Mã Quân Vũ la lớn :
- Lão tiền bối! Vậy thì vãn bối xin có lời tố cáo...
Chàng vừa nói đến đây, ông ta vội khoa tay không cho ông ta nói tiếp. Nhưng ngẫm nghĩ điều gì một lúc, ông ta phân giải :
- Hóa Cốt Tiêu Nguyên Toàn là độc dược khoáng thế, không những có tác
hại với mi mà thôi, dầu cho Chưởng môn nhân của phái Côn Luân nếu đã
uống phải, thì cũng bị ý loạn tình mê mất đi bản tính. Tô Phi Phụng và
mi xét ra có duyên tiền định, không thể do người tính được. Nếu xem danh dự mi là trọng, còn Tô Phi Phụng bị hoen ố cả tấm thân ngọc ngà thì
sao? Phận râu mày anh hùng chí khí, gặp hoàn cảnh như thế không biết
phải giải oan lại sụt sùi khóc lóc muốn hủy bỏ cuộc đời thì còn thua bọn quần thoa nhi nữ. Lão thấy mà tức tối vô cùng.
Lời nói ấy quả có mãnh lực, làm cho Mã Quân Vũ có đôi phần giác ngộ, chàng nói :
- Vãn bối bị oan tình không thanh minh được, nên không những lụy đến Tô
cô nương mà đến sư môn cũng bị nhục. Do đó vãn bối mới nghĩ đến cái
chết, chớ đâu không muốn rửa sạch oan ức. Mong tiền bối chỉ giáo cho.
Lão hằn học :
- Á, mi muốn chết để dứt bỏ nỗi oan tình sao? Lão phu xin hỏi mi. Sau
khi mi chết rồi, sư môn mi có khỏi bị nhục không. Cánh tay của Tô Phi
Phụng bị đứt có thể nguyên vẹn lại không?
Ngừng một lát, lão nói tiếp :
- Cổ ngữ có nói: “Cọp chết để da, người ta chết để tiếng”. Ta thấy quan
niệm về nhân sinh quan của mi hẹp hòi quá. Cái chết của mi không đáng
kể, nhưng ta chỉ sợ vì mi mà phái Côn Luân sa vào cảnh sát kiếp.
Chàng nghe vậy vội hỏi :
- Tại sao vãn bối chết mà đem lại sát kiếp cho phái Côn Luân. Xin tiền bối phân tách rõ, vãn bối không thể hiểu rõ.
Lão nhìn lặng lẽ rồi từ từ đáp :
- Võ công của Bạch Vân Phi và Lam Tiểu Điệp đã đến mức siêu phàm. Điều
này đã chứng minh trong trận chiến trên Đoạt Hồn Ải. Nếu không nhờ họ
giúp đỡ thì Cửu đại môn phái bị giết sạch rồi. Mi nên biết rằng hai
người này đã có tình sâu nghĩa nặng với mi. Nếu tự nhiên mi tự tử thì lẽ đâu họ chịu để yên cho người phái Côn Luân sao? Mi có muốn phái Côn
Luân bị hủy diệt không?
Chàng nghe nói giật mình, mồ hôi toát ra dầm dề. Chàng nói trong hơi thở :
- Tiền bối chỉ giáo cho mấy lời vàng ngọc làm vãn bối như say như tỉnh.
Nhưng vãn bối không được sư môn hiểu cho thì phải làm thế nào cho đúng.
Lão từ từ nói :
- Mi đã dứt bỏ quan niệm huỷ mình thì ta sẽ cho ngươi biết một việc.
Bạch Vân Phi là đương kim Công chúa, tên là Lang Đại. Chỉ vì Hoàng
thượng hoan dâm vô độ, nghe lời bọn gian thần ép buộc Công chúa phải
sanh ly. Nàng theo lão đến Quát Thương sơn học võ nghệ.
Hiện giờ triều đình rối loạn, trăm họ oán than, đúng là lúc Công chúa
khuyên Hoàng thượng cải tà qui chánh. Mi đã không khuyên nàng coi trọng
quốc gia, lại còn lôi cuốn nàng vào dây ân tình, khiến nàng lâm vào cảnh bất hiếu thì sao cho đành.
