"An tử, mi xem đoạn video trên mạng hôm nay chưa?"
"Video gì?" An Nhiên khó hiểu, đừng nói cô vừa mới dậy, cho dù đã dậy lâu
rồi, gần đây vì mang thai nêncô không mở máy vi tính, chuyện video gì đó cô căn
bản là không thể nào biết được.
Lâm Lệ ở bên kia điện thoại dường như đột nhiên nghĩ đến cái gì, im lặng một
lúc, cuối cùng nặng nề mở miệng, hỏi: "An tử, tối hôm qua Tô Dịch Thừa có về nhà
chứ?"
Giọng điệu của Lâm Lệ có chút ngưng trọng, không hề phù hợp với tính cách tùy
tùy tiện tiện bình thường của cô ấy. Giọng cô ấy thế này lại khiến An Nhiên
không yên lòng, không xác định hỏi: "Lâm Lệ, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay
không?"
Lâm Lệ cũng không trả lời thẳng câu hỏi của cô, mà khẳng định nói: "tối qua
Tô Dịch Thừa không về nhà có phải không."
"Tối qua Dịch Thừa có về." An Nhiên nói: "chỉ là hơi muộn." Cô còn nhớ rõ khi
Tô Dịch Thừa ôm mình về phòng, mình có tỉnh đã là không giờ ba mươi phút.
"Ha ha." Lâm Lệ ở bên kia điện thoại cười lạnh.
An Nhiên cau mày: "Lâm Lệ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có phải liên quan đến
Dịch Thừa hay không?" Cô ấy hỏi tối qua Tô Dịch Thừa có về hay không, hẳn thật
sự liên quan đến Dịch Thừa. Chẳng lẽ là tối hôm qua thật sự đã xảy ra chuyện gì
rồi? Video trong lời của Lâm Lệ là về Dịch Thừa?
Lâm Lệ im lặng, một lúc lâu mới mở miệng, giọng nói trầm thấp: "An tử, nếu mà
có thể ta cũng không muốn nói cho mi biết, nhưng mà bây giờ chuyện này đã ầm ĩ
cả đến mức cả Giang Thành đều biết rồi, cho dù ta không nói cho mi, người khác
cũng sẽ báo cho mi."
"Rốt cuộc là chuyện gì!" An Nhiên không biết rốt cuộc là Lâm Lệ muốn nói gì
với cô, nhưng mà trong lòng luôn âm ỉ có cảm giác bất an, có phần sợ hãi chuyện
Lâm Lệ muốn nói với cô.
"An tử, mi đồng ý với ta đừng quá kích động, không vì những cái khác, cũng
phải nghĩ đến đứa bé trong bụng mình." Lâm Lệ không yên lòng nói.
"Lâm Lệ!" An Nhiên tức giận trách mắng, cô ấy càng như vậy, lòng cô càng sợ
hãi.
Lâm Lệ im miệng, lại là một lần im lặng, cũng không biết qua bao lâu, có lẽ
là vài giây, có lẽ là mấy phút, chẳng qua là khi Lâm Lệ tiếp tục nói, tay cầm
điện thoại của An Nhiên đã sớm đổ mồ hôi.
"Ta không nói được, tự mi đi xem đi, bài viết và video đều ở trên diễn đàn
Giang Thành." Ở bên kia điện thoại, giọng nói của Lâm Lệ rất thấp, khiến An
Nhiên nghe được ra tính nghiêm trọng: "An tử, chúng ta đừng cúp điện thoại, mi
xem thấy khó chịu thì hãy nói với ta."
An Nhiên không nói chuyện, bỏ cốc đánh răng trong tay xuống đi ra khỏi phòng
tắm, đi thẳng về hướng thư phòng.
Thím Trương ở trong bếp thấy cô đi ra ngoài, vừa định hỏi cô có muốn bà chuẩn
bị bữa sáng cho không, lại thấy An Nhiên không ngoảnh đầu lại đi thẳng vào thư
phòng.
