"Nhưng tấm ảnh kia là thật, tối hôm qua quả thật anh đã ôm Lăng Nhiễm vào
khách sạn kia." Tô Dịch Thừa nhìn vào mắt An Nhiên, thản nhiên nói.
An Nhiên nhìn chằm chằm anh, không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nghe anh nói
tiếp.
Tô Dịch Thừa đứng lên, đi đến bên cạnh cô, cầm tay cô, nắm chặt trong lòng
bàn tay, chậm rãi kể lại toàn bộ chuyện tối hôm qua cho An Nhiên.
Thì ra là hôm qua trước lúc chuẩn bị tan tầm thì bị bí thư Trương gọi vào
phòng làm việc, lúc Tô Dịch Thừa vừa từ phòng làm việc của bí thư Trương đi ra
về phòng mình thì không biết là Lăng Nhiễm tới từ lúc nào, nhìn anh cười như có
như không.
Tô Dịch Thừa vô thức nhíu mày, không vui nhìn cô ta, trực tiếp cầm giấy tờ
trong tay đặt lên trên bàn làm việc. Vừa thu dọn đồ vừa nói: "tôi nghĩ sau này
tôi nên thông báo chính thức cho thư ký Trịnh, lần sau cô Lăng Nhiễm còn tới tìm
tôi thì có thể thẳng thừng chặn lại ngoài cửa."
Lăng Nhiễm cười duyên, cũng không giận dữ, lắc lắc nhẹ mái tóc xoăn đầy phong
tình, cười đi về phía anh, tay chống lên bàn làm việc, cổ áo hình chữ V khiến
phong cảnh trước ngực như ẩn như hiện trước mắt Tô Dịch Thừa.
Tô Dịch Thừa chán ghét liếc mắt đi, không nhìn tới hình ảnh hương diễm như
vậy, chỉ lạnh lùng nói: "xin tự trọng."
Lăng Nhiễm cũng không thèm để ý, nhìn anh cười quyến rũ, nói: "a Thừa, trong
lòng anh còn muốn em đi."
Tô Dịch Thừa chỉ nhàn nhạt liếc cô ta một cái, nói: "tôi không nhớ là tôi đã
ám thị cho cô như thế."
Lăng Nhiễm cười, lại ngồi xuống trước bàn làm việc của anh, hai chân vắt
chéo, nói: "hôm đó anh bằng lòng dẫn em đi gặp Nghiêm Lực, không phải đã nói rõ
tất cả rồi sao."
"Tôi nhớ tôi đã nói rõ điều kiện với cô chỉ một lần này, sẽ không có lần sau
nữa." Tô Dịch Thừa lạnh giọng nói, cầm cặp công văn đã sửa soạn xong, đứng dậy
chuẩn bị rời đi.
Thấy anh muốn đi, Lăng Nhiễm tiến lên lôi kéo tay anh, mới định lấn thêm một
bước, đã bị anh không lưu tình gạt ra, lạnh giọng nói: "cô Lăng, mời về đi, tôi
chuẩn bị tan việc."
Anh từ chối, Lăng Nhiễm cũng không giận, chỉ nhún vai rồi theo anh ra khỏi
phòng làm việc.
Khi Tô Dịch Thừa từ phòng làm việc đi ra ngoài, thư ký Trịnh còn chưa tan
việc, đang sửa sang giấy tờ cần dùng cho ngày mai, Lăng Nhiễm cùng Tô Dịch Thừa
một trước một sau từ bên trong đi ra ngoài, lúc đi ngang qua bàn làm việc của
thư ký Trịnh, Tô Dịch Thừa liền nói thẳng với thư ký Trịnh: "thư ký Trịnh, sau
này cô Lăng còn tới tìm tôi nữa, cứ từ chối thẳng giúp tôi, tôi và cô ta không
có gì để nói."
Thư ký Trịnh sửng sốt, hiển nhiên là không ngờ tới Tô Dịch Thừa sẽ nói thẳng
trước mặt Lăng Nhiễm như thế, mà Lăng Nhiễm đằng trước cũng dừng bước, sắc mặt
xanh mét, dù ai nghe thấy thế cũng đều không vui.
