Tiền Đồ Vô Lượng

Chương 62




Triệu thừa tướng thấy nữ nhi đã không còn phong thái của ngày xưa, trên mặt lây dính thứ không sạch sẽ, thế nhưng thói kiêu ngạo vẫn không thay đổi. Triệu thừa tướng âm thầm lắc đầu thay nàng, tính nết này sao không giống nương của nàng chút nào vậy?

” Tư Dung, chuyện này không phải chuyện cha có thể tính, việc này liên quan đến xã tắc đế vị......”

“Xã tắc, đế vị, ngươi chỉ biết những thứ này!” Chuyện cho tới bây giờ Thục phi đã không thể nhịn được nữa.

Nàng sinh ra trong gia tộc này, quả thật nhận hết sự sủng ái của phụ thân, thế nhưng phụ thân vì cái gì chỉ nhìn trước mắt nhưng nhìn không thấy mặt trái chứ!?

” Đủ rồi, đủ rồi! Ta chịu đủ rồi!” Thục phi cuồng loạn gào thét.

Phản ứng dị thường của nàng khiến cho Triệu thừa tướng bất an, nữ nhân nhu mì xinh xắn trước kia vì sao lại điên cuồng như thế? Chẳng lẽ việc bị Hoàng Thượng ban tội danh đã làm nàng suy sụp sao?

” Tư Dung, ngươi bình tĩnh chút, không phải sợ, cha ở trong này, sẽ không để cho ngươi xảy ra chuyện gì...... Ngươi không có làm, cha tin tưởng Hoàng Thượng sẽ không khiến ngươi oan uổng, nhất định là có chỗ nào đó hiểu lầm mới......”

” Không, mọi thứ chưa từng sai!” Thục phi trừng hai mắt nhìn lão phụ thân, trong mắt không hề có tình cảm, “Là ta làm, tất cả mọi chuyện đều là ta làm!”

“Tư...... Dung?” Triệu thừa tướng không thể tin được những gì mình đã nghe, thanh âm bắt đầu run rẩy.

Nhưng Thục phi không hề quan tâm đến cảm thụ của phụ thân, mười ngón tay nắm chặt song gỗ hét ra phía ngoài: “Ta chính là không cam lòng, tại sao vậy! Dựa vào cái gì mà một tên thương nhân có thể đạt được quang vinh như vậy? Một người nam nhân bằng cái gì có thể trèo lên hậu vị mà ta mơ ước đã lâu? Cho nên thiết kế kế hoạch hãm hại hắn, đó đều là hắn tự tìm!”

Nhìn vẻ mặt lãnh liệt của nữ nhi, Triệu thừa tướng chỉ cảm thấy trái tim băng giá một hồi, hắn già rồi, hắn không có hùng tâm tráng chí như khi còn trẻ, hắn hiện tại chỉ hy vọng đứa nhỏ có thể hạnh phúc, thế nhưng vì sao lại trở thành tình cảnh như ngày hôm nay? Hắn để tay lên ngực tự hỏi, thế nhưng trước sau vẫn không có được đáp án.

“Tư Dung...... Ngươi rất cực đoan, nếu là nương ngươi......”

” Không cần nhắc đến nương ta, ta hận nàng!” Thục phi tức giận càng sâu nói.

Triệu thừa tướng nghe xong lời này, cảm thấy tức giận đến khó thở, “Ngươi, đứa nhỏ này, sao có thể nói nương ngươi như thế!?”

” Đúng, cha yêu nương, cũng sủng ta! Thế nhưng ngươi yêu nàng như vậy sao vẫn không muốn cho nàng danh phận? Làm hại ta lấy tư cách con riêng mà ra đời, ngươi có biết trước kia người chung quanh nói ta như thế nào, nhìn ta như thế nào không?”

“Ngươi căn bản không biết!” Thục phi hung tợn nheo mắt lại, “Những người đó ở trước mặt ngươi một vẻ, ở trước mặt ta lại là vẻ khác, ngươi có biết là mọi người ngoài mặt tiếp nhận ta, nhưng khi ngươi không ở trong phủ thì bọn họ khi dễ ta như thế nào không?”

“Ta......”

“Ngươi không có!” Thục phi không để cho phụ thân có cơ hội trả lời, “Ngươi chỉ biết yêu nương đã chết của ta, lúc nào cũng quan tâm muốn ta noi theo nàng mà học tập, làm cho cả đời ta sống dưới bóng ma của nàng! Cho nên ta chỉ có thể dựa vào chính mình, ta nhất định phải lên làm hoàng hậu, như vậy mới có thể làm cho tất cả mọi người thần phục ta!”

Từng chữ của nàng đều sắc bén, tựa như đao đao cắt vào lòng Triệu thừa tướng, máu chảy không ngừng, nghe nàng nói, Triệu thừa tướng không khỏi bắt đầu nghi vấn: nữ nhân thiên chân khả ái trước kia thật sự có tồn tại không?

“Ta hận nương, ta cũng hận ngươi, ta hận các ngươi!” Nói, Thục phi cũng không kìm lòng nổi lã chã rơi lệ.

Nàng chậm rãi quỳ rạp xuống đất, nước mắt không ngừng chảy xuống.

“Tư Dung......”

Dù sao nữ nhi này cũng là cốt nhục của mình, thấy bộ dáng chật vật của nàng Triệu thừa tướng cũng không đành lòng, ngồi xổm xuống hai tay vói vào trong lao ôm lấy nữ nhi nhẹ nhàng vỗ về, có lẽ hết thảy đều là lỗi của hắn, là hắn quá qua loa rồi.