Mã Quân Vũ nghe rõ đầu đuôi, chàng khẽ nói :
- Bạch cô nương là Công chúa, dĩ nhiên là có thể khuyên can Hoàng thượng được, chớ kẻ này làm gì có thể khuyên Bạch cô nương, một Công chúa
đương kim được. Hơn nữa vãn bối ở đây chờ Chưởng môn sư thúc xử tội,
không biết chết sống thế nào thì chắc gì đã gặp Bạch cô nương mà nói
điều ấy.
Lão nói :
- Bây giờ song sắt cửa sổ đã bị lão phu bẻ gãy rồi. Mi có bằng lòng theo ta ra khỏi phòng đá này không?
Mã Quân Vũ lắc đầu nói :
- Tuy lão tiền bối nói đúng nhưng tôi đệ tử Côn Luân phái, dù hoàn cảnh
nào cũng không thể bỏ đi như vậy. Vãn bối chỉ có thể đi ra trong trường
hợp đường đường chính chính mà thôi.
Lão cau mày :
- Sao mi không biết phân tách lợi hại. Ta định dùng lời hơn lẽ thiệt đối với mi nhưng bây giờ không thể không ra tay được.
Chưa dứt lời, tay mặt lão đã điểm tới hai huyệt Mê Tâm, đồng thời gài lấy Mạch Môn huyệt của chàng rồi xách bước ra.
Lúc đó Mã Quân Vũ cảm thấy toàn thân tê liệt, muốn cử động cũng không
được. Tuy thần trí chàng vẫn tỉnh táo như thường, nhưng không nói năng
cựa quậy được.
Bước ra khỏi cửa sổ, lão dùng tuyệt đẳng khinh công nhảy vọt phi mình trong bóng tối mất dạng.
Lão già áo xanh đó chính là Lam Hải Bình.
Lam Hải Bình cậy tay Mã Quân Vũ khuyên Bạch Vân Phi trở về Hoàng Cung để khuyên giải Hoàng thượng hồi tâm tỉnh ngộ, cứu vãn sinh linh đang chịu
cảnh lầm than. Vì lão thấy Bạch Vân Phi yêu hắn tha thiết, mà Bạch Vân
Phi lại là Công chúa đương thời.
Trong lúc Hoàng thượng chỉ biết sung sướng cho mình, không lo đến sinh
linh phải chịu cảnh khói lửa điêu linh. Lão bèn nghĩ cách cứu Mã Quân Vũ ra và hy vọng chỉ có chàng mới có thể khuyên Bạch Vân Phi trở về cung
điện, vì lão đã bao lần khuyên nhủ nhưng vô hiệu quả.
Nhắc lại trong đêm tối kia, Lam Hải Bình dùng phép thượng đẳng khinh
công xuống núi, đêm đi ngày nghỉ, nhắm hướng Quát Thương sơn thẳng tới.
Mỗi đêm ít ra ông cũng vượt qua ít ra năm ba trăm cây số ngàn.
Đêm thứ nhất vừa trải qua, Lam Hải Bình liền mở huyệt đạo cho Mã Quân Vũ rồi lại dùng nội công làm cho Mạnh Môn chàng lưu thông dễ dàng như cũ
rồi nói :
- Vạn bất đắc dĩ lão phu mới làm như thế này. Lão phu chỉ vì muốn cứu
muôn vạn sinh linh. Bây giờ trong phòng đá chắc có người đã đến khám
xét. Côn Luân tam tử đã biết mi bẻ cửa thoát thân rồi. Bây giờ dù ta cho phép chắc mi cũng không dám trở lại. Nếu mi biết coi trọng Lang Đại
công chúa và muôn vạn sinh linh thì hãy theo ta, hay nếu muốn trở lại
thì ta cũng không cản trở nữa.
Chàng nhận thức được hành động của Lam Hải Bình là đúng liền than thở rồi khẽ nói :
- Lão tiền bối ơi! Hiện giờ vãn bối đứng giữa hai đường trung nghĩa làm
sao vẹn toàn được cả hai. Bình thường vãn bối coi cái chết như rác, chưa từng thấy việc gì khó giải quyết cả. Thế mà nay lòng vãn bối vô cùng
bối rối, xin lão tiền bối dìu dắt chủ trương.