Tô Dịch Thừa cũng không để ý tới phản ứng của bọn họ, liền cầm cặp đi thẳng
ra cửa.
Lúc đi ra đã hơn tám giờ tối, vì tối nay hẹn với An Nhiên, nên Tô Dịch Thừa
đi vô cùng vội vàng, bước nhanh vào bãi đỗ xe của tòa thị chính.
Lăng Nhiễm phía sau đi giầy cao gót gần 10cm, cố sức chạy đuổi theo, lôi kéo
Tô Dịch Thừa, nói: "Tô Dịch Thừa, vừa rồi anh có ý gì! em không đáng được anh
chào đón sao?"
Tô Dịch Thừa khẽ nhíu nhíu mày, lạnh lùng gạt tay cô ta ra, khuôn mặt không
có biểu cảm gì nhìn cô ta, giọng nói cũng không ấm hơn bao nhiêu, nói: "Cô nghĩ
sao? Lời tôi vừa nói còn chưa đủ rõ ràng sao?"
Vẻ mặt Lăng Nhiễm bi thương, nhìn anh không ngừng lắc đầu, ủy khuất nói: "vì
sao nhất định phải đối xử với em như thế, rõ ràng trước kia chúng ta sống rất
tốt!"
Không hề vì vẻ mặt ủy khuất của cô ta mà sinh lòng thương tiếc, Tô Dịch Thừa
chỉ lạnh lùng mở miệng nói: "cô cũng biết đó là trước kia, nếu là chuyện đã qua,
còn liên tục dây dưa như vậy còn có tác dụng gì." Anh chưa bao giờ là một người
sẽ lưu luyến quá khứ.
Lăng Nhiễm lắc đầu, tiến lên như muốn nắm tay anh, nhưng bị anh nghiêng người
tránh ra, nước mắt như sợi dây trân châu bị đứt, nhìn Tô dịch Thừa như không
khống chế được từng giọt từng giọt rơi xuống, nói: "tại sao không chịu cho em
một cơ hội, vì em sai một lần mà nhất định phải phán em tử hình sao, Tô Dịch
Thừa, anh thật độc ác, thậm chí anh còn không cho em một cơ hội kháng án, anh
đối với em như vậy có phải là quá tàn nhẫn không!"
Tô Dịch Thừa xoay người rời đi, thật sự là không muốn tiếp tục nói về đề tài
vô nghĩa này với cô ta, đề tài này đã kết thúc từ bảy năm trước, bây giờ nhắc
lại chuyện xưa, anh không có nhiều thời gian như vậy.
"Tô Dịch Thừa, anh đừng đi!" Phía sau Lăng Nhiễm đuổi theo, kéo tay anh giống
như trước nhưng bị anh không khách khí hất ra, vì chân đi dép cao gót rất cao
nên cả người suýt nữa thì ngã xuống mặt đất, Tô Dịch Thừa không ngoảnh đầu lại
đi thẳng đến xe mình.
Tay thả cặp công văn vào ghế phụ, ngồi vào ghế lái, theo thói quen Tô Dịch
Thừa nới lỏng cái cà vạt, sau đó khởi động xe chuẩn bị rời đi.
Cửa chính đang mở ra, người gác cổng đang mở cái cổng sắt. Vừa cầm điện thoại
trong túi áo, muốn gọi cho An Nhiên, nói cho cô biết mình xong việc rồi, lúc này
vừa vặn nhìn thấy trên màn hình có cuộc gọi nhỡ, hóa ra là vừa nãy An Nhiên mới
gọi cho anh.
"A! ——"
Nghĩ thầm rằng nhất định là cô sốt ruột rồi, vừa nhấn nút gọi lại, trong nháy
mắt máy còn chưa kết nối được, đột nhiên nghe thấy phía trước vang lên tiếng kêu
sợ hãi, ngẩng mạnh đầu lên, thấy Lăng Nhiễm ngã xuống trước xe anh.
"Chết tiệt!" Bên trong xe Tô Dịch Thừa khẽ nguyền rủa một tiếng, liền ném
điện thoại sang một bên, vội vàng dừng xe lại, mở cửa xuống xe. Thấy Lăng Nhiễm
ngã trên mặt đất, đập đầu sứt trán, máu từ vết thương chảy ra.
