Nhìn thấy hai đứa con đi về, mẹ Aya mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Mới nãy, khi nghe thấy Kaname to tiếng, cô còn tưởng có xô xát định ra can ngăn đây.
Nhưng rồi, cô nhận thấy Kaname có gì đó rất khác trước đây.
"Kaname, con sao vậy?"
Gã không trả lời, im lặng ngồi xuống sàn nhà.
Mẹ Aya thấy con trai có biểu hiện lạ, định quay sang hỏi Aya là có chuyện gì thì cô đã tiến lên phía trước người bố vũ phu kia.
"Chuyện gì?"
Bố Aya vẫn không cho cô sắc mặt tốt.
Aya nhìn thẳng vào mắt ông ta, khí thế vô hình tỏa ra khiến cho ông ta hơi lui lại.
Bố Aya kinh ngạc trước hành động của chính mình, sau rồi điên tiết lên.
"Con ranh kia! Mày dám nhìn tao với cái ánh mắt đấy à!"
Ông ta cảm giác Aya đang khinh thường mình.
Bố Aya là một kẻ quan trọng sự tôn nghiêm tới mức thái quá.
Mặc dù sự tôn nghiêm của ông ta rẻ rúng đến độ phải thành lập bằng việc đánh đập vợ con, bắt ép con trai thực hiện ước mơ của mình.
Không ngoa khi nói, ông ta chính là nguồn cơn bất hạnh của cả cái gia đình này.
Aya không muốn nhiều lời với loại người này, cô nhắm vào Kaname và mẹ rồi bóp cò.
"Đợi đã Aya, con đang làm cái gì vậy?"
Động tác của Aya khiến mẹ cô hơi giật mình.
Nhưng cô nhanh chóng phát hiện ra Aya không có hại mình, ngược lại, con mắt đang đổ máu của cô vàng khiến mẹ lo lắng hơn.
Cô chạy ra chỗ con gái, dùng tay lau máu chảy ra.
"Sao nó không dứt? Aya, đợi mẹ mượn cái khăn."
"Không sao đâu mẹ, một số tác dụng phụ mà thôi."
Cảm giác chảy máu do sử dụng gậy phép thì cô đã quen thuộc từ lâu, không coi nó là chuyện to tát hì, chỉ là nhìn bộ dáng hơi dị thôi.
Quan trọng hơn, là bố của cô kia kìa.
Lúc này, ông ta bất chợt khuỵu gối xuống đất, khuôn mặt nhăn nhó, hai tay ôm đầu.
Mẹ Aya không biết chuyện gì xảy ra, nhưng có vẻ như là do Aya làm ra.
"Con chỉ cho ông ta trải nghiệm thống khổ của mẹ và Kaname thôi.
Ông ta không bị sao đâu."
Giọng nói của Aya vang lên trong đầy mẹ.
Cô ấy ngạc nhiên, trước không nói đến tại sao chồng mình lại có thể trải nghiệm thống khổ đó, cô để ý đầu tiên là tại sao Aya không lên tiếng.
"Con..."
"Chỉ là tạm thời bị mất giọng thôi mẹ, con sẽ ổn ngay."
Dù Aya trả lời bâng quơ như vậy thôi, nhưng mẹ cô biết thừa làm gì có chuyện nhẹ nhàng như thế được.
Aya không phải người câm, tức là phải trải qua biến cố khủng khiếp nào đó mới mất đi giọng nói.
Một biến cố mà cô không dám tưởng tượng.
"Aya, mẹ xin lỗi vì đã nhận nuôi con.
Con xứng đáng...!xứng đáng ở trong một gia đình tốt hơn..."
Aya không đáp lại.
Cô và Tsuyuno là định mệnh kép, ngay từ những giây phút đầu tiên chào đời, xiềng xích bất hạnh đã khóa chặt cả hai.
Gia đình đã nhận nuôi Tsuyuno cũng thật hạnh phúc đó, nhưng kết quả thì sao?
Số phận đã định trước, nơi mà hai chị em cô ở thì chỉ có sự bất hạnh.
Giống như một mầm mống gieo rắc dịch bệnh vậy.
Aya nghĩ rằng cứ thế này thì tốt hơn, người chịu khổ chỉ có mình cô là đủ rồi.
"Dù vậy, con chưa từng là vật thay thế, Aya.
Ngay từ lúc đầu gặp con, mẹ đã biết con là con của mẹ."
Cô ôm chầm lấy con gái mình mà khóc nức nở.
Không có máu mủ thì đã sao? Aya là con gái cô, vậy là đủ rồi.
Aya cũng động dung, nước mắt chảy ra, nhưng cô lại mỉm cười.
Nhìn thấy gia đình của chị gái mình đã giải quyết tương đối xong xuôi, Tsuyuno cảm thấy mừng, đồng thời trong thâm tâm cũng có một chút cô độc.
Cô cũng đã từng có một gia đình hạnh phúc dì không phải máu mủ.
Oanh!!!
Bất chợt, âm thanh như bom nổ phát ra cùng với rung chấn cắt ngang khoảnh khắc cảm động.
Tất cả mọi người đều chạy ra bên ngoài khu nhà bỏ hoang, kể cả Mahou Shoujo lẫn những người thân.