Khi An Nhiên mở máy tính ra, thấy được đoạn video và bài viết kia, An Nhiên
bỗng dưng ngây ngẩn cả người. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên màn hình
máy vi tính, đoạn video kia hơi hỗn loạn, ánh đèn bên trong cũng vô cùng lờ mờ,
nhưng dù thế, vẫn có thể nhận ra được người đàn ông và đàn bà trong đoạn phim
đó.
Trong đoạn phim đó không phải ai khác, rõ chính là Tô Dịch Thừa cùng Lăng
Nhiễm!
Trái tim căng lên, có nỗi đau đớn khó tả, tay cầm còn chuột ấn chặt xuống, cả
người như đang đè nén cảm xúc nội tâm của mình.
Bài viết này là do một gã nặc danh đăng lên trên mạng, bên trong không chỉ có
đoạn video dài hơn năm phút, còn có nhiều bức ảnh chụp bằng di động, chất lượng
không tốt lắm, trong hình chỉ thấy được Tô Dịch Thừa đang ôm Lăng Nhiễm không
tỉnh táo tiến vào một khách sạn.
Bài viết này thật sự rất nóng, đăng lên vào ba giờ rạng sáng, mới mấy tiếng
ngắn ngủi, lượt xem đã trên dưới một vạn người, mà phía bình luận phía dưới bài
viết đã sớm xôn xao, có xem cuộc vui, có khiển trách, có gây rối, có mắng chửi
người …
‘Xã hội này, làm quan, không phải là tham ô thì là chơi gái gọi, mãi cũng
quen rồi.. ’
‘Ha ha, Tô thị trưởng đây là muốn học tập thầy giáo Trần sao? ’
‘Xem đoạn phim, Tô thị trưởng quả nhiên rất mạnh mẽ nha, hẳn là bà xã bụng bự
không thỏa mãn được nhu cầu của anh ta, nghẹn lâu quả thực rất đáng thương, ha
ha ha ~’
‘Súc sinh, lần trước xem báo còn tưởng rằng anh ta tốt thế nào, không ngờ mới
bao lâu lại xảy ra chuyện thế này, bà xã anh ta còn đang mang thai đấy! Thế mà
lại lén lút làm ra chuyện như vậy! kịch liệt lên án!’
‘Đạo đức suy đồi, không bằng cầm thú! ’
‘Thịt người thịt người, mãnh liệt yêu cầu vạch trần xem người phụ nữ kia rốt
cuộc là ai! ’
Các bình luận tương tự như thế còn có rất nhiều ở phía dưới, thậm chí hơn mấy
trang.
"An tử?" Lâm Lệ vẫn chưa cúp điện thoại, thật lâu không đợi được lời đáp của
An Nhiên Lâm lệ không khỏi lo lắng.
An Nhiên nhìn các bức ảnh và đoạn phim kia, như là có một hơi thở tắc lại
trong lồng ngực vậy. Cô không tin Tô Dịch Thừa sẽ làm ra chuyện như thế này, cho
dù mới quen biết nửa năm, nhưng mà bằng sự săn sóc tốt cô trong nửa năm qua, thế
nào cô cũng không tin được anh là người như thế, thái độ của anh với Lăng Nhiễm
luôn rât rõ ràng, dứt khoát từ chối không hề dây dưa.
Nhưng mà bức ảnh trên mạng này, cô không biết bào chữa cho anh thế nào rằng
người trên đó không phải là anh. Bởi vì cô nhận ra quần áo anh mặc khi ôm Lăng
Nhiễm trong ảnh đúng là quần áo anh mặc tối hôm qua, lúc anh về tối qua chính là
mặc bộ này!
Mãi không thấy An Nhiên đáp lại, Lâm Lệ nóng nảy, lo lắng nói về phía điện
thoại: "An tử? Mi nói chuyện đi a! Mi đừng làm ta sợ!"
