Thư Viện Thiên Đạo

Chương 2: Mặt dày




Mày mò thêm một lát thì hắn nhận ra, sách trong thư viện này giống như hoa trong gương, trăng trong nước, hoàn toàn không cầm lấy được. Trương Huyền hoàn toàn không còn hứng thú, tinh thần rút khỏi biển ý thức.

“Phải đi ăn cơm trưa đã, chiều lại tìm cách lừa thêm hai đứa nữa!”

Ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mặt trời đã đứng bóng. Buổi sáng có tổng cộng mười tám đứa học sinh đến, chỉ có một đứa chịu bái sư, tỷ lệ đúng là quá thấp. Buổi chiều không thể tiếp tục tình trạng như thế. Mặc kệ thế nào mình cũng là dân xuyên không, nếu ngay cả một người cổ đại cũng không lừa được thì còn mặt mũi đâu mà nhận là người của thời đại công nghệ thông tin phát triển?

Vặn người một cái xong, hắn ra khỏi lớp học của mình, thong thả đi về phía nhà ăn của học viện.

Cũng giống như học viện trong đời trước của hắn, nhà ăn của học viện Hồng Thiên cực kỳ rộng lớn, đủ sức chứa trên mười ngàn học sinh cùng vào ăn một lúc.

Chiêu nạp được một học trò, tâm trạng trở nên sung sướng, Trương Huyền bèn gọi thêm mấy món, tìm một góc ngồi ăn cho đã đời.

“Đây chẳng phải là thầy Trương sao?”

Đang ăn uống vui vẻ, một giọng nói bất ngờ vang lên. Hắn ngẩng lên nhìn thì thấy một gã thanh niên đang cười rạng rỡ nhìn hắn. Nụ cười ấy trông chẳng hề thân thiện, trái lại còn mang cho người ta cảm giác như đang cười đểu.

“Thầy Tào?” Trương Huyền nhận ra được người này.

Thầy Tào tên đầy đủ là Tào Hùng, cùng vào học viện một đợt với hắn, thích so kè hơn thua, rồi nhân cơ hội đả kích hắn.

Chủ nhân trước đây của cơ thể này cũng vì không chịu nổi đủ kiểu châm chọc mỉa mai nên mới uống say mà chết. Khiến cho anh ta phải hứng chịu áp lực lớn như vậy, chắc chắn thằng cha này cũng có phần liên quan.

“Hôm nay tân sinh đến đăng ký học, chọn giáo viên, kết quả thế nào rồi? Thấy thầy vẫn còn lòng dạ ngồi đây ăn cơm, chắc thu hoạch cũng khá nhỉ! Nhìn xem, đây đều là học trò ta mới nhận, cả thảy mười hai người, ta đưa chúng đi ăn cơm trước, sau đó sắp xếp chỗ ở!”

Thầy Tào tỏ ra cực kỳ đắc ý, một tay chỉ ra đằng sau, khoe khoang một cách lộ liễu.

Không sai, gã đến đây là để khoe khoang mà.

Gã ta với Trương Huyền không có thù hằn gì với nhau hết. Nhưng hai người vào học viện cùng lúc, đương nhiên khó tránh bị người ta đem ra so sánh với nhau. Trương Huyền giờ đã là tấm gương của sự thất bại, đương nhiên gã ta phải thể hiện sự vượt trội của mình một chút chứ.

Theo sau gã này là một đám thiếu niên, trên khuôn mặt đều tràn đầy vẻ hăng hái cùng tò mò với mọi thứ mới mẻ xung quanh.

“Các em, để ta giới thiệu với các em. Đây là thầy Trương, danh nhân của học viên chúng ta. À, đây là người duy nhất trong lịch sử kể từ ngày trường thành lập, đạt điểm 0 trong kỳ khảo hạch tư cách giáo viên của trường! Sáng lập nên một kỳ tích mới của học viện chúng ta!”

Thầy Tào giới thiệu với mọi người.

“Khảo hạch tư cách giáo viên được 0 điểm?”

“À, lúc mới đến ta đã nghe kể rồi, học trò do hắn ta dạy bị tẩu hỏa nhập ma, thiếu chút nữa là đi đời rồi!”

“Ta cũng nghe rồi, trước khi đến đây đã có không ít người bảo ta, tuyệt đối không được chọn hắn ta làm thầy, không những không thể tu luyện được, mà còn chẳng khác gì tự sát đâu!”

“Không ngờ hắn ta lại như vậy, nhìn cũng khá là nhã nhặn mà.”

