Tiên Hiệp Chi Ta Có Một Cái Quan Tài

Chương 2: 2: Một Cái Quan Tài






Edit& beta: Nắng
Diệp Cửu Thu đứng yên không nhúc nhích, đôi mắt nheo lại nhìn về hướng lốc xoáy, chỉ thấy được mênh mang sương mù màu xám, một sợi rồi một sợi dây dưa quấn quanh, quỷ dị lạnh lẽo.

Bờ môi hắn trắng bệch, tự lẩm bẩm:
- Muộn nhất giờ này ngày mai phải có mặt, nhưng vào rồi thì còn có đường ra không?
Hà Sơn Kiến cuối cùng cũng chịu bố thí cho hắn một ánh mắt cười nhạo như muốn nói “đừng mơ mộng hão huyền”:
- Đừng nghĩ mình có thể ăn vạ trong đấy không ra, nếu quá thời gian thì ta có quyền tiến vào bắt ngươi về.

Một chút cũng không muốn đi vào thì ăn vạ trong đấy kiểu gì? Diệp Cửu Thu câm nín nhìn chằm chằm Hà Sơn Kiến vài giây rồi cũng từ bỏ hoá giải hiểu lầm này.

Dân Âm Thi Tông bản xứ như tên trước mặt mình đây dùng cả đời chắc cũng không hiểu nổi tâm tình của hắn đâu.

- Hay là ngươi đi vào mang đại ra đây một thi thể cho ta?- Diệp Cửu Thu bâng quơ đề nghị- Có vẻ ngươi rất hứng thú với mấy thứ trong này nha.

Sắc mặt Hà Sơn Kiến tối sầm, nếu hắn có thể tùy tiện đi vào thì chắc còn đến lượt tên tiểu tử này nói quá? Chắc chắn tên này đang cố tình khoe mẽ với hắn chứ gì? Mấy câu này đích thực đâm trúng tim đen của hắn đấy, đáng giận thực sự!
- Bớt nhảm nhí, vào mau!
Hắn xách cổ Diệp Cửu Thu rồi dễ như trở bàn tay mà ném tên kia vào trong lốc xoáy màu xám hun hút.

- Đúng là tên bao cỏ may mắn!
Hà Sơn Kiến nhìn về phía sương mù mênh mang, trong mắt không giấu nổi khát khao hướng tới, nhưng cuối cùng vẫn không dám chậm trễ mà ngồi xuống tu luyện bên quan tài của mình.

Bên kia, Diệp Cửu Thu chật vật dừng chân ở một nơi đất mềm xốp, phải lảo đảo vài bước mới vững chân được.

Hắn kinh ngạc phát hiện nếu nhìn từ bên ngoài thì chỉ thấy một màu xám xịt, nhưng nếu từ trong hướng ra thì lại trong suốt không có nửa luồng sương nào.


Lúc hắn quay đầu thì vừa lúc thấy Hà Sơn Kiến ngồi bên quan tài tu luyện.

Không chỉ không có sương mù che đậy tầm mắt mà còn có thể nhìn ra ngoài, Diệp Cửu Thu thầm thở ra vì điều ấy, sắc mặt tái nhợt cũng dần tốt lên.

Tuy rất muốn ngồi lì ở chỗ này đợi đến ngày mai nhưng hắn rất rõ rằng nếu mình không lựa chọn nổi một khối thi thể ra ngoài thì lão tổ cũng ném hắn vào đây lại thôi.

Mà nói đi cũng nói lại, nếu muốn rời địa phương quỷ quái này để về báo tin cho người thân cũng chỉ có thể dựa vào con đường tu luyện nha?
Diệp Cửu Thu khẽ cắn môi, liếc Hà Sơn Kiến một cái rồi không quay đầu, đi dọc đường mòn tiến về nơi càng sâu.

Nơi đây như một phiến lục địa rộng lớn độc lập với trời đất.

Không như không trung âm u nơi Âm Thi tông, nó nặng trĩu từng đám mây sấm màu tím đen, du tẩu xuyên suốt tầng mây là từng tia chớp cầu điện thật nhỏ.

Trước mắt là một mảnh hoang vu tối tăm.

Theo từng bước chân của Diệp Cửu Thu, uy thế từng đám mây sấm cũng ngày càng khủng bố, từng âm thanh ầm ầm cùng tiếng nổ đùng đoàng cứ tưởng như vang lên ngay trên đỉnh đầu mà dữ dội đánh xuống.

Sắc mặt Diệp Cửu Thu tái nhợt, dù đi có run rẩy nhưng cũng không dừng lấy một bước.

