Sáng ngày hôm sau Tô Dịch Thừa vẫn kiên quyết muốn đưa cô đi làm, khi hai người
đến bãi đỗ xe thì đúng lúc gặp Lăng Nhiễm đi ra từ một thang máy khác.
Lăng
Nhiễm nhìn thấy bọn họ, trên mặt liền tươi cười đi về phía bọn họ, An Nhiên liếc
nhìn Tô Dịch Thừa đứng ở bên cạnh, thấy anh đang nhíu chặt chân mày có chút
không vui. Không hề nhìn Lăng Nhiễm nhiều, xoay người đi thẳng đến chỗ để xe bên
kia.
Trong khoảnh khắc Tô Dịch Thừa xoay người đi, An Nhiên nhìn thấy nụ cười
trên khóe miệng Lăng Nhiễm rõ ràng phai nhạt xuống, nhưng mà cũng chỉ trong tích
tắc, rồi nhanh chóng cong lên thành nụ cười, nhìn An Nhiên khách sáo hỏi: “Bây
giờ đang muốn đi làm sao?”
An Nhiên mỉm cười, nhàn nhạt gật đầu, “ừ, cô Lăng
cũng thế sao.”
“Đúng vậy a, tôi mới mở cửa hàng nước hoa ở bên con đường dành
cho người đi bộ, rảnh rỗi thì cô có thể đến ngồi một chút.” Nói xong, liền lấy
danh thiếp từ trong túi xách ra đưa cho An Nhiên.
An Nhiên mỉm cười nhận lấy,
rồi quay đầu liếc nhìn Tô Dịch Thừa đang chờ ở trong xe, cười cười xin lỗi Lăng
Nhiễm, nói: “Thật ngại quá, tôi phải đi làm rồi, khi nào rảnh, chúng ta trò
chuyện sau.”
Lăng Nhiễm cười gật đầu, quay đầu nhìn Tô Dịch Thừa trong xe,
trong mắt chứa đựng ưu tư nói không nên lời.
An Nhiên mở cửa, vừa ngồi vào vị
trí lái phụ, còn chưa thắt dây an toàn thì Tô Dịch Thừa ở bên cạnh lập tức đạp
mạnh chân ga, xe lao vút đi, cũng may An Nhiên phản ứng nhanh, đưa tay bắt được
tay nắm cửa xe, mới không bị đụng đầu.
Nới lỏng chân ga một chút, Tô Dịch
Thừa có chút ân hận nhìn cô, muốn nói gì đó, nhưng trong chốc lát lại không biết
nên nói gì.
Đúng lúc này thì điện thoại Tô Dịch Thừa reo vang, là số từ trong
đại viện, không cần đoán, cũng biết là Tần Vân gọi đến.
Tô Dịch Thừa đeo tai
nghe không dây, vừa tập trung lái xe, vừa nói: “Alo.”
“A Thừa a, đã quyết
định ngày mai sẽ gặp mặt cùng với bên thông gia chưa?” Tần Vân hỏi, mặc dù An
Nhiên đã là con dâu của Tô gia, nhưng đến tận bây giờ hai bên cha mẹ cũng chưa
từng gặp mặt.
Lúc này Tô Dịch Thừa mới nhớ ra, tối mai hai bên gia đình sẽ
gặp mặt ăn một bữa cơm, liền nói: “Vâng, là ngày mai.”
“Mẹ đã bảo là ngày
mai, cha con cứ bảo là hôm nay, mẹ thấy ông ấy đúng là già rồi.” Bên kia điện
thoại, Tần Vân khẽ cười nói, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, giọng nói thoáng
chốc nghiêm túc hẳn, nói: “A Thừa, Lăng Nhiễm trở về rồi, mấy hôm trước Lăng
Nhiễm đã đến nhà.”
Tô Dịch Thừa sửng sốt, anh không ngờ tới Lăng Nhiễm lại đã
đến chỗ cha mẹ, anh không rõ đến tột cùng cô ta muốn làm gì.
“A Thừa, con còn
nghe không đấy?” Lâu không nghe thấy tiếng đáp lại, Tần Vân không khỏi
hỏi.
Tô Dịch Thừa lấy lại tinh thần, nhàn nhạt đáp, “Vẫn nghe.”
“Nó đã đi
tìm con?”
“Dạ.” Tô Dịch Thừa vẫn nhàn nhạt đáp lại, quay đầu nhìn An Nhiên ở
bên cạnh, thấy cô đang quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Ở bên kia Tần Vân im lặng
một lúc lâu, rồi thử hỏi: “An Nhiên, An Nhiên cũng biết?”
“Con không rõ lắm.”
Anh không biết An Nhiên có biết không, anh không hỏi, và cô cũng không
hỏi.
Bên kia Tần Vân khẽ thở dài, cuối cùng nói: “Có một số việc chính con
nói cho nó biết còn tốt hơn nhiều so với việc để nó phải mở miệng hỏi
con.”
Ngắt điện thoại xong, anh quay đầu liếc nhìn An Nhiên, cô vẫn ở tư thế
vừa rồi, một tay dựa vào cửa sổ xe, ánh mắt nhìn ra ngoài, vô cùng chăm chú,
dường như không hề để vụt mất cảnh vật nào.
