Aya đứng lên, tiến vào căn phòng bên cạnh.
Đây là một khu nhà hoang vắng đã bị dỡ bỏ phần mái và một phần kiến trúc, nhưng không biết vì lý do gì mà không thi công nữa, thế là bỏ dở đến hiện tại.
Khu vực xung quanh cũng thuộc dạng hoang vắng, tất nhiên là cũng không tồn tại thiết bị điện tử để đám Admin có thể theo dõi.
Vì vậy, chỗ này khá là an toàn.
Căn phòng bên cạnh còn nguyên vẹn, vừa vặn làm chỗ ở cho gia đình của các Mahou Shoujo.
Nhìn vào mà thấy, khung cảnh ở đây có đôi chút hỗn loạn.
Dù sao thì các Mahou Shoujo là đồng bạn của nhau, nhưng gia đình lại tách biệt, thành ra ai ai cũng đều e ngại.
Tất nhiên, vẫn có trường hợp ngoại lệ.
Chính là tên cặp "bố đời" Kaname và bố của gã.
Hai bố con tranh cãi rất to tiếng, mẹ Aya ái ngại can ngăn nhưng không có tác dụng.
Đứa em Asahi ở gần đó có lẽ gây ra tiếng động hơi ồn khiến cho Kaname cau có, giọng gắt lên.
Bốp!
Bất chợt, một cú đấm tung thẳng vào má của gã làm cho Kaname ngã vật ra sàn.
"Mày làm gì con của tao!"
"Mất trật tự quá."
Bố Aya bắt đầu nạt nộ lên, Asahi không thèm để ý, thái độ khinh thường ra mặt.
Gã đàn ông trước mắt cô đã già đầu mà vẫn ảo tưởng, chỉ là ngại ra tay với người lớn tuổi nên cô mới không ra tay tung thêm cú nữa thôi.
Với lại, mẹ Aya vẫn còn ở đây.
Cô ấy đỡ Kaname dậy.
Dù xót con, nhưng mà cô cảm thấy Kaname xứng đáng ăn đấm.
Cái này mẹ Aya giấu trong lòng, không có biểu hiện ra.
Kaname cũng không tiện phát tác.
Pà một kẻ từng sử dụng gậy phép, gã biết thứ này chênh lệch sức mạnh ra sao, gã hiện giờ chỉ là người bình thường, làm sao có thể chống đỡ được?
Lúc này, Aya tiến đến.
Asahi lúc này cũng biết ý lùi lại.
Cô tiến tới chõ của gia đình mình.
Chuyện của gia đình, suy cho cùng nên cho người trong gia đình giải quyết.
Aya dù không có máu mủ với nhà Asagiri, nhưng cô không coi chính mình là người ngoài, vậy là đủ rồi.
"Aya, con..."
"Mày còn đến đây làm gì nữa, mày có phải người trong gia đình này đâu."
— QUẢNG CÁO —
"Anh im đi!"
Bố Aya lập tức phản ứng và giở thói gia trưởng khi mà Aya tới.
Dù đã thấy rất nhiều thứ bất thường, đồng thời biết rằng các Mahou Shoujo đang bảo vệ cho họ.
Tuy vậy, giang sơn dễ đổi bản tính khó rời, ông ta vẫn không coi Aya là cái thá gì cả.
Ngược lại, biểu hiện của mẹ lại khiến Aya hơi chút ngạc nhiên.
Phải biết, mẹ cô là một người phụ nữ truyền thống, luôn dùng phương pháp ôn hòa để mà xoa dịu hay giảm bớt mâu thuẫn.
Trước kia, dù ông ta có mắng nhiếc hoặc đánh đập, mẹ cũng chỉ cắn răng chịu đựng cho qua chuyện.
Vậy mà lúc này, chỉ một câu của bố Aya đã phản lại ngay lập tức.
Mẹ Aya cũng chịu đủ rồi, buổi cãi cọ ở nhà khi trước cũng là giọt nước tràn ly.
Cô cũng không muốn vì nể mặt lão chồng vũ phu này mà con cái bị tổn thương.
Kaname quay ngoắt sang Aya.
"Aya, nói chuyện riêng một chút."
Giơ tay ra hiệu cho Tsuyuno rằng là không sao, Aya gật đầu, cùng Kaname đi ra bên ngoài căn phòng.
"Mẹ nó, phản pháo lão già đó khiến tao sướng thật.
Đéo phải kiềm nén nữa."
"Nhưng mà, mày thật sự không biết rằng mày đéo liên quan đến cái nhà này à? Nhìn từ hướng nào đi nữa thì có bao giờ tao với con chó già kia đối xử với mày như một gia đình đâu nhỉ?"
"Trong nhà chắc chỉ có mẹ là trân trọng mày thôi.
Chả biết bà ấy nghĩ gì khi kết hôn với lão đó nó nữa."
"Mà mày chắc đúng thật là chị em với con Yatsumura nhỉ? Tỉ lệ phần trăm máu chó này đúng thật là vi diệu..."
Aya nhíu mày, cô tưởng gã sẽ nói chuyện gì quan trọng.
Nhưng thứ xổ ra chỉ là một tràng vô nghĩa mà cô không muốn nghe tiếp.
Cô quay đầu định đi vào, Kaname trong lòng sốt sắng.
Không dám có nửa câu nói nhảm nữa mà vào luôn vấn đề chính.
"Đợi...! đợi đã! Để tao nói cho mày mấy chuyện hay ho.