Mãi đến khi bóng dáng mộ địa dần mơ hồ hiện lên nơi phương xa, Diệp Cửu Thu mới do dự chậm bước, rồi dường như thử điều gì, tay chân nhẹ nhàng đi tới bên kia.

Trong Vạn Mộ Phần Tràng không có mộ bia với nấm mồ, nếu có cũng chỉ là từng cỗ quan tài tung hoành bày biện.

Mỗi một cái quan tài là một pháp bảo, uẩn dưỡng bên trong là thi khôi từ mấy vị đại năng.


Việc duy nhất phải làm nếu lựa chọn thi khôi ở đây là xuyên qua pháp trận trên quan tài xem xét tình huống thi khôi, sau đó lấy tinh huyết của mình mở nắp quan tài, thành lập liên hệ.

Trong các bước đó thì dùng pháp trận xem xét thi khôi phải tiêu hao tinh thần lực.

Mỗi đệ tử Luyện Khí một ngày chỉ xem được nhiều nhất ba lần.

Một lần cho đi tinh huyết chính là sự tiêu hao cực đại đối với cơ thể, phải tốn một thời gian dài thì mới xuất hiện tinh huyết mới, xem như là hạn chế.

Diệp Cửu Thu chỉ có ba cơ hội xem xét, mà một khi đã lấy tinh huyết mở nắp quan tài rồi thì cũng chẳng còn đường để đổi ý.

Đây đều là công đạo lão tổ tông tỉ mỉ tính toán.

Diệp Cửu Thu yên lặng hồi tưởng lời lão tổ tông nói, tim gan phèo phổi đều đau đớn hết cả lên, đại ca nhà hắn tìm vợ còn phải có hơn trăm người đề cử, xem mắt mấy lần mới tạm quyết định, còn bên đây hắn chỉ có ba lần lựa chọn thi khôi đồng sinh cộng tử với mình cả đời? Còn chưa nhìn kĩ mặt nữa thì phải định chung thân rồi á?
Lỡ đâu xui xẻo bốc trúng một tên mặt mày hung trợn thúi quắc cũng chỉ có thể chịu mệnh hả?
Mà không, thi khôi nào mặt mũi chả gớm!
Màu da xanh trắng mét, đôi mắt đỏ tươi, môi đen thui thùi lùi, toàn thân thì toả ra mùi vị hôi thối… Chỉ nghĩ tới việc ở chung đến già với nó, Diệp Cửu Thu đã cảm thấy cuộc đời mình tối đen như tiền đồ chị Dậu…
Miên man suy nghĩ dời đi lực chú ý, hắn run run rẩy rẩy đi tới biển quan tài mênh mang không thấy giới hạn.

Vừa bước vào, hơi thở âm lãnh nơi mộ địa cứ quấn quanh mu bàn chân như giòi bọ, rùng cả mình.

Sờ lên tầng da gà mới nổi, Diệp Cửu Thu thầm niệm “chúng nó đều ở trong quan tài không có tinh huyết là không mở ra được…”, trong lòng mới dần dễ chịu lên đôi chút.

Lựa một cái quan tài… Lựa một cái quan tài…

Cứ đưa tay lên nắp quan tài rồi lại rụt về vài lần như thế, Diệp Cửu Thu thật lòng vẫn muốn chuẩn bị tâm lí thêm một chút nữa mới có thể nhìn thẳng vào mấy con thi khôi này..

Bãi tha ma cực kì lạnh lẽo, không phải kiểu tức tốc cảm nhận được ngay mà nó lẻn vào lục phủ ngũ tạng, lẩn trốn trong trong tủy, dính nhớp, muốn bỏ cũng không xong.

Và ở thời khắc ngươi không biết thì đã tẩm nhập trong xương cốt máu thịt rồi.

Phàm nhân bước vào ắt phải chết, mà người tu chân thì chỉ cần vận chuyển linh lực quanh cơ thể là xua được cái buốt.

Nó giống như hô hấp vậy, chẳng ai quên cả, vậy nên lão tổ tông không dính khói lửa từ lâu đã quên béng luôn rằng hậu bối lão vác về cũng chỉ là người phàm mới tu luyện được ba ngày, thậm chí một thân tu vi cũng chẳng do mình luyện nên, làm sao mà biết tới chuyện ấy.

Diệp Cửu Thu căn bản không chú ý tới uy hiếp từ âm hàn của bãi tha ma, ban đầu còn hơi run run chút thì giờ đây hắn đã bị đông lạnh đến liệt hai tay hai chân, trực tiếp ngã cái ầm xuống đất.