“Vừa rồi mẹ gọi điện đến hỏi
chuyện ăn cơm tối mai, em đã nói chuyện với cha mẹ chưa?” Tô Dịch Thừa nhàn nhạt
hỏi.
An Nhiên lấy lại tinh thần, gật đầu, “Nói rồi, hai ngày trước em đã báo
cho cha mẹ.”
Tô Dịch Thừa gật đầu, chăm chú nhìn tình hình giao thông phía
trước, mà An Nhiên lại quay đầu nhìn ra ngoài tiếp.
Đến khi xe từ từ dừng lại
ở trước cửa ‘Chân Thành kiến trúc’, khi An Nhiên mở cửa chuẩn bị xuống xe, thì
đột nhiên nghe thấy Tô Dịch Thừa nhàn nhạt mở miệng, “Anh và Lăng Nhiễm từng
quen biết.”
An Nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm anh, một lúc lâu mới hỏi:
“Là người bạn hồi trước anh nói?”
Tô Dịch Thừa gật đầu, thản nhiên nói:
“chúng ta đã lâu không liên lạc rồi, cô ta mới từ nước ngoài về.”
Im lặng một
lát, An Nhiên gật đầu, cười cười với anh, nói: “Em biết rồi.” Nói xong, liền mở
cửa xuống xe. Nụ cười trên khóe miệng như ẩn như hiện, mặc dù không biết chính
xác quan hệ giữa anh và Lăng Nhiễm, nhưng anh đã thẳng thắn với cô, về điều này
cô thật vui mừng, ít nhất anh không hề lừa dối như cô đã lo lắng.
Tô Dịch
Thừa nhìn cô đi vào tòa nhà, rồi biến mất trong tầm mắt. Sau đó không khởi động
xe ngay lập tức mà cầm điện thoại di động, bấm một dãy số, sau đó nhấn nút
gọi.
Điện thoại vang lên hồi lâu mới có người nhận: “Alo, ai vậy… a~!” Nghe
thấy bên kia điện thoại, Diệp Tử Ôn có chút mệt mỏi lên tiếng, sau đó ngáp liên
tục.
“Là mình.” Tô Dịch Thừa lên tiếng, đợi cậu ta tỉnh táo.
Không bao lâu
sau, Diệp Tử Ôn ở bên kia điện thoại rõ ràng tỉnh hơn một chút, thanh âm không
còn lười biếng như vừa rồi, nói: “Tô trợ lý, cậu có biết là sáng sớm đánh thức
mộng đẹp của người khác là rất vô đạo đức không hả!”
“Không biết.” Tô Dịch
Thừa chẳng qua là nhàn nhạt nói, “căn nhà kia sửa sang thế nào rồi?”
“Còn
chưa xong, ước tính phải hơn một tháng nữa.”
Tô Dịch Thừa nhíu mày, nói: “Một
tuần lễ được không?”
Hình như Diệp Tử Ôn đang uống nước, nghe thấy câu hỏi
thì “phốc —” một tiếng, ở bên kia điện thoại cậu ta thoáng cái kịch liệt ho lên,
một lúc lâu mới ngừng lại, hướng về phía điện thoại di động quát, “Tô Dịch Thừa,
đầu cậu bị con lừa đá hả, không phải cậu đã quên đó là căn hộ hai trăm mét vuông
đấy chứ, một tuần lễ làm sao có thể xong!”
“Không phải đã cho cậu một tuần
rồi sao.” Tô Dịch Thừa nói, giọng điệu rất hời hợt. Thật ra thì anh vốn không
nóng vội, nhưng mà Lăng Nhiễm đã tìm đến tận cửa rồi, anh không muốn An Nhiên vì
thế mà cảm thấy bối rối, tăng thêm những phiền não không cần thiết.
“Nhanh
nhất cũng phải hai mươi ngày.”
“Mình cho cậu thêm 10 ngày.” Tô Dịch Thừa thỏa
hiệp nói.
Nhận thấy được quái lạ, Diệp Tử Ôn hỏi: “Cậu vội như thế làm gì?”
Căn nhà hiện nay đã ở nhiều năm rồi, coi như có thêm một người, thì cũng không
đến mức chen chúc, huống chi, người này lại là phụ nữ, chia nửa giường là được,
không cần chia phòng.
Tô Dịch Thừa im lặng một lát, cuối cùng nói: “Hiện tại
Lăng Nhiễm ở cùng một tòa nhà với mình.”
