Xung đột của Sở Mặc và Cổ Mục tựa hồ là một sợi dây dẫn, hai ngày tiếp theo giữa thú nhân của khu D và đội tiền trạm khu trung ương bùng phát mấy lần xung đột.
Sau khi lại lần nữa xảy ra xung đột với thú nhân đội tiền trạm, Thần căm hận nghiến răng, “phi” một tiếng với thú nhân đã đi xa, tiếp theo bất mãn nhìn Hoằng Ảnh đã cản mình, “Làm gì không để ta đánh một trận?”
Hoằng Ảnh liếc nhìn hắn một cái, “Ngươi cho rằng ngươi là Sở Mặc? Đối phương là vương thú, cho dù ngươi đánh thắng cũng không tránh khỏi thụ thương, muốn gì nữa?”
Bị Hoằng Ảnh nói thế, Thần càng thêm phẫn nộ, mắt thấy Thần sắp tới mép bùng phát, Hoằng Ảnh kéo hắn, nhanh chóng ném ra vấn đề khác, “Hai đêm nay ngươi có đi tìm Tiêu Dật không?”
Quả nhiên vấn đề này thành công di chuyển lực chú ý của Thần, Thần không hiểu nói: “Tiêu Dật đã có Sở Mặc làm bạn lữ rồi, ta còn đi làm gì?”
Hoằng Ảnh hận không thể rèn sắt khi còn nóng chọt hắn, “Thú luật quy định, á thú có thể không hạn chế số lượng bạn lữ, cho dù Sở Mặc làm lão đại rồi, lẽ nào chúng ta còn không thể làm lão nhị, lão tam?”
Thần lắc đầu, “Á thú của ta chỉ có thể có một mình ta, ta mới không cần cùng phân hưởng với thú nhân khác.”
Sự kiên trì của Thần khiến Hoằng Ảnh vô lực, chỉ đành căm hận nói: “Đáng đời ngươi độc thân một mình.”
Hoằng Ảnh vốn là muốn xúi giục Thần cùng hắn đi quấn Tiêu Dật, tục ngữ nói á thú có kiên trinh cỡ nào cũng không chống nổi sự triền quấn nóng bỏng của thú nhân, chỉ cần Tiêu Dật thu nạp bọn họ, Sở Mặc cho dù có không vui, cũng sẽ không đuổi bọn họ đi. Lại nói hai người bọn họ cùng nhau, vạn nhất có đánh nhau với Sở Mặc, dù sao cũng có thể chạy được một người, còn có thể đi tìm Lộ cầu cứu. Đáng tiếc Thần sống chết nhất định phải tìm được á thú độc thân, Hoằng Ảnh không nói được hắn, chỉ đành từ bỏ đánh chủ ý lên Thần, tự mình nghĩ biện pháp.
Trên thực tế, thú nhân ôm ý định giống Hoằng Ảnh còn có không ít, cho dù lực uy hiếp của Sở Mặc bày ra ở đó, nhưng dưới tình trạng á thú số lượng ít ỏi, thú nhân không muốn độc thân vẫn ùn ùn lũ lượt sáp tới chỗ Tiêu Dật. Chỉ là trước kia đều do Vượng Tài ra mặt nuốt chửng bọn họ, hiện tại người ra mặt đổi thành Sở Mặc.
Sau khi lại đuổi đánh một thú nhân ngồi trên cửa sổ hát tình ca, Sở Mặc vắt chân lên, nhẹ nhàng đặt trên cửa sổ, nhưng còn chưa đợi hắn đứng vững, Vượng Tài đã vù một cái nhào qua, cả người phủ lên mặt Sở Mặc.
“Người xấu, người xấu xa, trả tinh ngọc cho ta, tinh ngọc sáng lóng lánh!”
Thân thể nho nhỏ của Vượng Tài phẫn nộ tới run rẩy, úp trên mặt Sở Mặc, mặc hắn kéo thế nào cũng không chịu xuống. Vừa nghĩ tới tinh ngọc sáng lóng lánh mà nó yêu nhất bị Sở Mặc đuổi đi trước mắt nó, Vượng Tài liền hận không thể nuốt luôn Sở Mặc.