….

Nghe xong lời giới thiệu của Tào Hùng, đám học sinh mới không ngừng xì xào bàn tán.

Kết quả khảo hạch giáo viên được tổng hợp từ rất nhiều nhân tố, cộng dồn lại rồi chia lấy điểm trung bình, trong đó có cả đánh giá của học trò. Chỉ cần giáo viên có học trò, thì sẽ có thành tích. Trực tiếp bị điểm 0, quả thực là bước đột phá trong lịch sử rồi.

“Giới thiệu xong chưa?” Đối mặt với lời xì xào của đám đông, Trương Huyền không hề giận dữ.

Kẻ bị 0 điểm là Trương Huyền trước đây, liên quan gì đến mình?

Có điều, tuy không giận mấy, nhưng hắn vẫn thấy cực kỳ khó chịu với hành vi chà đạp người khác để nâng mình lên của ông thầy họ Tào này. Trương Huyền xua xua tay: “Giới thiệu xong rồi thì cút đi, đừng có ở đây quấy rầy ta ăn cơm!”

Không ngờ bị bóc mẽ lịch sử ra rồi mà thằng cha này không những không thấy xấu hổ, lại còn bảo mình cút đi. Sắc mặt của Tào Hùng liền trở nên không dễ coi cho lắm. Gã ta lập tức phất tay, lộ ra sự uy nghiêm mà người làm thầy mới có: “Khảo hạch giáo viên bị 0 điểm, đột phá kỷ lục của học viện, vậy mà ngươi không thấy xấu hổ chút nào sao?”

“Xấu hổ? Tại sao ta phải xấu hổ? Ngươi cũng đã nói rồi, ta đã tạo nên một kỷ lục mới, trở thành danh nhân, học sinh mới đến đều biết ta là ai. Còn ngươi thì sao?” Trương Huyền chỉ tay về đám học sinh sau lưng Tào Hùng: “Ngươi khảo hạch được mấy điểm, chúng có biết không? Trước khi đến học viện, bọn chúng có biết ngươi là ai không? Nếu không phải là ngươi vật vã lôi kéo, thậm chí còn mời ăn cơm, ngươi nghĩ chúng chịu bái ngươi làm thầy à? Một giáo viên mà một chút tiếng tăm cũng chẳng có, còn đến đây khoe khoang với ta. Khoe khoe cái quần què!”

“Hả?”

Người khác khảo hạch bị 0 điểm, chắc chắn chỉ còn nước đội quần che mặt đi ra đường vì sợ xấu hổ với người ta. Thằng cha này vậy mà ngon, còn tỏ ra vô cùng đắc ý, vô cùng kiêu hãnh. Ngược lại bản thân mình không bị 0 điểm, ấy mà lại trở thành lí do để hắn ta khinh bỉ.

Tào Hùng sắp điên đến nơi rồi.

Tâm lý quá mức lạc quan rồi đúng không! Quan trọng là… với thành tích như thế, ngươi dựa vào đâu mà kiêu hãnh chứ?

Đám học sinh đứng đằng sau cũng đều trố mắt ếch mà nhìn nhau, hoàn toàn ngu người.

Mặt mũi đâu? Mặt mũi đâu?

Ông thầy này… thực sự chẳng biết xấu hổ là gì rồi!

Đối với Trương Huyền, xấu hổ, mặt mũi là gì chứ? Đùa chắc, trong thời đại mà hắn từng sống, một số ngôi sao vì muốn nổi tiếng mà cứ cái nào mất mặt thì làm cái đó, cứ hành động nào phô trương là làm ngay! Chụp ảnh nude, tin đồn tình cảm, đủ các kiểu mà còn không thấy xấu hổ. Hắn chẳng qua chỉ là khảo hạch bị 0 điểm thôi mà, có đáng gì đâu.

Tào Hùng tức giận tới nỗi mặt mũi đỏ gay lên: “Là một người giáo viên thì vẫn phải lấy việc giáo dục làm trọng. Hôm nay ta không hơn thua với ngươi, đợi đến khi ngươi tuyển được học trò, có giỏi thì chúng ta sẽ so thử, xem ai dạy học trò giỏi hơn!”

Nói xong liền quay người bỏ đi.

Ngay lúc này, đằng sau lại vang lên tiếng đối thoại của một nam và một nữ.

“Thầy giáo đó thực sự rất giỏi, tính cách cũng tốt…”

Giọng nữ thơ ngây vang lên, kèm theo vẻ chần chừ. Ngay sau đó là tiếng của một ông lão, trong giọng nói mang theo sự bất đắc dĩ.

