Tiên Giới Tẩu Tư Phạm

Chương 52: Thần cách




Trước đó khi ở Hư Vô hải, Lục Thiệp Xuyên nghe được tin tức Tiêu Dật ở tiên giới, sau khi trải qua kích động, nổi lên trong lòng là lo âu sâu sắc. Nếu chiếu theo Đoạn Lăng Phong đã nói, Tiêu Dật tuổi còn trẻ đã có thể thăng tiên, trong người sao lại không có tiên cách được? Nhưng mà nếu trong người Tiêu Dật có tiên cách, vậy năm đó Tiêu Đỉnh Lâu tại sao phải lừa ông Tiêu Dật không có tiên cách?

Vấn đề này xoắn lấy Lục Thiệp Xuyên cả đường, ông thật sự không muốn tin năm đó Tiêu Đỉnh Lâu lại lừa ông về chuyện này, cho tới khi gặp Tiêu Dật, Lục Thiệp Xuyên mới vô thức thở phào một hơi, nhưng tim ông lại rất nhanh bị treo lên. Trong người Tiêu Dật không có tiên cách, nhưng ông lại ẩn ẩn cảm giác được trong nội thể Tiêu Dật có một khí tức huyền diệu, khí tức này Lục Thiệp Xuyên không hề xa lạ.

Một năm trước, Lục Thiệp Xuyên đạt được một cơ duyên thật lớn, tu vi đột phá thăng cấp lên bậc mười. Trong quá trình thăng cấp, Lục Thiệp Xuyên ẩn ẩn tiếp xúc với một tầng cao hơn, cảm ứng được cỗ khí tức càng huyền diệu hơn. Lục Thiệp Xuyên biết đây chính là “ngộ thần” mà trong cổ tích đã ghi lại, một khi đột phát được cảnh giới này, tiên nhân sẽ từ tiên giới thăng lên thần giới. Nhưng mấy vạn năm trước sau khi thần giới bị diệt, thì không còn tiên nhân nào có thể đột phá cảnh giới này nữa.

Sau khi Lục Thiệp Xuyên thăng cấp thành công, cỗ khí tức này cũng được tinh thần ông khắc sâu, hiện tại ông lại cảm ứng được khí tức đồng dạng trong người Tiêu Dật. Đối với việc này, trong lòng Lục Thiệp Xuyên không chỉ không có một chút vui sướng, ngược lại tràn đầy lo lắng.

Lục Thiệp Xuyên thần sắc ngưng trọng, “Tiểu Dật, con có biết bản chất của tiên nhân là gì không?”

Tiêu Dật tỉnh lại khỏi giật mình ban nãy, nghĩ nghĩ rồi chần chờ đáp, “Tiên cách?”

“Không sai!” Lục Thiệp Xuyên khích lệ nhìn y, “Bản chất của tiên nhân chính là nằm ở chuyện nội thể có tiên cách, đồng dạng loại suy, bản chất của tu chân giả nhân giới là nội thể có linh cách, mà bản chất của thần nhân chính là ở nội thể có thần cách.”

Lời của Lục Thiệp Xuyên khiến Tiêu Dật tựa hồ hiểu ra gì đó, y do dự mở miệng, “Ý của ông ngoại là nói con hiện tại không tính là tiên nhân mà là thần nhân?”

Lục Thiệp Xuyên gật đầu.

Trong mắt Tiêu Dật hiện lên một thoáng hoang mang, không hiểu nhìn Lục Thiệp Xuyên. Y từ nhỏ không sống tại tiên giới, đối với những thường thức xung quanh hiểu biết không nhiều, cho dù y từng bổ sung một mớ kiến thức tiên giới tại Mặc Hương Các, nhưng vẫn có rất nhiều thứ nửa hiểu nửa không. Về thần giới, y vẫn là nghe từ miệng Sở Mặc. Lúc đó tại Vô Vọng chi hải, Sở Mặc đơn giản nhắc tới một câu thần giới, Tiêu Dật vẫn luôn nghĩ trở về tiên giới rồi sẽ tìm thử tư liệu về thần giới, nhưng Mặc Hương Các bị phong lại thêm buôn bán bận rộn, khiến y nhất thời cũng quên mất chuyện này. Hiện tại nghe được ông ngoại nhắc lại, Tiêu Dật có chút không hiểu, thần nhân là tiên nhân có gì khác nhau?