Lúc này An Nhiên mới lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn thẳng vào màn hình máy
tính, tay nắm con chuột mạnh đến mức có thể bóp nát con chuột! Loáng thoáng nghe
được tiếng nghẹn ngào của Lâm Lệ, lúc này mới chậm rãi nói: "ta không sao."
Thanh âm có chút vô lực, khẽ khàng đến mức khiến người ta đau lòng.
"An tử..." Lâm Lệ không biết nên nói gì, đột nhiên có chút hối hận mình
không nên nói cho cô biết, nhưng mà chuyện này ầm ĩ như vậy, cho dù cô ấy không
nói thì sẽ có những người khác đến nói cho cô biết, cô ấy không muốn để cô như
một đứa ngốc là người cuối cùng biết được đã xảy ra chuyện gì!
"Ta không sao." Khinh lẩm bẩm nói, ánh mắt An Nhiên nhìn chằm chằm vào màn
hình kia, miệng cắn chặt.
"An tử, ta đi qua chỗ mi nhé." Cuối cùng vẫn không yên lòng, hiện tại cô như
thế này, thật sự là khiến người ta không yên lòng, hơn nữa cô còn đang mang
thai.
An Nhiên lắc đầu, "Không cần, mi đi làm đi."
Lâm Lệ ra vẻ thoải mái nói: "không sao, không sao, ta là một người rảnh rỗi,
có cũng được mà không có cũng không sao, dù sao, dù sao cũng không mua được nhà,
ta qua tìm mi, chờ ta."
"Lâm Lệ." An Nhiên khẽ gọi.
"Ừ?"
"Ta tin tưởng anh ấy." An Nhiên chậm rãi mở miệng, nhìn vào hình ảnh lờ mờ
trong video kia, nói: "ta tin tưởng anh ấy sẽ không làm như vậy, ta muốn tự mình
hỏi anh ấy, nếu anh ấy giải thích với ta, rằng trên đó không phải là anh ấy,
rằng anh ấy không làm chuyện như thế, ta liền tin!"
"Nếu như anh ta lừa mi thì sao?" Lâm Lệ không đành lòng chọc phá cô, nhưng mà
suy đoán này không phải là không thể, video mờ mờ không rõ thật giả, nhưng những
tấm ảnh kia cô ấy đã tìm bạn bè thông thạo máy vi tính giám định rồi, tuyệt đối
không có dấu vết PS (photoshop).
"Gạt ta, ta cũng tin!" Giọng điệu An Nhiên kiên định, "miễn là anh ấy nói, ta
liền tin!"
Lâm Lệ ở bên kia điện thoại không nói gì nữa, trước đây cô đã biết trong lòng
người đàn ông kia không có mình mà vẫn liều lĩnh lún sâu vào, cũng từng không
chỉ một lần an ủi bản thân mình, chỉ cần thân xác anh ta còn ở bên cạnh mình,
như vậy được được trái tim anh ta cũng chỉ là vấn đề thời gian. Vì những lời
này, cô kiên trì mười năm, cuối cùng không có lý do gì để kiên trì nữa, mới
buông tay rời đi.
Hai người đều im lặng rất lâu, cuối cùng vẫn là Lâm Lệ mở miệng trước, nói:
"An tử, khó chịu tìm ta."
"Ừ." An Nhiên gật đầu.
Sau khi Lâm Lệ cúp điện thoại, An Nhiên cũng không rời khỏi thư phòng ngay,
mà là cứ giữ nguyên tư thế vừa rồi, ngẩn người ngồi trước máy vi tính, nhìn hình
trên kia, ánh mắt trống rỗng.
Thím Trương ở bên ngoài thỉnh thoảng nhìn vào trong thư phòng một chút, nhưng
mãi không thấy An Nhiên đi ra ngoài, cuối cùng không khỏi lo lắng, gõ cửa thư
phòng, đẩy cửa đi vào, hỏi: "phu nhân, tôi chuẩn bị bữa sáng cho cô nhé?"