Lam Hải Bình nhìn sững Mã Quân Vũ một lúc rồi nói :
- Ân oán hai đường đã rành rành trước mắt. Phàm làm người ở trên đời,
bất cứ việc gì miễn đừng trái với lương tâm mình thì phải ra sức làm cho kỳ được. Mi là người trong cuộc, chủ động vấn đề thì tự quyết định lấy, cần gì phải hỏi lão phu. Nếu lão phu xét mi có tánh ích kỷ nhỏ nhen thì lão phu không bao giờ dắt mi xuống núi.
Chàng im lặng một lúc rồi nói :
- Vãn bối tuyệt đối coi trọng sinh linh, quyết theo lão tiền bối đi khắp giang hồ. Ngày sau nếu có cơ hội sẽ trở về Côn Luân mà tạ tội. Nay vãn
bối có hai việc thắc mắc không biết lão tiền bối có thể giải thích cho
vãn bối không?
Lam Hải Bình nói :
- Mà có gì thắc mắc cứ việc nói ra, nếu lão phu biết được không bao giờ tiếc lời.
Mã Quân Vũ nói :
- Vãn bối không biết chúng ta đi cả ngày lẫn đêm như thế này sẽ đi về
đâu. Hơn nữa Bạch cô nương thông minh trí tuệ hơn người tất nhiên có lập trường nhất định. Thế thì vãn bối phải thuyết phục như thế nào để mời
nàng về kinh sư cho được?
Lam Hải Bình gật đầu :
- Hai điều mi lo ngại đó điều quan trọng cả. Bây giờ chúng mình về Quát
Thương sơn để Lang Đại công chúa khỏi đi cứu mi mà gây gổ với Côn Luân
tam tử, đó là điều làm cho mi phải mang tội nặng thêm. Còn việc phải
thuyết phục Lan Đại Công chúa như thế nào, lão phu có cách rồi, đến đó
lão phu sẽ chỉ dẫn. Bây giờ lão phu còn nghiên cứu thêm.
Mã Quân Vũ lại hỏi :
- Nếu vậy danh tánh của lão tiền bối là gì?
- Lão phu là Lam Hải Bình, hộ vệ trong cung ngày xưa. Lam Tiểu Điệp là
ái nữ của lão, còn Bạch Vân Phi là chủ nhân của lão. Việc này khắp thiên hạ chỉ có vài người được biết mà thôi. Chỉ vì hoàn cảnh đặc biệt của
Lang Đại công chúa, mong mi hãy giữ kín miệng cho.
Mã Quân Vũ không còn do dự vội đáp :
- Đã được tiền bối đoái thương, vãn bối nguyện từ nay tuyệt đối tuân
theo kế hoạch của tiền bối để thuyết phục Bạch cô nương và Điệp muội,
dầu có chết cũng cam đành.
Lam Hải Bình mở cửa lòng, mừng rõ nói :
- Để tránh khỏi cho Lang Đại công chúa xuống núi cứu mi, từ nay ta phải
đi cả ngày lẫn đêm. Mi hãy tạm dùng ít thức ăn khô rồi lên đường kẻo
muộn.
Mã Quân Vũ vui vẻ dùng cơm rồi cùng Lam Hải Bình phóng mình trên bước đường muôn dặm.
Trên đường đi Mã Quân Vũ ráng hết sức nhưng vẫn không kịp Lam Hải Bình.
Chàng lấy làm lạ thấy sức kinh công của mình cũng không đến nỗi tệ, thế
sao chạy mãi vẫn không kịp. Mã Quân Vũ bèn vận hết sức chạy thật nhanh,
cố tâm tiến sát gót xem thử lão dùng kinh công gì mà đi nhanh như thế.
Chàng cố sức mãi nhưng vẫn không tiến kịp, lão luôn luôn cách chàng ba
thước mà thôi, cách khinh công quá nhẹ nhàng thong thả như không dùng
sức lực.
Chàng đã ráng sức chạy nhanh trên một khoảng đường một trăm cây số ngàn
để thử sức. Lão không hay biết cứ thong thả đi cách chàng ba thước.
Mã Quân Vũ thầm nghĩ :
- “Dầu ta cố sức chạy cho nhanh đến đâu đi nữa sợ cũng khó mà hơn được.
Hơn nữa đường từ đây đến Quát Thương sơn còn những năm sáu trăm cây số
ngàn mà chạy mãi như thế có ngày kiệt sức chạy không nổi nữa”.
Nghĩ vậy, bỗng chàng chạy chậm lại.
