Viên Minh hoạt động gân cốt toàn thân một chút, thấy cơ bắp liên quan với mấy chỗ bị thương vẫn còn đau, nhưng so với hôm qua thì đã đỡ hơn nhiều rồi.
Sau khi nó suy nghĩ sơ qua một chút, quyết định là trước tiên không cần phải mạo hiểm đi săn thú, mà tính làm một ít bẫy, để xem có thể bẫy được một ít thú nhỏ như thỏ hoang, chuột đồng các loại hay không.
Đợi đến khi ăn no uống đủ, sau khi có đủ khí lực rồi mới lại đi săn giết dã thú.
Vừa nghĩ đến đây, Viên Minh bắt đầu thu thập những cành cây và dây leo bền chắc ở xung quanh, đồng thời cũng lưu ý tìm địa điểm bố trí thích hợp.
Đối với chuyện bắt thú, bản thân nó không có quá nhiều kinh nghiệm hoặc trí nhớ, chỉ có thể dựa vào những ấn tượng mơ hồ, làm một ít bẫy giật bằng dây thừng, có thể bắt được dã thú hay không chỉ có thể trông vào may mắn thôi.
Có điều khi đặt bẫy, nó cũng nhặt được một ít quả dại.
Trong đó có quả to như trái táo, cả trái màu tím đỏ chắc nịch, có quả nhỏ như viên đạn, màu đỏ thẫm trông rất thích mắt, còn có một loại hình dáng rất giống quả mơ, trên mặt giăng đầy những hạt nhỏ xíu, trông cực kì mê người.
Viên Minh đối với mấy quả dại này chẳng nhận ra cái nào cả, sở dĩ hái chúng về là bởi vì cảm giác đói bụng càng lúc càng dữ dội, đã đợi không kịp mấy cái bẫy của nó đại triển thần uy rồi.
Lúc nó hái mấy trái cây này cũng cực kì bối rối, rất sợ hái phải trái độc, chỉ có thể đơn giản quan sát mấy trái dại này có dấu vết dã thú ăn qua chưa để phán đoán.
Những quả mà nó mang mấy quả này về hang động đều là những quả mà nó đã tuyển chọn thật kĩ.
Sau khi dùng gốc cây chặn lại cửa động, Viên Minh có chút chần chừ cầm lên một trái nhỏ nhất màu đỏ giống như trái mơ, bỏ vào trong miệng, cắn một cái.
Nước trái cây trong veo đột nhiên tràn dầy trong miệng của Viên Minh, khiến nó nhịn không được mà mở to hai mắt.
Sau khi nếm thử một chút, Viên Minh thấy cũng không có cảm giác đặc biệt gì, mới tiếp tục ăn.
Sau khi ăn xong quả nhỏ màu đỏ, chỉ là thỏa mãn vị giác một chút, chứ cũng không xoa dịu được tình trạng đói bụng của nó một tí ti nào.
Thế là, Viên Minh lại bắt đầu nếm thử loại có màu đỏ sẫm thứ hai, nhỏ như quả anh đào.
Màu của quả này còn đẹp hơn màu của quả mơ đỏ, óng ánh trong suốt lại còn tròn đầy chắc nịch, trông có vẻ mùi vị cũng không tệ.
Viên Minh nhặt lên một quả rồi bỏ vào trong miệng, nhưng lúc ăn thì nó lại thất vọng vô cùng.
Thịt quả thì cứng ngắc nước quả thì vừa chua vừa chát lại có cảm giác tê dại, nó nhả ra, cảm giác đó giống so với ăn một nắm hoa tiêu (Ở Việt Nam gọi là Mắc Khén - Độc Hành Giả) còn kinh khủng hơn.
Viên Minh vừa phun phì phì, vừa dùng răng cạo cạo đầu lưỡi.
Kết quả là khi nó muốn ăn lại trái mơ để lấy lại mùi vị thì mới phát hiện ra vừa rồi bất tri bất giác nó đã ăn sạch loại quả đó rồi.
Đành chịu vậy, cái cảm giác tê tê đó ở trong miệng không những giảm bớt theo thời gian mà trái lại nó càng trở nên mãnh liệt thậm chí nó còn lan ra đến quai hàm của Viên Minh.
Nó đành phải cầm lên quả cuối cùng màu mận chín to cỡ trái táo, cắn một miếng.
"Rốp ! sực" tiếng cắn trái cây vang lên.
Vỏ của trái cây màu mận chín bị cắn vỡ, một vị hơi ngọt, hơi chua lập tức lấn át vị tê dại trong miệng, thay vào đó là một mùi vị rất khó hình dung.
Nó giống như mùi vị của quýt và táo trộn lẫn, càng nếm càng khiến nó xộc thẳng lên óc, cảm giác muốn ngừng mà không được.
(Nghe tả cứ như là wasabi nhỉ - Độc Hành Giả)"Ngon!"Viên Minh không nhịn được hít thật sâu, trong nháy mắt cái mùi nồng nặc đó xông vào mũi, trước mắt nó đột nhiên trở nên mơ hồ, toàn thân lập tức trở nên cứng đờ , ngã rầm qua một bên.