Người gác cổng ở phía sau cũng nghe thấy tiếng chạy tới, nhìn Tô Dịch Thừa
một chút hỏi: "Tô thị trưởng, đây, đây là làm sao?" Anh ta không hiểu được, sao
chỉ có một lát, đã đụng vào rồi, anh ta vừa mới thấy người phụ nữ này đi ra
ngoài mà!
Tô Dịch Thừa không nói chuyện, nâng Lăng Nhiễm dậy khỏi mặt đất, vỗ vỗ mặt cô
ta, vừa gọi: "Lăng Nhiễm, Lăng Nhiễm, tỉnh, nghe thấy tôi nói chứ?"
Lăng Nhiễm nhắm chặt hai mắt, mặc anh gọi thế nào cũng không phản ứng. Vết
thương trên trán không lớn, lại không ngừng có máu tươi chảy ra.
Vừa rồi Tô Dịch Thừa đang gọi điện thoại, thật không biết Lăng Nhiễm chạy đến
trước xe anh rồi bị đụng vào như thế nào, cũng không biết lực có mạnh hay không,
nhưng mà nhìn người còn đang mê man thế này, hẳn là lực va đập không nhẹ.
Chỉ ôm thắt lưng Lăng Nhiễm, nói với người gác cổng bên cạnh: "giúp tôi mở
cửa xe ra."
Người gác cổng kia kịp phản ứng, gật đầu lia lịa, nói: "được được được." Vừa
nói vừa tiến lên mở cửa phía sau xe của Tô Dịch Thừa ra.
Tô Dịch Thừa ôm Lăng Nhiễm để cho cô ta nằm ở phía sau, sau đó vòng lên đầu
xe, lên xe, quay đầu liếc nhìn Lăng Nhiễm phía sau, liền khởi động xe đi về
hướng bệnh viện thành phố.
Khi xe Tô Dịch Thừa sắp đến bệnh viện thì Lăng Nhiễm ở ghế sau yếu ớt tỉnh
lại, chậm rãi bỏ dậy, tay đè lên trán, hơi đau đớn nói: "đau, đau quá...
."
Tô Dịch Thừa nhìn cô ta qua kính chiếu hậu một cái, nói: "chịu đựng một chút,
đến bệnh viện bây giờ."
Dường như lúc này Lăng Nhiễm mới tỉnh táo lại, nhìn Tô Dịch Thừa đằng trước,
nói, "a Thừa, đầu em rất choáng váng."
Tô Dịch Thừa nhìn cô ta một cái, quay vòng tay lái, sau đó dừng trước tòa nhà
bệnh viện.
Xuống xe mở cửa chỗ ngồi phía sau, nhìn cô ta hỏi: "có thể đi chứ?"
Lăng Nhiễm nhìn anh, lắc đầu, nói: "đau chân quá."
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa cũng không có cách nào, đành ôm lấy thắt lưng cô ta,
bước vào trong tòa nhà phòng khám.
Tựa vào ngực anh, hai tay Lăng Nhiễm vòng lên cổ anh, thỏa mãn tựa vào ngực
anh, khẽ nói: "a Thừa, đã bao lâu rồi anh không ôm em như vậy." (TT: ta băm băm
băm)
Tô Dịch Thừa không nói gì, chỉ nhìn phía trước, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm
túc.
"A Thừa, em rất nhớ anh." Lăng Nhiễm nhẹ nhàng nói, cơ thể càng cọ xát vào
ngực anh.
Trực tiếp ôm cô ta vào phòng cấp cứu, vì là buổi tối, phòng cấp cứu không có
nhiều người, bác sĩ trực ban nghe tiếng tới đây, khám kỹ cho Lăng Nhiễm, thật ra
thì cũng không đáng ngại, vết rách trên trán không lớn, cũng không sâu, không
cần khâu vết thương, sát cồn i-ốt lên là không có vấn đề gì rồi. Về phần vết
thương ở chân, có hơi sưng tấy, kết luận sơ bộ có thể là do bị trật khớp.
