"Gia súc...!gia súc...!gia súc..."
"Những biểu cảm trên mặt chúng thật tuyệt vời."
"Lũ lợn yếu đuối đó không có tác dụng nào khác ngoài giết thịt."
Trong một căn phòng sang trọng, một tên béo mặc trang phục và đeo những đồ trang sức đắt tiền, gã béo vừa ăn món ăn nhẹ, vừa thưởng thức những người dân khốn khổ dưới kia qua ô cửa kính.
Gã béo uống một hớp rượu, khuôn mặt lộ ra vẻ thỏa mãn.
"Rượu được mua từ thuế của dân đen quả thật quá ngon.
"Chủ nhân, đến giờ mát xa rồi ạ."
Giọng nói ngọt ngào từ phía sau vang lên, ánh mắt gã béo xẹt qua vẻ dâm tà, hưng phấn nói.
"Hôm nay, ta muốn được mát xa toàn thân, từ trên xuống dưới."
Nhưng mà có gì đó khá lạ, cô gái phía sau lặng lẽ tiếp cận gã béo, trong miệng nhả ra một cây kim rồi đâm vào cổ gã ta.
Vết đâm tuy nhỏ li ti nhưng vào đúng chỗ trí mạng.
Tên béo còn không kịp phản ứng gì đã chết.
Làn khói tung bay, cô hầu gái vừa nãy biến thành Chelsea.
"Nhiệm vụ hoàn thành, mà không biết tên này định mát xa kiểu gì nhỉ?"
Chelsea hỏi nhỏ, nhưng khi cô đang định thong thả rời đi thù từ bên ngoài căn phòng xuất hiện động tĩnh, có vẻ như là những tiếng bước chân dồn dập.
Cô sử dụng teigu của mình một lần nữa.
"Chúng tôi là Jeagers!"
"Vì là trường hợp khẩn cấp nên chúng tôi phải kiểm tra tòa nhà."
Người xông vào là bộ đôi Wave và Kurome.
Không nghe thấy tiếng trả lời, cả hai đi lên kiểm tra thì phát hiện ra là đã chậm một bước, tên béo đã chết.
Còn về Chelsea, ổ mèo bên cạnh không biết từ lúc nào xuất hiện thêm một con mèo nữa có đeo nơ, cả Wave và Kurome đều không phát hiện ra.
"Đó là cách tôi trốn thoát khi mém bị Jeagers bắt được."
"Thế mà có thể dễ dàng thoát được trong tình huống đấy, chị thật giỏi đấy."
Dù cho hay bực tức trước bà chị hay ghẹo này, nhưng Mine vẫn phải thừa nhận tài năng của cô.
Nếu là cô vào trong tình huống đó, rất khó để có thể thoát được mà không tốn giọt máu nào.
Teigu Gaea Foundation của Chelsea cực kì hữu dụng trong vài trường hợp thế này.
"Từ giờ trở đi, em cứ giao mọi việc cho tôi."
"Chelsea..."
"Vậy nên khi tôi ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, hãy trông nom căn cứ nhé, cô nàng dự bị!"
Một chút cảm động bị lời nói gợi đòn của Chelsea quét sạch sành sanh, Mine bắt đầu xù lông, trên trán nổi gân xanh.
"Sao chị dám lăng mạ đồng đội của mình thế hả? Không thể tha thứ được!"
"Ha ha ha, có giỏi thì bắt chị đi này..."
Trò chơi mèo vờn chuột của cả hai khiến cho không khí trong căn phòng trở nên sinh động hơn.
Tatsumi chỉ có thể bảo Mine là đáng đời, ai bảo lúc cậu mới vào cũng hay xỏ cậu, giờ cũng là lúc cô bị xỏ lại.
Cậu uống một ngụm cà phê.
Có lẽ là do Dương Hằng "tiêm nhiễm" cậu hiện tại khá thích loại thức uống này, thậm chí còn tự tay pha.
Mỗi tội mấy lần đầu cậu pha dở tệ.
Đã vài ngày kể từ khi trở về Night Raid, tinh thần của cậu đã khá lên nhiều, không còn nặng nề như lúc chia cắt với Esdeath nữa.
"Mà nếu để tâm tới biến cố lần này, Jeagers rõ ràng đã bắt đầy dồn lực vào chúng ta."
"Thì chả thế, lũ quái vật đã hoàn toàn bị tiêu diệt, mục tiêu giờ đây chỉ có mỗi Night Raid chúng ta."
Akame và Leone đang bàn chuyện với nhau, đột nhiên Leone nhắm về phía Tatsumi đang yên tĩnh uống cà phê bên cạnh.
"Chị tự hỏi nếu giao Tatsumi bé bỏng ra thì chúng có để Night Raid yên không nhỉ? Phải không, anh chàng đã có một chuyến nghỉ mát dã ngoại ngoài đảo hoang?"
"Em đã nói đó là do tình cảnh ép buộc mà!!"
"Tatsumi, đẩy ngã cả tướng lĩnh phe địch cơ đấy, anh tự hào về cậu!"
"Đại ca, đừng trêu em nữa mà..."
Cà phê vừa đến miệng đã phun ra, Tatsumi xù lông phản bác.
Lubbock, người đầu tiên nghe chuyện đang cầm những viên đường thả vào cốc đòi uống cậu pha cho Najenda.
