Tiên Hà Phong Bạo

Chương 62: Tiên sĩ giằng co (1)




Đêm khuya, gió lạnh vù vù...

Trên đỉnh một ngọn núi cô linh ở hậu sơn ngọn Nam Giác phong có một toà biệt viện độc lập ba tầng, bên trong biệt viện mơ hồ còn thấy được ánh đèn.

Mấy ngoại môn đệ tử ở xa xa ngạc nhiên nói:

- Đây không phải là biệt viện trước đây của Ngô chấp sự sao? Ngô chấp sự đã tới nội môn rồi mà, như thế nào...

- Nè, nhỏ giọng một chút!

Một thanh âm rụt rè nói:

- Nơi này chính là chỗ mà Vạn Phúc Sơn an bài cho mỹ nhân bại hoại mới nhập môn đó. Nàng ta hình như gọi là Dương Tiểu Thiến, lớn lên quả thật là thanh thuần mê hoặc a, so với các tiên tử nội môn cũng không hề thua kém chút nào, nhìn mà ta nhịn không được muốn xông lên cắn cho vài cái a...

- Phì, cực phẩm mỹ nhân như vậy như thế nào có thể tới phiên ngươi thưởng thức? Vạn Phúc Sơn đem nàng ta an bài ở chỗ này, đúng là diễm phúc a...

Một thanh âm có chút ghen ghét vang lên.

Mà lúc này, linh khí ở trong toà biệt viện kia đột nhiên trở nên sinh động hẳn lên.

Dưới ánh sáng u nhuận của ánh đèn, thân thể mềm mại của Dương Tiểu Thiến đang có chút run rẩy không ngừng lui lại phía sau cho đến khi lưng nàng chạm vào vạch tường biệt viện mới thôi.

- A a a a...

Dương Tiểu Thiến kêu lên một tiếng, gương mặt tuyệt mỹ của nàng lúc này có chút hoa dung thất sắc!

Đối diện Dương Tiểu Thiến lúc này chính là Vạn Phúc Sơn với ánh mắt đầy tham lam và hèn mọn không hề che giấu nhìn chằm chằm lên da thịt trắng nõn của vị sư mượi xinh đẹp trước mặt mà nhịn không được cổ tà hoả đang bốc cao trng lòng.

- Tiểu Thiến sư muội, từ ngày đầu tiên muội lên núi thì vi huynh đã ái mộ nàng rồi, những ngày gần đây vi huynh cũng chiếu cố cho muội không ít a!

Vạn Phúc Sơn gian nan nuốt một ngụm nước bọt, nhếch miệng cười dâm tiến tới.

- Vạn sư huynh, xin tự trọng!

Dương Tiểu Thiến mặt mày tái nhợt, hô hấp dồn dập, trong lòng đang hô loạn: "Từ Huyền chết tiệt, sao ngươi còn chưa tới?"

Dựa theo kế hoạch vạch ra ngày hôm qua thì Từ Huyền hẳn phải có mặt ở đây từ nửa canh giờ trước mới đúng!

"Chẳng lẽ tên Từ Huyền này lại là người bội tín?"

Nhìn gương mặt đáng ghét đang dần sáp lại trước mặt, Dương Tiểu Thiến vạn phần tuyệt vọng, trong lòng dâng lên một nỗi bất lực và thất vọng cùng cực.

Trước mặt một Luyện Khí Tiên Sĩ, một Luyện Thẻ ngũ trọng như nàng căn bản không có sức phản kháng.

Nàng những tưởng khi tiến nhập tiên môn lập tức sẽ có được tương lai rộng mở nhưng hiện tại, chẳng lẽ nàng sẽ phải bị thất thân trong tay tên nam nhân vô sĩ hạ lưu trước mặt này sao?

Không cam lòng!

Trong nội tâm Dương Tiểu Thiến vạn phần không cam lòng!

Nhưng mà, sự thật lại không như nàng mong muốn! Dùng tư chất và tiềm lực của "hắn" ngày sau hoàn toàn có thể vượt qua Vạn Phúc Sơn, chỉ tiếc là hiện tại "hắn" vẫn chỉ là một quả trứng trong nước thôi!

- Hắc hắc, sư muội hãy nghe lời vi huynh, đi theo làm đạo lữ của vi huynh thì ngày sau vi huynh sẽ toàn lực tài bồi cho muội, chỉ cần ba tháng vi huynh có thể để muội tiến vào nội môn cùng nhau bỉ dực song phi, có sao lại không làm?

Dáng người mập mạp của Vạn Phúc Sơn cơ hồ đã áp sát tới trước người Dương Tiểu Thiến, trong mắt hắn tràn ngập dục hoả thiêu đốt, hoàn toàn không có ý che giấu.

Dương Tiểu Lệ đôi mắt nhoà lệ, thân thể mềm mại của nàng run lên bần bật, cắn răng chuẩn bị hô lớn một tiếng...

- Ba!

Vạn Phúc Sơn bấm ngón tay như tia chớp, một đám lục quang hình cung chớp mắt đánh lên bờ vai thơm của Dương Tiểu Thiến để phong bế nàng!