An Nhiên không lên tiếng, ánh mắt vẫn nhìn vào màn hình máy tính, không nhúc
nhích.
Thím Trương nhìn ra có gì không bình thường, đi về phía An Nhiên, vừa gọi:
"phu nhân?"
Đợi đến khi bà đi đến trước mặt mình rồi, An Nhiên mới phục hồi tinh thần
lại, sững sờ nhìn bà.
"Tôi đi làm bữa sáng cho cô nhé? Sáng nay cô muốn ăn gì?" Thím Trương lặp lại
lần nữa.
An Nhiên chậm chạp lắc đầu, nói: "tôi không có khẩu vị."
Thím Trương nhìn ra cô có cái gì không bình thường, lo lắng hỏi: "phu nhân,
cô, không sao chứ?"
An Nhiên quay đầu liếc nhìn máy tính, chỉ sững sờ lắc đầu, cô thật sự là
không có khẩu vị.
"Cứ ăn chút đi, đang mang thai đấy, không thể để con đói được." Thím Trương
không biết xảy ra chuyện gì, à, ngoài ra liên tục mấy hôm nay không thấy Tô Dịch
Thừa làm bữa sáng, nghĩ thầm rằng là hai vợ chồng cãi nhau, chỉ có thể khuyên
thế này.
Nghe vậy, An Nhiên đưa tay sờ sờ bụng của mình, giờ phút này hai tiểu báo bối
bên trong khua khua cái tay nhỏ bé, như là đang kháng nghị cô bỏ đói chúng. Đúng
vậy a, chính cô không muốn ăn, nhưng mà em bé trong bụng cần dinh dưỡng a!
Quay đầu nói với thím Trương: "buổi sáng, cho tôi cốc sữa tươi đi."
Nghe vậy, thím Trương gật đầu lia lịa, xoay người đi ra ngoài đi lấy sữa cho
cô.
Khi Tô Dịch Thừa chạy về đến nhà vừa vặn thím Trương đang ở trong bếp hâm
nóng sữa cho An Nhiên, không nhìn thấy An Nhiên trong phòng khách, có phần hoảng
hốt, thậm chí không kịp thay giầy, liền đi vào phòng ngủ, cũng không thấy người
trong phòng.
Trở ra, hỏi thím Trương: "An Nhiên đâu?"
Thím Trương không rõ tình huống, chỉ thong thả chỉ chỉ, nói: "phu nhân ở thư
phòng."
Nghe vậy, lòng Tô Dịch Thừa trầm xuống, xem ra cô đã biết rồi, nhíu nhíu
mày, lại hỏi thím Trương: "An Nhiên sao rồi?" Xem video, nhìn bức ảnh kia, cô
tin sao?
"Buổi sáng phu nhân thức dậy liền vào thư phòng, bữa sáng cũng không ăn, nói
ăn không vào, vất vả mãi mới bằng lòng ăn chút gì, cũng chỉ uống sữa tươi." Thím
Trương bưng cốc sữa vừa được hâm nóng kia, nói như vậy, lại nhìn Tô Dịch Thừa,
khuyên: "tiên sinh, tôi không biết cô cậu xảy ra chuyện gì, nhưng mà tính tình
phụ nữ đang mang thai luôn không tốt, cậu đừng so đo với cô ấy."
Tô Dịch Thừa gật đầu với bà ấy, nhận lấy sữa tươi trong tay bà, nói: "để tôi
bưng vào."
Thím Trương gật đầu, không nói gì thêm nữa, chỉ đưa sữa trong tay giao cho
anh.
Đẩy cửa đi vào, thấy An Nhiên đang như khúc gỗ ngồi ở trước máy vi tính, ánh
mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình.
Tô Dịch Thừa nhẹ nhàng đóng cửa, bưng sữa đến cạnh cô, An Nhiên không quay
đầu, tưởng là thím Trương đi vào, chỉ nhàn nhạt nói: "thím Trương, cứ để đó, lát
nữa tôi uống."
