Tô Dịch Thừa buông việc giữ cô ra, hai tay theo bản năng thân thể nhẹ nhàng ôm
cô, sau đó theo sống lưng đi xuống, từ từ tìm tòi vào trong vạt áo cô, tay chạm
vào da thịt cô, cảm giác mịn màng kia khiến anh than nhẹ, anh nghĩ nếu anh có đủ
lý trí mà nói thì hiện tại anh nên dừng lại, anh biết nhất định cô còn chưa
chuẩn bị xong.
Nhưng mà Tô Dịch Thừa hiển nhiên còn thiếu lý trí, anh lưu
luyến ở da thịt của cô, không muốn buông tay, thậm chí phía dưới nhanh chóng nổi
lên phản ứng. Anh không phải là một người ham dục, thậm chí tự nhận là tự chủ
rất tốt. Ở vị trí này, anh đã gặp rất nhiều hạng người, gần như từng quen biết
tất cả, như là tính đặc thù của xã giao, mặc dù không thích nhưng vẫn phải đi
không ít, chưa từng cự tuyệt.
An Nhiên chỉ cảm thấy một hồi choáng váng, sau
đó bên tay như có gió thổi qua, nhưng cô nhớ rõ đang ở trong phòng sao lại có
gió?
Ý thức được điều này, An Nhiên bất thình lình mở mắt ra, thì ra không
biết từ lúc nào, cô đã bị ôm lên trên giường, lúc này Tô Dịch Thừa đang chăm chú
và dịu dàng nhìn cô, chẳng qua là ánh mắt của anh hơi kỳ lạ, như là có ngọn lửa
đang bùng cháy, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, sau đó vào lúc An Nhiên còn chưa
lấy lại tinh thần đột nhiên cúi đầu phủ lên môi cô, lần này còn nhiệt tình hơn
vừa rồi, anh hôn rất vội vàng, không dịu dàng như trước, giống như muốn cấp tốc
tìm tòi, tay cũng nhanh chóng tìm tòi vào áo lót của cô, đặt lên gò núi của cô,
cảm giác khác thường này An Nhiên chưa từng trải qua, đột nhiên ngẩng ra, cả
người giật mình một cái, cũng không biết lấy sức lực ở đâu ra mà mạnh mẽ đẩy ra
Tô Dịch Thừa. Dưới chân mất thăng bằng, Tô Dịch Thừa thẳng tắp ngã xuống mặt
đất.
An Nhiên cuống quýt ngồi dậy, hơi hoảng sợ nắm chặt quần áo mình, đôi
mắt mở to, nhìn chằm chằm anh, hít thở, cũng không biết là vì hồi hộp hay sợ hãi
mà mạnh mẽ thở dốc.
Một cú ngã đau này khiến Tô Dịch Thừa thanh tỉnh, tia
tình dục trong mắt từ từ tan đi, lý trí một lần nữa trở về, ngay cả chính mình
cũng thấy có chút khó tin, bật cười lắc đầu, đã nhiều năm qua chưa từng xúc động
như vậy rồi.
An Nhiên nhìn anh, trong lòng có chút áy náy nhưng không hối
hận. Áy náy là vì dù sao anh cũng là chồng cô, hoan ái cũng là bình thường,
nhưng mà tình huống của bọn họ có chút đặc biệt, thoáng chốc cô còn chưa chuẩn
bị đầy đủ tâm lý.
“Thật xin lỗi.” Để lại câu xin lỗi, An Nhiên đứng dậy chuẩn
bị bỏ đi. Vừa rồi suýt nữa thì nổ súng, nếu còn không đi thì quá lúng túng
rồi.
Tô Dịch Thừa đứng dậy, kéo lấy tay cô vào lúc cô đi qua anh, nắm thật
chặt, hỏi: “đi đâu?”
“Tôi… tôi đi về trước.” An Nhiên không quay đầu lại, có
chút lúng túng nói. Hôm nay vốn định tìm anh nói chuyện về cuộc sống sau này một
chút, mà không nghĩ tới mọi chuyện lại biến thành như vậy.
Tô Dịch Thừa khẽ
thở dài, trong nháy mắt ôm lấy An Nhiên từ phía sau, An Nhiên đột nhiên cứng đờ,
vùng vẫy muốn trốn khỏi cái ôm của anh.
“Đừng động.” Tô Dịch Thừa ôm cô chặt
hơn, thật thể hai người kề sát nhau, thậm chí An Nhiên có thể cảm giác được phần
hông cứng rắn kia, làm cô sợ đến nỗi thoáng chốc dừng lại tất cả các động tác,
ngay cả hô hấp cũng quên mất.
