"Huyết Khí Pháp chính là công pháp bí truyền của Bích La Động, các ngươi nếu như chưa được tông môn cho phép, không được truyền ra bên ngoài, ai làm trái sẽ bị lột da rút hồn, nhớ kĩ lấy." Hô Hỏa Trưởng lão sau khi nói sơ lược mấy câu về những việc cần chú ý khi tu luyện thì chuyển sang cảnh cáo."Vâng." Ba người vẻ mặt sợ hãi, đồng thanh đáp.Hô Hỏa trưởng lão gật gật đầu, vẻ nghiêm nghị trong mắt biến mất, lấy một bình ngọc từ trong ngực ra, đổ ra ba viên dược hoàn màu tím nhạt, chia cho ba người:"Ăn vào."Viên Minh nhận lấy dược hoàn, nhưng không ăn, ánh mắt liếc qua hai người còn lại."Hô Hỏa trưởng lão, đây là đan dược gì?" Thú nô mặc da hổ hỏi."Hủ Tâm Đan, bí dược của Bích La Động ta, sau khi ăn vào sẽ từ từ xâm nhập tâm mạch, cần phải uống thuốc giải vào đúng mỗi tháng, mới có thể áp chế được độc tính." Hô Hỏa trưởng lão nói với giọng bình thản.Mãnh hổ thú nô và dã trư thú nô nghe xong câu này, không nhịn được phải biến sắc.Viên Minh cũng cau mày, Bích La Động này muốn dùng Hủ Tâm Đan để khống chế mấy người thú nô bọn họ.Nhưng mà, người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu.Nó không nghĩ nhiều, ngửa đầu nuốt viên dược hoàn, Hủ Tâm Đan vừa vào bụng liền hóa thành một luồng cảm giác lạnh như băng khuếch tán ra, sau khi đến gần trái tim thì dừng lại ở đó, giống như một cây chủy thủ lạnh như băng treo ở trái tim, lúc nào cũng có thể đâm thủng.Hai người kia tuy vẻ mặt có chút khó coi, nhưng dưới cái nhìn soi mói lạnh nhạt của Hô Hỏa trưởng lão cũng trước sau nuốt xuống Hủ Tâm Đan."Các ngươi thông qua khảo nghiệm, được truyền thụ Huyết Khí Pháp, đã trở thành phi mao thú nô chính thức của Bích La Động, sau này mỗi tháng đến đây giao năm phần tinh huyết của hung thú, thì có thể nhận được thuốc giải của Hủ Tâm Đan." Hô Hỏa trưởng lão có chút hài lòng với thái độ của ba người, nói."Xin hỏi trưởng lão, như thế nào là hung thú?" Viên Minh mở miệng hỏi."Hung thú là dã thú hấp thu đủ thiên địa linh khí, chiến lực còn mạnh hơn so với những dã thú các ngươi đã giết trước đây.
Từ chỗ này đi về phía nam mười dặm có một cái hạp cốc, trong sâm lâm ở bờ bên kia của hạp cốc có hung thú qua lại.
Điều đầu tiên là các ngươi phải luyện thành công Huyết Khí Pháp, nếu không chỉ sợ các ngươi có đi mà không có về." Hô Hỏa trưởng lão nhìn về phía nam mà nói.Viên Minh im lặng không nói gì, sắc mặt lại rất nghiêm túc.Huyết Khí Pháp mới nghe lần đầu thì cảm giác có chút huyền ảo khó hiểu, nó còn chưa kịp nghiền ngẫm tỉ mỉ để hiểu rõ, nhưng cũng biết muốn tu luyện thành công tuyệt đối không hề dễ dàng.Hơn nữa, coi như là đã luyện thành Huyết Khí Pháp, thì có thể thi triển phi mao thuật, nhưng cũng chẳng qua là đạt được trạng thái có chiến lực như lúc trước mà thôi.Lúc trước giết con gấu đen kia, nó cơ hồ cửu tử nhất sinh mới miễn cưỡng thành công, huống hồ chi bây giờ lại phải đi giết mấy con hung thú cường đại hơn.Sâu trong ánh mắt Viên Minh xẹt qua một tia u ám, trong mắt của Hô Hỏa trưởng lão hoặc có thể nói là trong mắt của Bích La Động, sự sống chết của mấy tên phi mao thú nô có