Từ Cố gia về đến nhà đã gần mười giờ, đêm hôm nay không phải rất đẹp, mây đen
trùng trùng điệp điệp bao phủ bầu trời, không có ánh trăng, cũng không có ngôi
sao nào.
Trên xe, Tô Dịch Thừa thắt chặt dây an toàn, chuẩn bị khởi động xe rời đi,
anh quay đầu lại thấy An Nhiên còn cầm dây an toàn ngồi thừ người ra đó.
Tô Dịch Thừa nhíu mày, trực tiếp khom người đưa tay giúp cô thắt dây an toàn,
lúc này An Nhiên mới phản ứng lại, quay đầu nhìn anh hơi áy náy.
Tô Dịch Thừa khởi động xe rời đi, rê đuôi xe một cái thật đẹp, rồi quay xe ổn
định lên đường.
Lúc này xe cộ trên đường cũng không nhiều, xe đi vững vàng, suôn sẻ. An Nhiên
như là có tâm sự, sững người ngồi đờ ra trên ghế.
Tô Dịch Thừa tưởng là cô đang buồn phiền vì chuyện của Lâm Lệ, nên đưa tay ra
mở nhạc nhẹ, sau đó duỗi tay cầm tay cô, khi cô nhìn sang, thì mỉm cười nhìn cô,
nói: "Có một số việc thế nào cũng tháo gỡ được, đừng lo nghĩ nhiều."
An Nhiên nhìn anh, cong cong khóe miệng, nhẹ nhàng thở dài, cánh tay nhỏ bé
xoa xoa bàn tay của anh, nhẹ nhàng nói: "Có anh ở đây, thật tốt!"
Tô Dịch Thừa nhàn nhạt mỉm cười lại, sau đó quay đầu, chăm chú nhìn đường
phía trước.
Xe chậm rãi đi vào tầng hầm khu nhà ở, khi Tô Dịch Thừa tắt máy, chuẩn bị
xuống xe, bất thình lình An Nhiên mở miệng nói, "Anh có thể giúp em điều tra tư
liệu của Đồng Văn Hải kia một chút được không?"
"Đồng Văn Hải?" Tô Dịch Thừa nhíu mày, "Cần tư liệu của ông ta làm gì?"
An Nhiên thở dài, kể lại sơ lược chuyện chiều nay cho anh.
Tô Dịch Thừa im lặng, nhíu chặt mày không nói gì.
"Em không biết mẹ và ông ta có quan hệ gì, nhưng mà em thấy, mẹ rất sợ ông
ta, lúc chiều, mẹ nắm chặt tay em, cả người run rẩy." An Nhiên nói.
"Thật ra ở ‘Du Nhiên Cư’ lần đó, khi Đồng Văn Hải nhìn thấy mẹ, vẻ mặt hai
người đều có chút kỳ lạ." Tô Dịch Thừa hồi tưởng lại nói.
An Nhiên gật đầu, "Đúng vậy a, em còn nhớ đêm hôm đó về nhà, cả người mẹ thay
đổi, không nói chuyện, ngủ sớm, mà cha bảo em đừng hỏi gì cả, chính mình thì
ngồi cả đêm trong phòng khách. Em không biết họ có quan hệ gì, em chỉ thấy lo
lắng cho bà, lại không biết tình hình, không làm được gì, dù muốn an ủi, cũng
không biết mở miệng thế nào."
"Yên tâm đi, không sao đâu." Tô Dịch Thừa sờ sờ đầu cô, an ủi nói: "Anh sẽ
bảo thư ký Trịnh điều tra, hẳn là có thể tra được một chút tình hình và tư liệu
của ông ta."
An Nhiên gật đầu, "Vâng."
Tô Dịch Thừa than nhẹ một tiếng, đưa thay xoa xoa chân mày đang nhíu chặt của
cô, nói: "Đừng cau mày, cau mày sẽ không đẹp."
An Nhiên gật đầu, cố gắng cong môi để cho mình cười cười, gần đây nhiều
chuyện quá, hết chuyện này đến chuyện khác, có chút vượt khỏi sức chịu đựng của
cô.
Tô Dịch Thừa biết cô cố gắng rồi, nên nhoài người hôn lên trán cô: "Đi thôi,
chúng ta lên nhà."
An Nhiên thuận theo gật đầu, mở cửa xuống xe.
Ngồi trong phòng làm việc, An Nhiên mở tài liệu mà Hoàng Đức Hưng đưa cho
ngày đó ra nhìn chăm chú, hôm nay định hạ bút vẽ phác thảo một chút, thế nhưng
chưa từng tiếp xúc với loại dự án này, cho nên mấy lần cũng không biết bắt đầu
vẽ như thế nào.
Thật ra thì không thể phủ nhận rằng có một nguyên nhân khác là cô còn vướng
bận chuyện Lâm Lệ, cô không biết có nên nói chuyện đó cho cô ấy không, kỳ thật
nói hay không đều làm tổn thương cô ấy. Cô ấy yêu Trình Tường đã mười năm, bây
giờ còn đang mang thai đứa con của anh ta, chỉ còn mấy ngày nữa là hôn lễ, nếu
nói cho cô ấy lúc này, làm sao cô ấy có thể chịu đựng được, hậu quả như thế cô
không dám tưởng tượng.
Nhưng mà nếu không nói cho cô ấy, thực sự là Trình Tường phản bội, cho dù bây
giờ giấu diếm được đấy, nhưng giấy cuối cùng cũng không gói được lửa, một khi
Lâm Lệ biết rõ chân tướng, thì cũng không tránh khỏi tổn thương.
Nói hay không, kết quả không khác gì nhau, mà điều cô không muốn thấy nhất
chính là Lâm Lệ bị tổn thương!
Ngồi trên cái ghế xoay, đột nhiên An Nhiên cảm thấy hơi mệt, cảm giác mệt mỏi
ập đến, đầu cô bắt đầu âm ỉ đau, không phải ảnh hưởng sinh lý, cô biết rõ, là
ảnh hưởng của suy nghĩ, áp lực tinh thần.
