Đến khi Lâm Lệ xem báo biết được chuyện trong bệnh viện, gọi điện đến thì An
Nhiên đã được Tô Dịch Thừa đưa về nhà, thật ra thì hai người cũng không có gì
đáng lo ngại chỉ là lo rằng hôm qua An Nhiên bị hoảng sợ, ảnh hưởng đến thai nhi
trong bụng, cho nên ở lại bệnh viện theo dõi một đêm. Mà sáng nay xác nhận tất
cả đều bình thường, thai nhi vẫn lớn bình thường, yên tâm rồi thì Tô Dịch Thừa
liền dẫn An Nhiên về nhà ở nội thành.
Lúc này vừa mới về đến nhà chưa bao lâu, điện thoại từ Lâm Lệ đến, giọng nói
rất gấp gáp, hỏi cô đang ở đâu, còn ở bệnh viện không, cô ấy đi đến đó. Biết An
Nhiên đã về đến nhà, không nói hai lời, chỉ để lại một câu: "ta sẽ tới nhà mi
ngay bây giờ." Sau đó liền cúp điện thoại.
Mà điện thoại của An Nhiên vừa ngắt thì điện thoại của Tô Dịch Thừa lại vang
lên, là Tần Vân gọi điện thoại tới, hỏi xem hai người có gì đáng ngại không, sau
đó mắng cho Tô Dịch Thừa một trận, nói anh không rút ra bài học từ lần dạy bảo
trước đó, giờ lại để xảy ra chuyện này, ngoài ra còn khẳng định lần này nếu
chồng bà còn dùng gia pháp nữa thì bà cũng sẽ không nói giúp anh nửa câu.
Tô Dịch Thừa cúp điện thoại quay đầu lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt lo
lắng của An Nhiên ngồi bên cạnh.
Tô Dịch Thừa buồn cười vuốt vuốt tóc cô: "sao thế?"
An Nhiên lắc đầu, cảm xúc Tần Vân khá kích động, giọng khá to, cho nên tất cả
những gì bọn họ vừa nói trong điện thoại đều lọt vào tai cô ngồi bên cạnh, nhẹ
giọng khẽ than, rù rì nói: "Gia giáo Tô gia lúc nào cũng nghiêm khắc thế sao …."
Có một số việc cố gắng tránh rồi, nhưng vẫn không tránh được, vậy làm sao có thể
đổ tất cả tội lỗi cho anh được, với lại đều là người bình thường, không phải là
ba đầu sáu tay gì đó, làm sao có thể làm chu đáo mọi chuyện.
"Đối với con trai là như vậy." Tô Dịch Thừa gật đầu, kéo cô ôm vào trong
lòng, nói: "từ nhỏ cha và ông nội đã dạy con trai nhất định phải đội trời đạp
đất, như vậy sau này mới có thể cáng đáng được gia đình, mới có thể bảo vệ tốt
người nhà mình không bị tổn thương, đây là trách nhiệm và nghĩa vụ bẩm sinh của
người đàn ông, không được thoái thác, chỉ được nỗ lực làm tốt."
Tựa vào trước ngực anh, An Nhiên hỏi: "còn con gái thì sao?" Tay nhỏ bé nhàm
chán đùa bỡn nút áo của anh.
"Tất nhiên con gái thì khác, con gái được chiều chuộng, là thiên sứ trời ban
cho, được thương yêu, cưng chiều." Tô Dịch Thừa nói, tay vỗ về qua lại trên bụng
cô, ở đây cũng có hai vị tiểu thiên sứ mà ông trời ban cho anh, qua mấy tháng
nữa, bọn họ có thể gặp mặt rồi. (VL: chưa gì a đã tưởng bở rồi!!!!)
An Nhiên nửa cười, hỏi: "đây là trọng nữ khinh nam sao?"
Tô Dịch Thừa gật đầu, trả lời quả quyết: "ừ, có thể nói như vậy."
An Nhiên than nhẹ, bùi ngùi nói: "thật hy vọng hai đứa bé trong bụng đều là
con gái." Cô có thể khẳng định, nếu sau này mà động một tý là lại dùng gia pháp
với con cô, cô sẽ đau lòng chết mất, đó cũng là máu thịt cô a, sao có thể chịu
được!
"Ha ha." Tô Dịch Thừa cười, hôn lên gương mặt cô, nói: "biết rồi."
Hai người cứ ngồi ôm nhau như vậy một lúc lâu thì chuông cửa vang lên, người
ngoài cửa hiển nhiên không hề có kiên nhẫn, nhấn chuông liên hồi, thanh âm ting
tong không ngừng truyền đến.
"Nhất định là Lâm Lệ." An Nhiên không cần nghĩ cũng đoán ra ngoài Lâm Lệ ra
thì không có người thứ hai có thể nhấn chuông như thế. Nói xong định đứng dậy ra
mở cửa thì bị Tô Dịch Thừa kéo lại: "để anh."
