Tatsumi nhìn chăm chú về phía đại bản doanh bị hủy diệt của đám cướp, phía sau vang lên giọng nói của Esdeath.
"Tatsumi, chính tôi sẽ huấn luyện cậu.
Cậu không phải hâm mộ bọn họ, bởi vì cậu sẽ còn hơn cả thế nữa."
Tatsumi tất nhiên không hâm mộ Jeagers, cậu đang cố gắng ghi nhớ tất cả các chi tiết về đội này để có thể mang về Night Raid nói cho mọi người nếu cậu có thể trốn thoát.
"Chị cũng khá tử tế nhỉ?"
"Tôi không giống như trong ấn tượng của cậu, nhỉ?"
Esdeath đặt tay lên ngực, cảm nhận được trái tim đang đập thình thịch, hơi cúi mặt xuống.
"Nói thật, đây cũng là lần đầu tiên tôi trải qua cảm giác này.
Cảm giác trong tình yêu."
"Xem ra, nó cũng không tệ chút nào."
Tatsumi nhìn khuôn mặt hơi ửng hồng của Esdeath, trong đầu cậu bỗng dưng xuất hiện một ý nghĩ nghe có vẻ hão huyền.
"Liệu có thể...!thuyết phục cô ta về phe mình không nhỉ?"
"Con người này quá tàn bạo và khát máu, đã làm ra những hành động khủng khiếp.
Nhưng cô ta có thể chuộc lỗi nếu trợ giúp quân cách mạng lật đổ đế quốc!"
"Được rồi! Mình có thể thử thuyết phục cô ta vào tối nay!"
"Đã đến lúc chứng tỏ bản lĩnh đàn ông!"
Tatsumi hừng hực đấu chí, nhưng khi "bị" Esdeath lôi lên trên giường, cái đấy trí đó dần tan biến.
Khi mà cô đang tắm ngay phòng bên cạnh, đấu chí đã chuyển thành sự xấu hổ xen lẫn...!hồi hộp.
Dưới vòi hoa sen, Esdeath ngẩn ngơ nhìn bức tường trống không trước mặt, những giọt nước chảy xuống đường cong hoàn hảo của thân thể cô, thứ đã được thui rèn qua vô vàn trận chiến.
Tatsumi quỳ gập gối trên chiếc giường sang trọng, cậu lúc này chỉ dám cúi mặt xuống, không dám nhìn đến cánh cửa phòng tắm.
"Thế quái nào mình lại kết thúc trong cái tình huống này chứ?"
Có một thứ gì đó trong cậu đang nhộn nhạo, ngay lập tức bị Tatsumi dập tắt.
Cậu vỗ nhẹ mặt mình, cố gắng lấy lại "đấu chí" khi nãy.
"Không ổn không ổn! Cứ căng thẳng như thế này thì làm ăn được gì nữa! Mình cần phải thuyết phục cô ta về phe mình!"
"Chỉ cần như vậy thôi...!mình là một người đàn ông mà!"
"Mình sẽ không bị cám dỗ đâu!"
Cạch!
Phòng tắm mở ra, Tatsumi quay đầu sang nhìn, khuôn mặt lập tức đỏ lên.
Esdeath không mặc quân phục như bình thường mà chỉ mặc độc một chiếc sơ mi trắng che đến phần đùi.
Phần cúc áo trước ngực được phanh ra, để lộ ra bộ ngực đồ sộ của cô, ở giữa ngực là một dấu ấn màu đen.
Dáng vẻ phải nói là tràn đầy dụ dỗ, đặc biệt là với một thiếu niên mới lớn như Tatsumi.
"Xin lỗi vì đã để cậu chờ lâu."
"Không...!không lâu chút nào đâu!"
"Đấu chí" đáng thương lần nữa tan biến, Tatsumi cảm thấy phần mũi nóng nóng, như là có máu sắp phụt ra từ đó vậy.
"Cậu muốn uống gì không?"
"À...!không! Không cần đâu..."
"Hừm, cậu đang căng thẳng à?"
