An Nhiên tỉnh vì đói, bụng trống rỗng khó chịu kêu gào, mơ mơ màng màng tỉnh
lại, trời còn chưa sáng hẳn, nhìn qua tấm rèm cửa sổ chưa được kéo ra, bên ngoài
còn mờ mờ tối tối, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt.
Một ngọn đèn nhỏ phía bên kia giường lờ mờ soi sáng căn phòng, mà quay đầu
nhìn lại, Tô Dịch Thừa đang nằm khuất sáng cạnh cô, An Nhiên sững người một lúc
lâu, mới đưa tay đụng vào mặt anh, xúc cảm chân thực khiến cô xác định tối hôm
qua mơ mơ màng màng tỉnh lại nhìn thấy anh không phải là mình nằm mơ, xúc cảm và
nhiệt độ như thế này sẽ không lừa người, khóe miệng cong lên thành độ cong đẹp
mắt.
Từ trước đến nay Tô Dịch Thừa luôn ngủ rất dễ tỉnh, chỉ đụng chạm rất nhẹ
cũng khiến anh tỉnh lại, mắt còn buồn ngủ có chút mờ mịt, một lúc sau mới nhìn
rõ cô ở trước mắt, khẽ cười với cô, giơ tay lên nhẹ bắt lấy tay cô, kéo tay cô
vào trong miệng mình hôn lấy, chậm rãi mở miệng, nói: "tỉnh rồi?" Giọng nói còn
khàn khàn và mông lung khi vừa mới tỉnh lại, cực kỳ trầm thấp.
An Nhiên gật đầu, vừa mới định mở miệng nói chuyện, thì bụng đã tranh
trước.
"Ọc ọc ọc ——"
Thời gian lúc này như ngừng trôi, hai người chỉ nhìn vào mắt nhau, lại không
hề có hành động.
An Nhiên có thể cảm nhận rõ mặt mình nóng lên, cảm giác như lửa đột vậy.
Tô Dịch Thừa cũng phản ứng lại, buồn cười đưa tay nhéo nhéo mũi cô: "Đói bụng
rồi?"
An Nhiên gật đầu ngượng ngùng, sau đó lại lắc đầu mạnh mẽ, nói: "em, em không
đói, là tiểu tình nhân của anh đói!" Đỏ bừng mặt, vẻ mặt An Nhiên rất thật tình,
chỉ là độ tin cậy hình như hơi thấp.
Tô Dịch Thừa buồn cười nhìn cô, cũng không vạch trần, tiếp lời cô: "ừ, là
tiểu tình nhân của anh đói." Nói xong, khom người, cách lớp quần áo hôn lên cái
bụng còn bằng phẳng của cô, sau đó ghé sát lỗ tai vào bụng cô, nhẹ tay vỗ vỗ,
còn nghiêm túc nói với bụng An Nhiên: "bé con, đã đói rồi sao? muốn ăn gì?" Sau
một lúc lâu, gật đầu lia lịa nói: "ừ, ừ, để cha hỏi mẹ một chút." Sau đó ngồi
dậy.
An Nhiên bị vẻ mặt nghiêm túc của anh khiến chọc cười, nhiệt độ trên mặt cũng
giảm xuống, cười nhìn anh hỏi: "tiểu tình nhân của anh đã nói gì với anh
rồi?"
Tô Dịch Thừa nhéo nhéo mũi cô, cười nói: "nó nói mẹ ăn gì thì nó ăn nấy."
An Nhiên cười to, nói: "Giỏi thật!" Nói cứ như thật.
Đưa tay xoa xoa mặt cô, ngón tay xẹt qua nước da mềm mại, cười nhẹ hỏi: "Muốn
ăn gì, anh đi mua cho em."
An Nhiên quay đầu nhìn ra ngoài một chút, mày nói: "trời còn chưa sáng
mà."
"Không sao, quán bán đồ ăn sáng thường mở sớm." Tô Dịch Thừa nói.
