Tiến Hóa Tại Vô Hạn Thế Giới

Chương 270: 270: Tại Vô Hạn Thế Giới Chúng Ta Gặp Lại Nhau Một Lần Nữa





NetGate, mạng xã hội lớn nhất thế giới.
Đoạn clip ghi lại cảnh Dương Hằng dọa chạy Flame đã gây bão không nhỏ, ít nhất là với cộng đồng thành phố Sential.
Nhà đài tuy có thể phần nào thao túng truyền thông, nhưng không phải lúc nào cũng ứng nghiệm.

Trong trường hợp này thì đó là một buổi phát trực tiếp trên NetGate.

Ngay khi chương trình bị Dương Hằng làm gián đoạn.

Nó đã bị những người khác quay lại và đăng lên nhiều nơi khác nhau.

Đánh cho nhà đài đó một cú không kịp trở tay.

Trang web chính thức của nhà đài trên NetGate đã lên tiếng xin lỗi và mong muốn được bồi thường tinh thần.

Dưới bài đăng, tài khoản Flame cũng đã lên tiếng xin lỗi và bày tỏ rằng mình chỉ muốn giúp mà không biết rõ tình hình.

Còn cáo buộc ngược lại Dương Hằng rằng hắn đã cố tình "gài bẫy có chủ ý" gã.
Chuyện gì rốt cuộc đã xảy ra thì ai trong cuộc tự biết.

Trên mạng đang có nhiều ý kiến trái chiều, trong khi một số người đa nghi nghĩ rằng đây chỉ là một chiêu trò để tăng lực tương tác trên mạng với bằng chứng là lượng tai tác lẫn theo dõi với nhà đài đó và Flame đã tăng trưởng đột biến.

Còn lại phần lớn người đều ủng hộ Lucy.

Vì lí do bảo mật, tên và mặt của cô bé đã được che đi, nhưng chỉ cần người để tâm, tốn chút thời gian là có thể dễ dàng tra ra được.
Trong lúc đó, hai nhân vật chính của cuộc phong ba nhỏ này là Dương Hằng và Lucy thì không hề để tâm.

Tiếp tục sinh hoạt kể chuyện như bình thường.
"Chào Lucy, chúng ta lại gặp mặt rồi."
"Đêm qua cháu ngủ ngon chứ?"

"Bữa ăn sáng ngon không?
"Hôm nay trời khá là đẹp đấy, cháu có muốn ra ngoài chơi một chút không?"
Hôm nay đã là ngày thứ năm, đối với những câu hỏi quen thuộc của Dương Hằng, Lucy vẫn không mở miệng.

Nhưng lần này, cô bé đã phản ứng và trả lời lại bằng cách gật hoặc lắc đầu.
Đối với tất cả những câu hỏi của hắn, cô bé đều gật đầu.

Chỉ là với câu hỏi cuối cùng "có muốn ra ngoài chơi" thì cô lại ngập ngừng không quyết định.

Dường như sợ hắn phật lòng nếu từ chối thẳng thừng quá
"Không sao, không sao đâu, chúng ta có thể ra ngoài chơi sau mà."
Dương Hằng dở khó dở cười, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu cô bé.

Cô khẽ gật đầu, mỉm cười.
Trướng ngại tâm lý không phải dễ dàng vượt qua.

Nhưng mà cô bé đang dần tốt lên, từ một con người vô hồn đã có thể biết khóc, biết cười, có thể phản ứng đã là một tiến bộ vượt bậc rồi.
Hắn tin rằng, Lucy trong một ngày không xa có thể sinh hoạt như những đứa trẻ bình thường khác.
Người y tá cùng bác sĩ đứng ở ngoài cửa trông vào, cảm thấy thật thổn thức.

"Cõ lẽ đó là khác biệt giữa người với người đi."
Người bác sĩ cười khổ, ông hành nghề chữa trị tâm lý bao nhiêu năm nay, biết rằng giải quyết vấn đề không phải quá khó, khó nhất chính là thấu cảm và kết nối được với bệnh nhân.

Ông chưa từng thấy ai có thể làm vậy nhanh như Dương Hằng.

"Có lẽ...!tôi đã trở thành fan hâm mộ của anh ta."
Đối với một người có địa vị xã hội không quá cao, đang lăn lộn với cuộc sống cơm áo gạo tiền như cô y tá.

Anh hùng là một cái gì đó thật quá xa vời, đến mức mà cô chỉ có thể ngưỡng vọng.


Anh hùng ở nơi khác thì không biết, nhưng ở thành phố Sential này thì cô thấy vậy.

Cô biết ơn họ vì đã giữ gìn trật tự của thành phố, cũng vô thức áp lực và phục tùng trước anh hùng.

Cô y tá kiếm một cái ghế rồi ngồi xuống ở đằng xa.

Bởi vì đã sắp tới giờ Dương Hằng kể chuyện.
Câu chuyện hôm nay sẽ là về trận chiến cứu vớt hết thảy của một người hùng.
Khác với sự tàn nhẫn và đen tối của câu chuyện lần trước.

Câu chuyện lần này hướng tới sự hy sinh.

Anh hùng không chiến đấu một mình mà giống như ngọn cờ xí không bao giờ gãy.

Luôn luôn dẫn đầu mọi người xông lên trước nhất.

Một cuộc chiến hào hùng pha lẫn bi thương diễn ra.

