Có người cùng thì đi bộ thực ra cũng là chuyện hạnh phúc, thời gian nhàm chán vô
vị trôi qua cũng rất nhanh. Thật ra thì bọn họ đi cũng không nhanh, chặng đường
này vốn chỉ cần nửa tiếng đi bộ nhưng họ đi đến năm mươi phút đồng hồ. Nhưng mà,
vì là hai người nên cảm thấy thời gian không dài hơn là mấy.
Tô Dịch Thừa mở
cửa đi vào, An Nhiên vặn khóa cửa, về đến nhà mới cảm thấy mệt thực sự, tháo
giày, thả túi xách trong tay lên ghế sô pha trong phòng khách, sau đó muốn ngồi
vào ghế sô pha thì từ phía sau bị người khác bước lên, loáng một cái, bị người
bế lên không trung.
“A!......”
Sau đó An Nhiên mới hét lên tiếng,
theo bản năng đưa tay ôm cổ Tô Dịch Thừa, sững sờ nhìn anh: “anh, anh làm gì
thế?”
Tô Dịch Thừa cười tà, miệng tiến đến bên tai cô, thấp giọng nói: “anh
cảm thấy anh hẳn nên làm chút chuyện, để em nhớ được anh là chồng em, mà không
phải là anh trai em.”
Trong lòng An Nhiên có dự cảm xấu, liền đem tay ngăn
cách giữa hai người, cười khan, “em em em vẫn biết anh là chồng của em, rất tuấn
tú rất xuất sắc.”
Tô Dịch Thừa nhìn cô lắc đầu, nói rất chân thành: “Em cảm
thấy Song Seung Hun đẹp trai hơn.”
“Không, không có, thật ra thì em cảm thấy
Jang Dong Gun còn có sức hấp dẫn hơn!” An Nhiên quyết đoán lập tức chứng tỏ lập
trường của mình.
Tô Dịch Thừa cười cười, “Phải không, anh còn tưởng rằng
trong lòng em, anh sẽ có sức hấp dẫn hơn bọn họ chứ.”
An Nhiên có cảm giác
lúc này anh cười rất kỳ lạ, hàm chứa nhiều ý xấu, cô kéo kéo môi có chút cứng
ngắc, hỏi: “vậy em, em hiện tại sửa lại được không?”
Tô Dịch Thừa tà mị cười
một tiếng với cô, cúi đầu ngậm môi của cô, nói: “không còn kịp rồi.”
Một đêm
này An Nhiên bị giằng co thật lâu, cuối cùng năm lần bảy lượt đảm bảo với người
con trai nào đó là trong lòng cô, anh ta có sức hấp dẫn tuyệt đối cao hơn, thậm
chí vượt qua tất cả những người đàn ông khác trừ anh ta, lúc này anh ta mới hài
lòng buông tha cho cô, để cho cô nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Khi An Nhiên tỉnh lại
đã tại giữa trưa ngày hôm sau, người bên cạnh sớm đã không thấy, trên giường đã
không còn độ ấm của anh, mỗi lúc thế này, An Nhiên luôn thấy tức tối, cô cảm
thấy không công bằng, tại sao thể lực của đàn ông và đàn bà lại chênh nhau nhiều
như vậy, một đêm chiến đấu hăng hái, sáng sớm vẫn có thể không cần ngủ nướng, có
đủ tinh thần thức dậy đúng giờ, rõ ràng người vận động nhiều hơn là bọn họ
a!
An Nhiên mở mắt nằm ở trên giường hơn năm phút đồng hồ, mãi đến khi bụng
lên tiếng kháng nghị, mới giật mình thì ra đã qua mười hai giờ trưa rồi. Cô mới
nhớ lại chỉ vẽ ra bản phác thảo công trình, nên có chút bất đắc dĩ cam chịu
chống tay ngồi dậy, nhưng vừa động một cái, toàn thân như bị chặt đứt, đau đớn
khiến cô lại ngã xuống. An Nhiên nhìn chằm chằm trần nhà, trong lòng không hung
hăng mắng Tô Dịch Thừa không chỉ một lần.
