"Thằng nhóc hoàng đế chết tiệt, tốn công ta suốt mấy chục năm nay, chết tiệt!"
Tể tướng hoảng loạn chạy dọc hành lang.
Trong miệng lẩm bẩm chửi rủa không ngừng, chửi hoàng đế, chửi Esdeath, chửi lũ quan viên, chỉ có mình lão là lão không chửi.
"Không sao, kẻ sống sót mới là kẻ khôn ngoan! Miễn là mình còn sống thì mình vẫn có thể làm lại từ đầu!"
Oanh!!
Một bên hành lang đột nhiên bị công phá, Leone đi vào.
"Định chạy hả, nhưng sao tao có thể để thứ rác rưởi như mày chạy được sau tất cả những chuyện này?"
"Có ai...!có ai không?"
Lão tể tướng sợ hãi, Leone chỉ cười gằn.
"Chính mày lẩn đi để tránh bị phát hiện, vậy mà lại kêu người giúp hả?"
"Đừng có lại gần ta!"
Lão tể tướng giơ tay lên phía trước, khóe miệng đột nhiên nhếch lên.
Cái nhẫn đeo tại ngón giữa của lão ta biến đổi, một con mắt mở ra từ trong đó.
Nhưng trước khi lão kịp đắc ý, một sợi dây mỏng manh xẹt qua, bàn tay của tể tướng rơi xuống đất, con mắt kia cũng đóng lại.
"Aaaaaa!!!"
Tể tướng nhìn cổ tay trống rỗng của mà thét lên, Lubbock đi ra từ chỗ bờ tường bị đục, không nhịn được mà càu nhàu.
"Leone, chị bất cẩn quá đấy."
"Tại chị muốn đấm tên này quá."
"Hai đứa chúng mày, chết hết đi!!"
Lão rút một khẩu súng từ trong túi áo ra, nhưng mà Leone đã nhanh hơn.
Trực tiếp vặn nát nòng súng, sau đó là một cú lên gối vào bụng khiến lão ta quỳ xuống đất trong đau đớn.
Cô biến trở lại dạng bình thường, kéo tóc tể tướng lên rồi đấm đá túi bụi, sở dĩ về lại dạng thường là vì cô sợ không kiềm được lực mà giết chết luôn kẻ này mất.
Chương mới nhất tại || trumtruye Л.
VN ||
Tiếng kêu thảm thiết của tể tướng càng ngày càng đứt quãng.
Khi mọi người tập hợp đông đủ hết bên trong hành lang, lão ta đã bị đánh thành đầu heo.
Nhung mà chả có ai thuong tiếc cho lão cả.
Najenda lạnh lùng tuyên bố.
"Tể tướng, ngươi đã thất bại rồi!"
Lão ta chỉ có thể co rúm khuôn mặt bầm tím kia, sau đó bị lôi đi.
Buổi tối.
Phái hoa liên tục phóng ra khiến cả một mảng bầu trời đều rực sáng.
Người dân ngân nga những giai điệu vui vẻ, reo hò trong sung sướng mừng ngày cách mạng thành công.
Từng đoàn quân cách mạng diễu hành trên đường phố với sự chào đón của nhân dân hai bên đường.
Đặc biệt nhất là lá cờ màu đỏ có chữ thập màu đen của quân cách mạng trước kia đã được đổi cấp tốc thành lá cờ màu đỏ có hình hai con rồng bạc và rồng vàng đang tung cánh đối xứng nhau.
"Song Long" chính là tên gọi mới của quốc gia này, nó sẽ mãi được khắc ghi vào trong sử sách, trở thành một phần của dòng chảy lịch sử.
Bởi vì vào vào cái ngày cách mạng năm đó, song long đã hiện thế, cứu vớt tất cả và dẫn đất nước này tới một kỉ nguyên mới.
Mà hai vị "song long" đó đang cùng mọi người tụ họp trong một căn phòng ở khu dân nghèo.
Đây là nghe theo đề xuất của Leone.
Dương Hằng đã thuê đứt một chỗ đủ rộng cho mọi người ngồi, còn có tầm nhìn thoáng đạt nhìn ra bầu trời và quang cảnh xung quanh để ngắm pháo hoa.
Đồ ăn thức uống thì Susanoo chuẩn bị, anh thậm chí còn đuổi hết đầu bếp ra để tự mình làm hết.
