Cúp điện thoại xong, lúc Tô Dịch Thừa xoay người thì thấy An Nhiên đang nhìn
anh, có chút nghi ngờ hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Không muốn để cho cô lo lắng, Tô Dịch Thừa cười nhạt nhìn nàng lắc đầu, chỉ
nói: "Không có gì."
Anh không muốn nhiều lời, An Nhiên cũng không hỏi nhiều, chỉ cho là chuyện
công việc của anh.
An Nhiên cảm thấy gần một tuần lễ này Tô Dịch Thừa trở nên có chút kỳ quái,
trở về nhà đều rất sớm, nhưng mà công việc vẫn rất nhiều như cũ, trên căn bản
tuy trở về nhưng lại vào thư phòng, ăn một bữa cơm cũng rất vội vàng. An Nhiên
vẫn nôn nghén như cũ, hai ngày gần đây tựa hồ cũng chầm chậm giảm xuống, nôn mửa
cũng rõ ràng bớt đi, thím Trương chọc ghẹo cô nói là bởi vì liên quan đến Tô
Dịch Thừa, bởi vì Tô Dịch Thừa gần đây mỗi ngày đều ăn cơm ở trong nhà, nhìn
anh, cô nôn mửa cũng ít đi.
An Nhiên có đôi khi buổi tối chơi xấu ở trong lòng ngực của anh, nói ‘tiểu
tình nhân’ trong bụng đời trước khẳng định cùng anh yêu oanh oanh liệt liệt muốn
chết muốn sống, nếu không tại sao mỗi lần cùng anh ăn cơm, ăn đặc biệt ngon,
đừng nói nôn, ngay cả khẩu vị cũng đều rất tốt, ăn so sánh với ngày thường nhiều
hơn rất nhiều. Mỗi lần nghe cô nói như vậy, Tô Dịch Thừa luôn chỉ biết cười, sau
đó đưa tay đi sờ sờ bụng của cô, có đôi khi còn đem lỗ tai dán trên bụng của cô,
nhỏ giọng cùng cục cưng trong bụng nói chuyện, nhưng mà lặng lẽ nói chuyện kia,
tất cả đều rơi vào trong tai An Nhiên, bảo là muốn để cho ‘tiểu tình nhân’ ở bên
trong biết điều một chút, đợi khi bé ra đời gặp mặt bọn họ anh sẽ đưa bé đi rất
nhiều chỗ để chơi, đi ăn thật nhiều đồ ngon.
An Nhiên cười nhạo hỏi anh có thì giờ rảnh không? Anh vẻ mặt thành thật quay
đầu nhìn, nói đang bận cũng muốn đem con gái theo!
Chủ nhật này Tô Dịch Thừa không có đi tới phòng làm việc, mà là đem công việc
trực tiếp mang về nhà, cả ngày ở trong thư phòng xem như phòng làm việc, điện
thoại dày đặc cơ hồ là không có ngắt quãng.
An Nhiên có chút nhàm chán ở trong phòng khách xem kênh du lịch, bên trong
ngoại cảnh rất đẹp, giới thiệu thành phố, là Paris của nước Pháp, đó là nơi An
Nhiên vẫn muốn đi.
Paris là một thành phố lịch sử, bên trong có rất nhiều kiến trúc thời Trung
Cổ, nhìn những kiến trúc kia An Nhiên rất động tâm, thật ra thì ban đầu, thời
còn là học sinh cô đã muốn tới đây tham quan, cô thích những kiến trúc này,
chỉ là không có cơ hội đi qua nhìn xem một chút.
Đột nhiên chuông cửa vang lên, An Nhiên đang bị một giáo đường của thành phố
Paris trong Tivi kia hấp dẫn đến không chuyển mắt, nhìn chằm chằm Tivi, cũng
không có ngẩng đầu. Thím Trương đang ở trong phòng bếp nhanh nhẹn đi ra mở
cửa.
"Ông tìm ai?" Thím Trương hỏi người đàn ông đứng ở cửa.