“Người xấu, người xấu xa, người xấu xa.”
Vượng Tài lật tới lật lui chỉ nói hai câu này, Sở Mặc nghe không được, rơi vào tai Tiêu Dật lại khiến y cười sắp chết. Đặc biệt là khi nhìn thấy dáng điệu hết cách của Sở Mặc đối với Vượng Tài, Tiêu Dật liền càng thấy thư sướng. Trong đầu an ủi trả lời Vượng Tài, cho dù là thú nhân bị Sở Mặc đuổi đi y cũng sẽ vẫn làm như hiệp định cho Vượng Tài tinh ngọc, Vượng Tài mới uốn người rời khỏi mặt Sở Mặc. Sở Mặc lại lần nữa thấy ánh sáng ngẫm nghĩ gì đó nhìn Vượng Tài một cái, ánh mắt đảo qua ý cười không thể che giấu trên mặt Tiêu Dật, chân mày hơi nhíu, “Ta có phải đã đắc tội Vượng Tài ở chỗ nào?”
Tiêu Dật nhịn cười lắc đầu, Sở Mặc nhìn y thật sâu, rồi lại chuyển mắt nhìn Vượng Tài đang phiêu giữa không. Đây đã không phải lần đầu tiên Vượng Tài làm vậy với hắn, hình như mấy lần trước cũng là sau khi hắn đuổi thú nhân đi, Vượng Tài mới biểu hiện ra phẫn nộ như thế. Với tính cách của Tiêu Dật, khẳng định không phải là nguyện ý để thú nhân quấy nhiễu cuộc sống của y, như vậy không nguyện ý đuổi thú nhân đi chỉ là nguyên nhân của bản thân Vượng Tài rồi. Sở Mặc nghĩ tới đây, liên hệ với trước đó Vượng Tài toàn là nuốt thú nhân, chẳng lẽ là vì hắn giành mất chuyện của Vượng Tài?
Suy nghĩ thoáng qua, Sở Mặc bình tĩnh rũ mắt, đột nhiên mở miệng nói với Tiêu Dật, “Cậu và Vượng Tài nói cái gì?”
“Cái gì?” Nụ cười đông lại trên mặt Tiêu Dật.
Biểu hiện của y rơi vào mắt Sở Mặc, Sở Mặc càng thêm nắm chắc, chậm rãi đi tới cạnh Tiêu Dật, phân tích: “Vượng Tài bài xích ta như vậy, mỗi lần đều là sau khi ta đuổi thú nhân bên ngoài đi, ta nghĩ rồi, nguyên nhân Vượng Tài tức giận hẳn là vì ta giành mất chuyện của nó? Liên hệ trước đó thú nhân tiếp cận cậu đều bị Vượng Tài nuốt vào bụng, nhưng bản thân nó lại không phải nuốt người bậy bạ, trừ bỏ nó vì thích nuốt người bị ta cản trở không cao hứng ra, cậu nói còn gì có thể khiến nó tức giận như thế? Là cậu nói với nó gì đó hoặc là cậu đã đáp ứng nó gì đó, là gì đây?”
Ngữ khí của Sở Mặc mang theo hiếu kỳ, tựa hồ chỉ là nghi vấn đơn thuần, nhưng nghe vào tai Tiêu Dật lại không phải đơn giản như thế.
Tiêu Dật cứng mặt nhìn Sở Mặc, chắc chắn: “Anh nghĩ nhiều rồi.”
Sở Mặc nhìn biểu tình miễn cưỡng của Tiêu Dật, trong mắt dần có ý cười, nghĩ tới thuộc tính yêu tài của Vượng Tài, Sở Mặc bình tĩnh lấy trong tay áo ra một khối thượng phẩm tinh ngọc.
Vượng Tài ở bên cạnh vù một cái lao qua, hưng phấn nhìn tinh ngọc, kêu ngao ngao ngao.