Lúc này điện thoại trên bàn vang lên, là đường dây nội bộ công ty, trên đó
báo là điện thoại từ Hoàng Đức Hưng, đưa tay nhấc điện thoại lên, bên kia bảo cô
chuẩn bị một chút, lát nữa đi theo ông ta đến ‘Húc Đông kiến trúc’, quý tới đây,
‘Chân Thành’ và ‘Húc Đông’ sắp sửa hợp tác một hạng mục nội thành.
An Nhiên gật đầu đáp ứng, thúc ép mình tạm thời đừng suy nghĩ chuyện của Lâm
Lệ, có lẽ trước khi quyết định, cô nên đi tìm Trình Tường một lần.
‘Húc Đông kiến trúc’ là người anh cả của ngành kiến trúc Giang Thành, chủ
tịch Tiêu Ứng Thiên là hội trưởng hiệp hội bất động sản, mà thật ra thì hiện tại
‘Húc Đông’ có thể giữ được địa vị dẫn đầu trong giới kiến trúc Giang Thành nghe
nói đều là nhờ vào thiết kế trưởng, cũng là tổng thiết kế kiêm tổng giám đốc của
công ty bọn họ - Eric.
Eric rất bận rộn, người trong ngành chỉ biết anh ta là người Trung Quốc,
người nhà ở Giang Thành có bối cảnh và thế lực, nhưng không ai biết thân phận
chính xác của anh ta, nhân vật này được cho là vừa truyền kỳ vừa thần bí của
ngành kiến trúc Giang Thành. Bởi vì tác phẩm của anh ta rất hài hòa và có phong
cách, từng được An Nhiên coi là thần tượng, vô cùng thưởng thức.
An Nhiên chuẩn bị xong giấy tờ mà Hoàng Đức Hưng căn dặn, đến phòng làm việc
của Hoàng Đức Hưng, vừa mới giơ tay lên định gõ cửa, thì cửa được mở ra từ bên
trong, thấy Tiếu Hiểu tức giận đứng đó, nhìn An Nhiên, ánh mắt sắc bén có thể
xuyên thủng người khác.
Nghiến răng nghiến lợi, nói một cách âm ngoan: "Xem như chị lợi hại!" Nói
xong, xô vào An Nhiên rồi giận dữ đi khỏi.
An Nhiên không có hơi đâu mà tính toán với cô ta, cô biết đó là vì lần này
Hoàng Đức Hưng đi ra ngoài nói chuyện hợp tác với ‘Húc Đông’ không gọi cô ta đi
cùng. Trước đây những trường hợp thế này thường thường người đi cùng Hoàng Đức
Hưng là Tiếu Hiểu, lần này đổi thành người khác, chắc chắn trong lòng ít nhiều
không thoải mái.
Cô không thông minh, nhưng cũng biết lần này Hoàng Đức Hưng gọi cô cùng đi,
chẳng qua là do sự thay đổi thân phận của cô, muốn mượn thân phận bà xã của Tô
Dịch Thừa đến để đổi lấy điều kiện hợp tác với Tiêu Ứng Thiên.
Xã hội này chính là như vậy, anh không có bối cảnh, không có thế lực, người
khác chỉ coi anh là ngọn cỏ, không ai dành cho anh thêm một cái liếc mắt nào.
Đạo lý này mười năm trước cô đã hiểu được.
An Nhiên liếc nhìn Tiếu Hiểu, rồi xoay người đi vào, gọi: "Tổng giám."
Hoàng Đức Hưng từ sau bàn làm việc đứng dậy, tươi cười đầy mặt nhìn cô: "An
Nhiên a, đã chuẩn bị đồ cần mang theo chưa?" Vừa nói, vừa cầm cặp công văn đã
chuẩn bị xong đi qua.
"Vâng. Đều ổn rồi." An Nhiên gật đầu đáp.
Hoàng Đức Hưng gật đầu, lấy áo khoác trên ghế sô pha, gật đầu với An Nhiên,
nói: "tốt, vậy chúng ta đi thôi."
An Nhiên và vài đồng nghiệp khác trong công ty cùng đi với Hoàng Đức Hưng đến
‘Húc Đông kiến trúc’, thật ra thì hội nghị hôm nay cô chỉ ngồi cho đủ, bọn họ
giảng giải quan niệm và ý nghĩa thiết kế, hợp đồng gì gì đó, cô cũng không hiểu
lắm, mà công ty có bộ phận chuyên trách bàn bạc với đối tác, cũng không cần cô
phải lo nghĩ, thật ra mà nói, trong hội nghị này cô chỉ là vật trang trí, đảm
nhiệm nhiệm vụ thành viên.
Cuộc hội nghị này diễn ra trong hơn hai giờ đồng hồ, khi kết thúc là gần năm
giờ, Tiêu Ứng Thiên đột nhiên đề nghị đến một nhà hàng Pháp mới mở gần công ty
ăn một bữa cơm.
Hoàng Đức Hưng tươi cười đầy mặt, gật đầu nói, hội nghị hôm nay, mặc dù đưa
ra một đáp áp chính xác, nhưng theo thái độ của ‘Húc Đông’, dường như còn tốt
hơn so với mình mong muốn, căn cứ theo tình hình trước mắt, chuyện hợp tác coi
như đã thành công một nửa.
Khi cả đám người đứng chờ thang máy, Tiêu Ứng Thiên đứng cạnh An Nhiên, thân
thiết hỏi: "Nghe nói hôm trước Tô trợ lý nhập viện rồi, hiện tại sức khỏe khá
hơn nhiều chưa?"
An Nhiên mỉm cười nhàn nhạt, trả lời: "Vâng, là bệnh cũ, nhất thời không để
ý, uống nhiều rượu khiến bệnh dạ dày tái phát, cũng không nghiêm trọng lắm,
khiến Tiêu tổng bận tâm rồi."
Tiêu Ứng Thiên gật đầu, nói: "Không sao là tốt rồi."
