Tiến Hóa Tại Vô Hạn Thế Giới

Chương 113: 113: Từ Giờ Cậu Là Của Tôi






"Tôi thật sự rất vui, khi hải sản của tôi được chọn làm món chính."
Wave đang mặc tạp dề, ôm khay đầy rau củ tươi sống đứng trước một nồi hầm.

Cậu liếc mắt sang bên cạnh, thấy được Bols đang xử lý con cá một cách điêu luyện.
"Thật kì lạ khi một người nhìn đáng sợ như anh ta lại biết nấu ăn."
Wave thở dài, cậu thừa nhận là cậu hơi có cái nhìn phiến diện về người này, nhưng khi cậu định bỏ một bó rau vào nồi hầm đang sôi sục.

Âm thanh của Bols ngăn cậu lại.
"Wave, nên bỏ cải bó xôi vào cuối, nếu không nó sẽ bị bấy đấy."
"À, tôi xin lỗi."
Cậu đã có cái nhìn sai lầm, nên Wave quyết định sửa sai.
"À mà nhân tiện, tôi thấy rất nhẹ nhõm khi biết anh là là người tốt đấy, Bols."
"Tôi không...!phải loại đó đâu..."
Bols đột nhiên trở nên trầm mặc, Wave chỉ có thể im lặng một cách lúng túng.
Ngoài phòng họp của Jeagers.
Kurome đang sử dụng một đuôi cỏ lau trụi sạch trêu đùa với Coro, Stylist và Run thì nói chuyện.
"Đội trưởng, bình thường khi ngài ở đây thì ngài làm gì vậy,"
Seryu hỏi, Esdeath bên cạnh vừa uống một li rượu vang đỏ vừa trả lời.
"Chủ yếu là tra tấn và đi săn.

Hoặc nghiên cứu."
"Nhưng mà lúc này, ta quan tâm đến tình yêu hơn."
"Tình yêu?!"
Hai phái nữ là Seryu và Kurome trở nên hứng thú.

Không hổ danh là chủ đề bàn luận muôn thủa.

Esdeath đặt li rượu vang xuống, hai tay đan vào nhau chống cằm.
"Ngày mai ta sẽ đi xuất hành trong thủ đô, ta có một dự cảm...!tình yêu đang tới!"
...

"Chào."
"Yo."
Sau màn chào hỏi đơn giản, Tatsumi bỏ mũ che mặt ra, được Lubbock dẫn vào một tiệm sách.

Cậu ta đến trước một cái giá sách, ấn lên ba quyển sâch khiến chúng thụt vào trong.

Giá sách thụt vào rồi mở ra một lối đi.
"Quả là giống một cơ sở bí mật đấy."
"Là niềm tự hào của tôi đấy."
Khi cả hai đi xuống, Leone đã ngồi trên một cái ghế sofa chờ sẵn.
"Yo ho! Chào mừng đến căn cứ bí mật ở thủ đô!"
"Chị thoải mái quá đấy!"
Lubbock thở dài, cậu lấy tờ truy nã của Mine rồi đính lên tường, trên đó còn có của Akame, Bulat, Sheele.

Tính đến bây giờ, chỉ còn lại có cậu, Tatsumi và Leone có thể hoạt động thoải mái tại thủ đô.
"Này, thành phố đang xôn xao về lực lượng đặc biệt mới.

Chúng tự gọi mình là Jeagers."
"Esdeath là đội trưởng của Jeagers thì cũng chả có gì lạ khi nó trở thành đề tài nóng..."
Không cần nghĩ cũng biết, Jeagers gồm toàn bộ những kẻ sử dụng teigu, được thành lập để đối trọng với Night Raid.
"Kể từ khi biết cô ta là người nguy hiểm như thế nào.

Tatsumi, nói thật là tôi khá ngạc nhiên khi anh Dương Hằng có thể chạy thoát sau khi thua cô ta đấy."
"Ý cậu là sao? Mà rốt cuộc Esdeath mạnh đến mức nào?"
Leone trầm lắng, cô nhớ về thời gian khi mà cô giám sát Esdeath.

