Naoto Keisuke, 25 tuổi.
Một nhân viên làm bán thời gian tại cửa hàng tạp hóa.
Cậu ta là một fan cuồng của nhóm nhạc Dogplay, tiêu biểu chính là Anazawa Nijimin.
Mọi chuyện bắt đầu từ một buổi biểu diễn mà cậu vô tình đến.
Tại đó, cậu đã gặp Nijimin biểu diễn cùng với sự cuồng nhiệt của khán giả.
Cái gì đó bên trong Naoto đã thức tỉnh.
Đó có thể nói là vừa gặp đã yêu, không, thế vẫn chưa đủ.
Phải nói là con chiên gặp được vị thần của mình.
Cậu yêu mến Nijimin, tôn thờ Nijimin, dõi theo Nijimin, dâng hiến toàn bộ những gì cậu có cho Nijimin.
Thứ tình yêu cuồng nhiệt đó đã biến Naoto từ một người bình thường thành một kẻ dưới đáy xã hội đúng nghĩa.
Cậu lại còn cảm thấy rất hạnh phúc nữa.
Chia tay bạn gái, cắt đứt các mối quan hệ, vay nóng số tiền khổng lồ để mua tất cả những sản phẩm mà Nijimin phát hành.
Điều đí cũng dẫn đến mối liên hệ duy nhất của Naoto với người khác là đám chủ nợ.
Cậu rất sợ hãi mỗi khi chúng dến đòi nợ, thậm chí đe dọa sẽ móc sạch nội tạng của cậu nếu như không trả đủ.
Naoto rất sợ hãi, nhưng mỗi khi chứng kiến Nijimin, sự sợ hãi lại biến mất.
Hôm nay, cuối cùng Naoto cũng dành dụm đủ số vé bắt tay để có thể nói chuyện với Nijimin một phút.
"Ha ha ha, còn một người nữa thôi."
Naoto hí hửng nắm chặt đống vé trong tay như sợ ai giành mất.
Cậu muốn ngay lập tức gạt bỏ tên béo trước mặt để có thể nói chuyện với Nijimin, nhưng mà sợ bị đuổi ra nên đành thôi.
"Nhanh lên nhanh lên..."
Tên béo cuối cùng cũng kết thúc lượt của mình.
Naoto mừng rỡ, đang định tiến lên thì có hai cô bé trạc tuổi chen ngang.
Cậu ta chưa kịp tức giận thì đột nhiên cả hai cô bé lẫn Nijimin đều biến mất.
"Ni...!Nijimin đâu mất rồi?!"
"Đùa bố à?"
...
Kế hoạch của Aya đặt ra là cả hai sẽ tiếp cận gần Nijimin trong buổi gặp mặt fan.
Đóng băng thời gian sau đó dịch chuyển ba người ra khỏi đó.
Như vậy, Tsuyuno chỉ phải tốn rất ít tuổi thọ.
Tại một công viên cách nơi biểu diễn không xa, Nijimin vẫn đang trong trang phục biểu diễn, thốt lên một cách đầy ngạc nhiên.
"Ế? Đây là đâu? Và hai người..."
"Xin lỗi vì hơi đường đột, nhưng tôi sẽ vào thẳng vấn đề.
Nijimin, cô là một Mahou Shoujo đúng không?"
"Mahou...!Shoujo? Đúng đấy, thì làm sao? Oa!!! Đừng nói với tôi hai người cũng là Mahou Shoujo nhé!"
Nijimin ánh mắt lóe sáng, hưng phấn đến nỗi nhảy cẫng lên.
Còn Aya và Tsuyuno thì cứng đơ người, phản ứng này quá khác so với những gì họ nghĩ.
Có ai lại biểu hiện thế này khi bị mấy người lạ mắt bắt cóc rồi hỏi bí mật không?
"Đợi chút, cô có hiểu nhầm ý của Mahou Shoujo không..."
"Không nhầm đâu, hai người hẳn là cũng đã nhận được gậy phép từ trang web ma thuật chứ gì.
Mà hai người đã đưa tớ đến bằng gậy phép phải không, cho tớ xem nó đi mà!"
"Khoan...!khoan! Dừng lại ngay cho tôi!"
Aya ái ngại kéo tay Tsuyuno lại, sau đó bắt đầu giới thiệu.
"Mình là Asagiri Aya, cậu ấy là Yatsumura Tsuyuno.
Chúng tớ muốn hợp tác cùng các Mahou Shoujo khác."
"Tại sao?"
"Tại vì cơn bão, cậu biết nó có nghĩa là gì không?"
"Là cái thứ đen xì đáng sợ đấy á? Tớ cũng không biết."
"Bọn tớ có khá nhiều thông tin, cậu muốn hợp tác cùng chúng tớ không? Nói trước, nó sẽ rất nguy hiểm đấy."
Nijimin hơi trầm tư vuốt cằm.
Nhưng trước khi cô đưa ra quyết định, hai người đàn ông hớt hải chạy đến.
Trên trán cả hai đều thấm đẫm mồ hôi, chắc hẳn đã rất vất vả.
"Cô ấy đây rồi! Nijimin, cô đi đâu thế!!!"
"Quản...!quản lý? Xin lỗi hai cậu, hãy đến biệt thự của tớ vào 9 giờ tới nay để nói chuyện tiếp nhé."
Nhìn Nijimin bị quản lý ôm chạy trở về sân khấu, Aya cùng Tsuyuno không biết phải nói gì, khóe mắt giật giật liên hồi.
Một lúc sau, Tsuyuno mới ho khan nói.