Dương Hằng cũng nhét cho bọn họ ít tiền.
Mà mọi người ở đây không chỉ có hắn và những thành viên Night Raid, kể cả những người ở Jeagers cũng có mặt.
Ngày hôm nay, cả bọn quyết định đặt khúc mắc sang một bên, giãy bày tâm sự với nhau.
Ăn uống và trò chuyện khá lâu xong, các thành viên của Jeagers lần lượt xin ra về, khúc mắc trong quá khứ đã hoàn toàn được gỡ bỏ.
Nên để không gian riêng cho mấy người này rồi.
Lần gặp lại giữa hai chị em Akame và Kurome tuy có chút ngượng ngùng, nhưng mà cả hai đã có thể mỉm cười với nhau một lần nữa.
Khiến cho ai nấy đều kinh ngạc là, Kurome lại nắm tay Wave khiến cho cậu chàng đỏ mặt.
Xác định quan hệ nhanh đến vậy sao?
Seryu cũng đã xin lỗi hai người Mine và Sheele về thời "trẻ trâu" lúc trước, cả ba trao nhau những cái ôm.
Nhưng mà Sheele vẫn bắn ánh mắt như điện vào sau gáy Seryu.
Còn Lubbock, cậu cũng đã...!không! Cậu vẫn không thể ưa nổi Run, cậu không thể ưa nổi những tên đẹp mã, đã đẹp mã lại còn biết ăn nói!
Tuy thế nhưng Lubbock cũng không còn ý định "bẫy chim" Run thêm lần nào nữa.
Trừ trường hợp đặc biệt.
Khi mà trong phòng chỉ còn lại những thành viên của Night Raid.
Dương Hằng tuy rằng chưa từng gia nhập, nhưng mọi người đã tự động coi hắn là một trong số đó rồi.
"Anh Dương Hằng, anh...!định rời đi sao?"
Tatsumi đột nhiên lên tiếng.
Không chỉ Dương Hằng, tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn chăm chú vào hắn.
Hắn cười cười.
"Sao cậu lại nghĩ vậy?"
"Đó chỉ là cảm giác...!nhưng mà..."
"Không cần nói nữa, tôi định rời đi thật."
Bầy không khí bỗng chốc trầm xuống, hắn khẽ thở ra một hơi.
Sau đó vỗ vai Tatsumi.
"Tatsumi, làm gì có cuộc vui nào mà không tàn.
Họp rồi lại tan cũng là một phần của cuộc sống mà.
Cậu có thể ở yên đây rồi, nhưng mà...!cuộc hành trình của tôi vẫn còn chưa kết thúc."
"Với lại, chăm sóc những người bên cạnh cậu thật tốt nhé.
Cố gắng đừng để phụ lòng họ."
Dương Hằng đánh mắt qua Mine, Leone, Chelsea và cả Akame.
Mặt của cả bốn đột nhiên đỏ ửng lên, ngay sau đó hiểu ý nhau.
Ngoại trừ Akame ngại ngùng ngồi ở một chỗ ra, ba người kia bắt đầu lao vào "xâu xé" Tatsumi khiến cậu ta la toáng lên.
Bulat cười lớn liên tục vỗ đùi, còn nhảy vào đọ tửu lượng với Dương Hằng, hắn vui vẻ chấp nhận lời thách đấu.
Lubbock nhìn thấy Tatsumi mà thèm, ánh mắt long lanh nhìn Najenda, bị cô cho một cú búng trán, nhưng khi cậu chưa kịp tủi thân thì cô đã thì thầm gì đó vào tai Lubbock khiến cậu đỏ mặt dữ dội.
Susanoo cũng gia nhập uống rượu cùng hội Dương Hằng và Bulat.
Trong suốt 1000 năm kể từ lúc được tạo ra, anh chưa từng cảm thấy vui vẻ như thế này.
Nơi này, trầm lặng nhất có lẽ là Sheele, cô nhìn Dương Hằng, khẽ mỉm cười.
Hắn cảm giác được ánh mắt của ai đó nhìn mình thì quay sang, nhưng lúc đó cô đã đưa mắt đi mất.
Cuộc vui kéo dài đến tận bình minh.
Dương Hằng đi vào bên trong pha cà phê cho mọi người tỉnh ngủ thì Tatsumi cũng bước vào.
"Có chuyện gì vậy?"
