Vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn lại phát sinh, Lăng Phượng đặc biệt cho phép Lục đại phu ở bên cạnh tùy thời chiếu cố thân thể Bùi Dật Viễn, mặc khác cũng vì giấu diếm Bùi Dật Viễn việc bị hạ dược, Lăng Phượng cũng không nói rõ nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ lấy lý do “Lục đại phu y thuật cao minh” để hắn vào ở Lân Chỉ cung.
Sau khi cẩn thận an bài, hắn liền ly khai Lân Chỉ cung, mọi người nguyên tưởng rằng Hoàng Thượng hôm nay sẽ không đến, cũng không cung kính chờ đợi thánh giá, một lòng một dạ đặt vào việc chăm sóc cho Bùi Dật Viễn, khi đêm đến, Bùi Dật Viễn từ từ chuyển tỉnh, đang lúc mọi người hết sức vui mừng thì ai ngờ Lăng Phượng cư nhiên lại tới nữa.
“Thực phiền!” Tiểu Lăng nhíu mày, sống động y như một Lăng Phượng thu nhỏ.
Nó chán ghét Hoàng Thượng đích thân tới, bởi vì điều này có nghĩa là, nó không thể ở bên cạnh sư phụ── mỗi lần Lăng Phượng đến, đều thích bám dính lấy Bùi Dật Viễn.
Tuy rằng nghĩ như thế, nhưng nó không thể không nhường chỗ, ai kêu người ta là Hoàng Thượng làm chi!
Nhưng Tiểu Lăng vừa định rời đi, Lăng Phượng đã ngăn nó lại, sau đó hắn cho những người còn lại lui hết xuống, chỉ lưu một mình Tiểu Lăng cùng Bùi Dật Viễn.
“Sao lại tới nữa?” Hỏi câu này chính là Bùi Dật Viễn mới vừa tỉnh lại.
Tuy rằng hắn ngủ đến có chút mơ hồ, nhưng cũng nghe Tiểu An Tử cùng Kiều Dương nói buổi chiều Lăng Phượng có tới thăm hắn, giờ Lăng Phượng lại tới chơi, trong lòng hắn cảm thấy kỳ quái.
Nếu là trước đây, hắn phải đi đến tẩm cung phi tử khác mới đúng…
Lăng Phượng ôm lấy Tiểu Lăng ngồi vào bên giường Bùi Dật Viễn, nhìn sắc mặt hắn hơi có vẻ tái nhợt, trên mặt còn có vẻ mặt nghi hoặc, nhất thời đau lòng không thôi.
Dật Viễn của hắn cùng Trầm Niệm Khanh giống nhau, rất kiên cường, nhưng phần kiên cường kia lại làm người ta đau lòng, đáng lẽ hắn phải sớm phát giác một chút.
“Dật Viễn, không muốn trẫm tới thăm ngươi?” Lăng Phượng ôn nhu hỏi.
Bùi Dật Viễn bị vấn đề này làm cho xấu hổ, trên mặt lộ ra vẻ quái dị, nói không muốn chính là gạt người, nhưng nếu nói ra suy nghĩ sẽ ảnh hưởng đến trật tự bình thường ở hậu cung, giằng co giữa hai người trong lúc đó, Bùi Dật Viễn lựa chọn lặng yên.
Thấy sư phụ khó xử như thế, Tiểu Lăng rất không hài lòng, giọng điệu không tốt phản bác: “Thật sự là dài dòng, sư phụ thân thể không tốt, không nên nói những chuyện vô nghĩa như thế!”
Thấy nhi tử của mình mang ánh mắt khiêu khích, Lăng Phượng hơi chao mày, nhưng không thèm so đo, chỉ vươn tay vuốt khuôn mặt Bùi Dật Viễn cười nói: “Ngươi không nói trẫm cũng biết, ngươi muốn trẫm đến, muốn trẫm mỗi ngày đều ở cùng với ngươi đúng không?”
Thật sự là nhàm chán cực kỳ, Bùi Dật Viễn vô lực cho hắn cử chỉ xem thường, rồi sau đó nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi.
Tiểu Lăng cũng cảm thấy cha mình thật sự rất nhảm, cũng bắt chước điệu bộ của sư phụ.
Xem một tên lớn một tên nhỏ đối xử với mình như thế, Lăng Phượng thật sự cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, bất quá hắn tin tưởng, trong cuộc sống sau này chỉ cần có hai người này tồn tại, hắn tuyệt đối sẽ không cảm thấy nhàm chán.
“Tốt lắm, các ngươi không cần đối xử với trẫm như thế, lần này trẫm tới là có việc nói với các ngươi.” Lăng Phượng cười hì hì xoa xoa bàn tay Bùi Dật Viễn tiếp tục nói, “Dật Viễn, trẫm tính lập Lăng Chiêu làm thái tử.”
Những lời này quả nhiên khiến cho Bùi Dật Viễn chú ý, chỉ thấy hắn xoay người nghi hoặc, “Lăng Chiêu?”
“Ai a?” Tiểu Lăng cũng rất hiếu kỳ.
Chỉ thấy Lăng Phượng chỉ tiểu bất điểm trong tay trả lời: “Là tên ta đặt cho nó, không tồi đúng không?”
Tiểu Lăng vừa nghe nhất thời choáng váng, sau khi phục hồi *** thần lại bắt đầu phản kháng, Bùi Dật Viễn chỉ nhìn phụ tử bọn họ không lên tiếng.
Theo lý thuyết, nghe xong lời này hắn phải cảm thấy an lòng mới đúng, dù sao Tiểu Lăng cũng đã được Lăng Phượng thừa nhận, Lăng Phượng cũng coi như có người kế thừa, nhưng sao trong lòng hắn vẫn cảm thấy là lạ?