Hoang mang của Tiêu Dật rơi vào mắt Lục Thiệp Xuyên, ông chỉ cảm thấy hổ thẹn không thôi. Tuy tư liệu tiên giới ghi chép về thần giới không nhiều, nhưng sự tồn tại của thần giới tại tiên giới mà nói không phải là bí mật gì, là một thường thức cơ bản mà mọi người ai cũng biết, nhưng tiểu Dật lại không hiểu gì cả. Mỗi khi nghĩ tới tiểu Dật bị bỏ mặc ở nhân giới hai mươi năm, Lục Thiệp Xuyên liền hận không thể dùng tất cả của ông để bồi thường cho Tiêu Dật.

Đối với việc Tiêu Dật không hiểu, Lục Thiệp Xuyên biểu hiện vô cùng kiên nhẫn, ông tỉ mỉ giải thích cho Tiêu Dật, “Tiểu Dật, con biết không chỉ có hai thế giới là nhân giới và tiên giới chứ?”

Tiêu Dật gật đầu, rất muốn nói y không chỉ biết, y còn từng tới thú nhân thế giới, nhưng y chợt nghĩ, cái này hình như không có liên quan đến chuyện ông ngoại đang nói, để lát nữa nói sau đi, nghe ông ngoại kể xong đã.

Tiêu Dật nghĩ thế, Lục Thiệp Xuyên đã nói tiếp, “Bao gồm nhân giới và tiên giới, Vô Vọng chi hải kỳ thật tổng cộng liên kết năm thế giới, phân biệt là thần giới, tiên giới, thú nhân thế giới, ma pháp thế giới và nhân giới. Trong năm thế giới này, nhân giới là thế giới nền tảng, tiên giới, thú nhân thế giới và ma pháp thế giới là thế giới trung đẳng, mà thần giới lại là thế giới cao đẳng. Tại nhân giới, tu vi của tu chân giả ngưng luyện đến một cảnh giới nhất định thì sẽ thăng tiên, đồng dạng, tại tiên giới tu vi của tiên nhân ngưng luyện đến cảnh giới nhất định cũng sẽ thăng lên thần giới. Hiện tại con hiểu chưa, thần nhân kỳ thật là cao hơn tiên nhân một bậc.”

Tiêu Dật nhìn ông ngoại, lại nhìn mình, y tồn tại cao hơn ông ngoại một bậc hả? Nhưng y căn bản nhìn không ra y có gì khác biệt ông ngoại.

Lục Thiệp Xuyên nhìn động tác của Tiêu Dật từ ái cười: “Sự khác biệt của thần nhân và tiên nhân không nằm ở vẻ ngoài, mà là khác biệt tiên cách và thần cách. Kỳ thật không chỉ là thần nhân và tiên nhân, khác biệt của tu chân giả và tiên nhân cũng nằm ở khác biệt linh cách và tiên cách. Theo cách nói của thời thượng cổ, linh cách, tiên cách, thần cách bất kể tên là gì, kỳ thật bản chất đều là năng lượng hạch tụ tập trong thân thể, khác biệt chỉ nằm ở chất. Cũng như đẳng cấp các thế giới, khác biệt của linh cách, tiên cách, thần cách cũng là như thế. Đẳng cấp linh cách thấp nhất mà thần cách thì cao nhất.”

Những thứ Lục Thiệp Xuyên nói Tiêu Dật vẫn là lần đầu được nghe, y cũng hơi hiểu được ý của ông ngoại. Khác biệt của linh cách, tiên cách, thần cách giống như khác biệt của Nestle, Dove và socola thủ công Thụy Sĩ, về bản chất cả ba cái đều là socola, nhưng chất lượng khẩu vị hoàn toàn khác nhau, nhưng nghĩ tới đây Tiêu Dật lại không hiểu cho lắm.