"Đinh ——" thang máy mở ra, thấy một người đàn ông cực kỳ xuất sắc từ bên
trong đi ra ngoài, gương mặt tuấn tú, khoác trên người bộ âu phục hưu nhàn, tóc
tai hơi hỗn độn, nhưng chính sự hỗn độn này lại khiến cả người anh có phần tùy ý
ngông nghênh.
Nhìn mọi người khẽ ngẩn người, nhưng ngay sau đó tươi cười, nói: "Nhiều người
như vậy a, thật náo nhiệt."
Tiêu Ứng Thiên thấy thế, gương mặt nghiêm túc của ông có chút ý cười, nói với
anh ta: "Tử Ôn, chúng tôi chuẩn bị đi ăn cơm, cậu cùng đi chứ."
Người đàn ông đó từ chối lắc đầu, nói: "Tôi chỉ lên đây lấy chút tài liệu, ăn
cơm gì đó vẫn là thôi đi." Nói xong thì định đi về phòng làm việc của mình.
Tiêu Ứng Thiên còn muốn nói điều gì, nhưng không chờ ông ta mở miệng, người
đàn ông vốn chuẩn bị rời đi đột nhiên dừng lại trước mặt An Nhiên, chăm chú nhìn
cô một lúc lâu, đột nhiên nở nụ cười, nói: "Vị tiểu thư này, có phải chúng ta đã
gặp nhau ở đâu đó?"
An Nhiên nhíu mày, đối với phương thức bắt chuyện nữ sinh cũ ríc của anh ta
chỉ cảm thấy không có sáng kiến gì, khóe miệng khẽ nở nụ cười, nhưng trên mặt
không có ý cười nói: "Vị tiên sinh này, tôi nghĩ anh nhận lầm người rồi, tôi
không nhận ra anh."
Nụ cười trên mặt người đàn ông đó càng lớn hơn nữa, vươn tay với cô nói:
"Eric, xin chỉ bảo nhiều hơn."
An Nhiên sửng sốt, hoàn toàn không ngờ tới người đàn ông trước mắt này lại là
Eric thần bí kia, còn ngạc nhiên hơn là anh ta lại còn trẻ như vậy.
Sững sờ bắt tay với anh ta, va chạm hình thức, rồi nói: "Cố An Nhiên."
Người đàn ông nhìn cô có chút mập mờ, đột nhiên xoay người nói với Tiêu Ứng
Thiên: "Cái kia đột nhiên tôi nhớ ra, thì ra cái văn kiện kia cũng không cần gấp
lắm, vừa vặn bụng cũng hơi đói, tôi đi cùng mọi người luôn."
Đoàn người cùng nhau xuống tầng, ra khỏi tòa nhà ‘Húc Đông kiến trúc’, nhà
hàng Pháp kia cách nơi này cũng không xa, không cần lái xe, trực tiếp đi bộ đến
đó.
Tiêu Ứng Thiên và Hoàng Đức Hưng đi tuốt ở đàng trước, lúc này đang trò
chuyện rất vui vẻ. Mà Eric đi song song với An Nhiên, lọt trong đám người phía
sau.
Nhìn An Nhiên tay xách máy tính và túi công văn, Eric niềm nở nói: "Sao có
thể để cho thục nữ xách nhiều thứ như vậy." Nói xong vươn tay muốn nhận lấy đồ
trong tay An Nhiên, trên mặt mỉm cười nói tiếp: "Là một quý ông, nên công hiến
chút sức lực cho quý bà là điều cơ bản nhất."
An Nhiên lạnh lùng nhìn anh ta, cô chưa bao giờ thích một người đàn ông dẻo
miệng như vậy, rõ ràng là không quen biết gì anh ta, lại làm ra vẻ có giao thiệp
sâu sắc, thấy thế nào cũng cảm thấy quá giả tạo. Lạnh lùng nói: "Không cần, cám
ơn."
Rất ít khi bị từ chối thẳng thừng như vậy, Eric thoáng cái sửng sốt một lúc
lâu, mới phản ứng lại: "Cố tiểu thư đang sợ tôi có ý đồ bất lương sao?"
An Nhiên không quay đầu, nhìn thẳng phía trước, mặt không chút thay đổi nói:
"Tôi đã kết hôn rồi, anh còn có ý đồ gì với tôi sao?" Người đàn ông này thế mà
lại thật sự là Eric, người được xưng tụng là thiên tài thiết kế kia, từng được
cô nghiên cứu và học tập tác phẩm của anh ta, thậm chí từng thưởng thức anh ta,
nhưng người đàn ông trước mắt kém xa trong tưởng tượng, ngoài khuôn mặt đẹp ra,
thật không nhìn ra nội hàm đặc biệt gì.
Có người vốn là bị coi thường như thế, anh càng bị bài trừ ra thì anh càng
muốn chinh phục. Giống như Eric lúc này.
Chỉ coi lời của cô là cái cớ tránh né anh, cười lớn, khiêu khích nói: "Ha ha,
từ trước đến giờ tôi luôn thích những thứ có tính khiêu chiến."
An Nhiên bỗng dưng dừng bước, quay đầu nhìn anh ta, lạnh lùng nói: "Thật ngại
quá Eric tiên sinh, nếu như anh muốn đi chinh phục một người phụ nữ để chứng
minh sức quyến rũ của mình thì xin mời anh đi tìm người khác, tôi không phải là
đối tượng tốt để anh săn làm người yêu."
Eric nhìn cô, nụ cười trên khóe miệng càng rộng hơn, người con gái này còn
thú vị hơn anh nghĩ.
Thật ra thì anh không phải là bắt chuyện mà thôi, người con gái này anh ta đã
gặp rồi, trong một quán cà phê, lúc ấy hình như cô đang xem mắt, hơn nữa còn gặp
phải một đối tượng được cho là cực phẩm, khi đó anh ngồi ở bàn sau cô, có thể
nghe thấy rõ ràng cả quá trình. Lúc cô rời đi, anh còn đặc biệt thò đầu ra nhìn
cô, thế nên mới nhớ kỹ khuôn mặt cô, vì sự việc đó quá buồn cười, sau này có thể
làm trò giải trí cho anh, cho nên, ấn tượng với người con gái này càng sâu hơn,
vì thế, khi vừa gặp cô thoáng cái anh liền nhận ra được.