"An Nhiên có ở đây không?" Người đàn ông nhìn Thím Trương, thần sắc có chút
khẩn trương, ngẩng đầu nhìn về phía bên trong, đúng lúc nhìn thấy An Nhiên đang
ngồi ở trong phòng khách trên ghế sa lon ôm gối xem tivi đến thất thần, cất
giọng liền hô lên: "An Nhiên, An Nhiên!"
An Nhiên lúc này mới lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn lại, vì bị Thím Trương
cản trở nên cũng không thấy được người đứng ở ngoài cửa, chẳng qua là thanh âm
kia có chút quen thuộc.
An Nhiên để xuống gối ôm, đứng dậy, đi về phía cửa, vừa hỏi: "Thím Trương,
người nào a?"
Thím Trương nghiêng qua thân mình, quay đầu nhìn An Nhiên một chút: "Phu
nhân, tìm cô."
Thím Trương nghiêng thân đi, An Nhiên lúc này mới thấy người đàn ông đứng ở
cửa, dừng lại cước bộ, sửng sốt, có chút ngoài ý muốn. Người đứng ở cửa không ai
khác, chính là Đồng Văn Hải.
Đồng Văn Hải thấy An Nhiên, có chút mừng rỡ có chút cao hứng, trực tiếp đẩy
thím Trương ra liền đi vào bên trong, giày cũng không có thay, sải bước đã đến
trước mặt An Nhiên, nhìn An Nhiên, khóe miệng cười, "Nhiên, An Nhiên." Đưa tay
muốn kéo tay An Nhiên.
An Nhiên theo bản năng tránh ra, nhìn ông ta, vẻ mặt có chút lãnh đạm, một
lúc lâu chỉ thản nhiên nói: "Xin hỏi, có chuyện gì sao?"
Sự lãnh đạm của An Nhiên, Đồng Văn Hải có thể nhìn ra ở trong mắt, tay muốn
vươn ra nắm tay của cô thu lại có chút ngượng ngùng, nhìn cô, ánh mắt kia giờ
phút này xem ra đến thật là có chút ít áy náy, có chút ngại ngùng mở miệng, nói:
"An Nhiên, thật ra thì tôi...... Thật ra thì tôi......" Muốn nói cái
gì, lại tựa hồ còn không biết phải nói như thế nào.
An Nhiên cau mày, chỉ nói: "Đồng cục trưởng mời đi ra ngoài đi, nhà tôi không
hoan nghênh ông." Cô còn nhớ rõ ngày đó ở trong phòng ăn ông ta đã nói những lời
đó với cô, cô cũng không muốn nghe ông ta nói ra nói vào gì với cô nữa.
Đồng Văn Hải biết cô vẫn còn tức giận với ông ta vì lần nói chuyện trước đó,
nên vội vàng giải thích: "An Nhiên, lần trước là tôi không tốt, tôi không biết
con mang thai, nếu như biết, tôi nhất định sẽ không nói những lời đó, thật."
An Nhiên cười lành, quay đầu đi nhìn ông ta, hỏi: "Bất kể tôi có thai hay
không có mang thai, xin hỏi ông có tư cách gì mà nói tôi cái gì?"
"Đúng đúng đúng, là tôi không tốt, không biết rõ ràng tình huống, muốn trách
hết thảy đều do Mạc Phi, rõ ràng cưới Tiểu tiệp còn…."
Đồng Văn Hải vẫn chưa nói hết, đã trực tiếp bị An Nhiên lạnh giọng cắt đứt:
"Đủ rồi, tôi không muốn nghe ông nói chuyện nhà của ông, nó không có quan hệ gì
tới tôi, tôi không muốn nghe cũng không muốn biết."
"Được được, tôi không nói bọn họ." Có ý tứ cầu xin cô, Đồng Văn Hải tận lực
theo cô, một chút cũng không dám chọc cô mất hứng.