Esdeath ngồi xuống bên cạnh Tatsumi, đưa người sát vào cậu, còn cậu thì lúng túng tột độ, tay chân vung loạn xạ.
Cô nhìn thẳng vào mắt cậu.
"Cậu thật sự rất dễ thương đấy."
"Cơ mà tôi cũng chẳng biết nên làm gì trong hoàn cảnh này.
Nhưng tôi chắc chắn rằng chúng ta sẽ biết được, nếu cứ để bản năng mách bảo."
Tatsumi bình tĩnh lại đôi chút, cậu hít sâu một hơi, "đấu chí" lần thứ ba được ngưng tụ.
"À, ờ, tôi có chuyện muốn hỏi chị."
"Esdeath, chị thích tôi, phải không?"
Phốc!
Esdeath đã ngay lập tức rướn người hôn Tatsumi.
Ngotn ngào và nồng cháy tới mức tầm mắt cậu xoay chuyển.
Khi nhận ra, Tatsumi đã bị Esdeath đè xuống giường.
"Nếu không thích cậu, tôi đã không làm điều đó rồi."
"Vậy...!chị có thể nghe lời thỉnh cầu của tôi?"
"Ồ, gì vây? Nói tôi nghe xem.
Hãy nói thật rõ ràng, để tôi có thể nghe thấy."
Tatsumi giả vờ chần chừ, cậu tất nhiên không thể trực tiếp nói mình là thành viên của Night Raid sau đó mời cô ta gia nhập được.
Kết cục sau đó Tatsumi tuyệt đối không dám nghĩ tới.
Phải dẫn dắt một chút để Esdeath hiểu ra.
"Cô biết đấy, tôi rất căm thù thủ đô."
"Cũng không có gì lạ khi nhiều người có cảm xúc như vậy.
Thế thì có chuyện gì với nó thế?"
"Nếu có thể đấu tranh, tôi muốn đấu tranh cho chuyện đó! Nói thật với cô, tôi đang có ý định gia nhập quân cách mạng."
Esdeath trầm xuống, Tatsumi tiếp tục lên tiếng.
"Liệu chị có muốn chiến đấu bên tôi, ở quân cách mạng? Thương vong và tổn thất sẽ giảm xuống rất nhiều."
"Tatsumi..."
Chát!
Một cú tát đau điếng vào má Tatsumi, cậu đơ người.
Còn Esdeath đã chuyển sang khuôn mặt lạnh tanh, lông mày nhăn lại biểu hiện rằng cô đang tức giận.
"Cậu đang nghĩ cái quái gì vậy trước một vị tướng quân của đế quốc?"
"Tôi biết mình đang nói những điều nghe rất phi lí, nhưng mà nếu cứ như thế này...!chúng ta sẽ là kẻ thù của nhau!"
Esdeath đột nhiên cúi xuống, dùng lưỡi liếm vết đỏ trên má cậu do cú tát vừa rồi.
Khuôn mặt ngay lập tức trở về hiền dịu, phảng phất như sự lạnh lùng khi nãy chỉ là ảo giác.
"Cậu không phải lo về việc đó, Tatsumi.
Tất cả những gì cậu phải làm đó là ở bên cạnh tôi."
Cô ôm lấy cậu, Tatsumi trở nên im lặng.
Cậu không muốn chối từ sự ấm áp này, nhưng mà người này đã chú định chính là kẻ thù của Night Raid rồi.
"Tôi biết cậu đã phải chịu đựng rất nhiều khổ cực trong quá khứ.
Nhưng từ giờ trở đi, tôi sẽ không để thứ gì làm hại cậu."
"Tôi sẽ không yêu thêm một ai khác, cậu là duy nhất với tôi, Tatsumi.
Tôi sẽ không để cậu cảm thấy cô đơn."
Nó thật sự, thật sự rất ấm áp, nhưng cậu đã có một nơi che chở chính mình rồi, tại nơi đó, cậu cũng không hề cảm thấy cô đơn.
Tất cả mọi người ở đó, và cả cậu đều đang cố gắng vì một mục tiêu chung.
Cho nên, cậu không thể đồng ý được.