An Nhiên xoay chuyển mắt to, nhìn anh cười đùa: "em muốn ăn cháo trắng, ngoài
ra còn muốn ăn bánh bao đậu." Nhìn anh, lại nhỏ giọng hỏi: "à, còn ăn giò cháo
quẩy được nữa không?" Đột nhiên thật muốn ăn, vô cùng muốn, nhưng mà cô cũng
biết những đồ ăn dầu mỡ rất không tốt cho sức khỏe.
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa nhìn cô nói: "Anh mua cho em cháo và bánh bao đậu, còn
về bánh quẩy… " Vừa nói, vừa lắc đầu, nói: "không thể!"
"Em biết ngay mà." An Nhiên nhỏ giọng nói.
Tô Dịch Thừa cười vuốt vuốt đầu cô, chống người ngồi dậy, vén chăn xuống
giường, vừa mặc quần áo vừa nói: "bây giờ anh đi mua cháo và bánh bao đậu cho
em, ngoan ngoãn ở đây chờ anh."
An Nhiên nhìn ra ngoài một chút, lại giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một
chút, mới năm rưỡi, còn chưa đến sáu giờ, mặc dù không biết tối qua mấy giờ anh
về, nhưng nhìn quầng thâm dưới mắt anh, cô nhìn ra được anh mệt mỏi như thế
nào.
Trong lòng không nỡ và đau lòng, khi anh xoay người định vào phòng vệ sinh
rửa ráy đưa tay kéo tay anh, đau lòng nhìn anh, nói: "không thì đợi lát nữa hẵng
đi, anh ngủ tiếp một lúc."
Tô Dịch Thừa cười sờ sờ đầu cô, chỉ nói: "anh không muốn bỏ đói bảo bối của
anh." Cũng không biết câu ‘bảo bối’ này của anh là chỉ cô hay ‘tiểu tình nhân’
trong bụng cô kia.
An Nhiên da mặt mỏng, đỏ mặt nhìn anh, khóe miệng lộ ra nụ cười hạnh
phúc.
Đến khi Tần Vân xách theo canh gà bà đã hầm cả đêm, còn có cháo nấu buổi sáng
còn nóng hổi tới bệnh viện, vừa mới tới cửa phòng bệnh, còn chưa đẩy cửa đi vào,
chợt nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng truyền đến từ bên trong.
"Em không muốn ăn, em còn phải ăn cháo nữa, thật là không ăn được nữa." Là
giọng nói của An Nhiên, mềm mềm mại mại, ngọt ngọt ngào ngào.
"Ngoan, ăn cái này đi, em chưa ăn được bao nhiêu." Là giọng Tô Dịch Thừa, dịu
dàng sủng nịnh, bản thân Tần Vân cũng không biết, hóa ra người con trai có nề
nếp của bà có thể hạ giọng mềm mại đến thế này.
Cũng không vội vàng đi vào, Tần Vân xách đồ nhẹ nhàng đứng ngoài cửa nghe
trộm tình hình bên trong, bà thật đúng là một người mẹ thiện giải nhân ý(1),
lại càng là người mẹ chồng am hiểu tình thú, tất nhiên sẽ không đột ngột xông
vào quấy rầy bọn họ vào lúc này.
(1) thiện giải nhân ý: am hiểu ý người
Trong phòng bệnh, An Nhiên chỉ vào cái bàn nói: "đâu có, anh xem em ăn cháo,
còn ăn bánh bao đậu, còn ăn một ít xíu mại, thực sự là em ăn rất nhiều rồi!"
Đúng là cô đói, nhưng không đói đến mức này, thế mà anh mua vừa cháo, vừa bánh
bao đậu, còn có xíu mại, thậm chí còn mua sữa đậu nành, hơn nữa tất cả đều là
hai suất, đều muốn một mình cô ăn, sao có thể ăn hết!
Tô Dịch Thừa nhìn còn một cái mâm duy nhất trên bàn, ngẫm lại quả thực cô đã
ăn không ít, gật đầu, "được rồi." Với đũa gắp miếng xíu mại cuối cùng vào mâm
của mình, lại nốc hết cốc sữa đậu nành kia vào bụng.