Hiện tại ông ta thật sự là cùng đường rồi, ông ta cho là những người dân kia
sau khi nhà bị phá bỏ dời đi nơi khác thì khoản tiền bồi thường kia sẽ không ai
biết, muốn tra cũng sẽ không tra được đến trên đầu của ông ta, ban đầu chuyện
này vốn là chính là Lăng Xuyên Giang khai báo ra, mà phần lớn khoản bồi thường
cho những nhà bị phá bỏ và dời đi nơi khác cũng bị Lăng Xuyên Giang lấy đi,
nhưng mà ai biết những người dân ở thành Bắc kia thế nhưng bởi vì tiền bồi
thường quá ít mà huyên náo lớn như vậy, còn kinh động tới Tô Dịch Thừa tự mình
đi tới hiện trường, mà càng không nghĩ đến chính là Lăng Xuyên Giang lại vào lúc
này gặp chuyện không may, ban thanh tra kỷ luật gần đây quản thông tin truyền ra
ngoài rất chặt, lần này chuyện của Lăng Xuyên Giang liên lụy không ít người, gần
đây Nghiêm Lực cũng chầm chậm tra được tới ông ta ở bên này, khoản tiền bồi
thường cho những nhà dân bị phá bỏ, đoán chừng lập tức sẽ tới tìm ông ta, nghe
nói mấy vị lão tổng của một số công ty cũng đã bị xin mời đi phối hợp điều tra,
Hoàng Đức Hưng cũng là một trong những người đó.
"Tôi không có gì cần nói chuyện cùng với Đồng cục trưởng hết." An Nhiên nói
như vậy, cũng không nhìn ông ta, trực tiếp xoay người gọi thím Trương nói: "Thím
Trương, thím tiễn khách giùm tôi." Vừa nói liền đi vào trong phòng, cô cũng
không muốn nhìn người đàn ông này, theo bản năng rất là bài xích.
Thím Trương nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Đồng Văn Hải, chỉ nói: "Mời ông đi ra
ngoài đi."
Đồng Văn Hải cũng không nhìn bà, chỉ nhìn chằm chằm An Nhiên, thấy cô muốn
đi, thì bước lên phía trước lôi kéo tay An Nhiên: "An Nhiên, con giúp ta van cầu
Tô Dịch Thừa, bảo anh ta đừng điều tra tiếp chuyện này nữa có được hay không, An
Nhiên, con cũng không muốn thấy ta ngồi tù chứ, dù sao ta cũng là..."
"Đồng Văn Hải!" Không đợi Đồng Văn Hải nói xong, phía sau truyền đến tiếng
kêu, thanh âm có chút bén nhọn, trong đó mang tức giận nhiều hơn.
Phía sau Lâm Tiểu Phân không biết đã đến từ lúc nào, cửa không có đóng, trực
tiếp từ ngoài cửa chạy vào, ánh mắt sưng đỏ, đầu tóc cũng có chút xốc xếch, phía
sau Cố Hằng Văn cũng nói gót chạy theo, bởi vì chạy gấp, hai người bây giờ nhìn
tới đều có chút chật vật.
An Nhiên lẳng lặng nhìn cha mẹ, lại nhìn Đồng Văn Hải, có chút không biết
hiện tại là cái tình huống gì.
Trong thư phòng Tô Dịch Thừa nghe được động tĩnh kinh động phía bên ngoài,
ngay cả cặp kính viền vàng trên mặt còn chưa kịp tháo ra, liền từ bên trong đi
ra ngoài, thấy Đồng Văn Hải, chân mày theo bản năng cau chặt lại.
Tiến lên từ phía sau đỡ lấy An Nhiên, nhìn An Nhiên đang bị Đồng Văn Hải nắm
tay đến đỏ lên, thì càng thêm không vui rõ ràng, đưa tay kéo tay của Đồng Văn
Hải, dùng sức một chút, khiến cho Đồng Văn Hải phải thả tay của An Nhiên ra.