Thoáng một cái, bên kia điện thoại
Diệp Tử Ôn im lặng, anh có quen biết Lăng Nhiễm, thật ra thì bốn người bọn anh,
Tô Dịch Thừa, Chu Hàn và Lăng Nhiễm từ nhỏ lớn lên với nhau, anh và Tô Dịch Thừa
cùng ở trong đại viện quân khu, mà Lăng Nhiễm và Chu Hàn là đại viện cơ quan,
đại viện cơ quan và đại viện quân khu chỉ cách nhau hai con đường, khi đó trẻ
con luôn ầm ĩ với nhau, chia ra hai phái đại viện quân khu và đại viện cơ quan,
ai cũng không xâm lấn ai, một hôm trên đường đi học về, Tô Dịch Thừa lái xe đạp
không cẩn thận đâm vào một tiểu nữ sinh ở phía trước, mà vừa đúng lúc Chu Hàn đi
ngang qua nhìn bé con bên đại viện cơ quan mình bị bắt nạt, không nói không rằng
liền tiến lên đánh đấm, coi như là không đánh nhau thì không quen biết, cũng từ
đó trở đi, Tô Dịch Thừa và Chu Hàn trở thành bạn tốt, sau đó quan hệ của trẻ
con hai đại viện dần trở nên hòa bình rồi, mà tiểu nữ sinh năm ấy bị Tô Dịch
Thừa bất cẩn đâm vào không phải ai khác, chính là Lăng Nhiễm.
Về sau đám con
trai bọn họ cùng nhau chơi đùa, leo núi, đá cầu các loại, mà cũng từ đó Lăng
Nhiễm trở thành cái đuôi nhỏ của Tô Dịch Thừa, chỉ cần Tô Dịch Thừa ở đâu, cô bé
sẽ xuất hiện ở đó. Sau này, tự nhiên hai người cũng qua lại với nhau, qua mấy
năm yêu đương, thậm chí người lớn hai bên đã nhận định hai đứa là con dâu và con
rể của mình, vào một ngày, khi Tô Dịch Thừa lôi kéo anh chạy vào các cửa hàng
trang sức ở Giang Thành để mua một chiếc nhẫn cầu hôn Lăng Nhiễm thì sự kiện kia
xảy ra, cuối cùng chiếc nhẫn bị Tô Dịch Thừa tức giận ném vào sông Thanh Giang,
mà Lăng gia thì không tiếc cắt đứt quan hệ với Lăng Nhiễm, sau cùng Lăng Nhiễm
được Chu Hàn đưa ra nước ngoài. Còn Tô Dịch Thừa mấy năm nay cũng không bàn tính
gì chuyện tình cảm, bên cạnh cũng không xuất hiện người phụ nữ nào khác.
Qua
một lúc lâu Diệp Tử Ôn mới lên tiếng: “Mình sẽ gắng sức.”
“Cám ơn.” Tô Dịch
Thừa nói cám ơn xong, sau đó liền ngắt máy. Lại quay đầu liếc nhìn tòa nhà công
ty ‘Chân Thành kiến trúc’, rồi quay người lại khởi động xe rời đi.
An Nhiên
vừa đến phòng làm việc, đặt túi xách xuống, thì cửa phòng làm việc đã bị gõ
vang, Hoàng Đức Hưng đẩy cửa đi vào, vẻ mặt mỉm cười nhìn cô.
An Nhiên đứng
lên, “Tổng giám, tìm tôi có việc?”
Hoàng Đức Hưng cười giơ tay lên ý bảo cô
ngồi xuống, tự mình kéo cái ghế ra ngồi xuống trước mặt cô.
“Chuyện ngày hôm
qua tôi đã nghe nói, về chuyện ai có hành vi xấu xa xé rách bản thiết kế của cô
như vậy, thì công ty nhất định sẽ điều tra đến cùng để cho cô một lời giải
thích, điều này cô yên tâm đi.” Hoàng Đức Hưng nói như thế.
“Có đúng vậy
không.” An Nhiên nhìn ông ta, chẳng qua là nhàn nhạt đáp, cô biết ông ta đang
tạm ứng phó với cô, có tiến hành điều tra, nhưng kết quả thế nào lại là chuyện
khác. “tôi đây sẽ chờ tin tức từ công ty.”
Hoàng Đức Hưng hài lòng gật đầu,
lại nói, “thật ra thì mọi người đều biết rõ thực lực của cô, lần này sở dĩ công
ty tiến hành cuộc so tài bản thảo chỉ muốn để cho một số người không cam lòng,
chịu thua một cách tâm phục khẩu phục mà thôi, nhưng lại không ngờ có người lòng
dạ hẹp hòi, gây ra chuyện như thế.”
An Nhiên chẳng qua là nhìn ông ta, không
cười cũng không tiếp lời ông ta.
“Chiều hôm nay tôi sẽ hủy bỏ cuộc so tài bản
thảo lần này, còn về phần bản thiết kế tòa thị chính, sợ là cô thiết kế không
kịp rồi, như vậy trước tiên chỉ có thể dùng bản của Tiếu Hiểu thử xem sao.”
Hoàng Đức Hưng vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của An Nhiên.
An Nhiên cong cong
khóe miệng, nhưng lại không có ý cười, nói: “Tất cả đều nghe theo sắp xếp của
công ty, tôi không có ý kiến gì.” Đối với sự thiên vị của ông ta dành cho Tiếu
Hiểu, đã nằm trong dự kiến của cô, nên cũng chẳng lấy gì làm lạ.
Nghe vậy,
Hoàng Đức Hưng gật đầu, hiển nhiên là vừa lòng với câu trả lời của cô. Sau đó
đứng lên, ra đến cửa vẫn không quên nói: “Lúc nào thì mời Tô trợ lý cùng ăn một
bữa cơm.”
