Triệu Đại Ngưu nằm úp sấp nghỉ ngơi được một lúc, thân thể vốn căng cứng đã bắt đầu có thể hoạt động tự nhiên, cái nơi khi không bị xé rách đến đau đớn kia cũng đã trở nên thư thái hơn rất nhiều. Thật không ngờ thuốc của Vân Mị lợi hại như vậy….
Vân Mị! Nhớ ra rồi! Y sao có thể hồ đồ như vậy, cư nhiên có thể quên mất danh húy* của Tà Mị Thánh Y!
*tục danh, tên gọi
Lăn lộn nhiều năm trên giang hồ lâu như vậy, y đương nhiên phải nghe nói đến cái tên Tà Mị Thánh Y Vân Mị. Tuy rằng đây không phải là người thuộc tà môn ma đạo, nhưng hắn tuyệt đối cũng không được xem là nhân sĩ chính phái. Con người này độc lai độc vãng trên giang hồ, lại yêu thích sử dụng độc dược, nghe nói chỉ cần bị ai đụng đến một chút, hắn liền hạ độc người đó đến nửa sống nửa chết ── Về điểm này thì y có chút khinh thường, từ trước đến nay y luôn là người thích quang minh lỗi lạc, y cảm thấy việc ngầm hạ độc người khác không phải là chuyện mà một đại trượng phu nên làm, huống chi là chỉ bị đụng chạm một chút, cần gì để bụng như vậy!
Y chưa từng nghĩ rằng mình có thể gặp gỡ một nhân vật nổi danh như vậy, lại càng không ngờ rằng mình lại bị hắn cường bạo. Không phải người ta nói hắn chán ghét nam nhân đến gần mình sao? Còn có một lần y nghe nói được rằng Vân Mị là nữ giả nam……
Nữ giả nam con bà nhà ngươi! Tên Vân Mị này vốn là nam phẫn nữ trang a! Còn làm mình mất cảnh giác với hắn……
Triệu Đại Ngưu cảm thấy thân thể dần khôi phục, tuy rằng mơ hồ vẫn cảm thấy một chút đau đớn. Y thật mệt mỏi và buồn ngủ, nhưng cứ nghĩ đến hương vị phát tình của nam nhân tràn ngập trên cái giường này, y thật sự không thể ngủ nổi.
Đứng dậy khỏi giường, Triệu Đại Ngưu nhặt bộ quần áo của mình bị Vân Mị ném đi lên rồi mặc lại. Hồi tưởng lại mọi sự việc phát sinh, trong lòng Triệu Đại Ngưu lại nổi lên lửa giận và hận ý, thật hận không thể lao ra giết Vân Mị!
Cầm thanh Lôi Vân đao bị vứt bỏ trên mặt đất, Triệu Đại Ngưu vênh váo hừng hực lao ra ngoài. Cước bộ nhanh chóng chạy đến cánh cửa, y bỗng nhiên sững sờ .
Ở đó, y thấy được Vân Mị đang trần trụi ở bên ngoài liều mạng dội nước lạnh. Thân thể trắng nõn của hắn dưới ánh dương quang tháng sáu tạo nên một loại cảm giác dụ hoặc nói không nên lời, mái tóc đen dài dính vào lưng, dưới ánh sáng mặt trời trông có vẻ trong suốt, đôi mắt phượng câu hồn giờ phút này vì dòng nước hắt lên mà khẽ khép lại, che lấp đi vài phần khí thế bức nhân, lại có nhiều hơn vài phần kiều mỵ……
Bất tri bất giác, nhịp tim của Triệu Đại Ngưu đập nhanh mãnh liệt, hai gò má đều nóng lên.
Phát giác được mình lại bị vẻ ngoài của Vân Mị mê hoặc, khuôn mặt Triệu Đại Ngưu đỏ bừng. Y gắt gao nhắm chặt hai mắt lại, bước nhanh lui vào trong phòng.
Thật sự là sai lầm! Bề ngoài cái tên Vân Mị cường bạo mình đâu chứ có khác gì của y đâu chứ!
Rất nhanh, y lại mở hai mắt ra, bởi vì chỉ cần nhắm mắt, y lại nghĩ đến thân thể tinh bạch của Vân Mị….
Trừng lớn đôi mắt, cố gắng bình ổn nhịp tim của mình.
Tay nắm chặt Lôi Vân đao, y lại nhớ đến lời phân phó của sư phụ khi người truyền Lôi Vân đao lại cho y năm đó. Sư phụ luôn dạy y rằng ngoại trừ những người đại gian đại ác thì không được phép giết người lung tung. Tuy Vân Mị thật đáng giận, nhưng hắn cũng không phải loại đại gian đại ác đó. Dù hắn cường bạo mình, nhưng y cũng vừa nảy tâm sinh ngạt niệm* đối với hắn. Tuy rằng loại ngạt niệm này vẫn chưa thành hiện thực, nhưng nảy sinh ác niệm cũng không khác gì với việc thật sự làm chuyện ác…
Vả lại y cũng không phải nữ nhân bị cường bạo liền không muốn sống…
*ý xấu, xằng bậy (ý là bạn Triệu Đại Ngưu định giết bạn M ị)
Thôi thì đành, coi như y bị chó cắn đi!
Cố chịu đựng thân thể không khỏe, Triệu Đại Ngưu dồn khí lực vội vàng theo cửa sổ thoát ly ra ngoài, sợ mình vì mình suy sụp mà lệch lạc khỏi quỹ đạo cuộc sống của bản thân….
—oOo—
Vân Mị ở bên ngoài sau khi dội nước lạnh xong cuối cùng cũng đè được dục vọng xuống. Tốn công tốn sức suy nghĩ cho con trâu ngốc đó đến thế này, khi quay lại nhất định phải đòi y phần thưởng mới được!
Vân Mị hơi đắc ý tưởng bở, hắn cư nhiên vì người khác mà quan tâm như vậy, Triệu Đại Ngưu không cảm kích mới là lạ! Khẳng định lúc đó y sẽ cảm động đến mức quên luôn khuôn mặt của lão bà họ Sở đó không còn một mảnh!
Cảm thấy dục vọng đã hoàn toàn được tiêu trừ, hắn lau khô thân thể rồi khoác bộ áo trắng vào. Vân Mị vội vàng xúc động đi vào phòng.
Vừa vào trong phòng, Vân Mị liền ngây dại.
Triệu Đại Ngưu đâu?
Quần áo trên mặt đất đã biến mất, cây đao của y cũng không có. Hắn tiến lên sờ soạng trên giường, chiếc giường hoàn toàn đã không còn độ ấm, như vậy nghĩa là khi hắn ra ngoài không bao lâu thì Triệu Đại Ngưu đã chạy rồi!
Triệu Đại Ngưu chết tiệt! Đã bị hắn ăn sạch rồi, thế mà còn muốn chạy! Vân Mị đột nhiên cảm thấy trong lòng đau đớn ê ẩm. Hắn thật sự không chịu nổi cảm giác này, cuối cùng chỉ có thể dùng phẫn nộ đè áp.
Trong lòng hắn oán hận thầm hạ quyết tâm: Triệu Đại Ngưu, ngươi cư nhiên không cần ta chăm sóc, như vậy ta liền trực tiếp bắt ngươi trở về, đem ngươi cột lại trên giường rồi làm ngươi đến khi ngươi mang thai mới thôi!