“Vậy tu chân giả sau khi thăng thiên trong người còn linh cách không?”

Lục Thiệp Xuyên lắc đầu, “Khi tu chân giả thăng lên tiên giới, linh cách trong người sẽ chuyển biến thành tiên cách, mà trước đó linh cách của tu chân giả nếu ngưng luyện càng tinh thuần, thì phẩm chất tiên cách được chuyển hóa càng cao. Đồng dạng tiên cách cũng là như thế.”

Tiêu Dật hiếu kỳ nói, “Vậy trong nội thể ma pháp thế giới và thú nhân thế giới cũng có năng lượng hạch giống như tiên cách này sao?”

Lục Thiệp Xuyên tán thưởng nhìn Tiêu Dật một cái, gật đầu, “Không sai, ma pháp thế giới theo như ghi chép là dựa vào ma lực để ngưng tụ thành ma hạch trong nội thể, mà thú nhân thế giới lại hình thành nguyên đan trong người, tuy tên gọi khác nhau, nhưng bản chất kỳ thật đều là năng lượng tụ hội.”

Nghe tới đây, Tiêu Dật ngẫm nghĩ gì đó nhíu mày, “Nhưng thần giới đã sụp đổ rồi, cho dù tiên cách cũng vậy, ma hạch hoặc là nguyên đan cái gì cũng thế, đã không có cách nào chuyển hóa thành thần cách nữa rồi đúng không?”

Thần sắc Lục Thiệp Xuyên ngưng trọng gật đầu, “Đây chính là chỗ mà ông ngoại đang lo lắng.”

Tiêu Dật không hiểu nhìn Lục Thiệp Xuyên, trên mặt Lục Thiệp Xuyên hiện lên tia lo lắng, “Theo như cổ tích ghi chép thần giới chắc đã bị hủy diệt, nhưng từ trước tới nay, tiên nhân khi lên bậc mười vẫn có thể chạm vào khí tức thần giới, cho nên có không ít tiên nhân kiên trì tin rằng thần giới chỉ là sụp đổ mà không phải bị hủy diệt, và vẫn luôn cố gắng tìm kiếm biện pháp để lại phi thăng.”

Tiêu Dật lập tức hiểu, “Ông ngoại đang lo lắng mọi người biết trong người con là thần cách, vì thế bắt con đi nghiên cứu?”

Nhờ ảnh hưởng của tiểu thuyết điện ảnh đủ loại tại nhân giới, Tiêu Dật đã lập tức nghĩ tới nghiên cứu cắt lát của viện khoa học.

Lục Thiệp Xuyên cẩn trọng gật đầu, nhưng lại lo lắng lời của mình sẽ dọa tới Tiêu Dật, bèn giải thích thêm, “Ông ngoại cũng chỉ là nhắc tới vậy thôi, có lẽ ông nghĩ nhiều, chỉ là chuyện trong người con có thần cách, nhớ rõ sau này đừng nói với bất cứ ai. Còn về chuyện khác, tiểu Dật không cần lo lắng, tiên nhân dưới bậc mười căn bản không nhìn ra dị thường của tiểu Dật, đây cũng là do thần cách trong người tiểu Dật hư tổn, nếu là thần cách hoàn chỉnh, cho dù tiên nhân bậc mười cũng nhất định nhìn không ra.”

Lục Thiệp Xuyên nói thế, Tiêu Dật lập tức yên tâm. Còn về chuyện ông ngoại nói tiên nhân trên bậc mười có thể nhìn ra dị thường của y, y mới không để ý. Cả tiên giới này tiên nhân trên bậc mười có thể có bao nhiêu, tính ra cũng có vài người thì đều là thâm cư hiếm ra ngoài, ai lại rảnh tới nỗi vô sự chạy tới xem y? Nhưng nghĩ tới chuyện ông ngoại bảo y giữ bí mật, Tiêu Dật hơi mang cúi chột dạ cúi đầu, ông ngoại nói là sau này đừng nói với người khác, vậy trước đó đã lỡ nói rồi thì sao? Tiêu Dật thật sự không ngờ được hình thái cực trong người lại là thần cách, vậy không phải nói y có thể qua lại các thế giới đều là tác dụng của thần cách. Nếu như vậy, người biết tới nó không ít, Từ Sắt Nguyên, Sở Mặc, Lâm Thính Hải, còn có tốp mặc vệ dưới tay Sở Mặc, Tiêu Dật tùy tiện nghĩ cũng ra một đống người.