"Được đi chơi cùng một cô gái xinh đẹo trên một hòn đảo cả một ngày trời...!đừng hiểu nhầm, tôi không hề ghen tỵ một chút nào đâu nhá..."
Nói là không ghen tỵ, nhưng giọng điệu của Lubbock lại chua chua như vừa uống giấm, còn chất chứa sự thê lương.
Cậu vẫn còn chưa sơ múi được gì sất mà tên Tatsumi đã phát triển quan hệ đến mức đó rồi.
Quả thật là trời cao phụ lòng người mà!
"Mà sao cậu không bỏ cô ta lại đó, dẫu sao cũng là phe đối diện mà.
Hay là cả hai người đã...!không, tôi không, tôi không ghen tỵ gì hết!!"
"Lau nước mắt đi, Lubbock.
Nó sắp chảy vào cốc kìa.
Còn Tatsumi, tới đây, để chị mày ghi đè lên những kí ức đó nào!"
Leone dúi Tatsumi vào ngực mình khiến cậu lần nữa giãy dụa trong sự ngột thở.
Cậu cũng không phản cảm với việc đó, bở vì mọi người mà tâm trạng của cậu đã hồi phục hoàn toàn.
"Tatsumi làm thế cũng không sai, nếu bỏ đi mà không nói lời nào thì cô ta vẫn sẽ tìm kiếm cậu thôi.
Tốt nhất là giải quyết dứt khoát với Esdeath, như thế khi đối đầu với cô ta cậu mới khônh chùn tay."
Najenda vừa mới tắm xong đi vào trong phòng, cầm cốc đòi uống lên rồi uống một ngụm.
"Có kẽ hơi đột ngột, nhưng mà chúng ta sẽ bàn chiến lược ngay khi ăn xong."
"Thời gian đã cận kề rồi.
Chúng ta sẽ đi bước lớn đầu tiên trong quá trình lật đổ đế quốc thối nát này!"
Ăn tối xong, tất cả mọi người tập trung vào phòng họp.
Lần này, ở giữa phòng họp có một cái bàn chiến lược lớn.
"Đã đến lúc quân cách mạng đứng lên.
Tôi sẽ giải thích nhiệm vụ lần này của chúng ta.
Mấy người đã từng nghe qua tổ chức tôn giáo Con Đường Hòa Bình đang rất được lòng dân chúng không?"
"Có phải là nhóm người tin rằng làm việc tốt sẽ được hồi báo và trường thọ không?"
"Họ thậm chí còn đến làng của tôi truyền giáo, bức tượng trưởng làng cho tôi chính là đồ của giáo phái đó."
Najenda gật đầu, ngón tay trên bản đồ từ thủ đô bắt đầu di chuyển về phía đông.
"Trong một thập kỉ, bọn họ đã phát triển và ảnh hưởng rất sâu đến vùng này.
Chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ tổ chức nổi dậy vũ trang.
Và đó chính là lợi thế của chúng ta."
Tatsumi nhíu mày, nếu như nổi dậy vô cớ, không phải kết cục của bọn họ sẽ giống như là bộ tộc phương bắc chứ? Đến lúc đó sẽ có bao nhiêu người vô tội chết đi?
Nhưng mà cậu không tin Najenda sẽ để yên nhìn nhiều người như vậy thành vong hồn dưới quân đế quốc.
Với lại...!quốc gia này thật sự quá áp bức lên người dân.
Nổi dậy là điều sớm muộn mà thôi.
"Tất nhiên, chúng ta cũng sẽ không tiếp tục án binh bất động.
Quân cách mạng sẽ triển khai hành động!"
Najenda chỉ lên vị trí một nơi ở phía tây.
Sau đó di dần nó về phía thủ đô.
Khi mà Con Đường Hòa Bình thực hiện cuộc nổi dậy, bộ lạc đồng minh trú ngụ ở đó sẽ bắt đầu tấn công.
Nhưng đó vẫn chưa phải kết thúc, quân cách mạng sẽ bắt đầu tiến công từ phía nam.
Khi đó, thủ đô sẽ phải hứng chịu tới ba mũi tấn công cùng một lúc.
Những cuộc nổi dậy trước kia sở dĩ thấy bại là vì đều quá đơn độc.
Thủ đô cũng sẽ không thể ngờ tới rằng lần này các cuộc nổi dậy đều tập trung cùng một lúc, đánh cho thủ đô phải trở tay không kịp.
"Để đến được thủ đô, chúng ta sẽ phả vượt qua khá nhiều vùng đất.
Nhưng những vị thống đốc tại đó hầu hết đều đã ở phe cách mạng.
Những người họ hầu hết là thanh quan đã bị đuổi ra khỏi thủ đô."
"Thủ đô sẽ kinh ngạc khi thấy chúng ta tiến quân thần tốc mà không mất giọt máu nào.
Tuy nhiên, chúng vẫn còn át chủ bài chính là quân đội vệ binh của tổng tư lệnh Budou, ông ta chắc chắn sẽ dẫn quân ngăn chặn quân cách mạng."
"Đó cũng chính là cơ hội tuyệt hảo để đột nhập vào hoàng cung, sau đó lấy đầu tể tướng khi mà lực lượng phòng vệ tại đó mỏng đi!"
"Chúng ta sẽ hủy diệt thủ đô từ bên trong.".