tư chất thấp kém như bọn họ chẳng hề quan trọng, quan trọng là có thể sai khiến bọn họ hay không.Hai người còn lại rất nhanh cũng hiểu rõ sự thiệt hơn trong đó, sắc mặc càng thêm khó coi."Nhớ kỹ, nếu như biểu hiện tốt, tương lai sẽ có hy vọng, các ngươi hãy tự giải quyết cho tốt." Hô Hỏa trưởng lão không biết đã thấy qua bao nhiêu phi mao thú nô rồi, liếc mắt liền có thể thấy được suy nghĩ trong lòng ba người, nhưng hắn chả thèm để ý, miệng vừa nói tay liền đưa lên vỗ nhẹ vào bên hông.Con chim ưng khổng lồ kia lần nữa bay ra, đưa hắn bay lên trời, không khí trong vòng mười mấy trượng cuộn lên giống như một cơn lốc, khiến cho cây cối cát đá xung quanh bị cuốn lên.Ba người bị thổi cho ngã trái ngã phải, thật vất vả mới đứng vững.Bất quá bị làm khổ một chút như vậy, ngược lại khiến tâm trạng nặng nề của ba người Viên Minh lại vơi đi không ít."Khí thế của con chim ưng xám này mấy con dã thú bình thường còn lâu mới có thể so sánh, quá nửa đây chính là một loại hung thú? Lại có thể bị thu phục đến mức độ này, xem ra nội tình của Bích La Động quả thật thâm hậu." Viên Minh âm thầm phỏng đoán, trong lòng bất tri bất giác nhiều hơn mấy phần quan tâm đến Bích La Động."Hai vị, ba người chúng ta hôm nay có thể tề tụ ở đây, cũng coi như là có duyên, cũng nên giới thiệu một chút, tại hạ Ô Lỗ." Thú nô khoác bộ lông mãnh hổ chắp tay nói."Viên Minh." Viên Minh nhặt lên bộ lông bạch viên, chắp tay hoàn lễ."Gọi ta Lạt Qua là được." Thú nô dã trư cũng báo ra danh tính."Thì ra là Viên Minh huynh và Lạt Qua huynh, sự lợi hại của dã thú nơi đây, chắc hai vị cũng đã lĩnh giáo qua cả rồi, nhiệm vụ mà Hô Hỏa trưởng lão vừa phân phó, đơn độc một người cơ hồ không có hy vọng hoàn thành, Hô Hỏa trưởng lão cũng không nói rõ là chúng ta phải đơn độc hành động, hay là ba người chúng ta hợp tác, như thế nào?" Ô Lỗ nhìn về phía Viên Minh nhiều hơn, nói."Ý kiến hay! Ba người chúng ta hợp lực, săn giết hung thú mới có hy vọng!" Mắt Lạt Qua sáng lên, lập tức tán thành."Về chuyện săn giết hung thú, sau này bàn còn chưa muộn.
Việc quan trọng của chúng ta bây giờ là tìm một chỗ an toàn để tu luyện Huyết Khí Pháp, chúng ta bây giờ đều bị giải trừ phi mao thuật (thuật khoác da thú để thành nửa người nửa thú - Độc Hành Giả), đối mặt với mấy con dã thú kia tuyệt không có phần thắng, liên thủ hành động an toàn hơn." Ô Lỗ đề nghị."Tầm nhìn Ô Lỗ huynh thật xa, đúng là trước tiên phải tìm một nơi an toàn đã." Lạt Qua hơi sững sờ một chút rồi mới nói."Viên Minh huynh, không biết ý của huynh thế nào?" Ô Lỗ cười cười nhìn Viên Minh."Xin thứ lỗi, Viên mỗ trước giờ quen hành động một mình." Viên Minh im lặng một hồi rồi mới lắc đầu nói, không đợi hai người mở miệng liền quay người rời đi.Nó đã chuẩn bị nơi cư trú an toàn rồi, hơn nữa nó cũng chỉ vừa mới biết hai người Ô Lỗ, một chút tín nhiệm cũng không có, ở chung một chỗ chỉ sợ phải lo âu sớm tối, nếu đã như vậy, còn không bằng hành động một mình, như thế sẽ tốt hơn."Nghe nói người Trung Nguyên trước giờ tự xưng là Thiên Triều, tự cao tự đại, xem ra lời đồn quả không sai.