"A!" Đồng Văn Hải có chút bị đau đem tay của An Nhiên thả ra, lúc này mới
quay đầu nhìn thấy Tô Dịch Thừa đã đi ra ngoài, cũng chẳng quan tâm Lâm Tiểu
Phân cùng Cố Hằng Văn phía sau, chỉ nhìn Tô Dịch Thừa nói: "Tô phó thị trưởng,
Dịch Thừa, cậu cũng đang ở nhà sao, vậy thì tốt quá!"
Tô Dịch Thừa đem An Nhiên kéo lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ông ta, mặt
không chút thay đổi hỏi: "Đồng cục trưởng, ông muốn làm cái gì?"
"Dịch Thừa, tôi đem khoản tiền rút từ việc bồi thường cho những gia đình bị
phá bỏ nhà cửa trả lại, có thể không tra những chuyện này nữa không, anh xem như
thế nào!" Đồng Văn Hải có chút mong đợi nhìn anh, hiện tại có mấy lời cũng không
còn có gì phải giấu diếm nữa rồi, thật ra thì đến một bước này hôm nay, mọi
người đã sớm đều biết rõ trong lòng rồi, ông ta nếu còn muốn che giấu nữa thì sẽ
chết vô cùng khó coi, còn không bằng nói toạc ra, cầu xin anh bỏ qua cho ông ta
một mạng, dù nói thế nào ông ta cũng có quan hệ với Cố An Nhiên, Tô Dịch Thừa
cũng phải cho hắn chút mặt mũi.
Tô Dịch Thừa hừ lạnh, nói: "Đồng cục trưởng thật sự là nói đùa, chuyện tra
hay không tra cũng không phải một mình tôi nói là có thể định đoạt, tôi cũng
không phải là thanh tra của ban kỷ luật cũng không phải là cục kiểm tra, điểm
này Đồng cục trưởng hẳn là đã sớm biết chứ."
"Ha ha." Đồng Văn Hải gượng cười, nhìn anh, có chút nịnh hót nói: "Anh nhất
định có biện pháp."
"Tôi tại sao phải giúp ông?" Tô Dịch Thừa hỏi ngược lại. Tại sao muốn giúp
ông ta, anh không có nghĩa vụ này cũng không có trách nhiệm này đi!
Nói tại sao chứ, Đồng Văn Hải thật giống như có một chút lo lắng rồi lấy dũng
khí, nhìn anh tiến lên muốn nói: "Sao anh có thể không giúp tôi chứ, anh còn
không biết tôi, tôi là…."
"Đồng Văn Hải, không cho ông nói, không cho ông nói......" Lâm Tiểu Phân
giống như phát điên chạy tới, nắm tay lại hung hăng đánh lên người Đồng Văn Hải,
vừa đánh trong miệng vừa nói: "Tên khốn kiếp đáng bị chém ngàn đao này, không
cho ông nói, không cho ông nói!" Vừa nói, nước mắt không khống chế được rơi
xuống.
Một bên Cố Hằng Văn không cử động, chỉ nhìn bà, hai tay đặt hai bên hông nắm
chặt lại, giống như đang đè nén cảm xúc cuồn cuộn trong cơ thể.
An Nhiên nửa tựa vào trong ngực Tô Dịch Thừa, cả người một câu nói cũng không
có nói, nhưng mà thân thể lại có chút run rẩy, hàm răng cắn môi thật chặt, nắm
tay Tô Dịch Thừa lực đạo mạnh đến bấm đau Tô Dịch Thừa, mà chính cô cũng hoàn
toàn không chú ý tới.
Tô Dịch Thừa có chút bận tâm nhìn An Nhiên, đưa tay vỗ vỗ tay cô.
Mà thím Trương cực kỳ không rõ chân tướng như thế nào, hoàn toàn không biết
đây là tình huống gì! Nhìn có chút ngẩn người.
