Tiên Hà Phong Bạo

Chương 502: Trọng thành nguy cơ (2)




Bỗng nhiên, nàng nghĩ nam tử trước mặt này ngày xưa đã nhiều lần tạo ra kỳ tích ở Hoàng Long, còn lần này, đối phương lại càng cường thế quay về từ Thần Hoang đại địa. ai có thể xác định 100% là hắn không sáng tạo kỳ tích nữa chứ?

Từ Huyền rất nhanh đứng người lên, nói với hai người Đổng Băng Vân và Hứa Chấn:

- Chúng ta cáo từ trước, về Hoàng Long thành trước một chuyến, lại đi Bắc Phong trọng thành tìm kiếm nơi hạc lạc của người Trương gia.

- Chậm đã!

Hai người vừa đi ra khỏi đại điện, Hứa Chấn đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vội vàng nói.

Hai người Từ Huyền kinh ngạc nhìn về phía hắn.

- Là như thế này... Chung quanh Phương Thiên trọng thành đang có thế lực Đông Phương gia luân phiên đánh linh thành, giờ phút này nhị vị nếu ra ngoài thì cũng thập phần không tiện lắm.

Hứa Chấn vội vàng nói, ngôn từ thập phần khẩn thiết khách khí.

Đổng Băng Vân thần sắc khẩn trương, bảo trì trầm mặc thần kỳ, cho dù nàng không có hảo cảm với Từ Huyền, nhưng sự xuất hiện của đối phương, quả thật có năng lực, thay đổi nguy cơ của Phương Thiên trọng thành.

- Thì ra là thế.

Từ Huyền và Nhạc Phong liếc nhau.

Lúc động thủ trong Phương Thiên học phủ, Từ Huyền cũng cảm giác kỳ quái, với tư cách là cơ cấu thống trị của một phương trọng thành, số lượng cường giả Ngưng Đan sao có thể ít như vậy chứ?

Nguyên lai trọng thành lúc này đang gặp phải công kích của Đông Phương gia, rất nhiều cường giả bị kiềm chế.

Đổng Băng Vân lúc này tự nhiên muốn cho Từ Huyền tham dự đánh lui Đông Phương gia rồi. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

- Tốt!

Từ Huyền không chút do dự gật đầu, trong mắt lóe lên lệ quang, trong khí lực cường đại kia phát ra một cổ sát ý lẫm lẫm, khiến trong lòng mấy đại Ngưng Đan trong đại điện phải run lên.

Nhạc Phong cũng chiến ý dạt dào, sát quyền mài chưởng, trong mắt chớp động thần sắc hưng phấn.

- Ta mang bọn ngươi đi.

Đổng Băng Vân mặt không biểu tình mà nói.

Tình hình như thế khiến hai người Từ Huyền cảm thấy ngoài ý muốn.

Đổng Băng Vân quyết định cùng đi ra ứng chiến, có hai nguyên nhân, một là nàng và Từ Huyền có đổ ước, tự nhiên phải xem rõ chi tiết của đối phương thế nào... Hai là lấy thực lực mà Từ Huyền biểu hiện trước kia mà xem, nếu ra khỏi thành nghênh địch, có hi vọng rất lớn có thể một lần thay đổi càn khôn.

...

Phương Thiên trọng thành, sừng sững trong một mảnh núi rừng nguy nga hiểm trở, toàn bộ linh thành, đều do bốn Linh phong cao sơn tạo thành.

Xa xa nhìn lại, một phương trọng thành, bao phủ trong một mảng sương mù lớn, trọng thành bốn phía lục giác, có sáu tòa Linh Phong hình tháp, xây dựng thành trụ cột khổng lồ của trọng thành.

Kì thực, sáu tòa Linh Phong hình tháp này là đại trận linh tháp của trọng thành, mặt ngoài ẩn ẩn hiện ra ám thanh sắc, vô số hoa văn luyện trận có thể thấy được lờ mờ.

Tường thành bốn phía trọng thành cũng do Linh Phong thiên nhiên cải tạo, bị thập sắc quang hà tương liên, bốn phía sương mù di động.

Một phương trọng thành như vậy, chất liệu cơ bản đều là Linh Phong thiên nhiên cải tạo, gia trì trận pháp cường đại, phòng thủ kiên cố, cho dù gặp phải công kích của mấy ngàn tu giả, cũng khó có thể rung chuyển.

Giờ phút này, ở trên sơn cốc chính diện Phương Thiên trọng thành, lơ lững 50~60 chiếc phi hành pháp khí cỡ lớn, hào quang đẹp mắt, khí thế bức người.

Trên mỗi một kiện phi hành pháp khí cỡ lớn, chở đầy hơn hai mươi tên tu giả, mà lại cắm một chiến kỳ Long Phi Phượng Vũ, trên đó khắc một đầu Kim Long trông rất sống động, há miệng cắn hướng một vòng mặt trời đỏ.