Cúi đầu nhìn hơn nửa bát cháo của mình, lại nhìn anh một chút, An Nhiên dịu
dàng gọi anh: "Dịch Thừa."
"Ừ?" Tô Dịch Thừa nhẹ nhàng đáp, ngẩng đầu nhìn cô: "sao thế?" Vừa nói, vừa
rút giấy ăn, lau chùi miệng mình.
An Nhiên dùng cái thìa quấy quấy cháo trong bát, lại nhìn anh một chút, nói:
"Em có thể phí phạm lương thực một lần không a." Vừa nói, còn đặc biệt cam đoan
với anh: "Không nhiều lắm, chỉ có chút xíu, anh xem." Vừa nói vừa bưng cái bát
còn non nửa cháo cho anh nhìn, như là đang chứng minh mình nói thật, không hề
giả vờ.
"Em ấy." Tô Dịch Thừa bật cười lắc đầu, sủng nịch nhìn cô, đưa tay nhận lấy
cái bát trong tay cô, sau đó chỉ vài hớp là ăn hết chỗ cháo còn thừa lại của
cô.
An Nhiên nhìn anh, khéo miệng tràn đầy ý cười: "Dịch Thừa, anh thật tốt."
Ăn xong Tô Dịch Thừa sủng nịch chấm chấp cái mũi của cô, sau đó mới bắt đầu
thu dọn đồ trên bàn.
"Mẹ, mẹ đứng ở cửa làm gì, sao còn không vào đi?"
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến giọng Tô Dịch Kiều, nghe vậy, hai người bên
trong phòng nhìn nhau, sau đó chuyển sang nhìn thẳng ra cửa phòng bệnh.
Cửa được mở ra, Tô Dịch Kiều xách một giỏ to toàn hoa quả đi vào, An Nhiên
nhìn thấy Tần Vân đi phía sau cô, lúc này đang oán hận nhìn Tô Dịch Kiều, như là
đang oán cô phá hoại chuyện tốt của bà vậy.
Tô Dịch Kiều thì hoàn toàn không thấy được ánh mắt trách móc cùng u oán của
mẹ, mang theo giỏ hoa quả đi vào, cười cười chào hỏi An Nhiên và Tô Dịch Thừa:
"anh, chị dâu, sớm." Vừa nói liền đi về phía An Nhiên, thấy sắc mặt cô hồng hào,
hỏi: "chị dâu, không sao chứ, thân thể có khỏe không?"
An Nhiên gật đầu với cô ấy: "ừ, rất tốt."
Tô Dịch Kiều gật đầu, lại xoay người hỏi Tô Dịch Thừa: "anh, anh không sao
chứ?" Ngày hôm qua cô về nhà mới biết được thì ra là ông anh nhà cô thế mà được
chú Nghiêm mời đi uống trà rồi!
"Không có chuyện gì." Tô Dịch Thừa chỉ nhàn nhạt nói, động tác trên tay không
ngừng, thu dọn bộ bát đũa duy nhất mà họ vừa ăn sáng xong.
Nghe vậy, Tô Dịch Kiều biết anh nói không sao nhất định thật là không sao,
cho nên cũng không hỏi nhiều, thế nhưng cô cũng lo lắng thay cho những người đắc
tội với ông anh cô, từ góc độ làm anh em với Tô Dịch Thừa hai mươi sáu năm qua,
cô tuyệt đối sẽ không cho rằng ông anh phúc hắc này sẽ quên chuyện này đi, huống
chi nghe mẹ nói lần này còn liên lụy đến chị dâu suýt nữa thì sảy thai, có thể
thấy được tính nghiêm trọng của hậu quả.