Đến lúc sát cồn i-ốt để tẩy trùng vết thương, khi y tá lấy rượu cồn để sát
trùng vết thương cho Lăng Nhiễm, nghe thấy Lăng Nhiễm cường điệu hóa kêu lên,
không ngừng duỗi tay với tới Tô Dịch Thừa, vẻ mặt rất ủy khuất.
Tô Dịch Thừa thờ ơ đứng, không hề đi đến chỗ cô ta, chỉ hỏi thăm tình hình
qua bác sĩ đứng cạnh.
Chờ sau khi xử lý vết thương trên trán, bôi thuốc xong rồi, Lăng Nhiễm vẫn
cảm thấy đau đầu dữ dội, cuối cùng bác sĩ đề nghị đi chụp X-quang, ngoài ra cũng
chụp luôn cái chân bị trật khớp.
Mặc dù là miệng vết thương nhỏ, dưới đề nghị của bác sĩ vẫn bố trí phòng bệnh
uốn ván cho Lăng Nhiễm, khi đang truyền nước, Tô Dịch Thừa đưa ra đề nghị gọi
điện thoại cho người nhà cô ta, để Lăng phu nhân hoặc Lăng Lâm đến chăm sóc cô
ta.
Nhưng mà Lăng Nhiễm từ chối, một mực nói vì chuyện của cha mà mẹ và em gái cô
ta đang chạy khắp nơi, bây giờ đang lên tỉnh xem có bạn bè có thể giúp đỡ hay
không, không có ở Giang Thành.
Tô Dịch Thừa giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một chút, đã hơn mười một giờ,
muốn gọi điện thoại cho An Nhiên, nhưng khi thò tay vào túi áo mới nhớ ra hình
như để điện thoại trong xe rồi, giờ không có trên người. Đứng dậy muốn ra ngoài
tìm điện thoại di động gọi cho An Nhiên, vừa mới đứng dậy định đi thì Lăng Nhiễm
đang ngồi truyền nước trong đại sảnh nói to lên, căng thẳng hỏi có phải là anh
muốn bỏ lại cô ta không.
Tô Dịch Thừa giải thích, nói chỉ muốn ra ngoài gọi cuộc điện thoại.
Nhưng mà Lăng Nhiễm không nghe, tâm tình kích động lên, vừa gọi vừa trách
mắng: "Tô Dịch Thừa, em biến thành như bây giờ anh muốn mặc kệ em ở chỗ này phải
không! Đừng quên, là xe anh tông vào em, chẳng lẽ anh muốn rũ bỏ trách nhiệm
hả!"
Mặc dù giờ là nửa đêm, nhưng mà trong đại sảnh truyền dịch còn lác đác vài
người, vốn là vào lúc mọi người truyền dịch đang buồn ngủ, lúc đó Lăng Nhiễm
khiến bọn họ tỉnh cả ngủ. Mọi người ào ào nhìn về phía này, trong đó còn có một
bác trung niên nhìn Tô Dịch Thừa trách cứ: "chàng trai, cậu tệ quá rồi, va vào
người, người ta còn chưa truy cứu trách nhiệm của cậu là tốt lắm rồi, cậu còn
đưa người ta đi khám, làm người phải có đạo đức, cậu thế này quá vào vô đạo đức
rồi!"
Mấy người khác cũng ào ào đồng ý, thậm chí còn có người đặc biệt giám sát Tô
Dịch Thừa, nói là thay Lăng Nhiễm trông chừng người gây họa này, đừng cho anh
trốn thoát.
Tô Dịch Thừa thật là có miệng mà khó giải thích, chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi
xuống bên cạnh, ngồi cùng Lăng Nhiễm đến khi truyền xong. (VL: ôi, tức quá, tức
quá đi!!!!)
Phim chụp X-quang cho thấy trán Lăng Nhiễm chỉ hơi trầy xước, không hề bị
chấn động não gì đó, ngoài ra, vết thương ở chân cũng chỉ là bị trật khớp, không
hề động đến gân cốt. Nhưng Lăng Nhiễm vẫn vỗ đầu nói mình đau đầu dữ dội, thế
này bác sĩ cũng đành chịu cười cười, nói máy móc sẽ không lừa người.