Có thể khiến cảm xúc của Vượng Tài dao động trừ tinh ngọc ra, không còn gì khác, Sở Mặc nghĩ tới đây, vẫy vẫy tay với Vượng Tài, ném tinh ngọc cho nó. Nhìn Vượng Tài há miệng nuốt tinh ngọc, Sở Mặc cứng mặt ngồi trước mặt Tiêu Dật, hừ lạnh nói: “Nói đi, cậu đáp ứng với Vượng Tài nuốt một người trả bao nhiêu tinh ngọc?”
Rõ ràng là y cái gì cũng không nói, lại bị Sở Mặc dễ dàng đoán được, Tiêu Dật chỉ cảm thấy rầu rĩ không thôi. Nhưng nghĩ chuyện này giấu Sở Mặc là y không tốt, Tiêu Dật đảo mắt, ngoan ngoãn cúi đầu, “Một khối hạ phẩm tinh ngọc.”
Vượng Tài nghe thế bay qua, “Gì, không phải là thượng phẩm tinh ngọc sao?”
Tiêu Dật lúc này hơn bao giờ hết cảm thấy may mắn vì Sở Mặc nghe không được lời của Vượng Tài, nếu không y bị vạch trần cũng quá nhanh đi. Y đang len lén an ủi Vượng Tài trong đầu, thì nghe thấy Sở Mặc chậm rãi thong dong mở miệng, “Nếu Vượng Tài là một người một khối hạ phẩm tinh ngọc, ta cũng không thể đòi nhiều, một người cứ tính mười khối thượng phẩm tinh ngọc được rồi. Bắt đầu từ hôm trước đến bây giờ đã là bảy người rồi, cậu ghi lại đi, đợi về tiên giới thì trả một lượt.”
Tiêu Dật, “…”
Mẹ nó, anh sao không đi ăn cướp đi! Tiêu Dật nghĩ tới một tháng khổ khổ sở sở buôn lậu của mình, mới kiếm được mấy chục khối thượng phẩm tinh ngọc. Chiếu theo trình độ đen tối của Sở Mặc, mới có mấy ngày ở lại thú nhân thế giới, y đã nợ hắn bảy mươi khối thượng phẩm tinh ngọc, nếu còn ở lại thêm vài ngày, đợi khi về tiên giới, còn không biết nợ bao nhiêu. Đến lúc đó bán sống bán chết, chấp nhận nguy hiểm bị bắt đi buôn lậu, tiền kiếm được đều là của Sở Mặc, y cái gì cũng không rớ được, còn phải gánh danh tội phạm buôn lậu, thời khắc lo lắng đề phòng, trên đời này có còn thiên lý hay không.
Tiêu Dật càng nghĩ càng buồn bực, nhưng thấy vẻ như cười như không của Sở Mặc, lời phản bác đều bị y tự giác nuốt xuống. Dù sao đây đều là lời hứa suông, đợi khi về tiên giới còn không biết là lúc nào, nói không chừng hai người cả đời đều sẽ bị kẹt trong thú nhân thế giới, căn bản không về được, tự nhiên cũng không cần phải trả. Tiêu Dật cúi đầu mang tinh thần AQ tự an ủi mình, không chú ý thấy khóe môi Sở Mặc nhướng lên nụ cười nhìn y.
Tiêu Dật và Sở Mặc vẫn ở nơi trú không ra ngoài, không hề biết Cổ Mục trải qua chuyện lần trước vẫn luôn mang lòng oán hận Sở Mặc. Thân thể vương tộc có lực hồi phục cường hãn, cộng thêm Sở Mặc không hạ thủ nặng tay, vết thương của Cổ Mục trải qua một đêm trị liệu, thì rất nhanh hồi phục. Cổ Mục trị thương khỏi xong tâm tâm niệm niệm muốn tìm Sở Mặc báo thù, tốt nhất là ở trước mặt mọi người hung hăn đánh ngã Sở Mặc, tìm lại danh dự đã mất của hắn. Nhưng Cổ Mục đợi liền mấy ngày đều không thấy Sở Mặc ra ngoài, căm hận đấm một quyền lên vách tường. Uổng hắn còn đặc biệt nhờ người bỏ tiền lấy về một món vũ khí của ma pháp thế giới, súng ma năng, nhưng không tìm thấy Sở Mặc, cho dù hắn có mười súng ma năng cũng vô dụng.
