợi không thấy vỗ vỗ cái tay đặt trên bả vai mình: "đừng kể lể
nữa, cháu chỉ giỏi ngụy biện."
Diệp Tử Ôn không thèm để ý cười cười, quay đầu nhìn về phía Tô Dịch Thừa, đột
nhiên nhớ tới đã hai ngày nay bị con bé Dịch Kiều kia quấn đến không dứt ra
được, một ngày hai mấy cuộc điện thoại, khiến anh ta suýt nữa phải tắt điện
thoại. Chất vấn: "a Thừa, có phải cậu đưa số điện thoại của mình cho con bé Dịch
Kiều không, hai ngày này mình bị nó làm phiền muốn chết." Còn tiếp tục thế nữa,
anh ta sẽ ngất mất!
Tô Dịch Thừa cười khẽ, trong lòng cảm thấy Dịch Kiều thật đúng là nói được
làm được, bảo nó gọi hai chục cuộc thật đúng là gọi một hai chục.
Thấy anh cười nhạt không nói, Diệp Tử Ôn coi như mình đoán đúng, bất mãn nói:
"này, a Thừa, gần đây mình không hề đắc tội gì với cậu đi!"
Tô Dịch Thừa vẫn duy trì ý cười trên mặt, kéo An Nhiên ở bên cạnh vào lòng,
nửa ôm thắt lưng cô, nói với cô: "An Nhiên, giới thiệu cho em, đây chính là Diệp
Tử Ôn."
Lúc này Diệp Tử Ôn mới chú ý tới An Nhiên đang đứng cạnh Tô Dịch Thừa, vừa
nhìn, lập tức ngây người, có chút khó tin trừng to mắt, Cố An Nhiên, người vợ mà
a Thừa đột nhiên cưới lại là Cố An Nhiên!
Tiêu Ứng Thiên nhìn Diệp Tử Ôn một chút, rồi nhìn Tô Dịch Thừa một chút, lại
nhìn An Nhiên đứng bên cạnh đang sửng sốt, khóe miệng nổi lên ý cười, vỗ vỗ bả
vai cháu mình, nói: "lúc đầu cậu đã nói cho cháu, quan hệ phía sau An Nhiên
không đơn giản." Đứa cháu này còn ngây ngốc đi chọc vào chỗ không nên đụng vào,
phải biết rằng, Tô Dịch Thừa này nổi tiếng là phúc hắc, con hổ biết cười, tiếu
lý tàng đao.
Tuy là không kinh ngạc như Diệp Tử Ôn, An Nhiên cũng không khỏi có chút bất
ngờ, không nghĩ tới Eric miệng lưỡi trơn tru, nói năng ngọt xớt kia thế mà lại
là bạn tốt của Tô Dịch Thừa, Diệp Tử Ôn!
Một lúc lâu, Diệp Tử Ôn mới từ từ lấy lại tinh thần, quay đầu, nhìn Tô Dịch
Thừa, lớn tiếng kháng nghị: "a Thừa, cậu hành động nhanh quá rồi!"