Nhật xuất đông phương, đúng là chiến kỳ của Đông Phương gia.

50~60 chiếc phi hành pháp khí cỡ lớn, hơn một ngàn tên tu giả, tu vị ít nhất đều ngoài Luyện Khí thất trọn, đối diện với linh thành ở đối diện sơn cốc phát động ra công kích phô thiên cái địa.

- Sát!

Vô số vầng sáng hoa mỹ va chạm giữa không trung, sinh ra khí lãng và phong bạo đặc biệt lộng lẫy.

Rất nhiều luyện thần kỳ võ tu, phá không mà đi, bay thẳng về phía tu giả trên linh thành.

Phanh băng oanh --

Cùng lúc đó, trên đám mấy ở phụ cận sơn cố, Ngưng Đan cường giả tranh phong thần thông, thanh thế mênh mông cuồn cuộn, tầng mây quay cuồng, khi thì nương theo tia chớp lôi minh.

Ngưng Đan cao nhân tham chiến có chừng năm sáu người. Tam đại Ngưng Đan xuất chiến của trọng thành có hai ngưng đan sơ kì, một Ngưng Đan trung kỳ.

Trong đó Ngưng Đan trung kỳ là một trung niên đại thúc râu quai nón, đạp trên một con kim điêu cực lớn, cách không điều khiển ba khỏa đại thiết cầu sáng chói, đối chiến với một lão giả sao mi âm khí nặng nề, nhất thời khó phân thắng bại.

Về phần chiến đấu của hai ngưng đan sơ kì khác, tuy có ưu khuyết, nhưng cũng có thanh thế không tầm thường.

Ở trung tâm đông dảo phi hành pháp khí cỡ lớn của Đông Phương gia, lơ lững một còn thuyền rồng khí phách dữ tợn, bốn phía quanh quẩn một tầng quang vân màu vàng, khí tức kinh người.

Trong cung điện của Kim Long thuyền ngồi ngay ngắn ba người.

Cầm đầu là một thân ảnh cao lớn đầu mang màu vàng, lưng đeo áo choàng tím, vẻn vẹn lộ ra một đôi mắt lạnh như u điện vậy, khiến người kinh sợ.

Hai người bên cạnh hắn, theo thứ tự là một thanh niên nho sinh tay cầm thước, cùng với một vị trung niên áo bào vàng thần sắc uy nghi.

- Đông Phương Uy, có lẽ qua thêm nửa tháng nữa, ngươi có thể thống lĩnh một phương trọng thành này trên danh nghĩa rồi.

Thanh niên kia nho sinh lại cười nói.

- Những cái này đều là do đại nhân và minh diễn sư tương trợ.

Đông Phương Uy không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nói.

- Báo ba vị đại nhân, Phương Thiên trọng thành dường có tiếp viện, nhiều hơn hai tên Ngưng Đan lạ lẫm.

Đúng lúc này, trong cung điện liền xuất hiện một đạo nhân ảnh.

Tiếp viện?

Ba người Đông Phương Uy sắc mặt khẽ biến, nhìn về phía quảng ảnh đang lưu chuyển trong đại điện, trên đó hiện ra bóng người trên tường thành.

Rất nhanh bên trên màn sáng mới xuất hiện hai nam một nữ, khiến cho ba người chú ý.

- Là hắn!

Đông Phương Uy sắc mặt đột nhiên đại biến, chăm chú nhìn vào thân ảnh cao ngất trong quang ảnh kia.

Đông Phương Uy nhìn chằm chú vào thân ảnh nam nhân kia, đồng tử co rút lại, thân hình không hiểu run lên, quá sợ hãi.

Phản ứng của hắn, khiến hai người khác kỳ quái, cẩn thận dò xét hai thanh niên Ngưng Đan lạ lẫm kia.

- Nhìn qua thì chỉ là hai tên Ngưng Đan mới tấn chức thôi, xa không đủ để thay đổi đại cục, Đông Phương Uy ngươi biết bọn hắn sao?

Thân ảnh cao lớn đầu mang mặt nạ màu vàng khẽ nhíu mày nói.

- Nàng kia là Đổng Băng Vân, còn hai nam tử kia, chưa bao giờ thấy qua, hình như là trống rỗng xuất hiện vậy?

Thanh niên nho sinh mặt lộ vẻ dị sắc, nhắm con ngươi lại, vươn tay kháp chỉ, trên người dâng lên một cổ chấn động kỳ dị, loại lực lượng này, không giống với linh khí chấn động bình thường, rót vào Thiên địa có thể truy tra đủ loại dấu vết để lại.

Nhưng mà, tiên diễn sư họ Minh này vô luận có suy tính thế nào cũng không thể tìm thấy một tia dấu vết, chỉ nghi hoặc nhìn về phía Đông Phương Uy, xác định sự xuất hiện của hai người này hẳn là có quan hệ đến Hoàng Long Đông Phương gia.