Cổ Mục một lòng muốn tìm Sở Mặc báo thù, lại không ngờ được hắn chưa tìm được Sở Mặc, ngược lại tìm thấy một cơ hội khác.
“Kỳ phát tình?”
Tiêu Dật cổ quái lặp lại ba chữ này, nghĩ không thông bản thân có liên quan gì với nó.
Lạc Phi buồn cười nhìn biểu tình ngạc nhiên của Tiêu Dật, vừa giúp Tiêu Dật thu dọn y phục, vừa nói: “Thế nào, trước kia cậu chưa từng trải qua kỳ phát tình sao?”
Tiêu Dật thật muốn nói y không phải chưa từng trải qua, mà là vĩnh viễn sẽ không có, nhưng hiện tại vì thân phận á thú khổ bức của y, chỉ đành úp mở hàm hồ cho qua.
Lạc Phi bật cười, dịu dàng nhìn Tiêu Dật, nghiêm túc nói: “Trước kia cậu còn nhỏ, có thể chưa trải qua kỳ phát tình, nhưng hiện tại cậu đã có Sở Mặc làm bạn lữ, mấy ngày nay hắn và cậu ở chung đi, vậy lần này cậu nên có dấu hiệu phát tình. Đây không phải là chuyện xấu gì, mà là biểu hiện cậu trưởng thành rồi, á thú có kỳ phát tình, có nghĩa là có thể sinh hài tử rồi. Cậu nên cao hứng, Sở Mặc biết được cũng sẽ cao hứng.”
Lượng tin tức hàm chứa trong lời Lạc Phi quá lớn, Tiêu Dật lúng túng không biết nên tiếp lời thế nào. Khi y đang lúc quẫn bách, tiếng nói của Lộ truyền từ ngoài cửa vào: “Sở Mặc sẽ cao hứng cái gì? Nói ra cho chúng ta cùng cao hứng với.”
Hắn vừa nói xong, Sở Mặc theo sát sau lưng bước vào. Tiêu Dật quẫn bách nhìn Sở Mặc, không biết hắn đã nghe được bao nhiêu. Mấy ngày nay Sở Mặc và y ở chung, nhưng cũng chỉ là làm cho thú nhân bên ngoài xem, hai người tự chiếm cứ một đầu phòng, căn bản không có gì. Nghĩ tới đây Tiêu Dật lập tức khẩn trương nhìn Lạc Phi, âm thầm cầu nguyện Lạc Phi nhất thiết đừng nói ra, sinh hài tử gì đó thật sự quá hung tàn mà.
Có lẽ ông trời nghe được cầu khẩn của y, Lạc Phi cười híp mắt lắc đầu, “Không cho anh biết.”
Tiêu Dật vừa mới thở phào một hơi, Lạc Phi lại bổ sung một câu, “Đây là bí mật của tiểu Dật và Sở Mặc, nên để tiểu Dật nói với một mình Sở Mặc.”
Tiêu Dật, “…”
Lộ không ở lại chỗ Tiêu Dật quá lâu, hắn đi qua vốn chỉ là vì đón Lạc Phi về. Đợi khi hai người đi rồi, Sở Mặc hứng thú chuyển sang Tiêu Dật, “Cậu có gì muốn nói với ta? Ta sẽ cao hứng cái gì?
Tiêu Dật, “…”
Cao hứng mẹ anh!
Biểu cảm của Tiêu Dật quá mức thú vị, trong mắt Sở Mặc bất giác hiện qua ý cười. Kỳ thật ở bên ngoài hắn đã nghe thấy cuộc nói chuyện của Lạc Phi và Tiêu Dật, chỉ là không biết tại sao, đột nhiên có tâm tư muốn trêu chọc Tiêu Dật. Nhìn vẻ lúng túng của Tiêu Dật, biểu tình Sở Mặc trở nên nhu hòa, chủ động đổi đề tài.