Tô Dịch Thừa liếc nhìn Lăng Nhiễm, quay đầu nói với bác sĩ trực ban kia: "bác
sĩ, anh sắp xếp cho cô ta nằm viện đi." Thật sự là anh không có thời gian dông
dài với Lăng Nhiễm, cô ta thực sự đau đầu khó chịu thì cứ ở lại viện đi, dù sao
đã có bác sĩ và y tá.
Bác sĩ trực ban nhìn anh một cái, lại liếc nhìn Lăng Nhiễm, khuyên: "theo
tình hình của cô ấy thì không căn bản không cần nằm viện, với lại số giường bệnh
của bệnh viện hiện nay rất eo hẹp, nhiều bệnh nhân đến giờ còn chưa có chỗ nằm,
trực tiếp ở trên hành lang, nếu mà anh chị khăng khăng muốn ở lại bệnh viện cho
yên tâm thì tôi có thể bố trí một giường cho cô trong hành lang."
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa không nói chuyện, chỉ quay đầu liếc nhìn Lăng Nhiễm,
thấy khóe miệng Lăng Nhiễm co rúm lại, nói: "không cần, có lẽ sáng mai sẽ hết
đau, tôi vẫn là về nhà đi."
Tô Dịch Thừa không phát biểu bất cứ ý kiến gì, chỉ cầm lấy đơn thuốc từ tay
bác sĩ sau đó đi lấy thuốc cho cô ta.
Khi trở về, Lăng Nhiễm vẫn nói mình rất đau chân, thật sự không đi được.
Tô Dịch Thừa nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn ôm thắt lưng cô ta, ra khỏi bệnh
viện.
Ngồi ở trong xe, Tô Dịch Thừa quay đầu xe đưa Lăng Nhiễm về, đột nhiên nghe
thấy Lăng Nhiễm mở miệng nói mình đã không còn ở đó, đã dọn đi rồi.
Tô Dịch Thừa nhìn cô ta, không hề hỏi nhiều, chỉ hỏi địa chỉ hiện tại của cô
ta.
Lăng Nhiễm thuận miệng nói một địa chỉ, đến khi lái xe đến chỗ kia, Tô Dịch
Thừa mới phát hiện thì ra chỗ mà cô ta nói là một khách sạn nhỏ, nhíu mày, quay
đầu nhìn cô ta một cái.
Ánh mắt Lăng Nhiễm chợt lóe lên, chỉ nói: "đừng nhìn em như vậy, chỗ em ở
trước đây là cha me ngầm mua cho em, bây giờ ông ấy mất chức rồi, em còn có thể
quay về sao? sớm đã bị niêm phong rồi, bây giờ một nhà ba người bọn em chỉ có
thể chen vào khách sạn nhỏ này."
Tô Dịch Thừa cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường, chẳng qua là hiện tại
anh đã chẳng quan tâm nhiều, bây giờ điều anh muốn nhất là nhanh về tìm An
Nhiên. Không nói thêm gì nữa, liền xuống xe mở cửa, ôm Lăng Nhiễm đi về phía
khách sạn.
Khi lên cầu thang, Lăng Nhiễm cố ý thổi khí vào tai anh, nói buổi tối cô ta ở
một mình sẽ sợ, ngụ ý rất rõ ràng. Cái tay cũng bắt đầu không an phận di chuyển
trên lồng ngực anh.
Trên hành lang, Tô Dịch Thừa liền bước, lạnh nhạt nhìn cô ta một cái, giọng
nói cực kỳ rét lạnh: "Lăng Nhiễm, cô có tin không tôi sẽ vứt cô ở đây."
Nghe vậy lúc này Lăng Nhiễm mới bĩu môi, không dám lộn xộn nữa.
Đưa cô ta đến cửa phòng khách sạn, Tô Dịch Thừa không hề đi vào, thậm chí
không quay đầu lại liền chạy như bay xuống tầng. Không thèm để ý tới tiếng gọi
của Lăng Nhiễm phía sau.