Hai tay ôm ngực, Eric nhìn cô, bình tĩnh nói: "Cố tiểu thư đây là đang lạt
mềm buộc chặt sao, nếu thế, tôi nói thẳng cho cô biết, cô đã thành công khơi dậy
lòng hiếu kỳ của tôi rồi."
"Eric tiên sinh luôn luôn tự cho là đúng thế sao?" An Nhiên thật bị người đàn
ông tự cao tự đại trước mắt này đánh bại, anh ta có phần tự thấy bản thân mình
vượt trội quá, cô có điểm nào biểu hiện ra rằng cô đang lạt mềm buộc chặt để gây
sự chú ý của anh ta rồi!
Eric cười, nói, "Không phải tự cho là đúng, đây là tự tin." Vẻ mặt kia cười
có chút vô sỉ.
An Nhiên mặc kệ anh ta, cũng không muốn lãng phí nước miếng của mình tranh
luận chuyện vô vị này với anh ta. Không để ý đến anh ta, xoay người đuổi kịp đội
ngũ phía trước.
Eric còn muốn nói gì, thì thấy cô đã sải bước đi rồi, để một mình anh ở tại
chỗ, còn đang khoa tay múa chân gì đó, nhìn thật buồn cười. Sững sờ nhìn cái
bóng dáng kia, Eric nghẹn cười, lắc đầu.
Đoàn người đi đến nhà hàng vừa mới mở kia, vì nhiều người nên đặt luôn một
phòng riêng.
Thật ra thì cái gọi là ăn cơm chẳng qua là gọi rượu lên bàn cơm, thực hành
văn hóa rượu, đều là người từng lăn lộn trên thương trường, đủ loại người đến
người đi xã giao.
Trên bàn cơm Tiêu Ứng Thiên ngồi ở chủ vị, Hoàng Đức Hưng ngồi ở bên trái ông
ta, An Nhiên ngồi cạnh Hoàng Đức Hưng, Eric vốn nên ngồi bên phải Tiêu Ứng
Thiên, nhưng lại đổi chỗ, nhất định phải ngồi cạnh An Nhiên, mọi người chỉ cười
mờ ám, cũng không nói thêm gì.
Mặc dù không thích, nhưng An Nhiên cũng không nói gì, vẫn duy trì nụ cười
ngồi ở chỗ đó.
Trên bàn rượu, nhân viên phục vụ đưa hai loại rượu, đỏ, trắng, rót cho mỗi
người một chút. Sau khi mọi người nâng chén, Hoàng Đức Hưng và Tiêu Ứng Thiên
trò chuyện về triển vọng hợp tác cùng phát triển của hai công ty sau này. Thật
ra thì cũng chỉ là những lời khách sáo bề ngoài, nhưng trên bàn rượu không nói
những điều này thì còn có thể nói gì.
An Nhiên có phần chán ngán nhìn sơn hào hải vị trên bàn, không hề có hứng
thú. Quá mỡ khiến người ta không muốn ăn, nên tùy ý gắp miếng rau để ăn.
Eric ngồi cạnh An Nhiên, nâng ly rượu, cười nói với An Nhiên: "Cố tiểu thư,
chúng ta uống một ly đi."
Trước mặt mọi người, tất nhiên An Nhiên không tiện từ chối, nâng chén rượu
lên, cụm ly với anh ta, sau đó nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Để cái ly rượu xuống, Eric nói chuyện với cô câu được câu không: "Cố tiểu thư
thường thích ăn món gì, có thích đi du lịch không?"
An Nhiên để đũa xuống, nhìn anh ta, cười như không cười nói: "Tôi thích ăn gì
hay có thích đi du lịch không có liên quan gì đến chuyện hợp tác của hai công ty
chúng ta sao?"
"Dĩ nhiên, tôi càng hiểu cô thì tôi sẽ càng cảm thấy hứng thú với lần hợp tác
này, đến lúc đó không chừng tôi sẽ sớm có linh cảm." Eric nói với vẻ đương
nhiên.
"Thì ra linh cảm thiết kế của Eric tiên sinh là bắt nguồn từ phụ nữ a." An
Nhiên cười lạnh nói, giọng nói kia không khỏi hàm chứa ý trào phúng.
"Cũng không phải không thể a." Eric không sao cả cười cười.
An Nhiên chỉ nhìn anh ta, xoay người, cười cười xin lỗi mọi người, nói: "Xin
lỗi, tôi đi phòng vệ sinh." Nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài.
Trên bàn rượu, Tiêu Ứng Thiên nhìn về phía Eric, nói: "Tử Ôn, đã bao lâu cậu
chưa gặp a Thừa rồi?"
Eric cũng chính là Diệp Tử Ôn hơi sững sờ, nói: "Mấy ngày trước khi cậu ta
nằm viện tôi có ghé qua, sao thế?"
Tiêu Ứng Thiên cười nhạt gật đầu, chỉ nói: "Như thế này, đừng làm khó dễ An
Nhiên nhà người ta."
Diệp Tử Ôn khó hiểu, cau mày lại: "Có ý gì?"
Tiêu Ứng Thiên nhìn anh ta có thâm ý khác, nói: "Cô ta có bối cảnh, không
phải là người cậu có thể chọc vào." Nói xong, liền không nhìn anh ta nữa, quay
đầu kêu gọi đám người Hoàng Đức Hưng động đũa dùng bữa.
Diệp Tử Ôn mù mịt cau mày, trong lòng thầm nhắc lại câu nói của Tiêu Ứng
Thiên, có bối cảnh, cái gì bối cảnh?
Ra khỏi phòng ăn riêng, An Nhiên thở dài, lấy điện thoại di động ra, gọi cho
Tô Dịch Thừa, buổi sáng lúc cùng đi ra khỏi cửa, Tô Dịch Thừa nói buổi tối có
một bữa tiệc, có thể muộn mới về. Lại nhìn tình hình trước mắt, bên này cũng có
khả năng không kết thúc sớm, vậy vẫn nên gọi điện trước cho anh một tiếng
thôi.