“Lạc Phi tới có chuyện gì?”
Tiêu Dật nghĩ tới những lời Lạc Phi nói, biểu tình lại lần nữa trở nên mất tự nhiên. Y cố gắng bỏ qua nội dung có thể khiến mình lúng túng, chọn chọn lựa lựa nói lại dụng ý tới đây của Lạc Phi cho Sở Mặc nghe.
Tại thú nhân thế giới, á thú sau khi thành niên mỗi năm đều sẽ có hai kỳ phát tình, một lần là trước khi mùa bão tố bắt đầu, một lần là sau khi mùa bão tố kết thúc. Kỳ phát tình của á thú duy trì thời gian không dài lắm, chỉ ngắn ngủi vài ngày, nhưng mấy ngày này thân thể á thú sẽ khá yếu ớt, hơn nữa sẽ phát ra khí tức cường liệt hấp dẫn thú nhân, không có thú nhân nào có thể kháng cự lại sự hấp dẫn của khí tức này. Vì thế, mỗi lần á thú ở trong kỳ phát tình, đều sẽ là lúc thú nhân thế giới hỗn loạn nhất, tất cả thú nhân đều liều mạng tìm kiếm á thú bên cạnh, khát vọng giao phối với á thú, hung hăng chiếm hữu họ.
Trước kia thời gian này, thú nhân khu D đều sẽ tự phân ra, bảo hộ tốt á thú của mình, nhưng lần này vì có đội tiền trạm của khu trung ương, Lộ vì tránh không xảy ra loạn, đặc biệt yêu cầu toàn bộ á thú tập trung tại trụ sở của họ, xung quanh an bài các bạn lữ của mình để tập thể bảo hộ, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Sự an bài của Lộ Sở Mặc đã sớm biết, lúc này nghe phiên bản giản lược của Tiêu Dật, ý cười trong mắt hắn càng thêm đậm. Sau khi Tiêu Dật nói xong, Sở Mặc tự nhiên rút một thanh chủy thủ xinh xắn trong tay áo ra, đưa qua.
“Cầm lấy, vạn nhất có gì cũng có thể phòng thân.”
Mặt Tiêu Dật đen đi, nghe giọng điệu của Sở Mặc rõ ràng là cái gì cũng biết, uổng công y còn dùng hết cân não nghĩ nửa ngày, mới chọn ra bản giản lược thích hợp nhất. Không khách khí giơ tay cầm chủy thủ, Tiêu Dật cứng mặt, cả buổi tối không thèm để ý Sở Mặc.
Sáng hôm sau, Sở Mặc đưa Tiêu Dật tới nơi ở của Lộ, Tiêu Dật sẽ ở chung với Lạc Phi. Đây là lần đầu tiên Tiêu Dật kiến thức được uy lực phát tình của á thú, Lộ vẫn luôn khống chế cảm xúc hoàn mỹ lần đầu tiên ở trước mặt y biểu hiện ra trạng thái nóng nảy, đương nhiên cảm xúc của Lộ không phải nhằm vào y, mà là nhằm vào Lạc Phi.
Lạc Phi dịu dàng cười an ủi Lộ, tỏ ý bảo Tiêu Dật mau lại gần hắn, hắn lo lắng Sở Mặc sẽ không thể khống chế cảm xúc bản thân, tổn thương Tiêu Dật.
Thời gian này tuy được gọi là kỳ phát tình của á thú, nhưng trên thực tế, thú nhân có bạn lữ đều sẽ không làm gì á thú của mình. Vì bọn họ không cách nào khống chế cảm xúc, sẽ rất dễ dàng tổn thương đến á thú. Như vậy vừa cần thú nhân phải có năng lực tự khống chế cực mạnh, cũng cần bọn họ có võ lực cường đại, vì thú nhân khác sẽ không có sự quan tâm đó, bọn họ phải thời khắc phòng thú nhân khác dòm ngó bạn lữ của mình.