“Nhị tiểu thư của ta ơi, cô nghe lời ta đi mà! Lúc lên đường, thiếu gia đã dặn dò ta đưa tiểu thư đi bái thầy Lục Tầm làm thầy. Ấy vậy mà tiểu thư không nghe, còn cố tình tách ta ra. Chuyện này thôi cũng bỏ qua, nhưng bái ai không bái, cô lại cứ nhất quyết muốn bái người đó…”

“Thầy giáo đó… không tệ hại như ông nói đâu. Tính cách thầy ấy… tốt lắm, còn chỉ điểm giùm ta, bảo ta… chăm chỉ tu luyện, có thể trở thành học sinh số một toàn khối nữa…” Giọng của cô gái vẫn chứa sự do dự.

“Lại còn số một toàn khối. Nếu thực sự theo học với người đó, không bị tẩu hỏa nhập ma là may phước lắm rồi. Nhị tiểu thư có biết người đó là ai không? Giáo viên ăn hại nổi tiếng nhất học viện đấy, đợt khảo hạch học kỳ trước bị 0 điểm. Tổ tông của ta ơi, cô mau đi trả lại thẻ bài đi, chứ thiếu gia mà biết được chắc chắn sẽ giết ta đấy…” Ông lão mở miệng van nài.

“Anh trai!” Nghe ông lão nhắc đến thiếu gia, cô gái bắt đầu sợ hãi, cả khuôn mặt trở nên nhăn nhó, chẳng biết phải làm sao.

Tào Hùng vốn đang định rời đi, nhưng sau khi nghe thấy đoạn đối thoại này thì đôi mắt liền bừng sáng. Gã ta cười rạng rỡ nhìn về phía Trương Huyền đang ăn cơm: “Thầy Trương, chẳng lẽ cô bé này là học trò mà ngươi vừa nhận? Ha ha, xem ra không ổn lắm đâu, người ta đang định rút khỏi lớp kìa.”

Giáo viên có thể lựa chọn học trò, học trò cũng có thể chọn giáo viên.

Nếu thấy giáo viên đó không hợp với mình, học trò hoàn toàn có thể trả lại thẻ bài mà giáo viên đó trao cho.

Tào Hùng nói rất to cho nên đã thu hút được sự chú ý của không ít người. Hai chủ tớ đang nói chuyện với nhau cũng đưa ánh mắt nhìn qua.

“Nhị tiểu thư, anh ta là giáo viên mà cô vừa bái?” Ánh mắt ông lão nhìn chăm chú vào Trương Huyền.

“Đúng vậy!” Cô gái gật đầu.

Ông lão lập tức đứng dậy, bước đến trước mặt Trương Huyền: “Thầy Trương, tiểu thư nhà chúng ta muốn xin rút khỏi lớp của thầy!”

“Chú Lưu…” Không ngờ ông lão lại hành động nhanh đến thế, mặt cô gái đỏ bừng lên, vội vàng bước tới, nhìn Trương Huyền với vẻ mặt áy náy: “Thưa thầy, ta…”

Cô chính là học trò mà Trương Huyền mới nhận, Vương Dĩnh.

“Vương Dĩnh, ngươi cũng biết ta vốn không nhận học trò. Ta nhận ngươi là vì chúng ta có duyên với nhau. Ngươi muốn rút lui, bỏ phí một cơ hội tốt như thế? Ngươi có biết bao nhiêu người mơ ước được làm học trò của ta, mà ta không nhận không?”

Trương Huyền tất nhiên sẽ không để cho học trò mà hắn khó khăn lắm mới có được chạy mất, bởi vậy hắn lập tức tỏ vẻ cao thâm.

“Dkm…”

Những người xung quanh vốn biết rõ mọi chuyện, nghe thấy những lời này của hắn xong thì ai nấy cũng đều xây xẩm mặt mày, thiếu chút nữa là ngất đi.

Đại ca à, ngươi làm ơn biết xấu hổ chút được không? Lại còn vốn không muốn nhận học trò, có duyên với ngươi, rồi biết bao nhiêu người mơ ước được làm học trò của ngươi… Rõ ràng là ngươi không kiếm được học trò thì có…

“Không phải, ta…”

Bị Trương Huyền chất vấn, Vương Dĩnh vội vàng xua tay, nhưng chưa nói xong thì đã bị cắt ngang.