Để cô ngồi xuống ghế sô pha, Tô Dịch Thừa đứng dậy đi mở cửa, An Nhiên đoán
quả nhiên không sai, người đứng ngoài cửa đúng là Lâm Lệ, nhưng mà Tô Dịch Thừa
vừa mới mở cửa ra, thấy Lâm Lệ không hề nhìn anh, liền vọt vào, vừa lo lắng gọi:
"An tử, An tử mi không sao chứ, có làm sao không?"
An Nhiên đứng dậy khỏi ghế sô pha, nhìn Lâm Lệ đang vô cùng lo lắng, bất đắc
dĩ cười cười: "ta không sao, không phải đã nói không cần tới sao."
"Xảy ra chuyện lớn như thế sao ta có thể không đến xem một chút!" Lâm Lệ vừa
nói, vừa đánh giá trên dưới trước sau cô một lần, xác định cô không có chuyện gì
mới coi như là yên tâm lại, sau đó oán giận nhìn An Nhiên một cái, nói: "Cố An
Nhiên, mi xảy ra chuyện lớn như thế vậy mà không nói cho ta biết! Sáng nay lúc
đọc được trên báo, suýt nữa thì dọa chết ta!"
"Không có chuyện gì nữa, không phải ta vẫn khỏe mạnh đây sao." An Nhiên cười
cười, kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình.
Mà đổi thành Tô Dịch Thừa đang cầm tay nắm cửa có hơi bất ngờ nhìn Chu Hàn
đứng ngoài cửa, anh không ngờ Chu Hàn lại tới đây cùng với Lâm Lệ.
Chu Hàn đứng ở cửa, nhìn anh nét mặt có phần nghiêm túc, liếc thấy cái tay
đang được băng bó, hỏi: "vết thương trên tay không sao chứ?"
Lúc này Tô Dịch Thừa mới phục hồi tinh thần lại, nghiêng người nhàn nhạt nói:
"không có gì đang ngại, đi vào ngồi đi."
Chu Hàn giờ mới gật đầu, lướt qua anh vào nhà.
An Nhiên ở trong phòng khách nhìn thấy Chu Hàn đi vào, hơi bất ngờ, khó hiểu
nhìn Lâm Lệ ngồi cạnh cô, sau đó cười đứng lên, nhìn Chu Hàn nói: "Chu tổng và
Lâm Lệ cùng đi đến a."
Vẻ mặt Chu Hàn vẫn nghiêm túc, chỉ cong cong khóe miệng gật đầu với An Nhiên,
sau đó xách giỏ hoa quả đặt lên trên bàn trà, lại ngẩng đầu lên nói: "sáng nay
chúng tôi xem báo, cho nên tới đây xem một chút, cô không sao chứ."
"Không có chuyện gì không có chuyện gì." An Nhiên cười lắc đầu, nhìn Lâm Lệ
ngồi bên cạnh cười rất mập mờ, quen biết lâu như thế, làm bạn nhiều năm như thế,
sao Lâm Lệ lại không biết trong đầu cô nghĩ đến những cái gì, chỉ là không hứng
thú đảo cặp mắt trắng dã.
Chu Hàn ngồi xuống ghế sô pha đối diện với Lâm Lệ, Tô Dịch Thừa thì vào phòng
bếp chuẩn bị rót trà cho Lâm Lệ cùng Chu Hàn.
Ngồi ở trong phòng khách An Nhiên thấy thế, suy nghĩ đến cái tay bị thương
của Tô Dịch Thừa, đứng dậy cười cười với hai người, liền vào phòng bếp.
Nhận lấy ấm nước và chén trà trong tay anh, chỉ nói: "để em."
Tô Dịch Thừa cũng không phản đối, chỉ lui sang một bên, bây giờ đúng là làm
không tiện lắm.
An Nhiên vừa rót nước vào lá trà vừa ngẩng đầu nhìn qua quầy ba về hướng
phòng khách, thấy hai người Lâm Lệ và Chu Hàn ngồi đối diện nhau, nhưng không
nói câu nào.
"Sao vậy?" Thấy cô không ngừng nhìn ra bên ngoài, Tô Dịch Thừa hiếu kỳ
hỏi.
An Nhiên chỉ thần bí lắc lắc, trong miệng lẩm bẩm: "đợi em hỏi Lâm Lệ đã." Về
phần có ý gì, Tô Dịch Thừa cũng không hiểu rõ lắm.
Hai người mỗi người bưng một chén trà lên, chia ra cho Lâm lệ và Chu Hàn.
Bốn người ngồi, tính ra thì Lâm Lệ tương đối nhiều lời, kéo An Nhiên hỏi này
hỏi kia, lại duỗi tay với tới bụng An Nhiên, hỏi con nuôi cô có chuyện gì không,
Tô Dịch Thừa ngồi bên cạnh dù là khi nghe đến hai chữ con nuôi kia có hơi nhíu
mày, nhưng mà ngại vì người tới là khách, nên cũng im không nói gì.