Suy nghĩ thoáng qua, Tiêu Dật chột dạ mở miệng nói chuyện thần cách chính là hình thái cực trên ngực y và y có thể qua lại các giới.

Y không phải cố ý giấu ông ngoại, chỉ là vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp nói ra mà thôi.

Quả nhiên sau khi nghe y nói, chân mày Lục Thiệp Xuyên nhíu chặt, “Qua lại các thế giới bất đồng?”

Tiêu Dật gật đầu.

Lục Thiệp Xuyên trầm ngâm, chuyện qua lại các giới ông cũng là lần đầu tiên nghe được. Từ sau khi thần giới bị diệt, tất cả những ghi chép tỉ mỉ về thần giới đều bị tiên đình thu hồi, tin tức có giá trị lưu truyền ra ngoài đã ít càng thêm ít, nếu thật sự như tiểu Dật nói, vậy uy lực của thần cách còn lớn hơn ông tưởng tượng nhiều, chỉ là ông vẫn là lần đầu tiên biết thần cách lại có hình thái cực, vấn đề hiện tại là, người biết tiểu Dật có thể qua lại các giới quá nhiều, bọn họ liệu có liên hệ tới chuyện thần cách không?

Lục Thiệp Xuyên không yên tâm mở miệng, “Trong những người con nói này có ai từng thấy qua hình thái cực đó không?”

Tiêu Dật do dự một chút, “Chỉ có Sở Mặc từng thấy.”

Cái tên Sở Mặc khiến chân mày Lục Thiệp Xuyên khẽ nhíu khó nhận thấy, tiếp theo lại nghĩ nếu chỉ có Sở Mặc từng thấy, vậy chuyện liền đơn giản nhiều rồi. Hiện tại Sở Mặc và Tiêu Dật yêu nhau, chắc không cần lo lắng hắn tiết lộ ra ngoài. Hơn nữa còn thế lực Tiêu Diêu cung sau lưng hắn, vào thời khắc mấu chốt có thể bảo hộ tiểu Dật. Còn về những người khác, biết không nhiều cũng không dễ nghĩ quá nhiều. Từ gia ông không rõ lắm, nhưng Lâm gia gia phong luôn rất nghiêm, hài tử dạy ra chắc sẽ không quá kém. Càng huống hồ tiểu Dật nhà ông là một đứa trẻ ngoan, có thể quen biết thân cận tiểu Dật, chắc cũng còn được, ông tin ánh mắt tiểu Dật. Như vậy Lâm gia và Từ gia cũng không cần quá lo lắng, nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, ông vẫn định âm thầm chú ý chút, có gì không đúng cũng có thể lập tức giải quyết.

Tiêu Dật không biết ông ngoại nhà mình mới một chút đã suy tính nhiều như thế, nhìn ông ngoại trầm ngâm gật đầu, “Nếu bọn họ đã biết, cũng không cần phải đặc biệt thay đổi, ngược lại càng dễ gây nghi ngờ, cứ như thường là được.”

Lời của Lục Thiệp Xuyên khiến Tiêu Dật thở phào một hơi, y thật sự sợ sau khi ông ngoại nghe rồi, ngăn cản y lại đi tới các giới, như vậy bọn Bạch Kỳ và Lạc Phi sẽ ra sao? Chuyện làm ăn của y sẽ thế nào?

Chút tâm tư của Tiêu Dật không thoát khỏi mắt Lục Thiệp Xuyên, ông từ ái nhìn Tiêu Dật, vẻ mặt nhu hòa, chỉ cần tiểu Dật vui vẻ, sau này ông cực khổ một chút bảo vệ thêm cho tiểu Dật là dược, sao ông nỡ lấy danh nghĩa an toàn mà ngăn cản tự do của tiểu Dật chứ.