"Đủ rồi!" Đồng Văn Hải bị đánh có chút căm tức, một tay bắt lấy Lâm Tiểu Phân
đẩy ra. Lâm Tiểu Phân dưới chân có chút đứng không vững, thiếu chút nữa bị ngã
trên mặt đất, cũng may Cố Hằng Văn ở một bên mau mắt, tiến lên đỡ lấy bà ôm
trong ngực. Ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Đồng Văn Hải, quát lên với ông ta:
"Đồng Văn Hải, ông muốn làm cái gì!"
Đồng Văn Hải tự biết đuối lý, liếc qua không nhìn tới bọn họ, một lúc lâu mới
lên tiếng: "Tôi biết tôi thật có lỗi với mẹ con các người, nhưng mà dù thế nào
tôi thủy chung cũng là …."
"Ông dám!" Lần này mở miệng không phải là Lâm Tiểu Phân, mà là An Nhiên!
Mọi người quay đầu nhìn An Nhiên, chỉ thấy cô đẩy Tô Dịch Thừa ra, cắn chặt
răng, nắm chặt quả đấm đi về phía Đồng Văn Hải. Nhìn chằm chằm ông ta, nói: "Ông
câm miệng!"
Đồng Văn Hải nhìn cô, giờ phút này có chút bị An Nhiên hù dọa, giật mình sững
sờ mở miệng: "An, An Nhiên......"
"Đừng gọi tôi như vậy, ông gọi tôi như vậy chỉ làm cho tôi cảm thấy ghê tởm!
Ông có tư cách gì mà gọi tên của tôi!" An Nhiên cắn răng từng chữ từng câu hỏi,
hai tay nắm chặt tới khống chế được tâm tình của mình.
"Ta, ta là ….." Đồng Văn Hải mở miệng, muốn giải thích.
"Câm miệng!" An Nhiên quát lên với ông ta, có chút mùi vị nổi điên.
"An Nhiên......" Lâm Tiểu Phân cùng Cố Hằng Văn có chút bận tâm nhìn
cô.
Tô Dịch Thừa cũng có chút không yên lòng, tiến lên muốn ôm An Nhiên, lại bị
cô đẩy ra.
An Nhiên hung hăng ngó chừng Đồng Văn Hải, có chút nghiến răng nghiến lợi
nói: "Không cho ông nói ra!"
Tô Dịch Thừa nhìn cô, trong lòng suy nghĩ, đột nhiên ý thức được An Nhiên có
phải đã sớm biết điều gì hay không.
An Nhiên nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật dài, rồi mở mắt nhìn ông ta, nói:
"Ông đi ra ngoài cho tôi, nhà chúng tôi không hoan nghênh ông, ông chết hay
sống, đều không liên quan gì tới chúng tôi, không nói trước có thể giúp hay
không, cho dù Dịch Thừa có thể giúp ông tôi cũng sẽ không để cho anh ấy đi giúp
ông! Nếu như không muốn bị điều tra, ban đầu ông cũng đừng làm nhiều chuyện thất
đức như vậy!"
Nghe vậy, Đồng Văn Hải nhìn cô, lừa mình dối người cười lắc đầu, chỉ nói: "Sẽ
không, đó là bởi vì con không biết ta là ai, nếu con biết quan hệ giữa ta với
con, con cũng sẽ không làm như vậy!"
"Ông đối với tôi mà nói chính là một người xa lạ, cái gì cũng không phải!" An
Nhiên bình tĩnh nói, quay đầu không nhìn tới ông ta.
Đồng Văn Hải lắc đầu, nói: "Không phải, An Nhiên, thật ra thì ta với mẹ của
con năm đó gặp gỡ rồi yêu nhau, con chính là ——"
Đồng thời…..
"Câm mồm, Đồng Văn Hải ông câm mồm!" Lâm Tiểu Phân hét lên, xông qua muốn
che cái miệng của ông ta.
"Câm miệng, không cho ông nói ra!" An Nhiên cũng rống giận quát lên với ông
ta, cả người tâm tình có chút không chịu khống chế.
