Tiên Hoa Thiên Yếu Sáp Ngưu Phẩn

Chương 38




Tuy rằng Triệu Đại Ngưu không muốn phải nằm ở cữ trên giường như nữ nhân, nhưng y thật sự không lay chuyển được Vân Mị, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trên giường. Thế nhưng Vân Mị này quả thật là xem y là nữ nhân mà, mỗi ngày không phải uống canh gà thì cũng là canh cá trích, uống hết gần một tháng khiến y hiện giờ chỉ cần ngửi thấy mùi canh gà và canh cá trích đã muốn nôn rồi!

Bất đắc dĩ trừng mắt nhìn chén canh gà Vân Mị đặt trên bàn, Triệu Đại Ngưu khó xử nhíu mày. Vừa lúc Vân Mị nói hắn hiện tại có chuyện cần đi ra ngoài, nhưng để lại một chén canh gà bắt y phải uống hết. Hay là nhân lúc hắn không có ở đây đổ chén canh này đi? Nhưng lãng phí lương thực thật sự là một tội ác tày trời a......

Triệu Đại Ngưu bất đắc dĩ cúi đầu nhìn hài tử đang ngủ bên cạnh mình. Đứa bé này thật là thần kỳ, mới ngắn ngủn một tháng mà làn da từ màu hồng của con khỉ đã trở nên phấn nộn động lòng người, con mắt trong suốt cùng cái miệng hồng hồng, thật sự là một phiên bản sống động của Vân Mị.  

Mà xem lại, Vân Mị chăm sóc hài tử này thật giỏi. Y đối với đứa bé này một chút kinh nghiệm cũng không có, chỉ cần nhẹ nhàng nằm xuống thôi đã giống như dùng sức bóp nát nó rồi, mà nó còn chưa có răng nanh nên y không biết nên cho nó ăn cái gì. Nhưng Vân Mị thì không giống như vậy, đối với trẻ con hắn lại rất có kinh nghiệm, quả thật là mỗi một lần đều khiến cho hài tử trong lòng hắn trở nên nhu thuận......

“Tà Mị Thánh Y! Tà Mị Thánh Y!” Bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói lo lắng của một nam nhân đang lớn tiếng gọi danh hiệu trên giang hồ của Vân Mị, mà tiểu hài tử đang ngủ cũng bởi vì tiếng hét của gã mà bất ổn vặn vẹo mấy cái.

“Tà Mị Thánh Y! Mau ra đây!” Giọng nói bên ngoài càng lúc càng lớn, Triệu Đại Ngưu nhìn hài tử sắp bị đánh thức, học theo động tác bình thường của Vân Mị vỗ nhẹ vài cái. Không do dự bước xuống giường, ra khỏi cửa y liền nhìn thấy một nam nhân cao lớn khí khái phi phàm, trong lòng đang ôm một nữ tử yếu đuối đang hôn mê, trên mặt phủ kín vẻ lo lắng và bất an. Triệu Đại Ngưu sửng sốt, đây không phải là Bắc Dã Sưởng sao? Tại sao người này lại xuất hiện ở đây? (có ai nhớ anh này ko ta?)

“Bắc Dã bảo chủ?” Triệu Đại Ngưu nghi hoặc nhìn Bắc Dã Sưởng. Tại sao hắn ta lại xuất hiện ở đây? Nữ nhân trong lòng hắn không phải là thê tử Tô Như Ngọc mới kết hôn chưa đầy một năm với hắn sao? Lúc trước Bắc Dã Sưởng mở tiệc thành thân chiêu đãi hào kiệt trong thiên hạ, y cũng đã ở đó. Lúc ấy nhìn thấy hai vợ chồng họ kết hôn phu thê tình thâm, vợ chồng ân ái khiến người ta thật hâm mộ, phu nhân của Bắc Dã Sưởng khi đó trông cũng khỏe mạnh, sao lúc này nhìn tình huống có vẻ rất không lạc quan vậy?

“Bắc Dã bảo chủ, Tôn phu nhân xảy ra chuyện gì vậy?” Triệu Đại Ngưu quan tâm hỏi.

Bắc Dã Sưởng ngẩng đầu ngoài ý muốn nhìn thấy Triệu Đại Ngưu cũng rất kinh ngạc. Thần đao hiệp nghĩa Triệu Đại Ngưu tại sao lại xuất hiện ở đây? Mà hắn đến đây đương nhiên là để tìm Tà Mị Thánh Y Vân Mị rồi!

“Tà Mị Thánh Y ở đâu?” Tuy bình thường Bắc Dã Sưởng thái độ làm người lãnh đạm nhưng lễ tiết thăm hỏi trên giang hồ hắn cũng biết được, hoàn toàn không giống ngữ điệu đã mất đi sự bình tĩnh bình thường như bây giờ. Xem ra vấn đề của Bắc Dã phu nhân khá là nghiêm trọng đây!   

“Vân Mị ra ngoài rồi, ngài tìm hắn xem bệnh cho phu nhân sao? Hay là trước tiên đặt lệnh phu nhân lên giường nghỉ ngơi đã.” Triệu Đại Ngưu quan tâm hỏi, trước nghĩ y nên đến giúp xem tình hình của Tô Như Ngọc.

“Ngươi muốn làm gì!” Mà Bắc Dã Sưởng tựa như dã thú bị thương không muốn để y lại gần, chỉ cần y tiến đến một chút thì ngay lập tức sẽ gầm lên. Hắn càng ôm chặt lấy Tô Như Ngọc, bi thương trong đôi mắt kia khiến Triệu Đại Ngưu xúc động.

“Bắc Dã bảo chủ, tại hạ không có ý gì, chỉ muốn giúp ngài......” Triệu Đại Ngưu lúng ta lúng túng nói, nhìn thấy Bắc Dã Sưởng hiện đang kích động nhất thời không biết phải làm thế nào để an ủi hắn. Y suy nghĩ nửa ngày mới nói, “Nếu không thì ngài ngồi chờ một chút, Vân Mị hiện đang ra ngoài, đợi một lát sẽ về......” Có điều với cái tính thối đó chưa chắc Vân Mị đã chịu ra tay trợ giúp......

“Vân Mị?” Bắc Dã Sưởng vì xưng hô của Triệu Đại Ngưu mà nhìn y. Vân Mị là tục danh của Tà Mị Thánh Y, Triệu Đại Ngưu và Tà Mị Thánh Y có quan hệ gì? Nhưng hắn cũng mặc kệ cái quan hệ của bọn họ, buồn bực ôm chặt Tô Như Ngọc. Ngọc nhi sắp không còn thời gian nữa rồi! Hắn không chờ được!

Bỗng nhiên nhớ đến cái gì, Bắc Dã Sưởng một tay ôm lấy Tô Như Ngọc, đột ngột đánh về phía Triệu Đại Ngưu. Triệu Đại Ngưu nhất thời không phòng bị chật vật né về phía sau. Bắc Dã Sưởng này xảy ra chuyện gì vậy?!

Vừa mới tránh thoát được một chiêu, không ngờ Bắc Dã Sưởng lại tiếp tục ra chiêu liên hoàn, Triệu Đại Ngưu cành thêm chật vật tránh thoát, chợt nghe Bắc Dã Sưởng mở miệng nói: “Giao Lôi Vân Đao ra đây!”