An Nhiên chẳng qua là cười nhạt gật đầu, “Sẽ có cơ hội.”
Ăn
trưa xong, khi đi phòng vệ sinh thì gặp Tiếu Hiểu cầm hộp phấn hướng về phía
gương trang điểm lại. Thấy cô đi vào, khóe mắt nhìn cô một cái, rồi thu lại, tay
cầm phấn vỗ vỗ lên mặt mình.
An Nhiên chỉ coi cô ta như không khí, lướt qua
cô ta, trực tiếp đi vào trong sau đó xả nước, khi đi ra thì Tiếu Hiểu vẫn còn ở
đó, lúc này đang cầm son môi bôi lên miệng mình, màu hồng tươi khiến người ta
nhìn có chút chói mắt, cùng với khuôn mặt đánh phấn trắng toát, cộng thêm bộ
công sở toàn thân màu đen, thời trang như vậy khiến An Nhiên không thể không
liên tưởng đến máu tanh, phim kinh dị, cách trang điểm như vậy, An Nhiên thật
không dám khen.
Ánh mắt không dừng lại trên mặt cô ta lâu, cô đến lavabo để
rửa tay, trực tiếp kéo giấy lau xong, liền xoay người đi ra ngoài.
Lúc chiều
Lâm Tiểu Phân cũng gọi điện thoại đến, xác nhận bữa cơm tối ngày mai, đối với
việc gặp mặt hai bên cha mẹ, Lâm Tiểu Phân vẫn lộ vẻ có chút hồi hộp, ở trong
điện thoại không ngừng hỏi người của Tô gia như thế nào, còn nói có phải chuẩn
bị quà gặp mặt gì đó hay không, An Nhiên trấn an bà, nói mọi người ở Tô gia rất
tốt, bình dị, gần gũi, không hề có điệu bộ làm cao chút nào.
Nghe con gái nói
vậy, Lâm Tiểu Phân coi như là yên tâm, nhưng mà vẫn không quên hỏi gần đây cô và
Tô Dịch Thừa sống thế nào, Tô Dịch Thừa đối xử với cô có tốt không, cũng dặn dò
cô, sau này mỗi tuần cùng Tô Dịch Thừa về nhà một chuyến.
An Nhiên đồng ý,
sau đó nói mấy chuyện cuộc sống và nghề nghiệp với mẹ, tất nhiên, chỉ nói mặt
tốt. Sau đó nói cho mẹ cô, tối mai cô và Tô Dịch Thừa sẽ đi đến đón bọn họ, đến
lúc đó cứ ở nhà đợi là được rồi.
Ngắt điện thoại, ngồi ở bàn làm việc ngây
ngốc một lúc, vào lúc cô đang trong trạng thái lạc vào cõi thần tiên thì Lăng
Lâm cầm bản thiết kế đi vào, là bài tập cô giao trước đó, An Nhiên còn chưa xem
xong, thì điện thoại trên người Lăng Lâm vang lên, là Lăng Nhiễm gọi điện đến,
nói muốn cùng cô ăn cơm tối, Lăng Lâm vui vẻ đồng ý, sau đó không biết bên kia
điện thoại Lăng Nhiễm lại nói những gì, chỉ thấy Lăng Lâm nhìn An Nhiên, rồi
hỏi: “chị Cố, tối nay cùng đi ăn cơm đi, chị em nói muốn cảm ơn sự quan tâm của
chị trong thời gian vừa qua.”
Nghe vậy, An Nhiên nhíu mày, khi ngẩng đầu lên
thì khẽ cười với Lăng Lâm, từ chối: “không cần, buổi tối tôi đã có hẹn rồi, lần
sau đi.”
Lăng Lâm không nghĩ nhiều trực tiếp truyền đạt lại lời của An Nhiên,
sau đó hai chị em lại trò chuyện gì đó, rồi mới cúp máy.
An Nhiên trả lại bản
thiết kế cho cô ta, bảo cô ta vẽ lại, nói không cần ý tưởng mới, chỉ cần hợp lý,
ngoài ra, lấy hai quyển sách từ trong ngăn kéo đưa cho cô ta, bảo khi về có thời
gian rảnh rỗi thì xem.
Lăng Lâm lè lưỡi hơi đỏ mặt đi ra ngoài, mà An Nhiên
thì có chút vô lực mỏi mệt ngồi tựa vào ghế xoay.
Cô không biết giữa Lăng
Nhiễm này và Tô Dịch Thừa có quan hệ như thế nào, Lăng Nhiễm mượn cơ hội tiếp
cận cô, ít nhiều thì cũng có liên quan đến Tô Dịch Thừa, nhưng mà xét từ thái độ
của Tô Dịch Thừa tối qua và sáng nay, cô nghĩ cô vẫn nên tránh xa Lăng Nhiễm này
một chút.
Trước khi tan tầm mấy phút thì Tô Dịch Thừa gọi điện đến, bảo hôm
nay đi điều tra cơ quan, buổi tối chắc là có tiệc, không thể đến đón cô được,
bảo cô tự đi về. An Nhiên gật đầu nói được, dặn anh về sớm một chút.