Điện thoại rất nhanh được bắt máy, chỗ Tô Dịch Thừa hơi ầm ĩ, cũng là ở trên
bàn rượu, cô nghe thấy có tiếng người mời rượu.
"Về đến nhà rồi sao?" ở bên kia điện thoại Tô Dịch Thừa hỏi.
"Còn không có, tối nay em cũng có xã giao, có thể cũng tối muộn mới về." An
Nhiên y theo sự thực nói.
"Vậy có cần anh đến đón em không?"
"Không cần, em cũng không phải trẻ con, đâu cần anh đưa đón mỗi ngày." An
Nhiên từ chối.
Tô Dịch Thừa cười khẽ nói: "Ha ha, anh vẫn luôn coi đây là phúc lợi của
anh."
Trong lòng An Nhiên ấm áp, lời ngon tiếng ngọt của anh lúc nào cũng rất dịu
dàng, không hề trắng trợn, nhưng lại làm ấm lòng người.
"Được rồi, em phải vào đây, anh cố gắng uống ít rượu thôi, dạ dày anh không
tốt." An Nhiên dặn dò nói.
Tô Dịch Thừa ở bên kia cười khẽ, "Nghe bà xã. Tối nay nếu là muộn quá, em gọi
cho anh, anh đến đón em."
"Dạ, được." An Nhiên đồng ý, cúp máy, liếc nhìn phòng ăn phía sau, cuối cùng
vẫn quyết định đi phòng vệ sinh đã.
Khi đi từ phòng vệ sinh ra, đến chỗ rẽ vừa vặn gặp Eric đang đứng cạnh tường.
Đầu tiên là sửng sốt, sau đó cau mày: "Sao anh lại ở đây?"
Diệp Tử Ôn cười, nói: "Tôi ra xem, đi ra ngoài lâu như thế, còn tưởng cô ở
bên trong xảy ra chuyện gì?"
An Nhiên nhìn anh ta, lãnh đạm nói: "Thật sự cám ơn đã quan tâm." Nói xong,
liền lướt qua anh ta rời đi.
Diệp Tử Ôn đuổi theo, "Không cần khách khí." Đuổi theo cô, sóng vai cùng đi
với cô, nói: "Thật ra thì tôi thực sự đã từng gặp cô."
An Nhiên cũng không quay đầu lại, nói: "Tôi đã nói rồi, anh đừng có dùng
phương thức bắt chuyện với nữ sinh cũ rích đó."
Diệp Tử Ôn vuốt vuốt tay, đồng ý ý kiến của cô: "Là rất cũ, nhưng đúng là sự
thật." Đúng là anh chưa từng dùng phương pháp cũ rích như vậy để bắt chuyện với
phụ nữ, cô là người đầu tiên.
An Nhiên không để ý đến anh ta nữa, chỉ coi anh ta là anh chàng dân chơi đang
chơi đùa săn tìm người đẹp, chỉ đáng tiếc, anh ta tìm nhầm đối tượng rồi.
"Này, tôi nói thật đấy, cô không tin hả!" Diệp Tử Ôn thật có chút bị người
phụ nữ này đánh bại, nhìn anh tùy tiện như thế sao? Vì sao cô không tin anh đang
nói thật. "Khoảng hơn một tháng trước, cô đang đi xem mắt trong quán cà phê, gặp
—"
An Nhiên ở đàng trước đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm phía trước, vẻ mặt
thoáng cái trở nên khó coi.
"Cô làm sao vậy?" Diệp Tử Ôn khó hiểu nhìn cô, sau đó nhìn theo tầm mắt của
cô, thấy trong đại sảnh nhà hàng, gần vị trí cửa sổ có một đôi nam nữ đang ngồi,
người phụ nữ cười duyên đang nói gì đó với người đàn ông, người đàn ông cười dịu
dàng với cô ta, rồi gật đầu.
Diệp Tử Ôn quay đầu, nhìn An Nhiên một chút, hỏi: "Cô quen?"
Tay An Nhiên nắm chặt thành nắm đấm, lửa giận trong lòng thoáng cái bốc cháy
lên, hai người ngồi đó không phải ai khác, chính là Trình Tường và người phụ nữ
mà cô gặp ở bệnh viện hôm đó.
Hít sâu một hơi, lấy điện thoại di động ra gọi cho Lâm Lệ.
Điện thoại vang lên một lúc lâu mới được bắt máy, giọng nói Lâm Lệ vẫn trong
sáng như thế: "Alô, An tử, mi có chuyện gì nói nhanh lên, ta còn đang nấu mì
đây."
An Nhiên nhìn chằm chằm về phía Trình Tường, thấy anh ta đang dịu dàng gắp
thức ăn cho người phụ nữ kia, cầm lấy điện thoại nói: "Sao lại nấu mì một mình,
Trình Tường đâu?"
"Tối nay anh ấy hẹn khách hàng ra bàn công việc, ta đói bụng rồi, nhưng không
muốn ra ngoài, cho nên nấu tạm cho mình bát mì." Lâm Lệ nói, "Mi có chuyện gì
a?"
Không đợi An Nhiên mở miệng, điện thoại bên kia lại truyền tới giọng nói Lâm
Lệ: "Ai nha ai nha, không được không được, nước tràn ra rồi, không nói chuyện
với mi nữa, chờ lát nữa ta gọi lại." Nói xong liền cúp điện thoại.
An Nhiên cúp máy, khóe miệng cười lạnh, bước về phía bọn họ.
Diệp Tử Ôn sững sờ nhìn cô, nét mặt của cô có chút khủng bố, lo lắng xảy ra
chuyện gì, liền đi theo cô. Vừa nói: "Này, nhìn sắc mặt của cô không tốt
lắm."
An Nhiên không để ý đến anh ta, nhìn chằm chằm vào Trình Tường, bước lên, đến
trước mặt bọn họ, hơi che đi ánh sáng của bọn họ.