Thu lại đôi mắt oán giận kia, Tần Vân tươi cười đầy mặt đi đến chỗ An Nhiên,
đặt canh gà và cháo lên trên cái tủ bên cạnh, vừa cười nói: "bảo là định mang
bữa sáng cho các con, không ngờ là các con đã ăn xong rồi." Cất đồ ăn vào ngăn
tủ, xoay người nhìn lại An Nhiên, thấy sắc mặt cô hồng hào, hoàn toàn không nhợt
nhạt như hôm qua nữa, cười, không ngừng gật đầu: "nhìn qua sắc mặt tốt hơn hôm
qua."
An Nhiên cười nhạt, nhìn bình giữ nhiệt đặt trên tủ đầu giường một chút, lại
quay đầu nhìn Tần Vân, hơi ngượng ngùng nói: "mẹ, xa như vậy, sau này đừng mang
nữa, chúng con tự mua." Từ đại viện quân khu đến khu vực thành thị, hơn một giờ
đi xe, sáng sớm đã tới đây như vậy, cộng thêm thời gian hầm cháo và canh, như
thế rất mệt người.
Tần Vân nhíu nhíu mày, không đồng ý nói: "đồ mua bên ngoài đâu có thể so với
đồ làm trong nhà."
An Nhiên kéo tay bà, nhẹ nhàng nói: "mẹ, chúng con chỉ không muốn mẹ vất vả
như thế."
Tần Vân nhìn cô, rất lâu, cay cay cái mũi, quay đầu nhìn Tô Dịch Thừa và Tô
Dịch Kiều nói: "xem đi, mẹ đã nói mà, con dâu còn tốt hơn nhiều so với con trai
con gái, biết thương người." Nói xong lại cố ý vô tình liếc nhìn Tô Dịch Kiều
đứng bên cạnh, lành lạnh nói: "không giống vài người, lớn thế rồi đừng nói
thương mẹ, còn không làm mẹ tức giận là đã tốt rồi, một tháng không về còn chưa
tính, một cuộc điện thoại cũng không có, nếu như ngày nào đó mẹ xảy ra chuyện
gì, nó nhất định là không biết."
Tô Dịch Kiều bên cạnh đảo cặp mắt trắng dã, tất nhiên là nghe ra hàm ý của
bà, đau khổ nhìn An Nhiên nói: "chị dâu, chị có thể không tốt như vậy được
không, chị xem chị lấy lòng mẹ nhiều thế, nhưng mà lại khổ em cả ngày bị bà phê
bình, sắp chết mất." Nói xong còn vô cùng nhấn mạnh kêu vài tiếng.
Chọc cho An Nhiên và Tần Vân cũng không nhịn được bật cười.
Tần Vân còn không khách khí dội cho cô một gáo nước lạnh, nói, "mẹ đây biết
rõ tốt xấu, con bất hiếu hay có hiếu, còn không liên quan người khác."
Tô Dịch Kiều vuốt vuốt cái đầu đau nhức, nhăn mũi lại, nói: "được rồi, được
rồi, để chứng tỏ lòng hiếu thảo của con, mấy ngày tới chị dâu ở viện, sáng trưa
tối con sẽ cho người đưa cơm tới đây, đảm bảo tươi ngon lại bổ dưỡng." Nói xong,
tiến lên ôm lấy bả vai Tần Vân, nịnh nọt: "như vậy được chưa, mẹ yêu quý của
con."
Tần Vân nhìn cô một chút, khóe miệng mơ hồ nổi lên ý cười: "thế còn
được."
Nhìn hai người, An Nhiên khẽ cười, tâm tình rất tốt.
Khi Tô Dịch Thừa đổ hết đồ ăn thừa về là lúc điện thoại trong túi áo vang
lên, là Diệp Tử Ôn gọi tới. không quấy nhiễu đám phụ nữ đang nói cười, cầm điện
thoại di động đi ra bên ngoài phòng, rồi mới nhấn nút đón nghe.