Cả quá trình ra tay của Vạn Phúc Sơn, Dương Tiểu Thiến thậm chí nhìn cũng không rõ, chỉ cảm thất mắt hoa lên một cái thì toàn thân đã bị phong bế!

Đây là thực lực của Luyện Khí Tiên Sĩ?

Thân thể mềm mại của Dương Tiểu Thiến bất động, những giọt nước mắt lóng lánh trong mắt nàng rơi xuống làm cho gương mặt trắng nõn xinh đẹp của nàng càng thêm động lòng người...

Mà bộ dáng này của nàng càng khiến cho đoàn dục hoả trong người Vạn Phúc Sơn thêm bùng cháy!

- Sư muội đừng phản kháng làm gì, ngoan ngoãn nghe theo lời của vi huynh không phải tốt sao?

Vạn Phúc Sơn liếm liếm môi, bàn tay như cái giò heo của hắn đã có chút không kiềm chế được đưa ra ôm chặt lấy vòng em nhỏ nhắn mềm mại của Dương Tiểu Thiến, tay còn lại cũng nhanh chóng mò mẫm muốn cởi áo vấy của nàng ra.

Trong vô tận tuyệt vọng, Dương Tiểu Thiến chỉ có thể miễn cưỡng đóng chặt đôi mắt khuất nhục của mình, trong lòng thầm hận: "Từ Huyền rõ ràng đã đáp ứng kế hoạch, cũng đã thu được chỗ tốt của ta mà cuối cùng lại lâm trận lùi bước!"

Nàng không khỏi tự giễu, dùng thực lực Luyện Thể tứ trọng của Từ Huyền thì làm sao dám động tới Vạn Phúc Sơn chứ?

Trong bóng tối, nàng cảm nhận được bàn tay ghê tởm của tên Vạn Phúc Sơn kia đang lần mò bên trong váy áo của nàng khiến nàng vô cùng xấu hổ và phẫn nộ.

- Vèo!

Đúng lúc này, một thân ảnh phiêu dật như chim yến đã chui vào trong tiểu lâu của biệt việt.

- Hi vọng còn kịp!

Từ Huyền hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào gian phòng còn ánh đèn trong tiểu lâu.

Vừa rồi khi vừa mới tiến vào trong biệt viện, Từ Huyền đột nhiên cảm giác được như đã chạm phải thứ gì đó khiến cho linh khí chấn động. Căn cứ theo trí nhớ kiếp trước thì hắn không khỏi cả kinh: "Không tốt, ở đây có cấm chế!"

- Là ai?

Trong tiểu lâu, Vạn Phúc Sơn một vừa lột váy áo của Dương Tiểu Thiến ra, một tay vừa mới xâm nhập vào được không bao lâu thì đột nhiên hét lớn một tiếng, thân hình như một con gió phá cửa sổ lao ra ngoài. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Ở ngoại môn này lại có người dám tới phá hư chuyện tốt của hắn nên trong mắt Vạn Phúc Sơn hiện giờ đầy hung quang.

"Vạn Phúc Sơn?"

Trong lòng Từ Huyền lo lắng: "Chẳng lẽ ta đã tới chậm?"

- Cứu ta...

Lúc này Dương Tiểu Thiến ở trong tiểu lâu cũng miễn cưỡng phát ra được một thanh âm yếu ớt, bắt đầu giãy dụa muốn thoát khỏi cấm chết của Vạn Phúc Sơn thi triển lên người nàng. Pháp lực của Vạn Phúc Sơn cũng không phải quá mức cường đại nên cũng chưa thể hoàn toàn phong bế nàng...

- Là ngươi?

Vạn Phúc Sơn sau khi thấy rõ dung mạo người đến thì sắc mặt âm trầm tới cực điểm, quát lạnh:

- Cút cho ta!

Một cổ linh áp từ trên người phát ra như bão tố gầm thét từ bốn phương tám hướng úp xuống người Từ Huyền.

Từ Huyền bị cổ linh áp này áp chế khiến cho hô hấp trở nên nặng nề, khí mạch tắc nghẹn.

Từ Huyền vội vàng vận chuyển bí quyết thổ nạp, trong khoảng khắc đã tiến vào bí quyết của chữ TĨNH, khí huyết nhanh chóng trở nên thông suốt, cả người lập tức đạt đến trạng thái băng lãnh có thể khống chế hết thảy hoàn cảnh xung quanh.

Trong cảnh giới huyền diệu cườn đại này, xung quanh hắn bất kỳ ngọn gió hay ngọn cỏ lây động, nhịp tim cùng hô hấp của Vạn Phúc Sơn, thậm chí cả nhịp tim gấp gáp của Dương Tiểu Thiến ở bên trong tiểu lâu cùng với động tĩnh nàng cố vận chuyển nội kình cũng đều nằm trong sự cảm nhận của hắn.

Một luồng hàn ý lạnh như băng từ trong tâm thần hắn nhanh chóng khai mở khiến cho hắn ở trong tình trạng thanh tỉnh tuyệt đối...