Tô Dịch Thừa khẽ thở dài, đặt ly sữa sang một bên, ngồi xổm xuống cạnh cô,
khẽ gọi: "An Nhiên."
An Nhiên sửng sốt, lúc này mới từ từ ngoảnh đầu lại, nhìn Tô Dịch Thừa trước
mắt, hơi sửng sốt, sau đó chỉ nhìn anh, không nói một lời.
Tô Dịch Thừa đưa tay nắm lấy cái tay đang đặt trên đùi của cô, nhẹ nhàng đặt
lên khóe miệng hôn, rù rì nói: "chính là sợ em thấy sẽ hiểu lầm, cho nên anh vội
về, muốn giải thích trước khi em nhìn thấy, lại không ngờ là em đã thấy
rồi."
An Nhiên cắn chặt môi, để mặc anh hôn lấy, cảm nhận hơi thở ấm áp của anh
trên mu bàn tay mình, ngưa ngứa, âm ấm.
Tô Dịch Thừa ngẩng đầu, nhìn cô cắn chặt môi, gần như cắn chảy cả máu, nhíu
mày, một tay khác chậm rãi đưa lên vuốt ve môi cô, rù rì nói nói: "đừng cắn
mình."
Lúc này An Nhiên mới nới lỏng miệng, nhìn chằm chằm vào anh, một lúc lâu, mới
lên tiếng: "anh muốn giải thích với em chứ?" Nói cho cô biết người trên đó không
phải là anh, tối qua anh không ở cùng với Lăng Nhiễm!
Tô Dịch Thừa nhìn cô, nhìn vào mắt cô, hỏi: "em tin anh chứ?"
An Nhiên gật đầu, gần như không hề chần chừ, nói: "miễn là anh nói, em liền
tin!" Chỉ cần anh nói cô sẽ tin tưởng, cho dù là lừa cô, cô cũng sẵn lòng để anh
lừa gạt.
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa nhàn nhạt cười, sau đó nhìn cô khẳng định nói: "không
phải là thật, người trong video này không phải là anh, anh không hề cùng Lăng
Nhiễm làm gì." Nhìn chằm chằm vào mắt cô, cam đoan nói: "An Nhiên, anh sẽ không
phản bội em!"
Nghe được lời giải thích của anh, An Nhiên nhàn nhạt cười, gật đầu, nói:
"được, em tin tưởng anh!" Điều cô muốn rất đơn giản, chỉ là một lời xác nhận và
hứa hẹn của anh.
Tô Dịch Thừa cũng cười, sờ sờ đầu của cô, nói: "trước ăn cái gì đã, lát nữa
anh sẽ nói cho em nghe mọi chuyện, nhé?"
An Nhiên gật đầu, cô đã nói cô muốn tín nhiệm anh, thẳng thắn giữa vợ chồng
rất quan trọng, tín nhiệm lại càng không thể thiếu, nửa năm chung sống, cô nhớ
rõ anh đối tốt với cô, săn sóc từng ly từng tí, nếu mà nói anh phản bội cô, phản
bội gia đình của bọn họ, thế nào cô cũng không tin được.
Vì hết lòng hết dạ tín nhiệm anh, cho nên miễn là anh nói, cô sẽ tin, vô điều
kiện!
"Em muốn ăn đồ anh làm." Nhìn anh, An Nhiên nhàn nhạt cười.
Nghe thấy thế, Tô Dịch Thừa nghiêm túc nhìn cô một lúc lâu, sau đó đột nhiên
đưa tay ôm cô, ôm vào lòng thật chặt. Trên đường về, lòng anh luôn sợ cô sẽ chỉ
vào tấm ảnh trên màn hình máy vi tính vặn hỏi anh, thậm chí anh đã nghĩ không
biết đến lúc đó chính anh nên trả lời thế nào, may mắn, cô tín nhiệm anh, không
hề hoài nghi anh chút nào! Biếu điều này, toàn bộ lo lắng và bất an trong lòng
anh đều biến mất, bởi vì anh biết, anh có thể không phải lo lắng gì mà xử lý
chuyện tiếp đó. Bao gồm điều tra người dựng chuyện video và tấm ảnh chụp lần
này! Còn có Lăng Nhiễm, anh sẽ không nhân nhượng nữa!