“Đúng!” Thấy nhị tiểu thư không quyết đoán, ông lão được gọi là chú Lưu kia liền bước lên trước và nói: “Thầy Trương, nhị tiểu thư nhà chúng ta đã quyết định rút khỏi lớp của thầy. Tiểu thư không tiện nói ra, nhưng vẫn mong thầy hoàn thành thủ tục giúp cho!”

“Rút lui?” Trương Huyền trợn ngược mắt: “Ông hãy suy nghĩ cho kĩ, chọn rồi lại từ chối giáo viên sẽ để lại tiếng xấu trong học viện, sau này sợ là chẳng còn giáo viên nào dám nhận nữa! Không lẽ ông muốn chỉ vì ý thích của bản thân mà làm lỡ cả cuộc đời của tiếu thư nhà ông? Trách nhiệm này, ông có gánh nổi không?”

“Chuyện này…” Lão Lưu cũng ngây người.

Học sinh đúng là có thể bỏ chọn giáo viên đã nhận, nhưng làm vậy cũng giống như là sỉ nhục giáo viên đó. Hơn nữa, ngươi bỏ được giáo viên này, chứng tỏ ngươi cũng có thể bỏ giáo viên khác. Thông thường học sinh có “vết nhơ” như thế, các giáo viên khác sẽ không dám nhận nữa.

Dù sao thì tôn nghiêm của một giáo viên bị chà đạp ngay trước bao nhiêu người như vậy, bất kì ai cũng không muốn nhận loại học sinh như thế.

Hơn nữa, nếu nhận thì cũng đồng nghĩa với việc làm mất mặt giáo viên kia. Là đồng nghiệp với nhau, không thể vì một đứa học trò mà đắc tội với đồng liêu được.

Trong học viện, tu luyện mà không có giáo viên thì không khác nào cả đời coi như hỏng rồi.

Khi nãy lão Lưu còn đang bừng bừng khí thế, nhưng chỉ một câu nói của Trương Huyền đã khiến ông ta hoàn toàn bế tắc.

Ông ta chỉ là một người đầy tớ, nhỡ đâu vì chuyện này mà nhị tiểu thư bị lỡ làng cả một đời, thì có chết trăm lần ông cũng không đền hết tội.

“Yên tâm đi, thiên phú của nhị tiểu thư nhà ông rất tốt. Chỉ cần ta dạy thật tốt, chắc chắn sẽ đạt được thành tích cao…” Thấy ông ấy đã dao động, Trương Huyền lại một lần nữa thi triển công phu “chém gió”.

Đùa chắc, cơm đưa tới miệng rồi sao còn để nó rơi được chứ!

“Khoan đã, ai bảo không có giáo viên nào dám nhận nữa? Em học sinh này, chỉ cần ngươi rút khỏi lớp của thầy Trương đây, ta sẽ lập tức nhận ngươi làm học trò!” Trương Huyền còn chưa nói hết câu thì Tào Hùng đã bước tới, vung tay lên tiếng bảo đảm.

Vừa rồi gã bị Trương Huyền làm cho mất mặt, lần này có cơ hội thì làm sao bỏ qua được.

“Tào Hùng, ngươi muốn làm gì?” Mặt Trương Huyền sa sầm lại.

“Làm cái gì? Hạt giống tốt như vậy thì không thể lãng phí được. Nếu em ấy chịu rút khỏi lớp ngươi thì ta sẽ nhận ngay! Người ta đến học viện để học tập, đương nhiên phải chọn giáo viên có thể chỉ đạo cho mình, chứ không phải cái hạng mà khảo hạch giáo viên được 0 điểm!”

Nói xong Tào Hùng cười ha hả, vẻ mặt cực kỳ hả hê.

“Ngươi đi cướp học trò trắng trợn thế này, có tin ta sẽ báo cáo lên Phòng Hành chính không?”

Đây đã không còn là đấu đá đơn thuần, mà là công khai cướp đoạt học trò!

Mặc dù học viện khuyến khích các giáo viên chủ động lựa chọn học sinh, nhưng không ủng hộ cái kiểu cướp giật lộn xộn này! Một khi xảy ra, không những ảnh hưởng đến tình cảm giữa các giáo viên, mà còn gây rối loạn, ảnh hưởng đến văn hóa dạy và học của cả học viện.

“Cướp học trò! Ngươi nặng lời rồi đấy. Cùng lắm thì chúng ta thực hiện chỉ dẫn tại chỗ, cạnh tranh công bằng, để học trò chủ động chọn lựa. Ngươi dám nhận lời không?” Tào Hùng hỏi.