"A Thừa, cậu không sao chứ, mình nghe ông già nhà mình nói hôm qua cậu bị mời
đi uống trà hả!" Hôm qua anh trở về đại viện, ông già nhà anh còn hỏi riêng anh
chuyện a Thừa, khiến anh như lọt vào mê cung, nghe mãi mới nghe ra, hóa ra a
Thừa bị người tổ điều tra ban thanh tra kỷ luật mời đi uống trà, chuyện rất lớn
thì phải, trên tỉnh ủy cũng phái người xuống.
"Không có chuyện gì, nếu có chuyện mình còn có thể nhận điện của cậu sao?" Tô
Dịch Thừa cười nhạt nói, ngồi xuống ghế nhựa cạnh tường, tao nhã ghác chân
lên.
"Ừm, cũng phải." Diệp Tử Ôn cười nói: "nhưng mà xem ra cậu đắc tội không ít
người hả, nếu không thì chuyện đâu tới nỗi này."
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa nhẹ giọng đáp: "ừ, có lẽ thế." Hẳn là đột nhiên anh
lên chức gây trở ngại lợi ích của không ít người rồi.
"Mình nghe nói Cố An Nhiên vào bệnh viện, không sao chứ?" Diệp Tử Ôn quan tâm
hỏi thăm.
"Không có chuyện gì." Vừa nói khẽ nghiêng đầu nhìn vào bên trong, nghĩ đến
cái gì, nói với điện thoại: "Tử Ôn, cậu giúp mình tập hợp chút tài liệu đi."
Diệp Tử Ôn ở bên kia điện thoại khẽ sửng sốt, hỏi: "cậu chuẩn bị có hành
động?"
Cầm điện thoại, Tô Dịch Thừa chỉ nói: "mình chỉ không muốn lần nào cũng bị
động như vậy."
Diệp Tử Ôn cũng không nói thêm cái gì, chỉ nói: "mình biết rồi, muốn mình tra
cái gì, lát nữa gửi mail cho mình đi."
"Ừ." Tô Dịch Thừa lên tiếng gật đầu, có một số việc có vài người dường như
không như anh nghĩ, nếu đã lựa chọn bắt đầu thế này, vậy dù thế nào cũng nên cho
một kết thúc đi.
"Vậy vậy...." Diệp Tử Ôn bên kia điện thoại đột nhiên ấp a ấp úng, kiểu
như muốn hỏi gì lại do dự.
Tô Dịch Thừa khẽ nhíu mày, hỏi: "cái gì?"
Ở bên kia Diệp Tử Ôn hít sâu, như là đã quyết định cái gì đó, hỏi: "vậy gần
đây cậu có gặp Tiểu Kiều không?"
"Dịch Kiều?" Tô Dịch Thừa nhíu mày, đứng dậy, xoay người mở hé cánh cửa ra,
nhìn Tô Dịch Kiều đang nhướng mày nhấn mạnh hóa, trong phòng bệnh, hỏi: "cậu và
Dịch kiều làm sao vậy?"
"Không, không có gì!" Diệp Tử Ôn vội vàng giải thích: "mình thuận miệng hỏi
một chút, mình vừa từ nước ngoài về, mấy ngày không gặp, cho nên thuận miệng hỏi
thôi, không có gì cả."
Anh ta càng giải thích, Tô Dịch Thừa càng cảm thấy anh ta chột dạ, híp mắt,
nhắc nhở anh ta: "A Ôn, mình hi vọng cậu còn nhớ rõ những lời mình nói với cậu ở
quán rượu lần trước."
Bên kia điện thoại im lặng một lúc lâu, sau đó chỉ nghe thấy Diệp Tử Ôn nói:
"bên mình còn có việc, cúp máy đã." Sau đó căn bản là không đợi Tô Dịch Thừa mở
miệng, liền cúp điện thoại.
Tô Dịch Thừa nhìn điện thoại, có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
Tô Dịch Kiều ở trong bệnh viện một lúc lâu, nhận được điện thoại từ quán mới
đứng dậy chuẩn bị rời đi, mà vào lúc rời đi, đứng cửa phòng bệnh, Tô Dịch Thừa
kéo cô hỏi: "Gần đây em và Tử Ôn làm sao thế?"