Cô ta luôn cố ý để lộ sơ hở, lừa Leone ám sát cô ta.

Nhưng bản năng cảnh báo cô một khi làm vậy, kết cục cuối cùng chỉ có chết.
"Xem nào, để tôi cho cậu một gợi ý."

"Vài năm trước, một bộ lạc ở phía Tây Nam đã nổi dậy chống lại chế độ độc tài của đế quốc.

Thủ đô đã phản ứng lại bằng cách gửi lực lượng quân đội đến đó."
"Bộ lạc khoảng một vạn quân, còn thủ đô là mười hai vạn.

Giống như không cần đánh đã biết kết quả."
"Tuy nhiên, địa hình và những trướng ngại lại là thứ khiến những người lính thủ đô đã quen với môi trường ôn hòa phải đau đầu.

Giáp mặt với sự khắc nghiệt của tự nhiên, bọn họ trở nên mất phương hướng và chán nản."
"Chưa kể, bộ lạc thường xuyên tập kích vào ban đêm, gây ra khủng hoảng to lớn."
"Sau đó, thủ đô gửi đến tiền tuyến hai vị tướng quân còn trẻ nhưng giàu tiềm năng là Esdeath và Najenda.

Cậu biết gì không, Tatsumi? Najenda khi đó đã tận mắt thấy Esdeath đóng băng một khu vực sông khổng lồ thành một con đường thẳng đến bản doanh của bộ tộc, trực tiếp ngăn cản dòng chảy của nó.

Sau đó dẫn quân tàn sát một cách trắng trợn những người thổ dân bộ lạc."
"Tra tấn, tàn phá, gieo rắc sự tàn bạo và nỗi kinh hoàng.

Najenda đã chứng kiến tất cả những điều đấy."
"Thủ đô tuy rằng ra lệnh diệt trừ làm gương.

Nhưng việc làm của Esdeath chả khác nào đổ thêm dầu vào lửa cả, thế nên sau đó lại xuất hiện thêm rất nhiều cuộc nổi dậy."
"Đó chính là những gì cô ta muốn, ngọn lửa chiến tranh luôn bùng cháy để có thể giết và tra tấn thỏa thích."
"Không thể tin được..."
...
"Nè, tể tướng, ông nghĩ sao khi đại tướng Esdeath nói cô ấy muốn được yêu?"
Trên một bàn ăn sang trọng, hoàng đế thắc mắc hỏi kẻ đối diện là tể tướng, người vẫn đang chăm chăm vào miếng thịt.
"Khi con người đến một độ tuổi nhất định, họ đều sẽ có ham muốn.

Đại tướng Esdeath sinh ra để chiến đấu.


Cho đến lúc này, cô ta vẫn coi trọng chiến tranh hơn bất kì điều gì.

Nhưng xem ra có một mong muốn khác đã trỗi dậy."
Tể tướng nói một lèo xong lại gặm thịt tiếp, vị hoàng đế nhỏ tuổi đăm chiêu, sờ cằm suy nghĩ.
"Ra vậy, ta muốn giúp cô ấy tìm một người thích hợp."
"Cô ta là người có cái tôi rất cao.

Thần đoán Esdeath sẽ không chấp nhận bất cứ ai không hoàn hảo như cô ta đâu "
"Nhưng mà...!làm quái gì có kiểu đàn ông này tồn tại chứ?"
Hoàng đế giơ lên một tờ giấy, đây chính là thứ mà Esdeath đã ghi về tiêu chuẩn chọn người yêu của cô.
"Điều một, người ấy phải có tiềm năng tương lai xán lạn.