Không biết là cố ý hay vô ý, hai người ai cũng không nhắc tới chuyện Tiêu Dật nhận lại Tiêu gia. Tiêu Dật đã định sẵn chủ ý muốn tránh khỏi Tiêu gia, y hận không thể khiến ông ngoại đừng nhắc tới, tuy y rất muốn chủ động biểu đạt thái độ mình không muốn quay về, nhưng hành động này quá mức kỳ quái, y vẫn chưa nghĩ xong nên tìm lý do gì để không nhận Tiêu gia.

Tiêu Dật lo lắng Lục Thiệp Xuyên sẽ nhắc tới chuyện Tiêu gia, nhưng không biết Lục Thiệp Xuyên cũng đang lo lắng Tiêu Dật sẽ nhắc tới. Trước đó tại Hư Vô hải, Lục Thiệp Xuyên chỉ có một mình, khi đối diện với sự truy sát của cả Hư Vô hải và lòng tham đối với bổn nguyên thụ, ông chỉ nghĩ người duy nhất có thể bảo vệ Tiêu Dật chỉ có Tiêu gia. Lúc đó ông cũng quả thật định một khi rời khỏi Hư Vô hải lập tức sẽ để Tiêu gia đón Tiêu Dật về tiên giới, rồi nhờ sự bảo hộ của Tiêu gia chống qua thời gian ông luyện chế bổn nguyên đan, nhưng hiện tại đã khác, ông không cần phải đối diện với truy sát của Hư Vô hải, càng không bị thương, Tiêu Dật cũng ngoài dự liệu tới tiên giới. Đủ loại ngoài ý muốn này, ông tư tâm không muốn lại đưa Tiêu Dật về Tiêu gia, mà hy vọng Tiêu Dật có thể ở lại bên ông.

Bắt đầu từ khi kể lại cho Tiêu Dật thân thế của y, Lục Thiệp Xuyên đã bắt đầu lo lắng Tiêu Dật sau khi biết thân thế của mình sẽ đòi nhận lại Tiêu gia, dù sao Linh Hư cảnh Tiêu gia không phải là tiểu gia tộc tầm thường gì, mà thân là người thừa kế đích tôn duy nhất của Tiêu gia, có nghĩa là gì kẻ ngốc cũng biết.

Lục Thiệp Xuyên tuy tâm tính cao ngạo, nhưng không phải người không hiểu nhân tình thế sự. Hai mươi năm trước khi Tiêu Dật còn chưa ra đời, lão hữu có lẽ vẫn luôn đợi sự ra đời của Tiêu Dật để bồi dưỡng làm người kế tục đời sau. Nhưng từ hai mươi năm trước khi lão hữu từ bỏ Tiêu Dật, nhiều năm như thế trôi qua, người thừa kế của Tiêu gia chắc đã sớm định, Tiêu Dật cho dù có nhận Tiêu gia, trừ một thân phận ra không có bất cứ ưu thế nào, ngược lại vì thân phận mà càng dễ trở thành cái đinh trong mắt mọi người.

Lục Thiệp Xuyên tuy tin rằng Tiêu Đỉnh Lâu đối với Tiêu Dật vẫn còn có một chút tình ông cháu, nhưng đối với những người khác của Tiêu gia thì ông không tin tưởng. Đặc biệt là chuyện trong người Tiêu Dật có thần cách, Lục Thiệp Xuyên càng lo lắng sẽ tạo nên ý định gì đó của những người khác trong Tiêu gia. Cho dù lúc trước tại Hư Vô hải khi còn chưa biết trong người Tiêu Dật có thần cách, ông nghĩ tới chỉ là hy vọng Tiêu gia có thể vì huyết mạch mà bảo hộ Tiêu Dật an toàn, một khi ông luyện thành bổn nguyên đan, ông tự động sẽ mang Tiêu Dật đi.