Tô Dịch Kiều chớp mắt, tránh ánh mắt anh, chỉ nói: "không, không có gì
a."
"Dịch Kiều, nếu Tử Ôn vẫn không xác định như vậy, thì buông tay đi." Cô là em
gái anh, anh không muốn cô bị ai làm tổn thương, cho dù người kia là Diệp Tử Ôn,
cũng không được!
Tô Dịch Kiều im lặng, sau cùng gật đầu, chỉ để lại câu, em biết rồi, rồi đi
thẳng.
Tần Vân ở lại bệnh viện thêm một lúc, nhưng biết hôm nay Tô Dịch Thừa không
đi làm, nên cũng yên tâm không sợ An Nhiên không có người chăm sóc, rồi đứng dậy
trở về đại viện quân khu, nhưng mà trước khi đi năm lần bảy lượt dặn dò tối nay
Tô Dịch Thừa hâm nóng canh gà lên cho An Nhiên, nói phụ nữ có thai ra máu nhất
định phải bồi bổ mới được.
Đợi sau khi hai người đều đi rồi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Tô
Dịch Thừa và An Nhiên.
Đóng cửa phòng, ngồi xuống cạnh giường cô, tay đỡ bả vai cô để cô tựa đầu lên
người mình.
An Nhiên an tâm gối đầu lên anh, tay nhỏ bé đùa nghịch tay anh, đốt ngón trỏ
và ngón giữa của anh có vết chai của hàng năm cầm bút, vuốt vuốt có gò nhô lên.
Nở nụ cười, nhẹ giọng mở miệng: "mẹ và Dịch kiều, còn có mọi người, đối xử với
em thật tốt."
"Đồ ngốc, chúng ta là người một nhà nha, không tốt với em, còn tốt với ai?"
Tô Dịch Thừa nhẹ nhàng nói.
Quay đầu, nhìn anh, An Nhiên rất nghiêm túc nói: "Gả cho anh thật tốt, là
quyết định tốt nhất cuộc đời này của em." Không chỉ có anh thương cô, người nhà
anh cũng đối xử với cô tốt như thế, cô thật sự vui vẻ mình may mắn như thế.
Tô Dịch Thừa cũng cười, khom người mổ lên môi cô: "Cũng chỉ có em mới có thể
cản đảm mở miệng liền nói chuyện kết hôn với một người lạ như vậy."
An Nhiên giảo hoạt lè lưỡi với anh, nói: "vậy cũng chỉ có anh mới đồng ý lời
cầu hôn của em mà không cần suy nghĩ như thế."
Tô Dịch Thừa nhíu mày, nói: "cho nên nói chúng ta là một đôi trời đất tạo
nên?"
An Nhiên suy nghĩ một chút nghiêm túc gật đầu: "ừ, nhìn qua hình như là như
vậy." Thế mà lại khớp nhau như vậy, còn không phải là một đôi được định trước
sao.
Hai người đều cười, lại trở lại lồng ngực anh, An Nhiên vẫn nắm tay anh, ngắm
nghía ngón tay anh. Mà Tô Dịch Thừa cũng hưởng thụ giờ khắc này, cúi đầu nghe
mùi hương thơm thoang thoảng từ cô, khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc và thỏa
mãn.
Hai người cứ ôm nhau như vậy một lúc lâu, Tô Dịch Thừa nhẹ nhàng hỏi bên tai
cô: "Mệt không? Có muốn ngủ một lát không?" Giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã hơn
mười giờ rồi, sáng cô dậy rất sớm, lâu như thế, có lẽ cũng đã mệt.
Tựa vào trong ngực anh, An Nhiên lắc đầu, một lúc lâu, lại nói: "Thật xin
lỗi." Thanh âm trầm thấp, nặng nề, đã không còn vui vẻ tràn đầy sức sống như vừa
rồi, tâm tình như là suy sụp.
Tô Dịch Thừa nhíu mày, hỏi: "sao vậy?"