"Anh Dương Hằng, anh có thể đấu với em lần cuối cùng được không?"
Hắn hơi ngạc nhiên về yêu cầu này, nhưng nhìn ánh mắt kiên quyết của Tatsumi, hắn gật đầu.
"Được thôi."
...
Cuộc hành quyết tên tể tướng đã được diễn ra giữa bàn dân thiên hạ.
Hắn ta bị lôi lên máy chém giữa sự chúng kiến của tất cả mọi người.
"Lũ chó tụi mày! Chúng mày tưởng đến đây là xong á! Tao sẽ..."
Phập!
Máy chém hạ xuống, nó đã từng sát hại rất nhiều người vô tọi bởi lệnh của tể tướng.
Và hôm nay, cái đầu cuối cùng mà nó chặt cũng là của tể tướng.
Biện pháp tử hình bằng cách chặt đầu cũng được loại bỏ trong tâm quốc gia.
Najenda là người chủ trì, chúng kiến tất cả việc này.
Sau khi sai người thu dọn cái đầy và xác chết của tể tướng xong, cô và Susanoo hộ vệ đằng sau tiến vào một nhà giam.
Tại nơi đó, hoàng đế nhỏ tuổi đang suy yếu nằm trên giường.
Cửa phòng giam được mở ra, Najenda đi vào.
"Najenda, kết thúc rồi đúng không?"
"Ừm, đã kết thúc rồi."
"Thế cách mạng sẽ đưa ai lên làm vua?"
"Sẽ không còn vua và hoàng tộc nữa, chúng tôi đang thử nghiệm một hệ thống mới, tuy vậy nó rất có triển vọng, cũng không có những nhược điểm của hệ thống vương triều khi trước.
Nhân dân sẽ quyết định người lãnh đạo thật sự có năng lực."
Không chỉ thế, Najenda cô còn có khả năng rất cao sẽ trúng cử người lãnh đạo của tân quốc gia Song Long bởi những chiến công của mình.
"Vậy thì tốt quá, là vị vua cuối cùng, ta muốn...!một cái chết."
"Như ý ngài muốn."
Najenda lấy từ trong túi áo ra một lọ thuốc, hoàng đế uống nó sau đó nằm xuống giường.
Hơi thở của cậu bé dần biến mất, sau đó yên giấc ngàn thu.
Chính thức kết thúc triều đại ngàn năm của đế quốc.
Còn Night Raid thì sao? Tất cả danh tính của bọn họ đã bị xóa sạch.
Hoàn toàn không còn xuất hiện, mọi công trạng lẫn tội ác tất nhiên cũng không còn.
Còn có người hỏi liệu Night Raid có biến mất không á? Không, Night Raid chỉ ngủ say thôi, nếu một ngày quốc gia lại trở nên thối nát, nhân dân lại lầm than.
Night Raid sẽ quay trở lại một lần nữa, gánh vác trách nhiệm thanh trừng cái ác trong bóng đêm.
...
Quốc gia đang dần tái thiết, cuộc sống của nhân dân đã dần no đủ trở lại.
Hôm nay, tại một khu cao nguyên xanh tươi và rộng rãi.
Dương Hằng và Tatsumi đứng đối mặt với nhau.
Với sự chứng kiến đằng xa là những người của Night Raid.
"Dragon Sig!"
"Biến hình!"
"Incursio!"
Rồng bạc bay ra từ đai lưng, tháo rời chính mình rồi lắp lên người Dương Hằng.
Tatsumi thì được bao bọc bởi bộ giáp Incursio đã tiến hóa đến bậc cao nhất với ánh vàng rực rỡ.
Vàng bạc tranh phong! Cả hai con rồng đều bộc lộ ra chiến ý!
Khí thế kinh khủng từ hai bên va chạm với nhau khiến cho không khí cũng phải méo mó vặn vẹo.
Dương Hằng và Tatsumi cùng tung cánh vay vút lên không trung, lửa vàng cùng lửa bạc giao thoa, cả hai cùng tung ra một đấm khiến cho xung quanh đều rung chuyển.
Oanh!!!
Hai nắm đấm va chạm với nhau, bộc phát ra lực xung kích khổng lồ, tạo thành ánh sáng chói lòa che mờ tất cả, chỉ rõ ràng nhất chính là tiếng cười của cả Dương Hằng và Tatsumi cùng cất lên.
Còn kết quả của cuộc chiến...!thì chúng ta không biết được rồi.