Mạnh mẽ kéo cái thân đau nhức đi
vào phòng tắm để tắm rửa, rồi thay quần áo chỉnh tề đi ra ngoài, bỗng nhiên cô
nghe thấy tiếng điện thoại trong phòng khách vang lên, An Nhiên tiện tay tiếp
nhận: “Alo, ai vậy?”
Bên kia đầu dây điện thoại không đáp, nhưng mà có thể
xác định là có người, vì An Nhiên nghe thấy tiếng hô hấp của đối phương, dường
như có chút dồn dập, tâm tình có chút bất ổn.
Thấy đối phương không trả lời,
An Nhiên lại hỏi lại: “Alo, nói chuyện nha?”
Nghe thấy người bên kia điện
thoại hít sâu một hơi thật dài, rồi sau đó tiếng nói dịu dàng của một người phụ
nữ truyền đến, “Tôi tìm Dịch Thừa, xin hỏi anh ấy có ở đó không?”
“Tô Dịch
Thừa đi làm rồi, nếu không chị —” An Nhiên định mở miệng đọc số điện thoại di
động của Tô Dịch Thừa cho cô ta, nhưng đột nhiên nhớ tới thân phận của anh, nghĩ
đến có lẽ không tiện, vì thế vội vàng đổi giọng, nói: “Chị tìm anh ấy có chuyện
gì không? Nếu tiện, tôi có thể chuyển lời giúp chị.”
Bên kia điện thoại im
lặng một lát, một tiếng cười khẽ vang lên, sau đó nhàn nhạt nói: “Tôi họ Lăng,
làm phiền chị chuyển lời cho anh ấy, nói, tôi đã trở về.”
Nghe vậy, An Nhiên
hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó gật đầu, xong rồi mới phát hiện lúc này mình
đang nói chuyện điện thoại, đối phương không thể nhìn thấy, lại vội nói: “Được,
còn có chuyện gì cần chuyện lời nữa không?”
Bên kia điện thoại lại im lặng
thêm một lát, sau đó mới lên tiếng: “cái khác a, nói thêm, tôi muốn gặp anh
ấy.”
An Nhiên nghe những lời này xong cứ cảm thấy kỳ lạ, trong lòng có cảm
giác gì đó không nói nên lời. Nhưng vẫn gật đầu đáp lại cô ta, nói: “Được, tôi
biết rồi.”
Cúp điện thoại, An Nhiên ngây ngốc ngồi trên giường, cô không biết
người phụ nữ vừa rồi là ai, nhưng mà nghe khẩu khí nói chuyện của cô ta, hình
như có quan hệ không đơn giản với Tô Dịch Thừa, là bạn gái cũ sao?
Mới nghĩ
đến như vậy, thì điện thoại trong túi xách để ở phòng khách vang lên, An Nhiên
vội vàng chạy đến lấy điện thoại di động ra, là Tô Dịch Thừa gọi điện thoại tới,
nên tiện tay nhấn nút nghe.
“Đã dậy?” Bên kia điện thoại, thanh âm của Tô
Dịch Thừa thoáng thoáng có ý cười hỏi.
An Nhiên bị hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn
không khỏi đỏ lên, chưa hỏi còn tốt, hỏi xong lại thấy có chút tức giận: “Còn
không phải là anh làm hại.” Cô chỉ đùa vui vô hại mà thôi, anh thế mà lại…, hơn
nữa, mỗi ngày anh đều tập thể dục buổi sáng nên khó trách quá hiệu quả rồi, thể
thực tốt kinh người, có lẽ lúc nào đó cô cũng phải cùng chạy với anh, đến khi có
thể theo kịp sức khỏe anh thì tốt, chí ít cũng không để mình mệt mỏi gần
chết.
Bên kia điện thoại, Tô Dịch Thừa cười nhẹ, nhưng cũng không quên mục
đích gọi điện của mình lần này, quan tâm hỏi: “ăn cơm chưa? Anh làm bánh mì ở
trong tủ lạnh, nhớ hâm nóng lên ăn.”