Nhưng những suy nghĩ này, Lục Thiệp Xuyên lại không thể nói rõ với Tiêu Dật, ông vừa không nhẫn tâm nhìn Tiêu Dật thất vọng, lại cảm thấy bản thân lòng dạ tiểu nhân, muốn chia rẽ tình cảm của Tiêu Dật và Tiêu gia. Hiện tại thấy Tiêu Dật nhắc cũng không thèm nhắc tới Tiêu gia, Lục Thiệp Xuyên càng sẽ không chủ động nhắc.

Thế là thời gian tiếp theo, dưới yêu cầu của Lục Thiệp Xuyên, Tiêu Dật kể lại toàn bộ cuộc sống trước kia của mình. Cha mẹ nuôi của y, cuộc sống học tập của y, bạn bè của y, báo con y thích, còn có Vượng Tài và chuyện làm ăn của y.

Cả quá trình Lục Thiệp Xuyên đều nghe rất nhập thần, nhưng khiến ông kỳ quái là trong miệng Tiêu Dật, cái tên Sở Mặc xuất hiện rất ít, lẽ nào là vì lo lắng ông sẽ phản đối mà che giấu không nhắc? Suy nghĩ thoáng qua, Lục Thiệp Xuyên do dự, tuy ông cảm thấy Tiêu Dật vẫn nên tìm một nữ tiên thành thân sinh con mới tốt, nhưng nếu Tiêu Dật thích, ông sao nỡ khiến Tiêu Dật buồn mà phản đối bọn họ bên nhau.

Nghĩ thế, Lục Thiệp Xuyên liền chủ động nhắc tới, “Sở Mặc thì sao? Hắn thế nào?”

Tiêu Dật không hiểu lắm ông ngoại sao lại nhắc tới Sở Mặc, nhưng nếu ông ngoại đã hỏi, Tiêu Dật cũng tùy tiện đáp, “Rất tốt a, Sở Mặc rất tốt.”

Lục Thiệp Xuyên vốn còn muốn hỏi nữa, nhưng nghĩ nghĩ lại nuốt trở vào, nếu tiểu Dật đã không nguyện ý nhắc tới, hà tất gì ông phải truy vấn đến cùng, chỉ có một mình Sở Mặc từng thấy hình thái cực còn chưa đủ nói rõ vấn đề hay sao.

Ôm suy nghĩ như thế, Lục Thiệp Xuyên rất nhanh di chuyển vấn đề.

Khi Tiêu Dật và Lục Thiệp Xuyên đang nói chuyện vui vẻ, Từ Sắt Nguyên một mình vô vị ngồi xổm ở góc tường. Đồ hắn mang từ chỗ lão Vương về toàn bộ đều cất trong bụng Vượng Tài đó, đúng rồi, còn có vị tác giả Dung Nhị trên danh nghĩa là ra ngoài đi dạo, cũng còn đang ở trong bụng Vượng Tài. Sớm biết như thế hắn sẽ không chọc Tiêu Dật rồi, sớm thả Dung Nhị ra, hiện tại tính ra cũng viết được mấy ngàn chữ.

Từ Sắt Nguyên vô vị ngồi vẽ vòng, sau đó nhìn thấy Đoạn Lăng Phong đang đứng một bên. Từ Sắt Nguyên nghĩ nghĩ, sáp lại chọc chọc Đoạn Lăng Phong, chỉ vào bên trong, “Ông ngoại của Tiêu Dật là ai a? Ngươi có từng nghe qua tên của hắn chưa?”

Cả gương mặt của Đoạn Lăng Phong đều ẩn trong hắc bào, căn bản lười để ý Từ Sắt Nguyên.

Từ Sắt Nguyên không chết tâm lại chọc chọc, đang định nói chuyện, cửa đại thính đột nhiên mở ra, Tiêu Dật bước ra.

“Ủa, anh còn chưa đi?” Tiêu Dật kỳ quái nhìn Từ Sắt Nguyên.