Đích thân tôi sẽ huấn luyện người ấy thành một vị tướng cấp cao."
"Điều hai, người ấy phải thật can đảm, có khả năng tiêu diệt những con quái vật nguy hiểm."
"Điều ba, người ấy cũng phải giống như tôi, được nuôi lớn bên ngoài thủ đô."
"Điều bốn, vì tôi sẽ kiểm soát người ấy, nên người ấy phải nhỏ tuổi hơn tôi."
"Điều năm, sẽ rất hoàn hảo nếu người ấy có một nụ cười hồn nhiên, thành thiện."
...
"Chào mừng quý..."
Dương Hằng nhìn mái tóc màu xanh lam, khuôn mặt ngạo nghễ kia đi vào trong tiệm mà khóe miệng giật giật, lời cũng chưa kịp nói hết.
Thế quái nào một kẻ như Esdeath lại vào đây chứ! Nơi đây chỉ phục vụ cho bình dân thôi mà!
"Đưa thứ ngon nhất tại đây cho ta."
Giọng cô ta y như ra lệnh khiến hắn khó chịu như nuốt phải ruồi, Dương Hằng thật sự muốn hạ lệnh đuổi khách.

Nhưng mà kết cục sau đó thì hắn không thể đoán được rồi.
Chỉ cầu ôn thần này phắn đi xa xa một chút, tốt nhất không nên trở lại.

Nếu trở lại thì là khi Dương Hằng phối hợp cùng với Night Raid đánh úp cô ta.
"Thứ thức uống này...!không tồi đâu."
Quán vốn đã vắng, giờ lại có một kẻ như cô ta vào đây đã đuổi khách chạy hết.

Chỉ có độc một mình Dương Hằng đứng quầy và Esdeath đang nhâm nhi cốc cà phê.
Nhưng khi cái tình thế căng như dây đàn này đang diễn ra, bên ngoài vang lên âm thanh huyên náo.
Là một cậu thiếu niên trẻ tuổi và một tên đầu trâu to lớn.


Đầy trâu ở đây không phải nghĩa bóng đâu, mà là nghĩa đen đấy.

Cả hai dường như xảy ra tranh chấp.
"Tatsumi?"
Dương Hằng có chút cuống lên, tại sao thằng bé lại đến vào cái thời điểm "không thể thích hợp hơn" như thế này, lại còn xô xát với người khác nữa.

Cậu không biết rằng Esdeath đang chú ý sao?
Tatsumi tất nhiên là không biết, cậu hiện tại đang chiến đấu với tên đầu trâu.

Tuy rằng tên đầu trâu nhìn có vẻ vượt trội hơn nhiều về cả hình thể lẫn sức mạnh, nhưng Tatsumi lại mạnh hơn quá nhiều sau khi thực hiện những bài huấn luyện của Bulat hằng ngày.

Những đòn tấn công trở bên quá chậm, cách ra đòn quá thô thiển.

Kết cục, tên đầy trâu bị đánh ngã lăn quay ra đất bằng một cú đá vào sườn.
Esdeath cũng cảm thấy bất ngờ khi thấy một người trẻ tuổi mạnh như thế này, người dân xung quanh thì xuýt xoa ngạc nhiên.
"Anh Dương Hằng!"
Tatsumi quay đầu lại, cậu nhìn thấy hắn liền vẫy tay, nở một nụ cười rất tươi.
Rõ ràng nụ cười đó không phải hướng về phía cô, nhưng Esdeath đột nhiên cảm thấy trái tim mình đập rộn lên mà không thể khống chế, có thứ gì đó bên trong cô đã được thức tỉnh.

Cô tìm thấy rồi! Tìm thấy...!tình yêu!
Trước khi Dương Hằng kịp tiến lên, Esdeath đã đi trước một bước đến trước mặt Tatsumi, trước khi cậu kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì cất tiếng.
"Chiến thắng vừa nãy của cậu rất tuyệt vời."
"À cảm ơn..."
Cạnh!
Esdeath lấy từ trong người ra một vòng cổ gắn xích, đeo nó lên cổ Tatsumi.
"Từ giờ, cậu thuộc về tôi."
"Ha...!hả?"
Dương Hằng đơ ra, trừng to mắt không thể tin được.

Khi hắn kịp thời lấy lại tinh thần.

Esdeath đã "bắt" Tatsumi đi mất.
"Cái quái gì vậy???".