Buổi tối
An Nhiên tùy tiện nấu cho mình bát mỳ, ăn xong liền đến thư phòng, dựa vào trí
nhớ về bản thiết kế bị xé kia, rồi cầm bút vẽ ra.
Cũng không biết qua bao
lâu, An Nhiên chăm chú vẽ rốt cục vẽ ra được bản thiết kế sơ thảo, theo bản năng
cô đưa tay ra cầm cái tách ở bên cạnh, vì miệng hơi khát, nên muốn nhấp chút
trà, nhưng lúc này cô mới phát hiện đây không phải là phòng làm việc của mình mà
là thư phòng trong căn nhà.
Đứng dậy ra khỏi thư phòng, chuẩn bị vào bếp rót
cho mình chén nước.
“Phanh ——!”
Trong phòng khách có tiếng đồ vật gì đó
rơi xuống, cô xoay người đi đến phòng khách, mới thấy Tô Dịch Thừa đã trở về từ
lúc nào, lúc này chân mày đang nhíu chặt, một tay ôm bụng, một tay muốn lấy cái
lọ thuốc trên bàn trà, trán hơi toát mồ hôi lạnh, cả người nhìn rất đau đớn.Thấy thế, An Nhiên bước lên phía trước hỏi “Tô Dịch Thừa, anh làm sao vậy?” bước
lên mới thấy trên mặt sàn phòng khách đầy miếng thủy tinh, nước trong ly cũng
chảy đầy đất. Có lẽ vừa rồi anh không cẩn thận làm đổ.
“Tô Dịch Thừa, anh,
anh làm sao vậy?” Sắc mặt tái nhợt của anh đã dọa An Nhiên sợ hãi, một lần nửa
đỡ lấy anh, giúp anh cầm lấy lọ thuốc trên bàn trà, cô mở ra, nhưng bên trong
trống không, không có viên thuốc nào.
Nhìn sắc mặt anh tái nhợt, vì cố chịu
đựng đau đớn, An Nhiên sợ hãi, thanh âm cũng bắt đầu run lên, “Hết, hết rồi, làm
sao bây giờ, còn thuốc dự phòng không? Nói cho em biết ở đâu, em đi lấy cho
anh.”
Tô Dịch Thừa lắc đầu, “không, không có.” Anh lại ôm chặt bụng, cả người
co lại vì đau đớn.
“Vậy, vậy làm sao bây giờ!” An Nhiên nôn nóng, hoang mang,
nhìn anh đau đớn như thế, cô thật không biết làm sao.
Tô Dịch Thừa chịu đựng
đau nhìn cô quýnh lên, bộ dạng như muốn khóc, liền vội kéo tay cô, cố sức nói:
“Đừng căng thẳng, không có chuyện gì, là bệnh cũ, không đáng lo, em đi thay quần
áo, sau đó lấy thẻ khám bệnh và bệnh án của anh trong ngăn kéo tủ đầu giường
mang theo, sau đó đưa anh đến bệnh viện.”
An Nhiên vội vàng gật đầu, rồi làm
như anh nói, đi thay quần áo, sau đó mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy cái hộp thẻ
khám bệnh và bệnh án, rồi cầm chìa khóa đỡ anh ra cửa.
Bởi vì đau đớn, nên cả
người Tô Dịch Thừa gần như đều tựa vào An Nhiên, An Nhiên có chút cố hết sức đỡ
anh ngồi vào xe, sau đó thì đi vòng sang bên kia lên xe, Tô Dịch Thừa cau mày
nhắm mắt tựa vào bên ghế phụ, An Nhiên nhìn bộ dáng đau đớn của anh, không khỏi
đau lòng, điều chỉnh lại vị trí, để anh dựa vào cho tốt, sau đó khởi động xe,
nhanh chóng đi đến bệnh viện.
Trên đường An Nhiên không tiếc vượt đèn đỏ
nhiều lần, cũng may đã khá muộn, trên đường cũng không có nhiều xe, nên không có
chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.
Tô Dịch Thừa được đưa vào phòng cấp cứu, sau
khi tiêm thuốc, sắc mặt Tô Dịch Thừa mới dịu lại một chút, tuy vẫn nhíu chặt
chân mày nhưng sắc mặt đã không trắng bệch đáng sợ như vừa rồi.
Vào lúc Tô
Dịch Thừa đang truyền nước, thì An Nhiên không yên lòng hỏi bác sĩ trực ban, họ
nói là bệnh loét dạ dày tái phát, có lẽ là do rượu hoặc thức ăn cay kích thích,
chưa quá nghiêm trọng, tuy không cần phẫu thuật nhưng cũng phải ở lại mấy ngày
để theo dõi.
Nghe bác sĩ nói xong, An Nhiên mới yên tâm lại, liếc nhìn người
đàn ông đang ngủ thiếp đi trên giường bệnh, nhưng chân mày vẫn khẽ nhíu lại, sau
đó cầm giấy tờ và tờ khai đi làm thủ tục nhập viện cho anh.