Tô dịch Thừa sít sao ôm cô, để đầu vào bả vai
cô,chịu đựng có phần đau đớn, kề sát vào tai cô, nói: “Dọa đến em rồi?”
An
Nhiên không dám thở mạnh, không nói gì, lắc đầu, lại gật đầu, cô thực sự bị dọa,
bây giờ, cô hoàn toàn không biết làm sao rồi.
Tô Dịch Thừa buồn cười, ôm cô
như vậy một lúc lâu, mới nói bên tai cô: “thật xin lỗi, đã dọa em rồi.”
An
Nhiên cũng không nói gì, thân thể vẫn hơi cứng ngắc để mặc anh ôm.
Tô Dịch
Thừa thở dài, thả cô ra, vỗ vào thân thể cứng ngắc của cô, nhìn cô, gọi: “An
Nhiên?”
Lúc này An Nhiên như mới lấy lại tinh thần, tránh khỏi ánh mắt anh,
vội nói: “tôi, tôi vẫn là về trước.” nói xong đã muốn đi.
“Ở lại.” Tô Dịch
Thừa cũng không buông tay.
“Tôi…” An Nhiên nhìn anh, trong lòng hơi luống
cuống, hốc mắt phiếm hồng: “Tô Dịch Thừa, tôi, tôi, tôi còn chưa chuẩn bị
tốt.”
Đáy lòng Tô Dịch Thừa không khỏi cười khổ, xem ra đạo đức tu dưỡng lâu
như vậy đã tan biến trong khoảnh khắc, sợ là trong lòng cô từ nay về sau, anh
chính là một kẻ siêu cấp háo sắc rồi.
“Anh biết.” Tô Dịch Thừa cố gắng thay
đổi hình tượng của bản thân trong lòng cô.
“Thế, vậy anh còn ….” An Nhiên
thật sự có phần luống cuống rồi, đỏ mắt nhìn anh, nguyên tưởng là anh là chính
nhân quân tử, không ngờ, thì ra là quạ đen giữa ban ngày, đàn ông không có ai
không háo sắc!
Tô Dịch Thừa bật cười, ôm cô vào ngực, dù cô giãy giụa cũng
không buông, nói bên tai cô: “Ở lại, anh đảm bảo sẽ không như vậy với em nữa.
Thật sự!”
“Không cần, tôi muốn về nhà.” An Nhiên nói, thanh âm nghẹn
ngào.
“Nơi này chính là nhà em.” Tô Dịch Thừa nói.
“Tôi —” An Nhiên cứng
họng, rồi nhanh chóng mở miệng: “Vậy, tôi muốn về nhà mẹ đẻ!”
“Không được,
cha mẹ vợ sẽ lo lắng, anh vừa nói em không về tối nay rồi, bây giờ đột nhiên em
lại trở về, sợ là hai ông bà sẽ phải lo lắng.” Tô Dịch Thừa nói rất hợp tình hợp
lý.
An Nhiên không nói gì, chẳng qua chỉ đỏ mắt nhìn chằm chằm anh.
Tô
Dịch Thừa có chút mệt mỏi, thở dài, nói: “An Nhiên, ở lại được không, anh vừa
ngồi trên xe 6 tiếng đồng hồ trở về, thật sự là có phần kiệt sức, không còn sức
lực đưa em đi về.”
An Nhiên nhìn anh, nhìn ra trạng thái mệt mỏi của anh,
nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, khẽ nói: “tôi tự mình đi về…”
Tô Dịch Thừa không
nói gì, chỉ nhìn cô.
Hai người cứ đứng im lặng một hồi lâu như vậy, An Nhiên
thua trận trước, hỏi: “anh có phòng khác không?”
“Có thư phòng.” Tô Dịch Thừa
nói.
“Vậy tôi, tôi đi —” An Nhiên muốn nói gì, lại bị Tô Dịch Thừa ngắt
lời.
“Anh đi thư phòng, nếu em mệt rồi thì đi tắm rửa một chút rồi nghỉ ngơi
đi, quần áo trong tủ quần áo, nhưng mà anh không có đồ ngủ của con gái, chỉ có
thể làm ủy khuất em mặc áo phông hoặc áo sơ mi của anh.” Tô Dịch Thừa nói.
An
Nhiên nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng mới gật đầu.
Tô Dịch Thừa gật đầu, cũng
không nói gì nữa, xoay người đi thẳng ra khỏi căn phòng.