Nhưng mà…
"Ta với mẹ con trước đây yêu nhau, con chính là con gái của ta, con là con
gái ruột của ta!" Đồng Văn Hải nói ra trong lúc hai mẹ con kêu lên, nói ra quan
hệ giữa ông ta và cô, đồng thời cũng nói ra bí mật mà Lâm Tiểu Phân cùng Cố Hằng
Văn tử thủ hai mươi chín năm không dám nói ra ngoài.
Sau đó hết thảy tất cả đều yên tĩnh lại, mấy người cũng không có nói chuyện,
An Nhiên cả người chỉ ngây ngốc nhìn Đồng Văn Hải, hàm răng cắn chặt môi, cắn
mạnh tới môi chảy cả máu.
Lâm Tiểu Phân cả người một chút nhũng xuống, một chút khí lực cũng không có,
chỉ ngây ngốc ngồi liệt trên mặt đất, phía sau Cố Hằng Văn vội vàng đỡ lấy bà,
ôm chặt trong ngực.
Tô Dịch Thừa có chút ác độc nảy sinh trừng mắt nhìn Đồng Văn Hải, trong mắt
là ngọn lửa tức giận đạng thiêu đốt!
Mà Thím Trương thì có chút há hốc mồm, lẳng lặng nhìn hết thảy, có chút khó
có thể tin.
Người phản ứng trước là Đồng Văn Hải, hoàn toàn không có ý thức được cái gì,
có chút áy náy cười nhìn An Nhiên đi qua, đưa tay kéo lấy tay của cô, sám hối
với cô nói: "An Nhiên, thật xin lỗi, ba vẫn không biết sự tồn tại của con, ban
đầu là ba không tốt, một chút cũng không biết mẹ của con mang thai, lúc chúng ta
chia tay, ba hoàn toàn không biết ba còn có một cô con gái xinh đẹp thông minh
như vậy, cho đến lúc trước, cho đến mấy tháng trước chúng ta gặp nhau, ba mới
hậu tri hậu giác biết ba vẫn còn có cô con gái ưu tú như vậy!"
Đồng Văn Hải tự quyết định, vẻ mặt rất cảm động. Nhìn cô tiếp tục nói: "Ta
biết con hận ba, oán ba, ba cũng biết hết thảy đây cũng là lỗi của ba, không
trách con hận ba. Nhưng mà An Nhiên, dù sao chúng ta là quan hệ huyết thống, máu
mủ tình thâm a, không phải sao. Thật ra thì ngay từ mấy tháng trước khi ba biết
ba đã muốn nhận lại con, nhưng lại sợ con không chịu được, sợ con có oán hận,
cho nên cũng vẫn không có mở miệng nói với con, không dám nói cho con biết thật
ra thì ta mới là cha ruột của con!"
Một lúc lâu, An Nhiên rốt cục có phản ứng, không có nhìn ông, ánh mắt thẳng
tắp nhìn chỗ khác, cũng không có tiêu cự, có chút trống rỗng, chỉ lặng lặng
không có một chút tình cảm nào nói: "Vậy tại sao ông bây giờ lại muốn nói
ra!"
Đồng Văn Hải thở dài, nói: "Có người cha nào không muốn nghe con của chính
mình gọi mình một tiếng ba, có người cha nào có thể chịu đựng được thời gian dài
biết rõ ràng đó là con gái của mình, nhưng lại cùng mình lãnh đạm khách sáo
giống như một người xa lạ, loại tư vị này thật sự không dễ chịu."
"Ha ha......" An Nhiên chỉ cười lạnh, "Ha ha......"
Đồng Văn Hải cẩn thận nhìn cô, châm chước nói: "An Nhiên, con sẽ giúp ba đúng
không? Con sẽ không nhìn ba ngồi tù có đúng không?" Hiện tại ông ta chỉ có thể
dựa vào cô, ông ta đã điều tra ra, quan hệ giữa Nghiêm Lực cùng Tô gia rất tốt,
nếu như Tô gia mở miệng để cho Nghiêm Lực đừng điều tra, như vậy nhất định sẽ
hữu dụng. Trực tiếp gọi cho Tô Dịch Thừa nhất định là chuyện không thể nào,
nhưng mà nếu xuyên qua An Nhiên, vậy thì sẽ không giống rồi.