Khi trở về, thì
Tô Dịch Thừa mơ mơ màng màng tỉnh lại, liếc nhìn An Nhiên ngồi bên cạnh, sau đó
lại mơ mơ màng màng nhắm mắt lại. Bởi vì chuyên xảy ra đột xuất, đồ dùng thiết
yếu gì cũng chưa mua, cô biết gần cổng bệnh viện có siêu thị, cho nên nhân lúc
anh ngủ, định đi siêu thị mua bàn chải đánh răng, khăn mặt và chậu rửa mặt.
Trước khi ra khỏi bệnh viện, An Nhiên còn đặc biệt vòng đến hỏi bác sĩ, bác sĩ
nói trong khoảng thời gian này phải chăm sóc dạ dày, sau này cũng phải cố gắng
tránh những món đồ nóng.
Bởi vì sợ nửa đêm anh tỉnh lại mà đói bụng, nên
trước khi quay về An Nhiên nhân tiện đi mua bát cháo loãng, như vậy, nếu anh
tỉnh lại lúc nửa đêm cũng có thể ăn được.
Nửa đêm Tô Dịch Thừa tỉnh lại thật,
nhưng mà vì khát quá, nằm ở trên giường mơ hồ nhìn ra nơi này không phải ở nhà
mà là trong bệnh viện, anh khát khô cả miệng, quay đầu định ngồi dậy, lại thấy
An Nhiên ngủ gục ở cạnh giường, một tay còn đặt ở trên đùi anh, sợ đánh thức cô,
Thư Dịch Thừa cũng không ngồi dậy, quay đầu nhìn thấy trên tủ đầu giường có nửa
cốc nước, đưa tay muốn lấy.
Dù đã rất cẩn thận, động tác cũng rất nhẹ nhàng,
nhưng mà vẫn đánh thức An Nhiên đang ngủ không sâu, thấy anh tỉnh lại, An Nhiên
hỏi, “Anh tỉnh rồi, cả người có chỗ nào khó chịu không? Bụng còn đau không? Có
đói bụng không, có muốn ăn chút gì không?”
Tô Dịch Thừa nhìn cô, khóe miệng
cong thành một vòng cung lớn, chắc là cô bị mình dọa sợ rồi, muốn mở miệng nói
gì đó an ủi cô, nói cho cô biết mình không sao, nhưng vừa mở miệng, thanh âm bị
cản lại ở cổ họng: “Không, không sao, đừng lo lắng!” Thanh âm kia cực kỳ khàn
khàn, vừa nói xong, cổ họng khô khốc, đau đớn dữ dội.
Thấy thế, An Nhiên vội
vàng rót cho anh cốc nước, đỡ anh ngồi dậy, cho anh uống nước.
Gần như Tô
Dịch Thừa uống một mạch hết nửa cốc nước thì cổ họng như bị thiêu đốt kia mới dễ
chịu được một chút.
An Nhiên để cái cốc lên trên tủ đầu giường, lại hỏi anh:
“Có đói bụng không? Em vừa mua cháo, có muốn ăn cho nóng người không?”
Tô
Dịch Thừa lắc đầu, lúc này anh không có khẩu vị ăn uống gì cả, nằm trên giường
mơ mơ màng màng rồi nhắm mắt mê man ngủ đi.
Hôm sau từ trong mê man tỉnh lại,
loáng thoáng nghe thấy An Nhiên cầm lấy điện thoại cho Hoàng Đức Hưng xin
nghỉ.
Đến khi hoàn toàn tỉnh táo, thì cô đã cúp điện thoại quay trở lại, thấy
anh tỉnh, liền hỏi anh có đói không, cô đi mua cho anh ít cháo.
Tô Dịch Thừa
nhìn cô, một lúc lâu mới gật đầu đồng ý, đúng là anh thấy đói rồi, tối qua uống
nhiều rượu, gần như chẳng ăn gì, uống đỏ, vàng, trắng lẫn lộn, trên đường về thì
thấy bụng cực kỳ khó chịu, anh biết là bệnh loét dạ dày lại tái phát, nhưng vẫn
kiên quyết để tài xế lái xe về nhà, cứ nghĩ là uống vài viên sẽ không sao, lại
không ngờ ông trời không giúp anh, thế mà lọ thuốc lại trống không, có lẽ lần
trước đã uống hết sạch, gần đây cũng không phải đi xã giao nhiều lắm, nên bệnh
cũ đã lâu không tái phát, thuốc trong nhà hết cũng quên mất.
Khi An Nhiên đi
mua cháo, Tô Dịch Thừa gọi điện cho thư ký Trịnh, nói hôm nay mình không đến
phòng làm việc được rồi, có công văn gì khẩn cấp thì trực tiếp đưa đến bệnh
viện.
Thư ký Trịnh bị tiếng nói khàn khàn của anh dọa đến, vội hỏi anh làm
sao, Tô Dịch Thừa nói sơ lại tình hình cho anh ta, nhưng không đợi anh nói xong,
thư ký Trịnh đã hỏi địa chỉ tới đây.
An Nhiên xách cháo trắng đi lên, phải ăn
sáng bằng đồ ăn dễ tiêu, nên cô thay anh sắp xếp.
Cô y tá đến đo nhiệt độ,
không sốt cao, nhưng mà hôm nay vẫn tiếp tục truyền nước, dặn rằng trong khoảng
thời gian này phải chú ý ăn uống, nhớ là không được đụng vào rượu và thức ăn
cay, An Nhiên ghi nhớ từng cái một.