Lúc này hai người đang cười nói kia mới chú ý đến bên cạnh có người đến, quay
đầu nhìn sang, Trình Tường thoáng cái ngẩn cả người, "An... An Nhiên!"
Người phụ nữ ngồi đối diện Trình Tường cười hỏi: "Anh Tường, bạn của anh
sao?"
Cái câu anh Tường kia gọi rất êm tai, nhưng vào tai An Nhiên lại là thanh âm
chói tai nhất. Khóe miệng lạnh lùng, đưa tay nhấc một ly rượu đỏ có chân dài
lên, sau đó hất mạnh vào Trình Tường.
Môi trường xung quanh bỗng chốc im bặt, Trình Tường ngồi không nhúc nhích,
chất lỏng màu đỏ sậm chảy xuống dọc theo mặt anh ta, nhỏ xuống áo sơ mi trắng
phau, đỏ sậm một vùng lớn, ngay cả cái áo khoác màu trắng bạc kia cũng không
tránh khỏi vận rủi.
Tay cầm ly rượu của An Nhiên còn không ngừng run rẩy, bộ ngực khẽ phập phồng.
Diệp Tử Ôn đứng cạnh cô nhìn thấy cũng hoàn toàn choáng váng, có chút không kịp
phản ứng, anh ta hoàn toàn không ngờ được cô thế mà lại đi lên, không nói câu
nào liền hất rượu lên người khác. Nhìn cô dịu dàng yếu ớt như vậy, không hề nhìn
ra cũng có mặt mạnh mẽ thế a!
Người đầu tiên phản ứng lại chính là người phụ nữ ngồi đối diện Trình Tường:
"Này, cô đây là làm cái gì hả, sao có thể tùy tiện hất rượu lên người khác như
vậy, có được dạy dỗ hay không a!" Nói xong thì rút khăn giấy ra lau chùi vết
rượu trên mặt Trình Tường.
Hôm nay cô ta thả tóc xõa vai, không có vẻ tái nhợt bệnh tật như hôm đó ở
bệnh viện, hôm nay thần sắc của cô ta rất tốt, không hề giống người bị bệnh vừa
mới khỏi, hai mắt sáng long lanh, nhìn cả người sáng sủa động lòng người.
Nói thật, người phụ nữ này được coi là xinh đẹp, nhưng nếu so với Lâm Lệ, thì
thật không bằng, không bằng!
Trình Tường đưa tay cầm lấy khăn giấy mà người phụ nữ kia đưa cho, đẩy cô ra,
lắc đầu cười khổ, đứng lên, nhìn An Nhiên.
An Nhiên nhìn chằm chằm vào anh ta, một tay nắm chặt thành nắm đấm, móng tay
được chăm chút cắm sâu vào lòng bàn tay, mà lúc này cô không cảm giác được đau
đớn, một tay kia nắm chặt ly rượu có chân dài, chặt đến nỗi có thể bóp nát ly
thủy tinh.
Trình Tường nhìn cô, thật lâu không nói lời nào, bởi vì căn bản không biết mở
miệng thế nào.
An Nhiên lạnh lùng cười, nói: "Không giải thích sao, lần này không nói với
tôi vị này là em gái anh hay là bạn thanh mai trúc mã nữa sao?"
Trình Tường đau đớn nhắm lại mắt, "Anh không biết nên nói như thế nào." Có
một số việc căn bản không có cách nào giải thích, dù biết rõ là sai, nhưng vẫn
là không khống chế được khát vọng trong lòng, nên vẫn đi làm.
"Không biết nói như thế nào, a." Chưa bao giờ An Nhiên cảm thấy hận một người
như bây giờ, dù hồi đó Mạc Phi vì cái tiền đồ trong miệng anh ta bỏ cô đi, cô
cũng chưa từng hận qua. "Trình Tường, anh còn là người sao? Sao tôi cảm thấy anh
còn không bằng súc sinh!"
"Này, cô này nói chuyện kiểu gì vậy, có giáo dục không hả, vừa rồi chẳng hỏi
han gì đã hất rượu lên người ta, bây giờ xin lỗi cũng không, lại còn mắng chửi
người nữa!" Người phụ nữ kia còn kích động hơn Trình Tường nói.
"Tiêu Tiêu!" Trình Tường ngăn cản cô ta.
An Nhiên không nhìn người phụ nữ kia cái nào, nhìn chằm chằm vào Trình Tường:
"Rốt cục anh có biết Lâm Lệ còn đang mang thai đứa con của anh hay không, hai
người, còn không đến mười ngày nữa hai người sẽ kết hôn, mà bây giờ anh đang làm
cái gì?" An Nhiên chất vấn, "Cô ấy mang thai, anh không rảnh đi cùng cô ấy đến
khám thai, lấy cớ lừa gạt cô ấy, thực tế là đi bệnh viện chăm sóc người phụ nữ
khác, thậm chí còn đưa cô ta đến tận nhà vệ sinh, anh nói bận làm thêm giờ, buổi
tối có xã giao tối muộn mới về, nhưng lại lái xe đưa người phụ nữ khác đi hóng
gió, đến hôm nay anh cũng nói mình làm thêm giờ, nhưng nói xem anh đang làm gì ở
đây, anh đang cùng ăn cơm tối với người phụ nữ khác, vứt bỏ cô ấy ở nhà một
mình!"
"Anh có biết Lâm Lệ yêu anh nhiều thế nào hay không, một cái tin nhắn là có
thể khiến cô ấy thất hồn lạc phách. Anh có biết không, hôm đó khi đi khám thai,
chỉ có mình cô ấy là cô đơn chờ gọi tên, xung quanh cô ấy mọi người đều có chồng
đi cùng! Anh có biết không, bây giờ anh ở đây tươi cười ăn tối với người phụ nữ
này, Lâm Lệ chỉ có thể ở nhà tự nấu bát mì cho mình!"
Trình Tường một câu nói đều không nói ra được, nhìn cô, hai tay nắm chặt.