Yên lặng một lúc lâu, An Nhiên mới mở miệng nói: "em không biết sợi dây
chuyền kia đắt tiền như vậy, hồi đó khi Chu Hàn nhượng lại cho em, em không nghĩ
nhiều như vậy." Lại không ngờ rằng vì cô sơ suất như thế, suýt nữa khiến anh
phải gánh tội tham ô nhận hối lộ, mặc dù cuối cùng đã giải thích rõ rồi, nhưng
mà trong lòng cô thế nào vẫn cảm thấy có lỗi, nếu lần này không phải là Chu Hàn,
hẳn là cô có mười cái miệng cũng không nói rõ được.
"Đồ ngốc, không phải là lỗi của em." Tô Dịch Thừa ôm chặt cô hơn, nói: "là có
vài người muốn lén gây sự, cho dù không có chuyện sợi dây chuyền kia, cũng sẽ có
cái khác, đều khó tránh khỏi." Đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi: "em nói gì với
chú Nghiêm rồi?" Nếu nói đúng sự thật, sợ là thế nào cũng không rõ được.
An Nhiên lắc đầu, xoay người, nhìn anh nói: "thật ra là Chu Hàn bảo em nói
như thế."
"Chu Hàn?" Tô Dịch Thừa nhíu mày, rồi lại nghĩ đến cái gì, gật đầu: "Cũng
phải, cậu ta là đương sự."
"Trước khi đám người Nghiêm tổ trưởng đi vào, em nhận được tin nhắn của anh
ta, anh ta nói nếu không muốn anh có chuyện gì, thì bảo em làm theo như anh ta
nói, anh ta bảo em nói rằng sợi dây chuyền kia là em thay anh ta tặng cho Lâm
Lệ, vì anh ta cũng nói vậy, cứ như thế, lời khai ăn khớp rồi." Thật ra thì lúc
nhận được tin nhắn của Chu Hàn, cô cũng không biết có nên nghe lời anh ta không,
nhưng mà khi đó thì hình như cũng không có biện pháp khác.
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa im lặng một lúc, mới nhàn nhạt đáp lại: "thế à."
An Nhiên gật đầu, lại xoay người, dựa vào anh, như là cảm khái nói: "làm vợ
anh hình như em còn phải học rất nhiều."
Tô Dịch Thừa ôm cô, cằm đặt lên bả vai cô, hỏi: "làm vợ anh có cảm thấy mệt
không?"
"Không." Hầu như không hề nghĩ ngợi, An Nhiên lắc đầu nói: "sẽ không cảm thấy
mệt, vì anh chiều chuộng còn nhiều hơn những thứ này, em chỉ khuông muốn mình
trở thành vật ngáng chân anh." Không muốn gây nhiều phiền phức không cần thiết
cho anh như vậy, có một số việc cô có thể tránh, vậy cũng coi như là chia sẻ cho
anh rồi.
Hôn gương mặt của cô, Tô Dịch Thừa dịu dàng nói: "không, em làm rất
tốt."
An Nhiên khẽ nghiêng đầu, cùng anh chia sẻ nụ hôn ngọt ngào này.
Hai người đang ôm hôn ngọt ngào thì điện thoại đặt trên tủ đầu giường của An
Nhiên vang lên, ánh sáng lập lòe, ầm ĩ không ngừng.
Tô Dịch Thừa lưu luyến không rời buông cô ra, sờ sờ mặt cô, đợi hai người ổn
định lại hô hấp, mới xoay người lấy cái điện thoại di động.
Là Lâm Tiểu Phân gọi tới, vì sợ Lâm Tiểu Phân lo lắng, An Nhiên không nói cho
Lâm Tiểu Phân chuyện mình suýt nữa sảy thai.
Nhấn nút nghe, lúc này mới muốn mở miệng gọi bà, đã nghe thấy tiếng nổi giận
đùng đùng của Lâm Tiểu Phân ở bên kia điện thoại: "Cố An Nhiên, mẹ đã nói con
đừng có qua lại với Đồng Văn Hải, sao con còn không nghe!"