Tô Dịch Kiều gọi điện khi thư ký Trịnh
đến, lúc đó Tô Dịch Thừa và thư ký Trịnh đang nói chuyện công việc, điện thoại
di động để bên cạnh, khi điện thoại vang lên Tô Dịch Thừa chỉ nhìn một cái, sau
đó đưa cho An Nhiên, bảo cô nhận điện.
An Nhiên nghi hoặc nhận lấy, nhìn màn
hình mới biết là Tô Dịch Kiều, đã gặp mặt hai lần, tính cách cô ấy cũng hòa
đồng, nên An Nhiên cũng không lo lắng gì, trực tiếp nhấn nút nghe.
Thật ra
thì Tô Dịch Kiều gọi tới là hỏi chuyện hai nhà gặp mặt ăn cơm tối nay, muốn hỏi
trước Cố Hằng Văn và Lâm Tiểu Phân có ăn kiêng gì không, nếu có thì cô trực tiếp
bảo đầu bếp tránh ra món đó, dù sao là người lớn hai nhà gặp mặt, phải chú trọng
chu toàn một chút.
Tô Dịch Kiều nói một tràng, làm An Nhiên vẫn không có cơ
hội nói chen vào, đợi cô nói xong rồi, nhưng mãi không nghe thấy Tô Dịch Thừa
trả lời, nên không khỏi gọi: “anh, anh có nghe không đấy, phải trả lời
chứ!”
Lúc này An Nhiên mới có cơ hội mở miệng, nói: “A, Dịch Kiều, chị là An
Nhiên, anh của em hiện tại có việc, không tiện nghe điện thoại.”
Bên kia
dường như Tô Dịch Kiều có chút bất ngờ, nhưng mà chỉ là vài giây, sau đó nhanh
chóng phản ứng lại, niềm nở gọi: “Chị dâu à, bây giờ chị ở với anh sao, không có
đi làm sao?”
An Nhiên mới kịp phản ứng, Tô Dịch Thừa vào bệnh viện thế này,
mặc dù không có vấn đề lớn, nhưng dù sao cũng phải ở lại bệnh viện mấy ngày để
quan sát, như vậy không thể đến bữa cơm tối nay, vội vàng nói với Tô Dịch Kiều:
“Dịch Kiều, không thì cứ hủy bỏ bữa cơm tối nay trước đã.”
“Ách, tại sao?” Tô
Dịch Kiều khó hiểu, sáng nay mẹ cô còn đặc biệt gọi cô bố trí đầu bếp tốt nhất
cho tối nay, dự định dành ra căn phòng tốt nhất, không hề nói đến hủy bỏ
a!
“Anh trai em bị loét dạ dày, bác sĩ bảo phải ở lại bệnh viện mấy ngày quan
sát, cho nên, bữa tối lùi lại mấy hôm nữa đi.” An Nhiên nói chi tiết.
“Hả!
Sao có thể như vậy, anh ấy không sao chứ, phải cấp cứu sao? Có phải là anh ấy
lại uống mấy loại rượu hỗn hợp không? Anh ấy mà uống rượu pha dễ phát bệnh lắm.”
Tô Dịch Kiều nghĩ thầm, dạ dày của anh trước đây đã sớm hỏng, có một lần đặc
biệt nghiêm trọng, uống đến dạ dày bị xuất huyết, nôn cả ra máu, dọa mẹ cô suýt
nữa hôn mê bất tỉnh.
“Tối qua có xã giao, chắc là uống nhiều quá.” An Nhiên
nói.
“Chị dâu, hai người đang ở bệnh viện nào, em qua đó một chút.”
An
Nhiên đọc tên và địa chỉ bệnh viện rồi mới cúp điện thoại. Sau khi cúp điện
thoại lại gọi cho Lâm Tiểu Phân, nói sơ lại tình hình lần nữa, sau đó nói hủy bỏ
bữa tối nay, đổi lại hẹn lần sau.
“Dịch Thừa không sao chứ?” Lâm Tiểu Phân
quan tâm hỏi, lại vừa trách cứ An Nhiên: “Con nói con a, sao con không chăm sóc
tốt nó một chút, hai người mới kết hôn mấy ngày a, con đã đưa người ta đến bệnh
viện rồi!”
An Nhiên xấu hổ, nhỏ giọng nói, “Anh ấy đi xã giao uống nhiều
quá.”
“Công việc quan trọng cũng đâu bằng sức khỏe.” Lâm Tiểu Phân trách cứ,
hỏi: “Bây giờ đang ở đâu, mẹ qua đó một chút.”
Ngắt điện thoại, Tô Dịch Thừa
và thư ký Trịnh cũng đã nói xong, thư ký Trịnh nhìn cô mỉm cười gật đầu, sau đó
lại quay đầu nói với Tô Dịch Thừa: “Tôi về thị ủy trước, sẽ bàn giao những gì mà
anh dặn.”
Tô Dịch Thừa gật đầu, không có ý kiến gì thêm.