Lam Hải Bình thấy thế, nhìn lại, thấy mồ hôi toát ra ướt cả áo chàng mới biết chàng muốn thử công lực của mình. Lam Hải Bình phải chậm bớt lại
để đợi chờ và thầm nghĩ :
- “Thằng nhỏ này thật không hiểu trời cao đất rộng, nhưng nó có lòng như thế cũng đáng khen. Lâu nay ta không có can hệ đến mi, song ta cũng có
nhiều việc phải nhờ tay mi. Ta sẽ thừa cơ hội này mà truyền thụ khinh
công cho mi để xem thử tư chất của mi như thế nào”.
Nghĩ như thế ông liền dừng chân lại.
Mã Quân Vũ ngạc nhiên hỏi :
- Sao tiền bối không đi về Quát Thương sơn gấp, chần chờ như vậy Bạch cô nương nóng lòng xuống núi thì sao?
Lam Hải Bình cười :
- Trờ về Quát Thương sơn tuy là rất gấp nhưng cũng không phải gấp trong mấy canh giờ này.
Lão nói tiếp :
- Lão phu thấy khinh công của mi tuy giỏi, song cũng chỉ đến mức Đạp
Bình Độ Thủy còn đối với mức Lăng Không Khứ Độ thì chưa hiểu gì cả. Nhân dịp đi đường, ta muốn cùng mi nghiên cứu phép khinh công này. May mà
pháp khinh công của mi đã bất phàm rồi thì học thêm rất chóng, không
biết mi có muốn học không?
Mã Quân Vũ thấy Lam Hải Bình khi bay mình vào cửa sổ vốn đã khâm phục,
có ý định tìm cơ hội học hỏi, nhưng không dám nói. Bây giờ lại nghe vậy, lòng chàng mừng rỡ bái một lễ rồi nghiêng mình nói :
- Lão tiền bối có lòng chỉ giáo cho vãn bối thì còn gì hân hạnh bằng.
Vãn bối rất hâm mộ tài năng của tiền bối. Nhưng trót đã liệt mình vào
môn trường Côn Luân, chẳng lẽ cãi sư dịch tổ để bái yết danh sư khác thì không phải lẽ, nên vãn bối không dám nói ra. Xin tiền bối hiểu cho.
Lam Hải Bình cười đắc ý :
- Trọng sư kính tổ là quy luật của võ lâm, mi bị đối xử tệ bạc mà vẫn
giữ đạo sư môn cũng có thể coi là bậc quân tử. Nhưng từ xưa đến nay
những kẻ cao thủ võ lâm xuất chúng đều phải nghiên cứu đủ các thứ võng
công. Nay ngươi gặp ta kể cũng có duyên đấy. Ta sẽ truyền đạt cho mi một ít võ công, mi nghĩ sao?
Chàng nghe vậy liền quỳ xuống đất lạy và nghiêm trang nói :
- Nếu vậy đệ tử xin bái kiến sư tôn trước đã.
Sau tiếng cười dài, Lam Hải Bình phất cánh tay qua. Bỗng nhiên Mã Quân
Vũ cảm thấy một luồng kình lực mạnh vô cùng ào tới. Thân chàng cảm thấy
một sức nặng đè lên, khiến chàng không lạy nổi.
Mã Quân Vũ đang kinh hãi, đột ngột nghe Lam Hải Bình nói :
- Một đời lão phu trừ Lang Đại công chúa ra, lão chưa hề thâu dụng ai là đệ tử, vì tuyệt thế kỳ học này đã gây biết bao thảm cảnh nên lòng này
đã chán ngán. Nay vì Lang Đại công chúa chưa trở về cung và con ta Lam
Tiểu Điệp chưa có chồng nên thân này mới chịu sống sót đến bây giờ. Lão
phu lăn lộn trên giang hồ dư ba mươi năm, tinh luyện võ công tuyệt học
trên Quy Nguyên mật tập, một môn võ học vô cùng nguy hiểm. Nếu cứ ôm ấp
trên mình thì sợ e thất truyền, còn truyền thụ một cách bừa bãi thì có
thể gây tai họa trên chốn giang hồ không ít. Nay ta thấy mi là một thiếu niên chân thật, có tình cảm hơn người. Hơn nữa mi sẽ giúp ta khuyên
Lang Đại công chúa trở về Hoàng cung, đó là một ân huệ to tát đối với
ta. Nên ta mới quyết định nhân cơ hội này truyền võ công cho ngươi. Lão
phu đây không thuộc môn phái nào, nên mi lấy tư cách sư đồ đối xử với ta thì ta không thừa nhận được.