"Chung, chung, độ rồi ! " (Đang coi trận mở màn WC 2022 nên tự dưng nhớ đến mí cái này - Độc Hành Giả)Đầu lưỡi Viên Minh cứng đờ đã không cách nào nói cho đúng hai chữ "Trúng độc", lập tức hai mắt chớp một cái rồi hôn mê.
Lúc nó tỉnh lại đã là chạng vạng rồi, ánh tịch dương bên ngoài không cách nào chiếu xuyên quả cửa động, trong hang động có vẻ hơi u ám.
Viên Minh chống tay xuống đất ngồi dậy, hoạt động tay chân một chút, thấy ngoại trừ hơi có chút ê ẩm ra, thì không có cái gì khác thường rõ ràng cả, thậm chí đầu óc cũng không có cảm giác di chứng sau hôn mê gì, dường như chỉ là ngủ một giấc mà thôi.
Nó day day mi tâm, nhìn những quả dại chưa ăn hết trên mặt đất, bụng lại kêu ục ục.
"Không thể tiếp tục như vậy, nếu không thì đừng nói là giết một con dã thú rồi thu lấy tinh huyết, chỉ sợ chết vì đói trước, trở thành món ngon cho dã thú.
"Viên Minh suy nghĩ một chút, rồi đứng dậy, đi ra khỏi động.
Mắt thấy màn đêm sắp buông xuống, nó bước nhanh hơn quay lại bờ sông kia một lần nữa.
Nếu mấy quả dại không thể tùy tiện ăn bậy, mà cũng khó thể làm no bụng, không bằng quay lại bắt mấy con cá ăn thịt người lót dạ.
Viên Minh đi đến bờ sông, nhìn con sóng đùng đục, lúc đang nghĩ nên làm thế nào để bắt cá, đột nhiên nghe thấy trong sơn lâm ở sau lưng có từng tiếng thú gầm.
Nó lập tức khẩn trương, sau mấy bước chạy, thân hình phóng lên trên, lập tức nhảy lên cao hai trượng, bám vào một cành cây, rồi leo lên.
Nó nằm rạp người xuống, từ trên cao nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, nhưng bị những lá cây và chạc cây đan xen loang lổ che hết tầm nhìn, cái gì cũng không thấy rõ.
Sau một chút do dự, Viên Minh vẫn đu mình qua những cành cây, cẩn thận tiến về bên đó.
Sau khi nhảy qua khoảng bảy tám cây, Viên Minh dừng lại ở một cây cực lớn cao chọc trời, tuy còn cách mười mấy trượng, nhưng xuyên qua khe hở của những cành cây trước mặt, nó đã có thể thấy được tình hình bên đó.
"Bịch"Một âm thanh va chạm nặng nề vang lên, trong sơn lâm trước mặt nó, một con thanh lang bị một con sói xam thân to hơn một vòng đụng ngã lăn quay, thân thể bay ngang đụng vào một thân cây, làm cho thân cây rung mạnh, lá cây rơi rào rào xuống đất.
Sau khi con thanh lang đứng dậy, không dừng lại xíu nào, nó tung người nhảy lên, đánh về hướng con sói xám, cùng lao vào nhau cắn xé.
Viên Minh thấy màn này, lông mày không khỏi nhíu lại.
Động tác của con sói xanh lúc trước đụng gãy cây có chút cổ quái không nói rõ được, bất kể xem thế nào, đều cảm thấy có chút không tự nhiên.
Không đợi nó suy nghĩ cẩn thận, cuộc chém giết của hai con sói kia đã kết thúc.
Trước khi Viên Minh tới, bọn chúng đã đánh nhau trọng thương rồi, trước mắt hai con sói đều đã không còn bao nhiêu sức chiến đấu, con sói xám cắn trúng yết hầu con thanh lang, nhưng ở dưới bụng cũng bị rạch ra một đường, máu tươi ở dưới bụng đã lênh láng trên mặt đất.
Giữa chiến trường, chỉ còn lại tiếng nức nở nghẹn ngào của hai con sói đang sắp chết.
"Đạp phá thiết hài vô mịch xử, lấy được toàn bộ không tốn chút công phu, xem ra vận khí của mình cũng không đến nỗi tệ nha.
" Thấy một màn này, trong lòng Viên Minh đại hỷ.
Chỉ cần lấy được máu của hai con sói này, nó còn không được tính là hoàn thành nhiệm vụ sao?"Thừa dịp còn nóng, nếu chết hẳn thì máu sẽ đông lại, có thể sẽ không còn chảy ra ngoài nữa.
" Trong lòng sốt ruột, vội vàng đu như bay qua phía đó.
Nhưng mà, trong nháy mắt thân hình nó phóng lên, nó thấy một màn khiến nó lạnh sống lưng.
Con thanh lang bị cắn đứt yết hầu kia, dưới cái nhìn chăm chú của nó thân hình dần dần thu nhỏ lại, dưới tấm da sói rộng lớn, lộ ra bàn chân chỉ nhân loại mới có, tiếp theo là bắp chân nhỏ theo, cuối cùng hóa thành một cơ thể hoàn chỉnh của con người.