Thấy anh ta đi
về, An Nhiên đứng dậy đưa anh ta ra ngoài, khi trở về Tô Dịch Thừa thì đang ngồi
trên giường bệnh, mặc dù sắc mặt tiều tụy, nhưng không hề làm ảnh hưởng đến sức
quyến rũ và anh tuấn của anh, mất vẻn vẹn cả buổi sáng cho việc kiểm tra phòng,
chuyền nước, đưa thuốc, mỗi lần là các y tá khác nhau, kể cả không có việc gì,
cũng luôn có y tá đi qua giở đi giở lại bệnh án ở đầu giường, sau đó dặn dò mấy
ngày này anh phải cố gắng ăn nhạt một chút.
Đợi y tá kiểm tra phòng kia đi ra
ngoài, Tô Dịch Thừa mới vẫy vẫy tay với An Nhiên, bảo cô đến đây, nói: “Tối qua,
em vất vả rồi.”
An Nhiên lắc đầu, khóe môi nhếch lên cười nhạt, hỏi: “Có khát
nước không? Có muốn em rót cho anh cốc nước không.”
Vừa rồi nói chuyện một
lúc lâu với thư ký Trịnh, cổ họng giờ phút này đúng là khô cháy, khó chịu, nên
anh gật đầu, không từ chối.
Nhận lấy nước mà An Nhiên đưa tới, anh thuận
miệng hỏi: “Vừa rồi Dịch Kiều gọi tới nói gì vậy.”
“Vốn là muốn bàn bạc với
anh chuyện bữa cơm tối nay, nhưng mà với tình trạng của anh bây giờ, em bảo cô
ấy hủy bỏ rồi.” An Nhiên nói.
Tô Dịch Thừa nhìn chai nước đang chuyền vào
tay, cười cười có chút bất đắc dĩ.
Im lặng một lát, An Nhiên hỏi: “Tối qua
sao lại uống nhiều rượu như vậy?” Cô không dám chắc việc anh say rượu tối qua có
liên quan đến Lăng Nhiễm không.
Tô Dịch Thừa nhìn cô, khóe miệng mỉm cười
nhợt nhạt, nói: “Ngày hôm qua đi cùng với mấy người bên cục kế hoạch, không từ
chối được, nên uống nhiều hơn mấy chén.”
“Dạ dày không tốt, sau này cố gắng
uống ít thôi.” Khẽ cau mày, An Nhiên nói.
Tô Dịch Thừa mỉm cười, đưa tay kéo
tay cô qua, “Hôm qua, hù dọa em rồi?” Bàn tay anh xoa xoa bàn tay nhỏ bé của cô,
anh biết hôm qua nhất định là cô bị dọa sợ rồi, gấp đến độ muốn khóc.
An
Nhiên nhìn anh, liếc một cái, nhưng không nói lời nào, tay bị anh nắm hơi nóng,
dinh dính mồ hôi, nhưng mà cô cũng không rút tay lại lại, vì sợ động đến việc
chuyền nước của anh.
Thật ra, hôm qua cô thật sự bị anh hù dọa, nhưng mà đổi
lại là bất cứ ai thì cũng sẽ bị dọa đến nhảy lên a, vừa ra đến phòng khách thì
nhìn thấy anh ôm bụng với vẻ mặt tái nhợt, một câu cũng không nói rõ được, may
mà hiện tại không có vấn đề gì rồi.
“Thật xin lỗi.”
An Nhiên quay đầu,
thấy Tô Dịch Thừa chăm chú nhìn cô, trên mặt rất áy náy, tay vẫn nắm lấy tay cô,
nhẹ nhàng xoa nắn, sau đó áy náy mở miệng: “Tối qua để em lo lắng rồi.”
Nhìn
anh như thế, thoáng chốc An Nhiên không biết nói gì, chỉ sững sờ nhìn anh, một
lúc lâu mới thấp giọng nói: “Sau này, đừng uống rượu nữa.”
Tô Dịch Thừa cười
nhẹ, chân mày cong lên, trên mặt mơ hồ nổi lên má lúm đồng tiền, gật đầu, “Được,
nghe vợ anh.”
An Nhiên bị câu gọi vợ của anh khiến cho thẹn thùng, mặt ửng
đỏ, rút tay lại, khẽ lầm bầm rồi đi vào phòng vệ sinh.
Thật ra thì An Nhiên
đâu có muốn đi phòng vệ sinh, nhưng mà sợ xấu hổ nên muốn trốn ra ngoài. Khi đi
ra hành lang được một chút, định quay về, thì lại thực sự muốn đi vệ sinh. Nghĩ
thế cô lại quay đầu, đi về phía cuối hành lang. Tại chỗ rẽ vào nhà vệ sinh, cô
thấy một người đàn ông đứng cạnh cửa nhà vệ sinh nữ, chắc là đang chờ vợ hoặc
bạn gái. Không để ý lắm, cô đi lướt qua anh ta để vào trong, nhưng vừa lúc
ngoảnh mặt lại nhìn người đàn ông kia một cái, mà cũng chính cái liếc mắt này
lại khiến An Nhiên bất ngờ dừng chân, sững sờ nhìn người đàn ông đứng đó, có
chút giật mình, khó có thể tin!