Thím Trương nhìn hai vợ chồng bọn họ mỉm cười nắm tay nhau đi ra khỏi thư
phòng, biết bọn họ không có chuyện gì rồi, mình cũng an tâm đi dọn dẹp nhà
cửa.
Để An Nhiên ngồi trong phòng khách, Tô Dịch Thừa cởi áo khoác, vén tay áo sơ
mi lên, vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho An Nhiên, An Nhiên thì bưng sữa tươi, ngồi
trước bàn trà, nhàn nhạt cười nhìn bóng lưng anh vì mình mà bận rộn.
Vào lúc này đột Nhiên chuông cửa vang lên, thím Trương đi ra mở cửa, là Lâm
Lệ, đúng là vẫn có chút không yên lòng, cứ xin công ty nghỉ rồi chạy đến, chỉ sợ
vì cái video và bức ảnh mà An Nhiên xảy ra chuyện gì. Thế nhưng không giống như
cô nghĩ, Tô Dịch Thừa lại ở nhà, bây giờ còn đang nấu bữa sáng cho An Nhiên, còn
An Nhiên thì hạnh phúc nhìn anh cười, thật giống như là chuyện trên mạng kia căn
bản không tồn tại, hoặc là không hề có chút xíu nào liên quan đến bọn họ.
An Nhiên nhìn thấy Lâm Lệ tới đây, không đồng ý nói: "không phải là đã bảo
đừng tới nha, sao lại tới rồi!"
Lâm Lệ nhìn cô, nhỏ giọng nói thầm: "còn không phải vì lo lắng cho mi." Sau
đó lại nhìn Tô Dịch Thừa trong bếp một chút, nhỏ giọng hỏi An Nhiên: "anh ta đã
giải thích rõ rồi?"
An Nhiên gật đầu, nói: "anh ấy nói người đàn ông trong video kia không phải
là anh ấy, ta tin tưởng anh ấy."
"Vậy còn ảnh?" Cô đã tìm người giám định ảnh rồi, tuyệt đối không có dấu vết
PS.
"Cho dù tấm ảnh kia là thật, anh ấy thật sự ôm Lăng Nhiễm vào khách sạn, ta
cũng tin anh ấy có lý do, hơn nữa cũng không làm cái gì." Quay đầu liếc nhìn
người đàn ông còn đang bận rán trứng cho cô ở trong bếp, lại quay đầu nhìn Lâm
Lệ, nói: "Lâm Lệ, ta tin tưởng anh ấy, tin anh ấy sẽ không phản bội ta và cái
nhà này!" Giọng nói vô cùng dứt khoát, kiên định như là không ai có thể dao động
được.
Thấy cô nói như vậy Lâm Lệ tự nhiên cũng không nói được gì nữa, tất nhiên là
cô ấy cũng muốn tốt cho An Nhiên, cũng hi vọng những gì trên mạng đều là giả
dối.
"An Nhiên, ăn sáng đã." Tô Dịch Thừa bưng bữa sáng tới đây đặt xuống bàn trà
trước mặt An Nhiên, nhìn Lâm Lệ, cười nhạt gật đầu: "cô Lâm."
Lâm Lệ nhìn anh một cái, chỉ lạnh nhạt gật đầu, nhìn An Nhiên hạnh phúc thỏa
mãn ăn bữa sáng anh làm cho, cả người không hề khác thường chút nào, mình cũng
yên tâm, đứng lên nói: "mi đã không sao, ta về đây."