Từng người, từng người ngã xuống trước nanh vuốt của kẻ thù, dùng tính mạng của mình trải đường cho anh hùng tới chiến thắng.
Cho đến gần cuối cùng, ngay cả người con gái bên cạnh vị anh hùng cũng chấp nhận tan biến để góp một phần cho chiến thắng.

Sau rồi, với những nỗ lực cuối cùng, anh hùng thành công nghịch chuyển quá khứ.

Cứu sống lại tất cả mọi người bao gồm cả người con gái mà anh ấy yêu.
Còn kết thúc...
Người anh hùng đứng trong một tiệm cà phê, chờ đợi cuộc gặp định mệnh của anh.
Cô ấy bước vào, vẫn đẹp và rực rỡ như ngày mà anh đánh mất cô trong vòng tay của mình.


Người anh hùng nhịn xuống tất cả cảm xúc của mình, chỉ bình tĩnh hỏi cô có muốn uống cà phê không.
Đến đoạn này, giọng của Dương Hằng run lên, nặng nề, nhưng cũng nhẹ lòng.

Cuối cùng, người anh hùng chứng kiến cuộc sống mới của cô, nhận thấy rằng vai trò của bản thân.

Anh đã chấp nhận rời đi vĩnh viễn, để lại cho cô một cốc cà phê, thứ đồ uống cô từng thích nhất làm lời từ biệt.
Câu chuyện kết thúc, không còn nước mắt và bi thương, có chăng chỉ là từng tiếng thở dài.
"Tất cả những điều đó...!là thật sao?"
Bất chợt, một giọng nói có phần run rẩy vang lên.

Nghe thấy nó, Dương Hằng như như bị hóa đá, sét đánh ngang tai.

Nhịp tim gia tốc một cách mãnh liệt.
Giọng nói này...!
Cả đời hắn cũng sẽ không quên.

Dương Hằng cử động cổ một cách máy móc, tầm mắt quay đến phía ngoài cửa.

Tại đó là một cô gái có mái tóc màu vàng ánh kim, là người đã cướp đi trái tim của hắn.
"Se...!Selina..."
Dương Hằng khô khốc nói, tấ cả những gì hắn nghĩ ra đều uất nghẹn trong cổ họng, không thốt nên lời.

"Trả lời tôi...!tất cả những điều này...!có thật hay không?!"
Selina trực khóc, cô không đợi hắn trả lời mà đột nhiên ôm đầu chạy đi.

"Selina!"
Dương Hằng sốt sắng hét lên, hắn quay sang Lucy bảo cô bê hãy đợi mình một chút rồi vội vàng đuổi theo.
Trong đầu hắn giờ đây hỗn loạn vô cùng, một trạng thái mà hắn đã không mắc phải từ rất lâu rồi.

Dương Hằng dò hỏi hệ thống.
"Vô Hạn, tại sao cô ấy lại ở đây? Với lại...!đáng lẽ Selina đã không còn một chút ký ức nào mới đúng chứ?"
"Đó là trong tình huống bình thường, còn nếu như Selina cũng có trong mình đặc tính Duy Nhất thì lại khác."
"Đặc tính Duy Nhất...!Ý ngươi là, Selina cũng đã trở thành người lữ hành?"
Hệ thống không lên tiếng, nhưng mà câu trả lời thì đã quá rõ ràng.

Dương Hằng thật sự muốn chửi thề cái số phận máu chó này.
Selina đã lao ra khỏi khu vực bệnh viện, tiến vào một khuôn viên vắng vẻ.

Cuộc gặp mặt này...
Khi mà Selina đến, Dương Hằng vẫn đang say sưa biểu diễn, bởi vì tò mò lẫn việc cảm thấy thú vị.

Cô quyết định im lặng quan sát.

Nhưng mà càng nghe, trong đầu cô càng xuất hiện những đoạn ký ức lạ lẫm, nó tuôn trào như thủy triều, nhất thời làm cho khả năng phản ứng của cô bị đóng băng để thích nghi.

Đặc tính Duy Nhất bảo vệ sự tác động của dòng thời gian lên người chứa đựng.

Vô hình trung lại gạt vỏ tác dụng hành động của Dương Hằng.

Khiến cho ký ức về dòng thời gian đó tồn tại trở lại.

Nó chỉ cần thời gian để phục hồi.

Có được kích thích, cụ thể ở đây là câu chuyện của Dương Hằng thì còn phục hồi nhanh hơn.
Khi mà câu chuyện hắn kể kết thúc, toàn bộ các sự kiện trong đầu cô đã được sâu chuỗi lại với nhau.
Selina đã thức tỉnh, hai loại cá tính khác biệt từ hai trải nghiệm cuộc sống đã dung hợp hoàn mỹ lại với nhau.

Nhưng đừng hiểu nhầm, cô không bị đa nhân cách.
Phanh!
Dương Hằng đứng chắn trước mặt Selina, hắn giải trừ bọc giáp để lộ ra khuôn mặt thật.

"Selina..."
Hắn lần nữa gọi tên cô, nhưng lại không dám tới gần.

Cũng loay hoay không biết nên làm như thế nào.

"Đồ ngốc!"
Selina nói lớn, cả người nhào thẳng Dương Hằng, ôm hắn thật chặt như không muốn để hắn thoát đi vậy..