Từ Sắt Nguyên ngao một tiếng nhào lên người Tiêu Dật, “Hàng ta lấy từ chỗ lão Vương còn ở trong bụng Vượng Tài, cậu bảo ta đi đâu? Còn có Dung Nhị, mau thả hắn ra, hiện tại bảo hắn bắt đầu viết cho ta.”

Tiêu Dật đau đầu kéo hắn sang một bên, nhanh chóng nói, “Dung Nhị có thể thả ra, hàng của lão Vương thì không được.”

“Tại sao?” Từ Sắt Nguyên không hiểu.

Tiêu Dật cười lạnh một tiếng, “Lẽ nào anh muốn tôi trước mặt ông ngoại lấy ra một đống xuân cung đồ, còn có nội y tình thú anh đặt.” Tiêu Dật nói tới phần sau gần như là nghiến răng nghiến lợi.

Từ Sắt Nguyên hồi tưởng lại chút sơ xuất dưới cảm xúc kích động khi Tiêu Dật và ông ngoại của y mới gặp mặt, lập tức chột dạ ngậm miệng. Không có Playboy yêu thích, có Vương Lâm cũng được, nhất định phải bức Dung Nhị hôm nay viết thêm hai vạn chữ, nếu không không cho hắn ngủ, Từ Sắt Nguyên rất nhanh quyết định muốn chuyển ác ý cảm nhận được trên người Tiêu Dật lên Dung Nhị.

Sau khi Vượng Tài nghe lời thả Dung Nhị ra, Từ Sắt Nguyên đeo nụ cười dữ tợn, bắt lấy tha tới phòng tây của tiểu viện. Tiêu Dật câm nín nhìn bóng lưng hai người, chỉ cảm thấy động tác của Từ Sắt Nguyên càng lúc càng dung tục, quả thật không nỡ nhìn thẳng.

Khi tiểu viện tại Nhược Thủy châu vì nhiều thêm mấy người mà náo nhiệt không thôi, trong Cửu Thiên Huyền cung tại Lăng Tiêu thiên, Sở Mặc chậm rãi mở mắt, thu liễm khí tức thuộc về bậc bảy trên người.

“Giỏi lắm, vào tuổi của con ta cũng chỉ mới là bậc sáu, con đã là bậc bảy rồi, quả nhiên là huyết mạch của người nhà đó.”

Giọng nói nhàn nhạt vang lên xung quanh Sở Mặc, theo không gian dao động, Sở Trầm Uyên thân mặc hắc y bước ra khỏi hư không. Sở Mặc hoàn toàn hờ hững với sự xuất hiện đột ngột của Sở Trầm Uyên, đối với giọng điệu hơi mang chế nhạo trong miệng đối phương cũng không thèm bận tâm, chỉ tuần tự làm chuyện của mình.

Sở Trầm Uyên nhàn nhạt đảo mắt nhìn bóng lưng Sở Mặc, “Ta nghe nói Lăng Phong đang trắng trợn thu mua gạo tiên rau tiên, là ý của con sao?”

Sở Mặc dừng động tác trong tay, quay người gật đầu nói, “Là ý của ta.”

Sở Trầm Uyên nhíu mày, “Vậy con có biết Lăng Phong đã xảy ra xung đột với Phong Nam châu Hạc gia không?”

Cái này Sở Mặc không biết, Đoạn Lăng Phong không hề nhắc tới, chẳng qua nếu không nhắc khẳng định chính là thắng rồi.

Sở Trầm Uyên dường như cũng không cần Sở Mặc trả lời, chỉ nói thẳng, “Ta sẽ nói với Bách lão điều Lăng Phong về Hư Vô hải bế quan đột phá bậc mười, lại phái người khác tới bảo vệ con.”

Trong mắt Sở Mặc xẹt qua thương hại cực nhanh, hơi rũ mắt, “Thúc quản quá nhiều rồi!”

Khi Sở Mặc nói xong, bầu không khí trong điện tựa hồ trở nên khẩn trương. Sở Trầm Uyên nhìn Sở Mặc thật sâu, không nói một lời xoay người bước vào hư không, đối với lời Sở Mặc, hắn không đặt trong lòng.