An Nhiên lạnh lùng giật giật bả vai, mím môi, một chữ đều nói không ra.
Thấy cô không nói, Đồng Văn Hải dụ dụ dỗ nói: "An Nhiên, gọi ta một tiếng ba,
có được hay không? Ta nằm mơ cũng muốn nghe con gọi ta một tiếng ba!"
Nghe vậy, một bên Lâm Tiểu Phân có chút nổi điên nói: "Đồng Văn Hải, ông
không xứng, ông căn bản là không xứng!"
Mà một bên ánh mắt Cố Hằng Văn chăm chú nhìn chằm chằm An Nhiên, xiết chặt
nắm tay Lâm Tiểu Phân, khẩn trương đến mức ngay cả không khí cũng không dám thở
gấp xuống.
Tô Dịch Thừa tiến lên, ôm lấy An Nhiên, chỉ cảm thấy cả người của cô cứng
ngắc căng thẳng.
Tức giận nhìn Đồng Văn Hải, lạnh giọng nói: "Đồng cục trưởng, mời đi ra
ngoài, nếu không, đừng trách tôi sẽ gọi bảo an."
Đồng Văn Hải quay đầu nhìn anh, trừng mắt to, có chút không dám tin, kéo cao
giọng nói: "Anh mới vừa rồi không có nghe thấy sao? Tôi là cha của An Nhiên,
cũng chính là cha vợ của anh!"
Tô Dịch Thừa mắt lạnh nhìn ông ta một cái, kiên định nói: "Cha vợ của tôi chỉ
có một, đó chính là Cố Hằng Văn, vĩnh viễn đều chỉ có thể là ông ấy!" Ông ta là
một người đàn ông không tốt, ông ta sao có thể có mặt mũi đi nói những điều này
chứ!
Nghe vậy, An Nhiên rốt cục có chút lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm Tô Dịch
Thừa, kéo nắm chặt tay của anh.
Đồng Văn Hải quay đầu không nhìn đến anh, chỉ nhìn An Nhiên nói: "An Nhiên,
con…"
An Nhiên ngẩng đầu nhìn ông ta, cắt đứt lời của ông ta, chỉ nói: "Tôi chỉ có
một người cha, đó chính là Cố Hằng Văn!" Từng chữ từng câu, nói xong rõ
ràng.
"Hắn không phải là cha của con, ta mới phải, ta với con mới có mối quan hệ
máu mủ ruột thịt!" Đồng Văn Hải nói, vội vã giải thích, "Như vậy, chúng ta đi
bệnh viện, chúng ta đi bệnh viện làm giám định DNA, như vậy con sẽ biết, ta với
con mới là cha con, Cố Hằng Văn căn bản là một người ngoài!" Đồng Văn Hải biết
nếu như ông ta không nắm chặt gốc cây cỏ cứu mạng cuối cùng là An Nhiên, vậy 30
năm cố gắng của ông ta, ban đầu buông tha cho nhiều chuyện như vậy cũng sẽ không
lấy được địa vị cùng tài phú hiện tại, vậy thì thật không còn cái gì nữa,
vậy nỗ lực của ông ta ba mươi năm qua cuối cùng chỉ còn là công cốc!
"Không cần!" An Nhiên cự tuyệt, giọng nói như chém đinh chặt sắt, chất vấn
ông ta, nói: "Cho dù ông với tôi có quan hệ máu mủ thì như thế nào? Ông đã làm
gì cho tôi, lúc ba tôi ôm tôi sốt 39 độ đi suốt đêm đến bệnh viện vậy lúc đó ông
ở đâu? Lúc ông ấy ở bên cạnh tôi dạy tôi từng chữ cái lúc đó ông đang ở nơi mào?