Đến khi lên xe tìm được cái điện thoại bị mình vứt sang bên cạnh, vừa định
gọi cho An Nhiên thì thấy thời gian muộn quá, cuối cùng lại thôi, tiếp đó không
chậm trễ thêm phút nào nữa, liền khởi động xe quay về nhà, lần này xe của Tô thị
trưởng luôn tuân thủ luật lệ giao thông đã vượt tốc độ.
Tô Dịch Thừa kể lại toàn bộ truyện tối qua cho An Nhiên, sau đó lẳng lặng ôm
cô, rất lâu không nói gì.
An Nhiên vẫn giữ tư thế tựa vào ngực anh như vừa rồi, một lúc lâu, mới nhàn
nhạt mở miệng, nói: "em tin anh."
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa nở nụ cười nhàn nhạt, dùng lực ôm cô chặt hơn không
ít.
Lại ôm nhau thêm một lát, An Nhiên mới chui ra khỏi ngực anh, nhìn anh lo
lắng hỏi: "chuyện lần này ầm ĩ thế này, có ảnh hưởng gì đến anh không!"
Tô Dịch Thừa nhìn cô, đưa tay sờ sờ mặt cô, chỉ nói: "không cần lo lắng, anh
có thể xử lý."
An Nhiên khẽ thở dài, lắc đầu nói: "anh nói cái video và bức ảnh này có phải
là do Lăng Nhiễm đăng lên không?" Nghe anh nói như vậy, hình như là mọi chuyện
đều bị Lăng Nhiễm tính kế, khi đó đi khách sạn đó, lại vừa vặn bị chụp ảnh, hơn
nữa góc độ tấm nào cũng chuẩn xác như vậy, cứ như là trước đó bọn họ đã đo đạc
rồi vậy.
"Trừ cô ta, anh không nghĩ ra còn ai vào đây." Có lẽ từ khi cô ta đến tìm anh
nhờ giúp cha cô ta, cô ta đã tính toán tất cả, tối hôm qua cố tình tìm anh, vì
chuyện hôm trước thư ký Trịnh căn bản không đề phòng cô ta, để cô ta đi thẳng
vào văn phòng, tiếp đó cố tình nói với anh những chuyện kia, thậm chí còn cố ý
lao vào xe anh, rõ ràng chỉ bị trầy da nhưng lại cố ý ra vẻ như bị hôn mê bất
tỉnh, tạo ra mọi điều kiện khiến anh phải ôm cô ta đi vào khách sạn, tiếp đó đã
có người sớm được sắp xếp nhắm ngay góc chuẩn để chụp ảnh.
"Nhưng mà đoạn phim như vậy, truyền ra thế cũng không tốt cho cô ta." Dù sao
cũng là phụ nữ, truyền ra đoạn phim như thế, sau này sao còn có thể ra ngoài gặp
người a, cô thật không nghĩ ra, vì sao Lăng Nhiễm có thể làm ra được chuyện này,
đến danh tiếng cũng không cần, vì trả thù? Vậy thì cứ coi như là trả thù thành
công thì sao, chẳng lẽ cô ta không biết điều mình mất đi còn nhiều hơn so với
cái được sao?
Tô Dịch Thừa đưa tay vuốt vuốt tóc cô, cười cười nói: "được rồi, đừng nghĩ
nữa, anh sẽ giải quyết chuyện này, chỉ là thời gian này em đừng đi ra ngoài, bên
ngoài hẳn là có nhiều phóng viên truyền thông gì đó đang săn tin."
An Nhiên gật đầu, "vâng, em biết rồi." Nói rồi lại tựa vào ngực anh, hai
người cứ lẳng lặng ngồi ôm nhau như vậy.