Họ đều nhìn thấy được một đám lửa khổng lồ bốc lên từ hướng thành phố.
Tín hiệu từ đèn giao thông vụt tắt, gây ra các vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng.
Mạng lưới điện sụp đổ, Internet, tàu điện ngầm, nhà máy,...!bị ngắt hoạt động.
Những chiếc máy bay mất tín hiệu từ trung tâm chỉ huy, một số may mắn hah cánh an toàn, một số còn lại không may, trực tiếp đi nhầm hay nghiêm trọng hơn là đâm vào đâu đó.
Bệnh viện còn khủng khiếp hơn, những bệnh nhân yếu ớt cần máy móc để giữ lại mạng sống thì ngay tức khắc lăn ra chết.
Bao gồm cả...!trẻ sơ sinh.
Và tất cả những điều trên diễn ra trên phạm vi toàn thế giới.
Tai nạn, hủy diệt ở khắp mọi nơi, trái đất đã đến hồi tận thế.
Các nước nhanh chóng triệu tập một cuộc họp khẩn cấp để ứng phó, nhưng mọi thứ đến quá mức đột nhiên, không giống với bất cứ nguy cơ nào mà loài người từng suy đoán ra.
Đứng trên đỉnh của tòa tháp nơi mà Dương Hằng cùng Ichi giao chiến lần đầu tiên, thanh âm của Nana vang lên.
ngôn tình ngược
"Cơn bão đã bắt đầu."
"Đợi đã, không phải là năm ngày nữa mới tới sao?"
Isoko nhìn tình hình hỗn loạn phía dưới mà cau mày, không nhịn được hỏi.
Nana chủ thản nhiên nói.
"Đơn giản vì vua đã tích lũy đủ năng lượng tiêu cực nhanh hơn dự kiến.
Con người đã xem thường cuộc sống và cảm xúc để rồi dâng hiến chúng cho vua...!đúng là một lũ ngu muội!"
"Dù sao thì...!tất cả có thắng hay thua thì cũng sẽ kết thúc vào tối nay."
Ở trung tâm Tokyo, những người dân hoảng loạn sững sờ khi thấy một bé gái phát sáng xuất hiện từ hư không.
Trong tình hình mà điện đóm tối om thế này, sự tồn tại của một thực thể phát sáng gây chú ý hơn bao giờ hết.
"Thứ gì kia?"
"Một bé gái?"
"Tại sao nó lại phát sáng?"
Vua mỉm cười, khóe miệng nhếch lên.
Đột nhiên, một khối đất đá khổng lồ có hình ngọn núi trồi lên với vua đứng ở trên đỉnh.
Xung quanh nó hình thàng một quả cầu ánh sáng rực rỡ, từ trong những khe nứt của quả núi đá to lớn kia, vô vàn bàn tay trồi ra.
Chúng đan xen với nhau, chồng chéo lên nhau, cuối cùng bao phủ toàn bộ quả núi.
"Ê, cái đéo gì thế kia?"
"Sợ thật!"
"Tận thế! Tận thế tới!"
Người dân bình thường thì khá là tò mò, thậm chí là hào hứng.
Chỉ có các Mahou Shoujo là kinh hãi.
Bởi vì bọn họ biết thứ này là gì.
Cơn bão.
Đỉnh núi đầy tay kia chính là hình ảnh xuất hiện khi tìm kiếm từ khóa "cơn bão" trên trang web ma thuật.
Nanoka là một Mahou Shoujo Dương Hằng từng giúp đỡ trong hành trình bốn tháng đi khắp Tokyo.
Cô đứng dậy bằng đôi chân giả, thứ này cũng chính là đồ vật mà hắn lắp cho cô.
Một cách đột ngột, Nanoka cảm giác ý thức của chính mình bị mất đi, cô ngả người ra đằng sau và được vòng tay bí ẩn đỡ lấy.
Kế đó một giây đồng hồ, Nanoka biến mất mà không một dấu vết.
Khôbg chỉ mình Nanoka, trường hợp đó còn xảy ra với gần như toàn bộ Mahou Shoujo trên đất Tokyo.
"Ha ha ha, tận thế đến rồi!"
Một tên béo điên cuồng hét lên trong vui sướng.
Đột nhiên, toàn bộ cơ thể gã ta kéo dài ra như một cục bột vậy.
Nó chuyển thành màu trắng xóa, co quắp thành một thứ hình bầu dục có cái đuôi ở đằng sau rồi bay lên trời, nhắm thẳng đến khối cầu đang phát dáng với vua ở trung tâm.
Khung cảnh này nhìn không khác nào t*ng trùng đang "chạy" tới chỗ trứng.
Không, đây chính là quá trình thụ tinh không lệch đi đâu được.
Không chỉ mình tên béo, bất cứ già trẻ gái trai gì cũng bị biến thành những con "t*ng trùng" khổng lồ rồi xông hướng tới "trứng".
Phạm vi này từ Tokyo, cuối cùng lan rộng ra toàn bộ thế giới.
Khung cảnh hàng tỉ vệt sáng xuất hiện rồi tập trung vào một điểm thật khiến người ta choáng ngợp.
Nana đứng xem cũng phải lẩm bẩm.
"Đức vua đang...!trong quá trình thụ tinh nhân loại.".