"Sao anh có thể như vậy, tình cảm mười năm của hai người, làm sao anh có thể
đối xử với Lâm Lệ như vậy, anh biết rõ cô ấy yêu anh, biết rõ cô ấy mang thai
đứa con của anh, biết rõ hai người sẽ nhanh chóng cử hành hôn lễ! Thế mà bây giờ
anh lại ở bên ngoài tìm người phụ nữ khác!" An Nhiên có chút kích động, cả người
vì tức giận mà không ngừng run rẩy.
Trình Tường nhếch môi lên, hồi lâu mới mở miệng nói: "Không phải là như em
nghĩ, anh sẽ nói rõ với Lâm Lệ."
"Nói rõ, a." An Nhiên cười lạnh: "Nói anh nhất thời xúc động, nói anh sai
rồi, nói với Lâm Lệ sau này sẽ không xảy ra chuyện thế này nữa sao?"
"Cô đủ rồi, anh Tường sẽ không kết hôn với Lâm Lệ kia, mấy hôm nữa anh ấy sẽ
về Mỹ với tôi rồi." Người phụ nữ tên Tiêu Tiêu kia xong lên nói.
Nghe vậy, An Nhiên quay đầu nhìn Trình Tường, "Cô ta nói là sự thật?"
Trình Tường không nói gì, miệng mím càng chặc hơn, không thừa nhận cũng không
phủ nhận.
An Nhiên tức giận, bộ ngực phập phồng kịch liệt, nhìn anh một lúc lâu, sau đó
chợt giơ tay lên, "bốp —!"
Một cái tát thật mạnh vào mặt Trình Tường, mạnh đến nỗi khiến tay An Nhiên
cũng thấy tê dại rồi, còn nửa khuôn mặt Trình Tường bỗng chốc nổi lên dấu vết
lòng bàn tay đỏ lòm, nhìn rất dọa người.
Xung quanh thoáng cái yên tĩnh lại, dường như cả tiếng hô hấp cũng im
bặt.
"Trình Tường, anh thật không phải là người!" Nhìn anh ta, An Nhiên gằn từng
chữ, xoay người sải bước rời đi.
Một lúc lâu Diệp Tử Ôn mới kịp phản ứng lại, nhìn Trình Tường một chút, lại
nhìn người phụ nữ tên Tiêu Tiêu một chút, lắc đầu, anh xoay người đuổi theo An
Nhiên.
An Nhiên không hề quay về phòng riêng mà trực tiếp ra khỏi nhà hàng, bắt taxi
rời đi.
Diệp Tử Ôn vừa vặn đuổi kịp, mở cửa bên kia lên xe taxi, đặt mông ngồi cạnh
An Nhiên, quay đầu nhìn cô cười cười.
An Nhiên nhìn anh ta, mặt không chút thay đổi lạnh lùng nói: "Mời xuống
xe."
Diệp Tử Ôn nhìn cô, nói: "Thật muốn tôi xuống sao?"
An Nhiên không nói lời nào, vẻ mặt kia chính là câu trả lời tốt nhất.
"Nếu thật sự tôi xuống xe rồi, cô xác định là lát nữa có tiền trả tiền xe
sao?" Diệp Tử Ôn buồn cười hỏi ngược lại.
Lúc này An Nhiên mới để ý, vừa rồi mình đi ra ngoài không cầm theo túi xách,
túi xách và máy tính hiện giờ đang ở trong phòng riêng trong nhà hàng, mà trên
người mình thì không hề có một đồng.
"Còn muốn tôi xuống xe sao?" Diệp Tử Ôn khiêu khích hỏi.
An Nhiên không để ý tới anh ta, trực tiếp báo địa chỉ cho tài xế, bảo anh ta
lái xe đi.
Địa chỉ mà cô báo chính là địa chỉ của Lâm Lệ, thay vì chờ chính miệng Trình
Tường nói cho cô ấy biết mình phản bội, vậy không bằng do cô đi nói cho Lâm Lệ
tất cả. Đau dài không bằng đau ngắn, nói hay không cũng đều tổn thương, để cô
nói cho Lâm Lệ, ít nhất cô ấy còn giữ được chút danh dự cuối cùng để đối mặt với
tất cả.
Xe vừa dừng lại, An Nhiên lập tức mở cửa xe, xuống xe.
"Này, cô chờ một chút." Diệp Tử Ôn ở phía sau gọi, vừa vội vàng móc tờ tiền
màu hồng có giá trị lớn từ trong túi ra đưa cho người tài xế, không lấy tiền lẻ,
vội vàng đuổi theo An Nhiên.
Khi Lâm Lệ mở cửa nhìn thấy An Nhiên đứng ngoài cửa, có phần bất ngờ: "Sao mi
đến đây?" Lại nhìn người đàn ông đứng cạnh cô một chút, đột nhiên nhíu mày, có
chút mập mờ nháy mắt với An Nhiên: "Vị này là Tô đại gia nhà mi?"
Diệp Tử Ôn nhíu mày, Tô đại gia? Đây là người gì?
An Nhiên không để ý đến vấn đề của cô ấy, cũng không để ý đến Diệp Tử Ôn đứng
bên cạnh. Nhìn chằm chằm vào Lâm Lệ, sắc mặt nghiêm túc nói: "Lâm Lệ, ta có
chuyện nói với mi."
Lâm Lệ để bọn họ đi vào: "Vào trước đi đã, chuyện gì a? Vội vã chạy tới như
thế."
Nghiêng người đi vào, An Nhiên có chút khó chịu cắn cắn môi, một phát túm bả
vai Lâm Lệ, nhìn cô, nghiêm túc nói: "Lâm Lệ, những lời ta nói có thể khiến mi
rất khó chịu, cũng có thể rất khó tin, nhưng mà đồng ý với ta, nhất định mi phải
mạnh mẽ."
Lâm Lệ khó hiểu nhìn cô, hoàn toàn không hiểu tình hình: "Mi, mi muốn nói gì
a, An Nhiên?"
"Ta... vừa rồi ta gặp phải Trình Tường ở nhà hàng." An Nhiên nhìn chằm chằm
cô nói.