Lại nói tiếp, có thể dựa vào bộ da vượn trắng không có uy năng gì mà thông qua được khảo nghiệm, ngược lại cũng có chút bổn sự." Lạt Qua bĩu môi, nói."Quên đi, mỗi người đều có chí hướng khác nhau, không nên cưỡng cầu, Lạt Qua huynh, chúng ta đi thôi, trong lúc săn thú hai ngày qua, ta đã tìm được một chỗ an toàn, hai người chúng ta hợp lực, tin chắc sẽ có một phen thành tựu." Ô Lỗ nhặt bộ da thú, cùng với Lạt Qua đi về một hướng khác.Viên Minh quấn bộ da vượn ở bên hông, lại thoa bùn lên khắp người để che giấu khí tức, cẩn thận đi về hang động ẩn thân lúc trước, gặp bất kì biến động nhỏ nào cũng đều lập tức ẩn núp.Nó bây giờ không có phi mao thuật hỗ trợ, cũng không có binh khí gì thuận tay, chỉ dựa vào một ít kĩ thuật dùng thương bổng, hoàn toàn không phải là đối thủ của dã thú nơi đây.May mà vận khí nó không tệ, trên đường tuy có mấy lần gặp phải dã thú đều ẩn núp kịp thời, hữu kinh vô hiểm, bình an đi đến sơn động.Nó ra sức di chuyển đến mấy tảng đá lớn, lấp kín cửa động, trong động chìm vào bóng tối, chỉ có mấy tia sáng yếu ớt từ mấy khe hở chiếu vào.Đến lúc này, sự căng thẳng trong lòng của Viên Minh mới được thả lỏng một chút, làm sạch qua loa bùn đất trên người, bắt đầu nhắm hai mắt, sau khi nhớ kĩ lại khẩu quyết Huyết Khí Pháp ở trong đầu, nó bắt đầu thử tu luyện.Ban đầu nó dựa theo phương pháp mà Hô Hỏa trưởng lão đã nói, khoanh chân ngồi xuống theo tư thế ngũ tâm triều thiên (xếp bằng theo lối kiết già, hai bàn tay đặt trên hai chân hướng lòng bàn tay lên trời, ngũ tâm hướng thiên có nghĩa là 2 lòng bàn chân, hai lòng bàn tay và đỉnh đầu đều hướng lên trời - Độc Hành Giả), sau đó trong lòng lẩm nhẩm khẩu quyết kia."Địa phế có lửa, từ U Tuyền nhập vào, dân lên tới bụng, bùng cháy như đuốc ..."Lúc tụng niệm, Viên Minh cũng cảm giá được phía thân dưới tiếp xúc với mặt đất bỗng có cảm giác ấm áp bốc lên, từ chỗ xương cùng truyền lên trên, sau khi lượn một vòng toàn bộ thể nội, thì chầm chậm thu về nơi bụng dưới.Trong lòng nó vui mừng, vừa tính y theo ổn định dòng khí nóng ở bụng, nhưng chỉ sau một cái chớp mắt, cảm giác ấm áp kia bỗng nhiên tiêu tán, không còn một chút cảm giác đặc biệt nào nữa."Ơ, đây là chuyện gì?"Viên Minh cau mày trầm tư, thấy động tác của mình không hề sai lầm, khẩu quyết ngâm tụng cũng không có vấn đề gì, vì vậy thử lại lần nữa.Nhưng mà, kết quả lần này lại không có gì khác biệt, vẫn y như cũ chỉ có thể cảm giác được ở chỗ bụng dưới có một chút âm ấm, nhưng không có cách nào để ổn định lại cỗ nhiệt lưu này, chỉ có thể trơ mắt mặc cho nó trước tụ sau tán, biến mất không thấy.Dựa theo lời nói của Hô Hỏa trưởng lão trước đây, sau khi vận hành một vòng tuần hoàn đại chu thiên, tình huống bình thường hẳn là có thể bảo trì cỗ nhiệt lưu này ở đan điền, biến nó thành một cái lò than, làm nóng khí huyết toàn thân, làm cho khí huyết phát triển thịnh vượng, sau đó từng bước tẩm bổ cho nó ngày một lớn mạnh, sự sinh sôi này là một quá trình lâu dài, quyết định bởi ngộ tính và tư chất của từng người.