"Chưa đưa ra đáp án, nhưng mà đã có lời mời.
Tức là cô ta chưa từ chối."
"Mà cô ấy dễ thương thật đó."
"À mà Aya, tôi nghĩ tôi đã hiểu ra ma thuật của cậu hoạt động như thế nào."
"Hả? Là sao cơ?"
Tsuyuno chỉ vào vũng nước ở cách đó không xa.
"Chỗ này là chỗ chúng ta từng đi qua, còn đống kia là đồ uống cậu đã làm đổ."
"Á...! Hãy quên nó đi mà Tsuyuno...!Mà việc đó có liên quan gì thế?"
"Gậy phép của cậu hẳn là dịch chuyển dựa trên những nơi cậu từng đi và cảm xúc của cậu.
Nó vẫn còn rất bí ẩn, nhưng tôi tạm thời không nghĩ ra giả thuyết gì khác."
...
Hiện tại đã là buổi tối.
Hắn từ sáng đến giờ đã không ngủ không nghỉ trao trả gậy phép lại cho những Mahou Shoujo, đồng thời căn dặn họ phải tuyệt đối cẩn thận.
Với thể chất của Dương Hằng hiện giờ, làm việc liên tục không ăn ngủ nghỉ một ngày cũng có thể duy trì chiến lực ở mức đỉnh cao.
Với lại, sử dụng teigu mô tô giúp cho thời gian di chuyển ngắn đi trông thấy.
Chỉ tốn một ngày đã trao trả gần hết gậy phép rồi.
Mà có một vài Mahou Shoujo đã được hắn cứu giúp nói rằng, có vài Mahou Shoujo khác đã liên lạc với bọn họ.
Những người đó cũng biết đến sự tồn tại của các Admin, thậm chí còn muốn bắt giữ thậm chí tiêu diệt Admin.
Những cô bé này cũng đã hỏi qua ý kiến của hắn rằng có nên tham gia không.
Dương Hằng không mong muốn những người này gặp nguy hiểm, nhưng hắn vẫn tôn trọng quyết định của các cô.
"Cuối cùng cũng xong."
Nhìn đống gậy phép đã trống trơn, Dương Hằng thở phào một hơi, bắt đầu lái xe trở về.
Chỉ là, đêm nay không quá an bình.
Xoẹt!
Một lưỡi kiếm cắt ngang lúc Dương Hằng đang lái xe, hắn phản ứng gần như ngay tức thì.
Ngửa người ra sau né tránh, sau đó quẹt chân ga lại.
Hắn vòng trở lại, nhìn thấy kẻ tập kích chính mình là một thứ quái dị mặc cổ phục, khuôn mặt nhìn trong như cái bánh với một biểu cảm kinh dị.
Cái sắc màu trắng đen như đánh bóng bằng chì nó không hề hợp với khung cảnh xung quanh chút nào.
"Nhanh đấy, nếu như ngươi không tránh kịp thì đã cắt làm hai nửa rồi."
Dù không tránh, hắn vẫn có thể đỡ được nhát kiếm ấy.
Nhưng mà Dương Hằng cũng không thanh minh, hắn bước xuống xe nhìn chằm chằm vào thứ kia.
"Để ta đoán nhé, Admin đúng không?"
"Ngươi cản trở bọn ta cùng với vua quá nhiều.
Nên đi chết được rồi."
"Vua của các ngươi là ai?"
Admin không trả lời, nhoáng cái vùng lên.
Dương Hằng tránh né lưỡi kiếm bổ dọc cắt xuống mặt đất, đai lưng quất bên hông.
"Sig!"
"Biến hình!"
Bọc giáp xuất hiện, hắn tung một cú đấm đẩy lui Admin.
Trọng tâm hơi hạ xuống, triển khai thế võ.
Bang! Bang! Bang! Bang! Bang!
Bất kể là cắt ngang, cắt dọc hay cắt chéo, những đường kiếm của Admin đều bị Dương Hằng dùng mu bàn tay gạt đi.
Hắn duỗi thẳng nắm tay, chụm vào nhau như một cây thương rồi đâm trúng mặt nó.
Tiếp đó là một cú gẩy chân khiến cho Admin ngã ngửa ra phía sau.
Hắn lợi dụng chuyển động, một đấm khiến cho phần đàu của Admin nát bét.
Thân hình của nó đập mạnh xuống đất tạo thành một cái lòng chảo.
"Thế thôi à?"
Dương Hằng nhíu mày, hắn không biết các Admin có sự cách biệt về thực lực với nhau không, nhưng mà kẻ này khá yếu so với hắn tưởng tượng.
Hoàn toàn không xứng đáng với điểm thưởng 100 điểm tích lũy.
Ngay sau đó, hắn biết được tại sao đối thủ lại đáng giá ngần ấy.
Cái đầu của Admin khôi phục lại như cũ.
Không chỉ thế, nó còn bắt đầu tách ra thành rất nhiều bản thể giống hệt nhau.
"Đến đây."
"Đến đây."
"Đến đây."
Chúng bắt đầu đồng thanh, cố gắng gây áp lực lên Dương Hằng.
Hắn chỉ cười khẩy, nhìn số bản thể đã gia tăng đến quá một trăm mà giơ ta ra khiêu khích.
"Đến đi, một cái bao cát với một trăm cái bao cát với ta mà nói cũng không khác gì đâu."
Nói đến một đấu nhiều, Dương Hằng chưa từng sợ qua.
Thậm chí hắn cảm giác mình càng đánh càng hăng..