Lâm Lệ sửng sốt, một lúc lâu kịp phản ứng, gượng cười nói, "Đó đó có gì lạ a,
ta không phải đã nói tối nay anh ấy hẹn khách hàng ăn cơm sao."
"Tuần trước, ta gặp anh ta ở bệnh viện, anh ta không phải là đi công tác,
công tác chẳng qua là cái cớ lừa mi thôi, thực tế là anh ta đi bệnh viện chăm
sóc người phụ nữ kia." An Nhiên biết nói những điều này là có chút tàn khốc với
Lâm Lệ, nhưng sự thật là như thế, sớm muộn gì cũng phải đối mặt, bây giờ không
nói, sau này cô ấy biết được, thì cô ấy càng bị tổn thương hơn nữa. "Buổi tối
mấy hôm trước, ta còn thấy anh ta ngồi trên xe với người phụ nữ kia, hai người
rất thân mật."
Lâm Lệ nhìn chằm chằm cô, nụ cười trên khuôn mặt từng chút từng chút cứng đờ.
Có một số việc không phải không phát hiện, chẳng qua là không muốn thừa nhận, cô
rất nhát gan, không hề mạnh mẽ chút nào, không làm thế nào dũng cảm đối mặt với
những chuyện mà cô loáng thoáng biết đến.
An Nhiên nhìn cô, có chút lo lắng gọi: "Lâm Lệ..."
Lâm Lệ từ từ phục hồi lại tinh thần, nhìn An Nhiên, kéo kéo khóe miệng, nói:
"Có lẽ, có lẽ bọn họ chẳng qua chỉ là bạn bè." Cô còn đang kiếm cớ cho anh ta,
vì cô biết rõ, một khi mình thừa nhận, như vậy cuộc tình này đã đến hồi kết rồi,
nhưng mà cuộc tình này đã lấy đi quá nhiều tinh lực của cô, cô thật sự không
muốn buông tay.
An Nhiên nhìn cô ấy, chóp mũi cay cay, nước mắt không tự chủ dâng lên hốc
mắt, cô thương cô ấy ngốc nghếch: "Nói như thế chính mi còn không lừa được chính
mình, mi cảm thấy có thể lừa người khác sao"
Lâm Lệ không nói lời nào, nghiêng đầu qua một bên, cắn chặt môi, bướng bỉnh
không cho nước mắt trên hốc mắt chảy xuống.
Nhìn cô ấy, An Nhiên có chút gian nan nói: "Vừa rồi trong nhà hàng, người phụ
nữ kia nói Trình Tường … sẽ cùng về Mỹ với cô ta."
Nghe vậy, Lâm Lệ chợt quay đầu, nhìn An Nhiên, vẻ mặt không tin lắc đầu, nói:
"Không thể nào! Không thể nào! Anh ấy sẽ không làm như vậy, anh ấy còn kết hôn
với ta, chúng ta còn có đứa bé!"
An Nhiên quay mặt đi, không muốn nhìn cô, vì sợ nhìn thấy nước mắt trong mắt
cô.
Lúc này cửa bị đẩy mạnh ra, Trình Tường thở hổn hển đứng ở cửa, trên người
vẫn là áo khoác màu trắng bạc và áo sơ mi trắng bị hắt rượu đỏ, chẳng qua là giờ
phút này rượu đỏ trên áo kia đã khô két vào, mà trên mặt của anh ta còn in rõ
dấu vết năm ngón tay mà vừa rồi An Nhiên đã tát lên trong cơn kích động.
Lâm Lệ sững sờ nhìn Trình Tường ngoài cửa, nhìn chằm chằm, không hề chớp mắt
.
Trình Tường bình tĩnh nhìn lại Lâm Lệ, đi thẳng về phía cô, đứng lại trước
mặt cô, quay đầu nhìn An Nhiên, nói: "Em có thể đi trước không, anh muốn một
mình nói chuyện với Lâm Lệ một chút."
"Có lời gì thì nói trước mặt mọi người." An Nhiên nhìn thẳng vào anh ta, thái
độ không hề nhượng bộ: "Tôi sẽ không ——"
Cô chưa nói hết, Lâm Lệ đứng cạnh đã ngắt lời, nhìn Trình Tường, nhàn nhạt mở
miệng, "An Nhiên, mi về trước đi."
"Lâm Lệ!" An Nhiên nhìn cô, có chút lo lắng.
Tầm mắt rời khỏi Trình Tường, quay đầu nhìn An Nhiên, khóe miệng nhẹ nhàng
cười lên, nói: "Mi về trước đi, ta không sao."
An Nhiên nhìn cô, không nói lời nào, không gật đầu cũng không lắc đầu. Cuối
cùng để Diệp Tử Ôn lôi kéo rời khỏi đó.
Khi từ nhà Lâm Lệ ra ngoài, sắc trời đã tối đen ngòm, thỉnh thoảng có gió mát
thổi qua, khiến người ta không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.
Diệp Tử Ôn ở bên cạnh hỏi: "Này, không định về sao, đồ của cô còn ở nhà hàng
đấy."
An Nhiên nhìn anh ta, lại quay đầu nhìn tòa nhà phía sau, thở dài, cuối cùng
gật đầu.
Hai người đón xe, An Nhiên ngồi vào trong xe liền quay đầu nhìn ra ngoài,
không nói một lời.
Diệp Tử Ôn nhìn cô một chút, tựa lưng vào ghế ngồi, nhàn nhạt mở miệng, "Tôi
hiểu rõ tâm trạng của cô bây giờ, tôi cũng từng trải qua chuyện như vậy, năm đó
tôi đã chứng kiến tận mắt sự phản bội của người khác, càng trùng hợp hơn là ba
người kia đều là bạn tốt của tôi."
Nghe vậy, An Nhiên quay đầu nhìn anh ta.
Diệp Tử Ôn bĩu môi, nói: "Cảm giác này rất tồi tệ."
An Nhiên cười khổ, "Là vô cùng tồi tệ."