Con thanh lang kia, rõ ràng là một trong những dã nhân đồng hành với nó trước đây, bị biến thành người đội lốt thú.
Nhìn đến đây, Viên Minh không khỏi khựng lại, dừng lại ở trên một cái cây, trong lòng dâng lên một cảm giác bi ai.
Cũng chính trong khoảnh khắc dừng lại này, đã cứu nó một mạng.
Phía dưới trong những lùm cây đang lay động, từng con từng con linh cẩu khắp thân mọc đầy tạp mao toàn thân màu nâu đất xông ra, tốc độ nhanh đến kinh người, lao thẳng đến thi thể con sói xám thi nhau cắn xé.
Rất nhanh, một con linh cẩu phát hiện ra thi thể của tên dã nhân, ngoạm vào mắt cá chân lôi ra khỏi bộ da thanh lang, lập tức dẫn đến hai con linh cẩu khác nhào tới tranh đoạt.
Ba con linh cẩu xâu xé thi thể của dã nhân, rất nhanh đã xé xác ăn gần như không còn gì, chỉ chừa lại một bộ xương trắng.
Viên Minh nhìn xuống cảnh tượng thê thảm bên dưới, vui mừng vì mình không có đi tới đó, nếu không dưới sự vây công của mười mấy con linh cẩu, thì tuyệt đối không có khả năng sống sót.
Chỉ đáng tiếc là máu của con sói xám kia chắc chắn không thu được rồi.
Viên Minh tiếp tục nằm rạp trên cây, toàn bộ quá trình đứng ngoài xem bữa tiệc xé xác này của dã thú không dám phát ra tiếng động nào.
Qua khoảng thời gian một chén trà, mấy con linh cẩu kia đã ăn xong, ăn sạch sẽ hai bộ thi thể, ngay cả nội tạng cũng không buông tha, chỉ chừa lại từng chồng bạch cốt, sau đó mới cùng nhau rời đi.
Tính tình Viên Minh nhẫn nại, nó đợi ở trên cây rất lâu, sau khi thấy trước sau không có dã thú nào xuất hiện nữa, mới từ trên cây đu qua đó.
Sau khi hạ xuống đất, nhìn đống bừa bộn đầy đất, ngửi thấy mùi tanh trong không khí, không ngờ nó lại không thấy buồn nôn, trái lại còn cảm thấy trong mùi máu tanh đó có một chút vị ngọt đến mê người.
Nó tìm được một chút xương còn chưa bị gặm hết trong đống xương còn lại của con sói xám, ôm vào trong ngực rồi lại leo lên cây, đợi đến khi an toàn mới bắt đầu gặm ăn.
Đến lúc này, tâm trạng của Viên Minh đã cực kì bình tĩnh, nó không suy nghĩ những chuyện vô nghĩa nữa, chỉ bình tĩnh suy nghĩ kế tiếp nên làm thế nào, mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, sống sót trở về báo cáo.
Ngày mai là ngày cuối cùng rồi, thời gian còn lại của nó không nhiều.
Ăn xong một ít thịt của sói xám, Viên Minh vứt xương xuống gốc cây, lúc đứng lên, lập tức cảm thấy có một luồng khí nóng từ bụng dưới lan ra, cả người cũng bắt đầu ấm lên.
"Thịt này không ngờ lại bổ dưỡng như vậy, lực lượng cũng hồi phục không ít, so với cá sông và quả dại tốt hơn nhiều lắm.
" Trong lòng Viên Minh cảm thấy vui vẻ, từ trên cây nhảy xuống, đáp vững vàng trên mặt đất.
Nó đến bên cạnh đống xương của con sói xám, lựa ra mấy cây xương sườn sắc nhọn trong đó, lại chọn ra hai khúc xương ống dài ba bốn thước, rồi tìm dây leo buộc lại.
Lúc quay về, Viên Minh thấy bộ xương đã bị rã ra của dã nhân kia, sau một lúc do dự, vẫn giúp hắn ráp lại, dùng đất đá, lá cây đắp thành ngôi mộ.
"Cát bụi quay về cát bụi.
" Viên Minh thì thầm một câu.
Nói đoạn, nó đứng lên, liếc nhìn bộ da thanh lang nằm ở bên cạnh, vẫn không nhịn được sự thôi thúc cầm nó theo, sau đó kéo theo đống xương mình đã cột lại rồi rời đi.
Sau khi nó đi không biết bao lâu, ở ngọn cây mà nó từng núp, nơi cao nhất trong những tán cây ở sâm lâm, một bóng người đứng chắp tay sau lưng, thân hình đó cao lớn, chính là trưởng lão Hô Hỏa.
Chỉ thấy hắn điểm mũi chân một cái, từ trên cây nhẹ nhàng hạ xuống, cúi người nhặt lên một mảnh da thanh lang.
"Người Trung Nguyên này, lại có chút thú vị.
" Hô Hỏa nhìn về hướng Viên Minh rời đi, khóe miệng nhếch lên một tí.
.