Sau khi Tiêu Dật qua, Lộ rất nhanh đã cùng Sở Mặc rời khỏi, hắn cũng lo lắng năng lực tự khống chế của mình và Sở Mặc. Khi hai người đi khỏi, trong phòng chỉ còn lại Lạc Phi và Tiêu Dật, Lạc Phi trông có vẻ vô cùng không thoải mái, Tiêu Dật lo lắng mở miệng: “Rất khó chịu sao?”
Lạc Phi dịu dàng cười, cho rằng Tiêu Dật là sợ hãi, giải thích: “Kỳ thật không có gì, chỉ là cảm thấy không có khí lực.” Hai người câu đáp câu không nói chuyện phiếm, mắt thấy sắp tới trưa, Lộ và Sở Mặc nên trở về làm cơm, bên ngoài trụ sở đột nhiên nổi lên tiếng thú gầm lớn nhỏ.
“Không tốt, có thú nhân xông vào.”
Lạc Phi lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, thú nhân vào kỳ phát tình của á thú căn bản không có lý trí gì đáng nói, nghĩ tới thú nhân trong đội tiền trạm khu trung ương, Lạc Phi không biết Lộ dẫn người của khu D đi có thể cản họ lại không. Hiện tại không giống bình thường, không chỉ cần võ lực, còn cần phải có lực khống chế cường đại.
Lời của Lạc Phi nói ra chưa bao lâu, ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng vỗ gấp rút, một cái đầu lớn đầy lông lá nhô ra, trên gương mặt thú hóa là đôi mắt sung huyết và cảm xúc kích động khó thể che giấu.
Tiêu Dật kinh ngạc nhìn ngoài cửa sổ, quay đầu sang nhìn Lạc Phi, y không biết bên ngoài sẽ có bao nhiêu thú nhân, cũng không biết Sở Mặc và Lộ lúc nào có thể chạy về. Nghĩ nghĩ, Tiêu Dật quyết đoán thả Vượng Tài ra, nuốt luôn Lạc Phi. Thú nhân là bị khí tức của Lạc Phi hút tới, Vượng Tài có thể ngăn cách khí tức của Lạc Phi, không có Lạc Phi, thú nhân chắc sẽ tự động bỏ đi.
Quả nhiên khi Lạc Phi bị Vượng Tài nuốt rồi, thú nhân bên ngoài cửa sổ nghi hoặc hít hít mũi, chậm rãi quay đầu bỏ đi. Tiêu Dật đang định thở phào, một cái đầu lông lá khác thò lên, đốm vằn quen thuộc dán lên cửa sổ, là Cổ Mục.
Trên mặt Cổ Mục không có cảm xúc mất khống chế, có chỉ là nụ cười mỉm tràn đầy ác ý, hắn hung hăng đấm một quyền vào cửa sổ, vô số đường vân xuất hiện. Có thú nhân xa lạ đi theo sau lưng hắn, hiển nhiên là đồng bọn đi cùng.
Tiêu Dật vừa nhanh chóng ấn máy liên lạc với Sở Mặc, vừa khẩn trương bóp Vượng Tài, trong hành lang bên ngoài cũng truyền tới tiếng thú gầm trầm thấp, lúc này không thích hợp chạy ra. Y ký thác toàn bộ hy vọng vào Vượng Tài, chỉ mong Vượng Tài có thể nuốt hết những thú nhân bên ngoài.
Vào thời khắc khẩn trương này, Vượng Tài còn không quên xác nhận với Tiêu Dật, “Một, hai, ba… là tổng cộng sáu người sáu khối tinh ngọc, ta có đếm sót không?”
Tiêu Dật, “…”
Thấy Cổ Mục đã sắp đánh nát cửa sổ, Tiêu Dật đang định ném Vượng Tài qua, vết bớt thái cực ở tim vẫn luôn ngủ say đột nhiên trào lên một cỗ ấm lưu. Tiêu Dật kinh ngạc cúi đầu, trong đầu lập tức hiện lên nhà trong nhân giới, giây tiếp theo, y nhìn thấy tường phòng khách sáng sủa, chớp chớp mắt, nửa ngày mới phản ứng lại được.
Y trở về rồi, y thật sự trở về rồi!
.