Ngay lúc ấy, trên bầu trời, từng cột sét màu tím cuồng bạo trong tầng mây bỗng ầm ầm dữ dội, quay cuồng bay trong gió như một con rồng dũng mãnh, rung chuyển cả bầu trời.

Đột nhiên, một cột chớp đinh tai nhức óc bổ ầm trong không gian, dường như cả đất trời cũng phải nhận mệnh lay chuyển vì nó.

Hai mắt Diệp Cửu Thu thất thố, não bộ ù ù, rồi vì một cột chớp màu vàng nữa đổ xuống ngay trước mắt mà bị chói đến mức rơi lệ.

Một hồi lâu sau, khi tầm nhìn dần khôi phục rõ ràng, Diệp Cửu Thu thấy trước mắt toạ lạc một cái quan tài màu đen ngay nơi tia chớp màu vàng bổ xuống.

Diệp Cửu Thu nhớ rõ ràng nơi đó khi nãy không có một cái quan tài nào cả! Dù cơ thể lạnh chết đi được nhưng đầu óc hắn vẫn còn rất tỉnh táo đấy nhá?
Vậy cái quan tài kia…là do tia chớp mang tới?
Một khi đã có ý tưởng, Diệp Cửu Thu quyết định tin tưởng nó, và rồi cái quan tài lại càng trở nên thần bí trong mắt Diệp Cửu Thu.

Cái quan tài vừa nhìn như được đúc bằng kim loại, nhưng lại có vân gỗ, không phân định được, một màu đen nhánh, thậm chí có khi còn đen hơn màn đêm nơi mộ địa.

Nó cắn nuốt toàn bộ ánh sáng chiếu đến, âm trầm quỷ dị.

Lâu thật lâu, dường như cả thần trí đều bị quan tài câu đi mất, Diệp Cửu Thu đột ngột tỉnh táo, nơi lồng ngực như muốn nổ tung lên.


Có điều gì không đúng! Mau chạy đi!
Hắn chống dậy nỗ lực bò ra khỏi mặt đất đến nỗi đầu ngón tay phát run, lần này mới nhớ đến trong cơ thể còn có một luồng linh lực chờ được vận chuyển.

Cơ thể bị đông lạnh đến cứng đờ bỗng trở nên mềm mại ấm áp, Diệp Cửu Thu hoạt động tay chân, bỗng cánh tay lại truyền đến tiếng xé da thịt đau đớn.

“Ui”- cúi đầu nhìn ống tay áo phải mới phát hiện nơi đó bị đá vụn cắt thành một lỗ sâu hoắm, lộ cả thịt non và mơ hồ thấy được cả xương.

Máu tươi tẩm ướt cả mảng áo sau, từng giọt tí tách rơi trên mặt đất.

Bị thương rồi ư?
Bởi vì cánh tay vừa bị đông lạnh đến chết lặng nên cơn đau không có đến mặc cho vết thương đang lung loét.

Diệp Cửu Thu hít một hơi khí lạnh, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng bị thương quá mấy vết xước nhỏ đấy, thế mà ông trời nỡ lòng nào tàn nhẫn vậy!
Thấy máu bắt đầu ngừng chảy, hắn quay đầu đi, lấy thuốc chữa trị tông môn phân phối trên eo ra bôi tới tấp vào miệng vết thương.

Thuốc bột màu trắng nhanh chóng bị hấp thu không còn một mẩu, nhưng đừng nói là lành bệnh mà hình như miệng vết thương của hắn còn tuôn máu dữ dội hơn khi nãy! Từ nhịp điệu chậm rãi ” Tí…tách…” đã biến thành tiết tấu vội vã “Tí tách tí tách”.

Diệp Cửu Thu đầu váng mắt hoa, đừng nói là tông môn này cấp thuốc giả nha!
Đã lạnh còn bị mất một đống máu, Diệu Cửu Thu rốt cuộc cũng chống đỡ không được ngã xoà xuống mặt đất.

Trong cơn mê mang, Diệp Cửu Thu cơ hồ thấy đống máu kia không hề thấm vào mặt đất mà trái lại lại uốn éo thành mấy hàng hướng về một phía như bị hấp dẫn.

Nơi đó là…
Trái tim Diệp Cửu Thu bỗng chốc khẩn trương đập liên hồi, tư duy mờ mịt đã kéo được một tia thanh tĩnh nhất thời.

Cái quan tài đen kia hút máu của hắn!.