Bốn người như vậy thế nào cũng khiến người ta cảm thấy có phần lạ lùng, thế
nào cũng thấy không có đề tài để nói, cho nên An Nhiên lôi kéo Lâm Lệ vào phòng,
bên kia phòng ngủ có một ban công rộng, nhìn từ đây, cảnh sắc thật không tệ.
Tựa lan can trên ban công, An Nhiên lấy tay đẩy đẩy cô ấy, hỏi: "Lâm Lệ, có
phải mi và Chu Hàn có tiến triển gì không a?"
Lâm Lệ khó hiểu nhìn cô một cái, hỏi: "cái gì cái gì tiến triển?"
An Nhiên mập mờ nhìn cô ấy một cái, nói: "hai người cùng tới, còn không phải
là có biến a!"
Nghe vậy, Lâm Lệ chịu không được liếc trắng cô một cái, tức giận nói: "linh
tinh cái gì a, không phải Chu Hàn là bạn bè với Tô đại lãnh đạo nhà mi sao, ta
nói đến thăm mi, anh ta nói đến thăm Tô đại lãnh đạo nhà mi, vừa vặn thế, ta
liền ngồi xe anh ta chứ sao. Cái gì mà có biến, mi nghĩ chúng ta là mi và Tô
lãnh đạo nhà mi hả!"
"Vậy cũng không có gì không tốt." Từ lúc cô gả cho Tô Dịch Thừa đến bây giờ,
cũng chưa từng hối hận.
Trong phòng khách, Tô Dịch Thừa cho mình chén nước, sau đó ngồi xuống trước
mặt Chu Hàn.
Chu Hàn bưng chén trà trên bàn lên nhấp một ngụm, rồi đặt chén trà xuống,
nhìn anh, rốt cục chậm rãi mở miệng hỏi: "Lăng Nhiễm cô ấy như thế nào?" Trên
báo nói, cô ta trúng phát đạn.
Tô Dịch Thừa cũng không cảm thấy bất ngờ với câu hỏi của Chu Hàn, khi anh ta
vừa tới, anh đã đoán được phần nào mục đích anh ta tới lần này.
Bưng chén nước lên uống một hớp, chỉ thản nhiên nói: "Bụng trúng một phát
súng, nhưng đã lấy đạn ra, cũng không nguy hiểm đến tính mạng." Những điều này
là do đội trưởng Ngũ gọi điện tới nói cho anh vào tối qua, sau đó mặc kệ là
chuyện ‘video khiêu dâm’ hay là chuyện cầm dao đâm người trong bệnh viện lần
này, Lăng Nhiễm đều không tránh khỏi sự trừng trị của luật pháp, tiếp đó về hai
vụ án này còn cần anh phối hợp điều tra.
Chu Hàn chỉ gật đầu, khóe miệng nở nụ cười chua chát, tự giễu nói: "có phải
cậu cảm thấy tôi rất nực cười." Biết rõ Lăng Nhiễm là người thế nào nhưng đến
giờ này vẫn không bỏ cô ta được.
Tô Dịch Thừa không nói chuyện, tình cảm của người khác, anh không có tư cách
chỉ trích cái gì.
"Về chuyện của cô ấy, cậu có nhúng tay không?" Chu Hàn nhìn anh.
"Cũng không cần tôi nhúng tay, cô ta sẽ không thoát khỏi luật pháp, không
phải sao?" Tô Dịch Thừa nhìn anh ta hỏi ngược lại: "hay là cậu muốn nhúng tay
vào giúp cô ta?"
Chu Hàn cười, lắc đầu khẳng định nói: "sẽ không." Mỗi người đều phải chịu
trách nhiệm với việc mình làm, vả lại anh cũng không có lập trường nhúng tay vào
nói giúp cô ta cái gì, bọn họ không phải là vợ chồng, thậm chí không có chút
quan hệ vào, thậm chí cô ta còn tỏ vẻ không nhận tiểu Bân, anh còn có thể nói
gì.
Không chờ Lâm Lệ đi ra ngoài, Chu Hàn liền đứng dậy, giơ tay lên nhìn đồng hồ
đeo tay một chút, nói: "trong công ty còn có việc, đi trước đã."
Tô Dịch Thừa cũng không giữ anh ta lại, chỉ gật đầu, sau đó đưa anh ta ra
cửa.
Đến khi Lâm Lệ cùng An Nhiên đi ra khỏi phòng ngủ, Chu Hàn đã rời đi một lúc
lâu, Lâm Lệ cũng không để ý, chỉ gật đầu nói mình cũng muốn chạy tới công ty,
sau đó cùng nói vài câu với An Nhiên, lại quay đầu nhìn Tô Dịch Thừa cảnh cáo,
rồi mới xoay người rời đi.
Sau khi Lâm Lệ đi rồi, An Nhiên khẽ nhíu mày, nói thầm: "hai người bọn họ
thật không thể nào sao?"