Lúc tôi bị ngã, ông ấy ôm tôi an ủi tôi thì lúc đó ông ở chỗ nào? Lúc ông ấy vài
đêm không ngủ rồi hết bận chuẩn bị cho cuộc thi của học sinh, nhưng mà bởi vì
biết công việc của tôi không thuận lợi mà buông tha cho nghỉ ngơi tâm sự với tôi
một đêm lúc đó ông đang ở nơi nào? Ông ấy vì tôi làm hết thảy những lúc đó ông
đang ở đâu làm gì, tại sao nói ông với tôi có quan hệ máu mủ thì tôi lại phải
nhận thức ông, cái người đối với tôi mà nói xa lạ tới không thể xa lạ hơn đến
làm cha của tôi?"
"Ta, khi đó ta không biết, ta không biết sự tồn tại của con!" Đồng Văn Hải
giải thích, "Ta nếu như sớm biết những chuyện này, ta nhất định sẽ …"
"Ông sẽ làm cái gì?" An Nhiên cười lạnh, "Ông biết tôi là con gái của ông,
ông chỉ biết tới chỉ trích tôi không nên phá hư hôn nhân của Đồng Tiểu Tiệp cùng
Mạc Phi, bởi vì Đồng Tiểu Tiệp cùng Mạc Phi gây lộn ông lại đến chỉ trích tôi
không có gia giáo, trừ chỉ trích, ông đã làm gì?"
"Ta......" Đối với chất vấn của cô, Đồng Văn Hải bị hỏi đến không nói
được một câu nào!
An Nhiên nhìn ông ta, ánh mắt kiên nghị nói."Ông ấy thương tôi, yêu tôi, từ
nhỏ đến lớn bao dung cho tôi hết thảy, tôi làm không tốt, có phê bình tôi để
cho tôi sửa lại, từ trong sai lầm để trưởng thành, tôi làm tốt ông ấy khích lệ
tôi, để cho tôi không ngừng cố gắng để có thể làm được tốt hơn, từ nhỏ đến bây
giờ, ông ấy chưa từng có để cho tôi thiếu thốn tình thương của người cha, chưa
từng bởi vì tôi cùng ông ấy không có quan hệ máu mủ mà xa cách tôi, bài xích
tôi, không thương tôi, người cha như vậy mới xứng đáng làm cha, ông căn bản cái
gì cũng không làm! Ông không xứng!"
Một bên, Lâm Tiểu Phân bởi vì lời này của An Nhiên có chút không nhịn được
khóc ra thành tiếng, mà Cố Hằng Văn ôm lấy bà hốc mắt cũng là hồng hồng. Đây là
bí mật hai người bọn họ che giấu gần ba mươi năm, vẫn đều sợ hãi bị An Nhiên
biết, vẫn lo lắng An Nhiên nếu biết rồi sẽ như thế nào, có đôi khi thậm chí gặp
cơn ác mộng tỉnh lại, nói là An Nhiên biết rồi, sau đó liền không nhận bọn họ
nữa, có vô số ngày gánh nỗi sợ như vậy trong lòng. Nhưng mà thì ra, thì ra nói
ra cũng sẽ không có gì thay đổi, đúng vậy a, An Nhiên vẫn rất tốt, con bé làm
sao có thể bởi vì chuyện này mà không nhận thức bọn họ, là bọn họ không tự tin,
là bọn họ vô cùng khẩn trương cho nên mới phải lo lắng sợ hãi!
"An Nhiên, con nhìn ta, ta mới là người có cốt nhục tương liên với con, mặc
dù ta không có vì con làm điều gì, nhưng mà chúng ta là cha con ruột thịt, ai
cũng không thể cải biến được chuyện này!" Đồng Văn Hải làm giãy dụa cuối
cùng!
An Nhiên lắc đầu, vẻ mặt lạnh như băng nói với ông ta: "Ông đối với tôi mà
nói, cái gì cũng không phải! Người nếu chỉ nhận thức quan hệ huyết thống, chỉ
nhận thức giám định báo cáo, mà không nhận thức được thân tình, mà không hiểu
được cảm ơn, vậy thì quá bi ai rồi!"