Mã Quân Vũ nghe Lam Hải Bình nói vậy, biết rõ việc truyền đạt võ công lần này lão đã đắn đo nhiều, bèn cung kính nói :
- Lão tiền bối đã quyết định không chịu thâu vãn bối làm môn hạ là một
điều vô phúc cho vãn bối. Nhưng được tiền bối truyền dạy thì không thể
không coi tiền bối là tôn sư được. Theo ý kiến của vãn bối, muốn thỉnh
cầu tiền bối châm chước điều luật đó mà cho vãn bối làm ký danh đệ tử,
thì vãn bối mới dám học nghề của sư tôn.
Nghe chàng nói mấy câu chân thành như vậy, lòng lão cũng cảm động than rằng :
- Ngày xưa vì lão phu niệm tình mà đem theo Lang Đại công chúa xuất khỏi cung vi, khiến cho ngày nay có nhiều việc trắc trở như vậy. Từ nay trở
đi không biết sẽ vì mi mà phải hao mòn bao nhiêu tâm lực. Quả thật tạo
hóa ghẹo người dương thế, trăm việc do trời định trước, ta có than thở
cũng vô ích.
Nghe lão nói vậy chàng biết ông ta đã thuận tình nên không để lỡ cơ hội, chàng vội vã lạy và thưa :
- Lòng thành kính xin dâng hai lạy, tôn sư hãy rộng lượng nhận đỡ.
Lần này Lam Hải Bình không từ chối nữa chịu nhận lấy đại lễ của Mã Quân Vũ rồi từ từ nói :
- Dù học văn hay học võ đều phải nỗ lực. Nếu mi ghi nhớ thì ngày sau mi sẽ có rất nhiều ích lợi.
Chàng cung kính nói :
- Đệ tử ngu dốt tối tăm, nhưng tôn sư đã căn dặn, đệ tử xin nguyện ra sức.
Lão ngó sững chàng một lúc rồi nói :
- Võ công bách gia đều do một nguồn mà ra, nếu ráng nghiên cứu lấy thì không ngoài nguyên tắc :
Dùng thần trị trí.
Hóa ý thành lực.
Biên lực trả thần.
Tương sinh thương khắc.
Sinh sinh không ngừng.
Lúc tuyệt đẳng võ công đả thông hai mạch Nhâm Đốc thì cần phải thu vào
thần khí, nết ý vào, vì thế nguyên khí đi rồi trở lại. Cang lực đi rồi
có lại. Biến hóa ở trong đó coi như huyền diệu khó giải song rất dễ...
Lam Hải Bình nói tiếp :
- Nói tóm lại, võ công như thiên đạo, quá đầy thì tràn ra, không đủ thì
thu hút vào. Mi biết được lời nói của ta thì phải cần linh đài trở lại
bổn nguyên của mình mới chắc chắn là hiểu thông hết và tức khắc giác ngộ được cái huyền diệu ở trong đó ngay.
Chàng đứng im đó mà nghe lời giảng dạy nhưng chàng khó mà nhận được một cách thấu đáo nên chàng tỏ vẻ mập mờ không hiểu.
Tình trạng ấy không sao thoát khỏi đôi mắt của Lam Hải Bình, lão cười nhẹ một cái rồi nói tiếp :
- Võ công cao thượng đó thì hơi khó nghĩ, song mi đã có căn bản võ công
rồi, hãy để ta bắt tay vào khinh công cho mi rõ. Theo mi đã biết phương
pháp Đăng Bình Độ Thủy, khinh công đó luyện đến mức cực điểm có thể đạp
tuyết không dấu nhưng vẫn thua Lăng Không Khứ Độ. Nếu muốn một ngày đi
cả ngàn dặm thì nên bắt tay vào luyện môn khinh công này.
Lam Hải Bình kiên trì không quản khó nhọc quyết tâm truyền đạt khẩu quyết cho chàng.
Mã Quân Vũ cũng biết mình gặp phải kỳ duyên nên chàng cố tâm học lấy hết khẩu quyết của ông ta dạy.