“Dạ.” Nghe vậy, An Nhiên xoay người đi
vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra quả thật thấy một phần bánh mì đơn giản ở bên
trong, trong lòng có loại cảm giác ấm áp và ngọt ngào không nói nên lời.
“Vừa
nãy đang nói chuyện điện thoại sao?” vừa rồi anh gọi điện thoại về nhà, không
ngờ điện thoại báo bận.
“Đúng rồi, vừa rồi có một người phụ nữ gọi điện đến
nhà, bảo em chuyển lời giúp chị ấy mấy câu.” Nói đến đây, An Nhiên nhớ tới cuộc
điện thoại vừa nhận.
“Phụ nữ? Nói cái gì?” Nếu là bạn bè, thường gọi di động
cho anh, ít khi gọi đến nhà, nếu không phải bạn bè, thì người xa lạ sao lại biết
số điện thoại trong nhà anh?
“Chị ấy nói là họ Lăng, bảo em nhắn cho anh, nói
chị ấy đã quay lại, ngoài ra, chị ấy muốn gặp anh một lần.” An Nhiên truyền đạt
lại ý của cô ta lại cho Tô Dịch Thừa, nhiệm vụ chuyển lời này coi như là hoàn
thành trọn vẹn.
Bên kia điện thoại Tô Dịch Thừa đột nhiên không nói gì nữa,
thật lâu cũng không đáp lại.
“Tô Dịch Thừa?” An Nhiên thử gọi: “anh vẫn đang
nghe chứ?” Phản ứng của anh khiến An Nhiên dường như nhận ra được cái gì, hoặc
là nói đúng như cô nghĩ, người phụ nữ họ Lăng này có ảnh hưởng đặc biệt với
anh.
“Ừ.” Bên kia điện thoại Tô Dịch Thừa nói: “Anh biết rồi. Gọi điện thoại
cho em là muốn nói với em, buổi tối anh có thể có tiệc, phỏng chừng là không về
sớm được, buổi tối nhớ tự mình chuẩn bị đồ ăn, đừng chờ anh.”
An Nhiên tiếp
thu gật đầu, “em biết rồi.” Trong lòng lại vì sự im lặng của anh vừa rồi mà
không khỏi có phần nghi ngờ. “Không có chuyện gì nữa, em cúp điện thoại
đây.”
“An Nhiên.” Tô Dịch Thừa gọi lại cô.
“Dạ?”
“Cô ta là một người
bạn cũ của anh, nhưng có vài lý do mà đã lâu chúng ta không liên hệ rồi.” Tô
Dịch Thừa mở miệng nói, coi như là giải thích.
An Nhiên sửng sốt, tiếp thu
nói: “Anh nói với em những cái này làm gì…” Cúi đầu nhìn đôi dép dưới chân mình
đang đi, là do Tô Dịch Thừa mua vào hôm sau khi cô chuyển đến đây, màu hồng,
phía trên còn có cái đầu mèo Kitty, đáng yêu như của nữ sinh.
Bên kia điện
thoại Tô Dịch Thừa cười nhẹ, “Anh sợ em suy nghĩ lung tung.”
“Em, em mới
không thèm làm chuyện vô vị như thế.” An Nhiên nhất định không thừa nhận trong
lòng mình vừa mới oán thầm, nhưng mà bị anh nói như thế có cảm giác bí mật trong
lòng bị nhòm ngó, vội vàng nói: “em, em muốn đi ăn bánh mì rồi, ăn xong còn phải
vẽ nữa, em cúp máy đây.” Nói xong, cũng không đợi Tô Dịch Thừa mở miệng nói gì,
vội vàng cúp điện thoại.
Bên kia điện thoại Tô Dịch Thừa không tiếng động
cười khẽ, nhưng mà nhớ tới mấy câu nói mà An Nhiên vừa truyền đạt kia, một thân
ảnh từ từ hiện lên trước mắt, khẽ nhíu mày, anh không cảm thấy anh và cô ta còn
cần thiết phải gặp mặt.