Hôm nay Tô Dịch Thừa không đến văn phòng nữa, mà trực tiếp liên lạc điện
thoại với thư ký Trịnh. Thư ký Trịnh nói hôm nay cậu ta đã nhận trên trăm cuộc
điện thoại, tất cả đều là về đoạn video và bức ảnh trên mạng kia. Mặc dù sáng
sớm, bài viết này đã bị bọn họ gỡ xuống kịp thời rồi, nhưng mà ngay từ trước khi
gỡ xuống bài viết này bị hơn vạn người tải xuống rồi, bây giờ gần như toàn bộ
Giang Thành đang thảo luận về chuyện của vị thị trưởng tốt đẹp này của Giang
Thành, mà bây giờ không chỉ có bình luận trên diễn đàn, mà còn được phát thẳng
lên trang nhất tìm kiếm trên mạng, cứ như thế, chuyện này nhanh chóng lan rộng
ra cả nước.
Có một số người còn lùng sục tìm ra người phụ nữ trong video chính là Lăng
Nhiễm, không chỉ điều tra rành mạch thân phận bối cảnh của Lăng Nhiễm, thậm chí
chuyện của của Tô Dịch Thừa và Lăng Nhiễm mấy năm trước cũng bị đào bới triệt
để, chuyện này phát tán quá nhanh chóng khiến người ta không kịp trở tay.
Chuyện này bùng liên, khiến cả Giang Thành thậm chí cả Trung Quốc đều xôn
xao, tấm ảnh trên mạng bị phát tán một cách điên cuồng, ngày càng xuất hiện
nhiều lời chửi rủa kích động, có người xem náo nhiệt, còn có người đứng ở góc độ
bề trên mà lên án, có thể nói là đầy đủ thái độ cần gì có nấy.
Mà bên phía chính quyền thì trước tiên tuyên bố rằng người trong đoạn phim
tuyệt đối không phải là Tô Dịch Thừa, mặt khác đặc biệt làm rõ rằng chuyện này
đã chuyển sang cục công an, thị ủy nhất định sẽ tra xét đến cùng chuyện này.
Ngoài ra bí thư Trương đặc biệt gọi cho Tô Dịch Thừa, đầu tiên là khiển trách
anh không chú ý vấn đề tác phong cuộc sống, bên cạnh đó còn thông báo cho anh
trước khi điều tra rõ ràng chuyện này, phải đình chỉ mọi công tác trên tay
anh.
Tô Dịch Thừa không có ý kiến, nhưng mà nhấn mạnh rằng người trên đó không
phải là mình.
An Nhiên đứng ở cửa sổ, cau mày nhìn ra xa xuống tầng dưới, rõ ràng có thể
nghe thấy xe đài truyền hình, các phóng viên mai phục ở dưới cửa tiểu khu, là
chờ bọn họ ra ngoài rồi ùa lên yêu cầu bọn họ phát biểu ý kiến và thái độ đối
với chuyện này.
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, còn chưa xoay người, đã lọt vào cái ôm quen
thuộc. Hơi thở ấm áp kia phả vào tai cô, hỏi: "nhìn cái gì?"
Cả người thả lỏng tựa vào trong ngực anh, khẽ cười nói: "nhìn những người có
nhiệm vụ canh giữ dưới tầng nhà chúng ta một chút."
"Mấy ngày nữa chuyện này hết nóng, bọn họ cũng sẽ giải tán." Tô Dịch Thừa
thản nhiên nói.
An Nhiên gật đầu, chỉ nói: "chẳng qua là bất tiện cho thím Trương rồi, hằng
ngày bà ấy đều phải đi đi lại lại, luôn bị hỏi này hỏi nọ."
"Ừ." Tô Dịch Thừa gật đầu đáp lại: "thím Trương ——"
Lúc này mới mở miệng nói gì, thì điện thoại trong túi áo đột nhiên vang lên,
buông An Nhiên ra, đưa tay lấy di động ra, số gọi tới trên màn hình là ‘nhà’, là
bên đại viện gọi tới.
"Hẳn là mẹ gọi điện thoại tới." Liếc nhìn An Nhiên, Tô Dịch Thừa liền nhận
điện.
"A lô."
"Ai." Tần Vân ở bên kia điện thoại nặng nề thở dài một tiếng, sau đó nói: "a
Thừa, con về nhà ngay, ông nội và cha con có việc muốn hỏi con."
"Được." Tô Dịch Thừa liền đồng ý, thật ra thì khi nhìn thấy số điện thoại gọi
tới anh cũng đã biết được nội dung cuộc điện thoại này rồi.