Thấy thế Lam Hải Bình mừng rỡ nói :
- Coi thân pháp mi luyện đó tuy chưa hiểu được cái hay tuyệt đỉnh trong
đó, xong cũng đúng lắm, nên khổ luyện thêm một thời gian nữa, lúc thành
thuộc rồi tự nhiên thấy được cái hay trong đó. Hôm nay hãy nghỉ một đêm, ngày mai sẽ tiếp tục lên đường.
Lam Hải Bình để chàng nghỉ lại một đêm nhưng cũng có ý riêng.
Đêm đó lão rình xem, không ngờ chàng không nghỉ ngơi chút nào cả, liền
bắt đầu diễn ra thủ pháp của ông ta dạy. Chàng luyện đi luyện lại nhưng
chưa tìm được cái hay trong đó.
Bỗng nghe tiếng cười dài bên tai chàng và nói :
- Vũ nhi! Con có được nghị lực như vậy, ngày sau chắc sẽ trở thành lãnh tụ võ lâm rồi.
Chàng liền nói :
- Thư sư phụ! Con luyện đi luyện lại mãi mà vẫn không tìm ra được cái bí quyết trong đó, mong sư phụ cho biết.
Lam Hải Bình khẽ cười, nói :
- Mi mới tập Lăng Không Khứ Độ lẽ dĩ nhiên là không hiểu được. lần này
mi nhảy lên thử dùng chân mặt mà đạp lên lưng chân trái coi thử có thể
dùng lực mượn lực không?
Chàng liền nghe theo. Mới thử lần đầu chưa thấy kết quả, nhưng rồi chàng lại thử thêm lần nữa, quả nhiên chân mặt của chàng đạp lên chân trái
khiến thân chàng nhảy cao lên năm sáu thước.
Chàng thấy vậy mừng rỡ la lên :
- Sư phụ, sư phụ! Con đã hiểu cái hay trong đó rồi, coi bộ con đã học được rồi!
Lam Hải Bình nghiêm mặt, nói :
- Đường học vấn vô lượng, tuy mi thông minh lại đã đánh thông hai mạch
nhâm đốc nhưng luyện Lăng Không Khứ Độ đó cũng phải ba năm mới có hiệu
quả được. Ta thấy võ công thân pháp của mi thiếu căn bản, từ nay trở đi
sẽ giúp cho mi luyện lại căn bản. Đồng thời cũng sẽ truyền thụ cho mi
cách tự chữa, nếu mi có thể khổ luyện, ngày sau sẽ biết ta nói không
sai.
Chàng nghe vậy lễ phép đáp :
- Từ nay trở đi đệ tử sẽ ráng sức tập luyện căn bản.
Lam Hải Bình nói :
- Từ đây đi đến Quát Thương sơn chỉ hành trình một ngày mà thôi. Ta sẽ cho mi mượn sức để mi đi cho lẹ.
Chàng nghe nói vậy vội nói :
- Đệ tử chỉ lo theo lão tiền bối mà thoát ra Côn Luân nên quên sư muội Lý Thanh Loan, sợ nàng nghe được chắc sinh biến cố.
Nói xong vẻ mặt Mã Quân Vũ bỗng tái nhợt lo âu.
Lam Hải Bình đáp :
- Việc đó cũng không khó, hôm nay ta cũng khỏi phải đi nữa. Mi hãy ở đây mà tập luyện khinh công, để ta trở lại Côn Luân sơn dẫn Lý Thanh Loan
đến.
Chàng nghe nói cúi đầu chào thi lễ và run run nói :
- Lão tiền bối rủ lòng thương như vậy, khiến vãn bối rất cảm kích, dẫu chết đi cũng không báo đáp được ơn này.
Lão cười ha hả rồi phát nhẹ tay áo thì đã khẽ đỡ chàng lên và nói :
- Việc khuyên Lang Đại công chúa bảo vệ giang sơn là việc đại sự. Mi đã
hứa giúp ta, khiến ta yên lòng rồi. Còn việc đến Côn Luân tìm sư muội
của mi là việc dễ, cần gì phải nói ơn nghĩa. Mi hãy đợi mai sáng ta sẽ
dắt Lý sư muội của mi đến.
Dứt lời chàng không biết là làm cách nào mà ông ta vụt một cái đã xuống khỏi núi.