“Cha, ta không muốn bị lưu đày, ta không muốn chết...... Không muốn chết a!”

Chuyện tới bây giờ Thục phi không thể không đối mặt với kết cục thảm hại của mình, bản năng yếu đuối của nữ nhi hiện ra, cho dù nàng có ác độc đi nữa thì ở thời khắc đối mặt với sống chết vẫn cảm thấy sợ hãi.

” Ngoan, đừng sợ, có cha ở đây...... Cha đi nói với Hoàng Thượng......” Triệu thừa tướng trong lòng cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, mới vừa rồi lời nói của nữ nhi tuy rằng làm người ta đau lòng, nhưng bộ dáng hiện tại của đứa nhỏ thật sự cũng khiến hắn yêu thương, “Cha không làm cái gì Thừa tướng, ngươi cũng không làm cái gì hoàng phi, chúng ta cùng nhau rời khỏi kinh thành, đi Lâm An, nơi đó sơn minh thủy tú, chúng ta cùng trãi qua những ngày bình thản.”

Thục phi tựa vào trong lòng phụ thân, trong nháy mắt cũng có ý tưởng buông tha cho hết thảy, ngoan ngoãn gật đầu không hề suy nghĩ nhiều, bây giờ còn có thể muốn cái gì nữa đây? Mệnh còn không bảo đảm, ngai vàng hoàng hậu thì có nghĩa gì......



Lăng Phượng phá lệ khiến cho đại điển lập hậu long trọng náo nhiệt, như là muốn cho cả thiên hạ đều biết hoàng hậu của hắn khiến kẻ khác có bao nhiêu tôn sùng. Đương nhiên sao khỏi trường hợp ngoại lệ, hắn còn cho người đi thỉnh phu phụ Bùi gia. Vừa vặn phu phụ Bùi gia đang ở kinh thành, cũng chiếu theo ý tứ bọn họ cho bọn họ trực tiếp đến xem đại lễ cử hành.

Bùi phu nhân tiến cung nhìn thấy đứa nhỏ thật sự mù hai mắt, không khỏi thất thanh khóc rống, Bùi Dật Viễn an ủi mẫu thân một phen, thật vất vả mới ngừng được nước mắt của nàng, sau đó Lăng Phượng lấy lý do chuẩn bị quần áo điển lễ bảo hắn ly khai, còn mình lưu lại đối mặt phu phụ Bùi gia.

Bùi phu nhân vốn đối với vị hoàng đế này không có nhiều hảo cảm, hiện tại hiểu rõ đứa con của mình vì hắn mà mất đi ánh sáng đôi mắt, thì lại càng không ưa thích, Bùi lão gia cũng một bộ lo lắng, dù sao bọn họ cũng không biết thái độ hoàng đế đối với Dật Viễn.

“Bùi lão gia, Bùi phu nhân, liên quan đến thân thế Dật Viễn, trẫm đã nghe Lục đại phu nói, cho nên thỉnh không cần lo lắng trẫm sẽ làm tổn thương Dật Viễn.” Bị Lăng Phượng nói trúng tim đen, “Trẫm không phải Triệu thừa tướng, trẫm hiểu rõ trẫm có bao nhiêu yêu thích Bùi Dật Viễn!”

Thanh âm của hắn vang vang hữu lực, tự tự kiên định, kẻ khác tin phục.

Nhưng Bùi phu nhân hiển nhiên lo lắng cho đứa nhỏ mà mình tự tay nuôi lớn, nhìn đương kim Thánh Thượng nàng cũng không sợ hãi, “Hoàng Thượng, không có bằng chứng, ta thật sự rất khó tin tưởng ngươi, từ xưa quân vương đa bạc tình, ta thật sự không dám hy vọng xa vời một người quân chủ như người có thể sủng ái Dật Viễn cả đời......”

” Thương cảm tâm phụ mẫu trong thiên hạ, trẫm có thể hiểu được cảm thụ của phu nhân.” Lăng Phượng tỏ vẻ độ lượng, “Hy vọng phu nhân có thể hiểu được, Dật Viễn không phải Trầm Niệm Khanh, so với phụ thân hắn, hắn có thể làm được nhiều hơn.”

“Ta biết...... Đứa nhỏ này là ta một tay nuôi dưỡng, ta biết hắn thực kiên cường cũng thực có khả năng, chính là......” Bùi phu nhân vẫn chưa từng quên bộ dáng tỷ phu chết thảm ở trước mặt mình.

Một người thiện lương ôn nhu như vậy, trước khi chết thân hình tiều tụy, đôi tay chỉ còn da bọc xương, gắt gao bắt lấy tay nàng, muốn nàng chiếu cố đứa nhỏ, đây là thống khổ cả đời nàng khó có thể quên!

Lăng Phượng thấy thế cũng không thể không cảm khái nói: “Thật sự là thiên ý trêu người, một đời trước Triệu thừa tướng phụ Trầm Niệm Khanh, mà hiện giờ......”

“Chi......” Bỗng nhiên một trận dị vang, cửa mở.

“......!”

Ba người trong phòng kinh ngạc nhìn ra cửa trước, đúng là Tào công công dẫn Triệu thừa tướng đứng ngoài cửa, Tào công công vẻ mặt vô thố, Triệu thừa tướng biểu tình kinh ngạc vạn phần.