” Tiểu tử câm miệng, tên này là đặt theo sư phụ ngươi, ngươi ít chọn tam lấy tứ cho ta!” Một bên Lăng Phượng điểm trán Tiểu Lăng nói.
Tiểu Lăng không rõ cho nên nghĩ nghĩ một chút lập tức cãi lại: “Cha nói bậy, trong tên của sư phụ ta không có chữ Chiêu!”
“Có a.” Lăng Phượng một mực khẳng định, ” Sư phụ của ngươi tự là Tích Chiêu, không tin tự mình hỏi đi.”
Tiểu Lăng vừa nghe lập tức đưa ánh mắt tò mò nhìn Bùi Dật Viễn.
Bùi Dật Viễn lúc này mới nhận ra vấn đề, không khỏi thấp giọng hỏi: “Tại sao muốn dùng tự của ta?”
Vấn đề này đã cho Tiểu Lăng đáp án khẳng định, nó cũng không oán giận cái tên từ trên trời rơi xuống nữa, nhưng bắt nó làm thái tử, nó vẫn không cam lòng nhận.
Lăng Phượng đem đứa nhỏ ôm đến một bên, sau đó cúi đầu hôn lên trán Bùi Dật Viễn nói: “Bởi vì đây là hoàng hậu của trẫm, tên của mẫu hậu nó, tất nhiên nên dùng.”
“Nói bậy bạ cái gì?” Bùi Dật Viễn nhăn mặt, “Ta không dư lực cùng ngươi nói giỡn.”
“Trẫm không nói giỡn, vừa rồi ngay cả thánh chỉ trẫm đã viết xong, ngày mai tuyên bố, chờ thân thể ngươi khỏe hẳn, lập tức tổ chức hôn lễ cùng đại điển sắc phong.”
“Nga, hảo nha!” Đây là chuyện Tiểu Lăng thích nghe nhất, nó nghe xong vui mừng vỗ tay khen hay.
Chỉ cần có thể ở cùng sư phụ, quan tâm danh hiệu tôn xưng gì cho mệt!
“Ta không cần.” Nhưng Bùi Dật Viễn rất quật cường, không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt chủ ý rất ‘tồi’ này, “Hoàng Thượng, ta tự nhận không có năng lực cùng dã tâm thống lĩnh hậu cung, ngươi nên tìm những người khác đi thôi!”
Lăng Phượng nghe vậy, cũng làm ra vẻ khó xử nói: “A? Như vậy a? Nhưng mà từ nay về sau hậu cung chỉ còn mình ngươi với trẫm, ngươi chẳng lẽ mặc kệ trẫm đã vất vả còn phải lo luôn chuyện hậu cung? Không được… Trẫm bề bộn nhiều việc.”
“… Ngươi có ý gì?” Bùi Dật Viễn dừng một chút hỏi.
Lăng Phượng cười cười, ôm lấy mặt Bùi Dật Viễn, xúc cảm va chạm làm cho phàm tâm của hắn đại động, nhịn không được hôn lên môi Dật Viễn vài cái, sau đó mới chậm rãi nói: “Bảo bối của trẫm, trẫm nghe lời ngươi, nguyện ý vì ngươi buông hết hậu cung phi tần, cho nên hy vọng lúc sinh thời, ngươi có thể bồi bên cạnh trẫm.”
Lời này nói ra, Lăng Phượng còn tưởng rằng có thể thấy được biểu tình kích động vạn phần của Bùi Dật Viễn, ai ngờ đối phương hết ngẩn người lại nhíu mi, nhìn chằm chằm một chỗ, đăm chiêu suy nghĩ gì đó.
“Là ai đã nói gì với ngươi?”
“A!?” Lăng Phượng thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi.
Dật Viễn sao lại biết? Không phải hắn luôn hôn mê sao?
Tựa hồ biết Lăng Phượng suy nghĩ gì, Bùi Dật Viễn thở dài nói: “Hoàng Thượng, chuyện này rất rõ ràng, lúc ta và ngươi nói chuyện, ngươi còn do dự không chừng, hiện giờ cư nhiên sảng khoái như thế, trong đó nhất định có nguyên nhân.”
Dật Viễn đúng là Dật Viễn, thật sự lợi hại a!
Lăng Phượng cười lắc đầu, thân thiết áp lên, “Chỉ là trẫm thích ngươi, muốn ở cùng ngươi cả đời.”
“Mắc ói!” Tiểu Lăng ở một bên giội nước lã.
“Đi, tiểu bất điểm đi ngủ đi!” Lăng Phượng bắt đầu đuổi người.
Lần này Tiểu Lăng cũng hợp tác, nó thè lưỡi làm mặt quỷ rồi đi ra ngoài, vì cha đã lưu lại sư phụ, nó hôm nay tha hắn một lần!
Tiểu quỷ phiền toái vừa ly khai, thái độ Lăng Phượng lại ôn nhu như nước, mắt Bùi Dật Viễn nhìn không thấy, nhưng hai người dựa vào gần như vậy, hắn cũng có thể cảm thấy cổ nhu tình của Lăng Phượng, tuy cảm thấy kỳ lạ, nhưng tâm tình phá lệ tốt lên nhiều.
Vô luận chuyện này có phải là sự thật hay không, Lăng Phượng có thể có phần tâm ý này, hắn đã thập phần thỏa mãn, mặc kệ kết quả sau này như thế nào, hắn cũng sẽ không hối hận đã gặp Lăng Phượng, bởi vì Lăng Phượng là hoàng đế rất đáng yêu.