An Nhiên cười cười: "vốn là không sao, là mi lo lắng lung tung."
Lâm Lệ tức giận liếc trắng cô, lại quay đầu nhìn Tô Dịch Thừa, uy hiếp nói:
"tốt nhất là anh giải thích rõ ràng, nếu để tôi biết anh lừa gạt An tử nhà chúng
tôi, dám bắt nạt cô ấy, mặc kệ anh là thị trưởng hay bí thư, tôi nhất định sẽ
không tha cho anh!"
Tô Dịch Thừa chỉ cười gật đầu, "được."
"Mi đi nhanh lên đi, làm đã chẳng tốt còn ngày nào cũng xin nghỉ, cẩn thận bị
sa thải!" An Nhiên chế nhạo cô nói.
"Mi không có lương tâm." Lâm Lệ liếc trắng cô, sau đó khoát tay: "đi đây đi
đây, không nhìn vợ chồng hai người ân ái đến phát ngán nữa."
An Nhiên cũng không thèm để ý, nói vọng với bóng lưng cô ấy, bảo đi đường cẩn
thận, sau đó tiếp tục ăn bữa sáng của mình, vừa rồi không đói, nhưng bây giờ vì
có đảm bảo của Tô Dịch Thừa, vậy mà lại có hứng ăn rồi.
Tô Dịch Thừa lễ độ đưa Lâm Lệ tới cửa.
Vào lúc chuẩn bị rời đi, Lâm Lệ quay đầu nhìn anh nghiêm túc nói: "tôi đã tìm
người giám định những bức ảnh kia, không phải là cắt ghép, hẳn là thật đi, hôm
qua anh thực sự ôm người đàn bà kia vào khách sạn, đúng không!"
Tô Dịch Thừa thản nhiên nhìn cô, gật đầu: "ảnh là thật, nhưng người trong
đoạn phim không phải là tôi."
"Tôi cũng không muốn hỏi anh lý do, An Nhiên tin tưởng anh, hi vọng anh đừng
phụ sự tín nhiệm của An Nhiên dành cho anh." Lâm Lệ cảnh cáo.
Tô Dịch Thừa gật đầu: "tôi cam đoan." Anh đã hiểu vì sao trước đây An Nhiên
lại quan tâm chuyện Lâm Lệ như vậy, mấy lần vì Lâm Lệ mà tâm trạng không tốt,
bây giờ nhìn Lâm Lệ, anh cũng đã hiểu, vì Lâm Lệ cũng đối với cô như thế, hai
người đều coi chuyện của đối phương như chuyện của mình.
Lâm Lệ không nói gì thêm nữa, chỉ gật đầu, xoay người rời đi.
Tô Dịch Thừa đóng cửa đi vào, An Nhiên vẫn ngồi ở trên ghế sô pha ăn bữa
sáng.
Tiến lên ngồi xuống đối diện cô, chà lau nước sốt dính trên khóe miệng cô,
sủng nịnh sờ sờ đầu cô. Vừa định nói gì, điện thoại trong túi áo vang lên, là
thư ký Trịnh gọi tới, nói đã tuyên bố ra bên ngoài, chính quyền tỏ ý sẽ truy xét
đến cùng chuyện này, mà đoạn video và ảnh chụp trên mạng đã bị gỡ xuống rồi.
Cúp máy rồi lại ngồi xuống trước mặt An Nhiên, lúc này An Nhiên đã ăn sáng
xong.
Tô Dịch Thừa nhìn cô mở miệng nói: "đoạn video kia là giả, người bên trong
không phải là anh."
An Nhiên gật đầu, "ừ." Anh nói, cô sẽ tin, đây không chỉ là tin tưởng anh,
còn là tin tưởng mình.
"Nhưng tấm ảnh kia là thật, tối hôm qua quả thật anh đã ôm Lăng Nhiễm vào
khách sạn kia." Tô Dịch Thừa nhìn vào mắt An Nhiên, thản nhiên nói.