"Tôi...!rất hạnh phúc khi chị đối xử như vậy với tôi.
Nhưng nó không tốt chút nào."
"Đó vẫn chỉ là hạnh phúc riêng của mình tôi thôi."
"Ý cậu là gia đình? Tôi sẽ đặt họ dưới sự bảo vệ của tôi."
"Không phải vậy.
Đó là là...!một quốc gia, nơi mọi người có thể tự do, không ai bị chà đạp.
Nhưng mà chỉ cần vương triều này còn tồn tại, nó vĩnh viễn không thể xảy ra được!"
"Tatsumi..."
"Chị hiểu mà, phải không?"
"Không."
Esdeath biểu hiện ra vẻ mặt khó hiểu.
"Tôi không thể hiểu nổi cảm giác của kẻ yếu.
Quy luật của tự nhiên chính là mạnh được yếu thua, kẻ yếu bị loại bỏ khi chọn lọc tự nhiên.
Chúng bị giết cũng là phải thôi."
"Tôi khôg bao giờ có thể yêu một người có cách suy nghĩ như vậy!"
Tatsumi cắn chặt răng, tức giận đứng dậy vung tay.
Esdeath nói rằng không thể hiểu được kẻ yếu, cậu cũng chẳng thể hiểu được cách suy nghĩ của cô.
"Nếu chị thật sự có tình cảm với tôi, tôi cầu xin chị hãy thay đổi nguyên tắc của mình!"
Esdeath không tức giận mà cô lại đỏ mặt, bởi vì biểu hiện mạnh mẽ của cậu khi đó quá đẹp đối với cô.
"Tuy nhiên, điều đó sẽ không xảy ra.
Tôi mới là người thay đổi cậu, Tatsumi.
Không phải cậu thay đổi tôi, không được đảo ngược vị trí của chúng ta."
Esdeath cũng đứng lên chỉ tay thẳng vào cậu.
"Đó là kết quả duy nhất."
"Chị muốn chiếm hữu tôi sao? Tôi sẽ không bị khuất phục đâu! Dù chị có tra tấn tôi đi nữa."
Tatsumi nhắm mắt khoanh tay, còn Esdeath nhếch mép cười.
"Cậu cứng đầu quá nhỉ?"
Cô nghĩ về sáng hôm nay, khi mà Tatsumi hạ gục đối thủ xong, cậu đã cười, nụ cười in sâu vào trái tim cô.
Nó giống như nguyền rủa vậy, khiến cô không thể nào quên được.
"Nhưng đó chính là lí do tại sao, cậu ấy có một nụ cười như vậy."
"Mình muốn...!thấy nó thêm một lần nữa.
Cái cảm xúc này, mình muốn độc chiếm cậu ấy."
"Trong trường hợp đó..."
Esdeath thôi không nói về vấn đề đó nữa, bắt đầu chuyển đến thứ lẽ ra phải là chủ đề chính của đêm nay.
"Mà thôi, tôi chắc cậu đã khá mệt rồi.
Chúng ta sẽ bàn về chuyện đó sau.
Bây giờ chúng ta đi nghỉ thôi."
"Vậy...!vậy...!vậy...!tôi sẽ ra ngủ sofa..."
Tatsumi căng thẳng, điệu bộ rón rén lủi ra khỏi giường, ngay lập tức bị Esdeath tóm lại.
"Tôi sẽ không làm gì đâu nên hãy ngủ cùng giường với tôi."
"Tôi...!tôi cần đi tắm trước đã!!"
"Có một việc tôi muốn nói, nếu cậu cố gắng bỏ trốn, nó đồng nghĩa với án tử đấy.
Nên đừng có làm gì ngốc nghếch."
"Hiểu...!hiểu rồi ạ..."
Tatsumi khựng người lại, sau đó ỉu xìu.
Thành thật mở cửa phòng tắm rồi đi vào.
Esdeath mỉm cười, ngẩng lên nhìn mặt trăng qua cửa sổ.
"Có lẽ mình nên bảo cậu ấy tắm cùng nhau.".