Sau trận chiến đó, mọi người trở về tiệm cà phê của Dương Hằng.
Hắn trở lại vị trí quầy, thao tác tay điêu luyện pha cà phê cho tất cả, cùng nhau nói chuyện rôm rả.
Khi tia nắng hoàng hôn đầu tiên chiếu vào qua khe cửa.
Dương Hằng khẽ động, sau đó mở cửa đi ra bên ngoài.
Tatsumi khẽ nắm chặt cái cốc trong tay, bởi vì đây là lúc chia tay rồi.
Cậu cuối cùng không nhịn được mà chạy ra theo, Akame, Leone, Lubbock, Mine, Chelsea, Sheele, Bulat, Najenda, Susanoo cũng bị cử động của cậu kéo theo.
Đi ra ngoài, tất cả mọi người thấy được Dương Hằng đã ngồi trên mô tô.
"Anh Dương Hằng, xin anh hãy nhận lấy thứ này!"
Con mắt của Tatsumi đỏ hoe, cậu ném ra một cây kiếm vẫn còn trong bao, chính là cây kiếm cậu vẫn thường dùng ngày còn nhỏ yếu.
Khi mà cậu mới lên thủ đô.
Hắn bắt lấy, giắt nó bên hông.
"Cảm ơn, nó thật sự rất quý giá."
"Đó chỉ là quà riêng của Tatsumi, chúng tôi cũng có quà."
Người lên tiếng là Najenda, cô lấy ra từ trong túi áo một tấm danh thiếp có biểu tượng Night Raid.
Hắn nhận lấy, lật ra mặt sau ra thì thấy nơi đó là chữ kí của tất cả mọi người.
Không chỉ Night Raid, cả Bols, Kurome, Seryu, Wave, Run cũng kí một chỗ vào đó.
"Ha ha ha, vô giá vô giá!"
Hắn cười lớn, nhét tấm danh thiếp vào túi áo.
Sau đó bắt đầu vặn tay ga, vẫy chào.
"Tạm biệt, Night Raid."
"Tạm biệt, Dương Hằng!"
Leone khẽ huých Sheele.
"Tại sao không thổ lộ với anh ta?"
Sheele mỉm cười.
Thanh âm có một tia thanh thản.
"Bởi vì trái tim của Dương Hằng đã bị người khác lấy mất rồi."
Hắn phóng xe đi, liếc nhìn đám người vẫy tay từ gương chiếu hậu cho đến khi tất cả khuất hẳn, khẽ kêu gọi hệ thống.
"Vô Hạn, trở về thôi."
...
Một người thanh niên đứng ở quảng trường gần tiệm cà phê của Dương Hằng.
Anh ta có khuôn mặt hơi hướng á đông, mái tóc rối ren có chủ đích.
Mặc một bộ vest để phanh áo ngoài nhìn không hợp với xung quanh cho lắm.
Anh ta dùng chiếc máy ảnh màu tím của mình chụp bức tượng có hai con rồng bạc và vàng ở trung tâm quảng trường.
Nhưng khi bức ảnh ra lò và vẩy ảnh, nó lại rất nhòe nhoẹt và xấu xí.
"Chậc, vẫn như mọi khi."
Người thanh niên khẽ tặc lưỡi, anh ta sau đó quay sang nhìn thấy Dương Hằng đang cáo biệt mọi người, anh ta lại giơ máy ảnh ra chụp một lần nữa.
Tách!
Bức ảnh ra lò, kì lạ là lần này nó lại không còn nhòe đi nữa, vô cùng rõ ràng.
Bức ảnh đó được anh ta cất đi.
Nhìn bóng lưng của Dương Hằng rời đi, người thanh niên lấy ra hai lá bài.
Một lá bài có hình cú đấm.
Với lá bài còn lại, Dương Hằng chắn chắn sẽ rất kinh ngạc khi nhìn thấy trên lá bài này lại là chính mình khi mặc bọc giáp, còn có kèm tên ở bên dưới nữa.
Cả hai lá bài này đều có màu xám xịt, giống như chưa được mở khóa.
"Kamen Rider Sig, chúng ta có thể sẽ gặp lại."
Người thanh niên quay người rời đi, một bức tường màu xám đang liên tục chuyển động xuất hiện từ hư vô.
Anh ta đi qua bức tường đó rồi biến mất..