Đợi cho khí huyết đủ cường tráng, lúc tu luyện sẽ có cảm giác lông tóc dựng đứng, lúc này lỗ chân lông khắp người sẽ mở rộng, liền có thể tiến thêm một bước thử cảm ứng và thu nạp linh khí như có như không giữa trời đất.Một khi linh khí thông qua lỗ chân lông tiến vào cơ thể, sau khi trải qua một lần chuyển hóa ở đan điền, liền có thể hóa thành pháp lực được tích trữ của bản thân, khi tích trữ đến một trình độ nhất định, có thể thông qua phi mao thuật mà kích hoạt sử dụng bộ da thú, cùng kết hợp với khí huyết của bản thân mình, tiếp theo có thể hóa thân thành trạng thái nửa người nửa thú, đạt được lực lượng mạnh mẽ hơn thường ngày.Nhưng Viên Minh lại bối rối phát hiện, bản thân mình ngay tại bước tu luyện đầu tiên đã bị chặn lại rồi.Sau đó, nó lại liên tục thử thêm mấy lần nữa, kết quả lại đều thất bại.Viên Minh đối với chuyện này không hề nhụt chí, nó sớm đã đoán rằng Huyết Khí Pháp tu luyện không dễ dàng gì, hôm nay không thành, vậy thì ngày mai tiếp tục tìm tòi, tin tưởng bản thân cuối cùng có thể thành công."Ục ục...."Lúc này, bụng dưới của nó truyền đến một tiếng kêu, lại đói bụng rồi.Viên Minh xoa xoa cái bụng trống rỗng của mình, đứng dậy cắt một miếng thịt gấu đen rồi ăn, lại uống hai hớp nước, sau đó tiếp tục tu luyện Huyết Khí Pháp.Tu luyện không để ý thời gian, chớp mắt đã quá nửa tháng.Trong hang động, Viên Minh tiếp tục xếp bằng, ngũ tâm hướng thiên.Thiên địa linh khí chầm chậm tụ tập, dựa theo lộ tuyến vận chuyển một đại chu thiên của Huyết Khí Pháp, hướng tới đan điền.Vấn đề trước đây vẫn còn đó, linh khí vất vả tụ tập lại nhanh chóng tràn lan ra, trong phút chốc đã tiêu tan hết 99%, chỉ còn một sợi linh lực cơ hồ không nhận ra tiến vào đan điền, chuyển hóa thành pháp lực."Vẫn là như vậy, xem ra tư chất của mình quá tệ." Viên Minh mở mắt, sắc mặt có chút nặng nề.Nửa tháng khổ tu, nó cuối cùng cũng có chút tiến bộ, đụng phải bình cảnh không cách nào đưa linh lực tiến vào đan điền, đem thiên địa linh khí nhét vào đan điền.Nhưng tình trạng linh lực tràn lan lại vô cùng nghiêm trọng, cơ hồ một trăm không giữ được một, nó đã khổ tu nửa tháng, đan điền chỉ tích lũy được một tia pháp lực, khoảng cách đến việc thôi động phi ma thuật còn rất xa, dựa theo tốc độ tu luyện của nó bây giờ, ít nhất phải nửa năm mới có thể tích lũy đủ pháp lực.Viên Minh không khỏi lắc đầu cười khổ, đừng nói nửa năm, sau một tháng e rằng nó đã độc phát thân vong rồi.Chẳng lẽ Huyết Khí Pháp này thích hợp với người Nam Cương tu luyện hơn, cơ thể cốt cách của người Trung Nguyên như mình có chút không hợp thủy thổ sao?Nó không khỏi suy đoán như vậy.Càng phiền toái hơn là, đồ ăn thức uống trong hang động này cơ hồ đã dùng sạch rồi, không cách nào an tâm tu luyện như vậy nữa, mà nếu ra ngoài tìm thức ăn, thì với cơ thể huyết nhục như lúc này, một khi gặp phải gấu đen hay thanh lang các loại, vậy có thể là thập tử vô sinh."Chẳng lẽ mình thực sự là bị vây chết ở chỗ này? Không, mình còn thời gian, không thể buông bỏ!" Viên Minh cắn chặt hàm răng, lại tiếp tục xếp bằng, ngũ tâm hướng thiên, dự định tiếp tục khổ tu.Trước mắt, ngoại trừ tiếp tụ tu luyện ra, nó tựa hồ cũng không còn bất cứ biện pháp nào khác, bởi vì dừng lại thì chỉ có một con đường chết, tiếp tục thử thì mặc may còn có một tia sinh sơ.Song lại qua nửa ngày, vận chuyển mười mấy vòng đại chu thiên, một tia pháp lực ở đan điền tựa hồ không hề động đậy mảy may."Hãy cho ta pháp lực ....!ta muốn về Trung Nguyên!" Một cơn lửa giận không tên bùng cháy trong lòng Viên Minh, chấp niệm mãnh liệt không giảm xuống trái lại còn tăng lên.Đột nhiên, trước mắt nó tối sầm, cơ hồ hôn mê bất tỉnh.Cùng lúc đó, cánh tay phải nó đột nhiên hơi hơi nóng lên, tựa hồ có một cỗ khí lưu nóng bỏng thấm vào, lập tức lại biến mất không thấy..