Con Admin Nana đã kể cho tao nghe việc thế giới này sẽ kết thúc sau năm ngày nữa.
Lũ chúng nó dự định sẽ đập đi xây lại một thế giới mới."
Aya rốt cuộc cũng dừng lại.
Trong đầu cô xuất hiện một câu hỏi, tại sao Kaname lại quen biết với Nana?
"Đéo hiểu sao con tóc thắt bím đó lại nghĩ tao quan trọng, thậm chí còn cứu tao nữa.
Có vẻ như nó không còn là Admin nữa, tao không biết mục đích của nó là gì nhưng mà nó cần tao."
"Chắc hẳn đã có một kế hoạch quan trọng nào đó và tao là một phần tất yếu."
Ánh mắt của Aya hơi nheo lại.
Hành động đó khiến cho Kaname nổi đóa lên.
— QUẢNG CÁO —
"Này, tao không có nói xạo đâu đấy!"
Gã hơi thấp đầu xuống, tay đặt lên ngực như một nhà diễn thuyết.
"Tức là Aya...!thứ duy nhất mày cần bảo vệ là tao và mẹ, lão chó già kia vứt đi cũng được.
Nói chung là mày phải bảo vệ thằng anh này."
"Có thể tao với mày không phải anh em ruột, nhưng mà...!được rồi! Tao xin lỗi vì những hành dộng đã gây ra với thầy giáo mày.
Mày có thể để chuyện đó sang một bên được không..."
"Có vẻ như anh không nói dối.
Nhưng mà anh cũng không hối hận về những tội lỗi mà anh đã gây ra."
Bất chợt, một giọng nói xuất hiện trong đầu của Kaname cắt ngang câu nói của gã.
Gã kinh hãi.
"Vì thế, tôi sẽ lấy đi phần lớn tuổi thọ của anh, coi như là phần bồi thường."
"Aya, mày làm cái đéo gì...!đợi đã, mày bị biến thành câm sao?"
Đối với câu hỏi của Kaname, Aya không trả lời.
Nhưng sự im lặng đó cũng có thể coi như lời khẳng định.
" Tuổi thọ của tao, trả lại tuổi thọ cho tao!"
"Vì những gì anh đã làm với tôi, với thầy của tôi, với bạn bè của tôi.
Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh."
Cô vẫn sẽ bảo vệ cho Kaname, cho mẹ và cha, cho cả cái gia đình này.
Giống như cô vẫn làm từ trước đến giờ.
"Mày bảo vệ cho tao á? Thế đéo nào có chuyện đó..."
Kaname cứng họng, dường như đã chột dạ khi ngộ ra điều gì đó.
Gã cố gắng chống chế bằng cách bịt hai tai lại, nhưng mà lời nói trong suy nghĩ thì làm sao có thể che đậy được chứ, thứ bị che đậy có chăng chỉ là lòng người mà thôi.
"Mỗi ngày, anh phải chịu sự dạy dỗ cay nghiệt của bố.
Cái thứ áp lực mà anh mang trên vai, những tiếng chửi rủa trong phòng,...!tôi biết tất cả."
"Anh là niềm hi vọng của gia đình, nếu anh bỏ cuộc, gia đình này cũng sẽ sụp đổ.
Chính vì thế, tôi đã chịu đựng toàn bộ nỗi bất hạnh xảy đến với mình, trở thành cái bao cát cho anh phát tiết mỗi ngày."
Aya vô thức sờ lên cổ.
Mỗi lần tra tấn cô, gã đều thích dùng trò bóp cổ.
Mỗi lần như vậy, cô đều có cảm giác mình đang cận kề cái chết.
Nơi đó từng có nhiều vết hằn, nó đã được Dương Hằng chữa tốt.
— QUẢNG CÁO —
Kaname đã không thốt lên thành lời.
Lần đầu tiên, cảm giác hối hận xuất hiện trong tâm trí gã.
"Ở nhà, ở trường,...!tôi lúc nào cũng nghĩ đến việc tự tử.
Nhưng mà nếu tôi biến mất, cái mối liên kết mỏng manh của gia đình này cũng sẽ sụp đổ.
Tôi không thể cứ vậy mà chết đi được."
"Mày đã luôn bảo vệ...!tao? Tao ấy hả? Tao..."
Kaname vô thức lùi lại, ánh mắt không dám đối mặt với Aya.
Gã gạt phăng cái tia hối hận nãy mà hét lên.
"Đừng có thương hại tao! Đéo có lý do gì mà mày phải bảo vệ tao hết! Mày chỉ đang viện cớ, đúng rồi, mày chỉ đang viện cớ..."
Kaname lẩm bẩm, sự mâu thuẫn xuất hiện.
Gã vừa sợ chết, muốn Aya bảo vệ cho gã.
Vừa không muốn bị Aya bảo vệ, cứ như là gã muốn bảo vệ sự tôn nghiêm cuối cùng còn xót lại vậy.
Aya thở dài, đã nói đến nước này còn không chịu lọt tai, cô chỉ có thể dùng cách này.
Cô đặt súng vào thái dương của chính mình rồi bóp cò.
Kaname sững người lại, những ký ức và cảm xúc vốn không thuộc về gã ta lại xuất hiện.
Đau đớn, tủi nhục, thống khổ, tuyệt vọng, đó là tất cả những gì mà Kaname có thể cảm nhận được.
Gã triệt để trầm mặc lại.
Aya thấy vậy thì không nói gì thêm mà bước trở về phòng, cô đã làm hết mức có thể rồi.
Tỉnh ngộ hay không là do gã..