Tiền Đồ Vô Lượng

Chương 52




“Lục Phụng Dương?” Lăng Phượng lục lọi trong trí nhớ tên này, cuối cùng cũng không thu hoạch được gì.

Nhìn bộ dáng của hắn không giống thích khách, mi gian còn có thiện ý, nên cũng không có chiêu thị vệ tiến đến vây bắt người này.

Biết hoàng đế không nhận ra mình, Lục đại phu hảo tâm giới thiệu: “Thảo dân là ‘ cất chứa phẩm’ của Hoàng Thượng, ba năm trước đây nhập cung, cũng là một đại phu.”

” Đại phu? Từ từ, trẫm nhớ rõ, ngươi là vị đại phu cứu người nhiều nhất dân gian!”

Hắn cũng là đại phu, như vậy......

” Trẫm sao lại quên ngươi chứ, mau mau mau, tới vừa lúc, mau thay Dật Viễn nhìn xem, nhìn xem đôi mắt này......”

” Hoàng Thượng, đôi mắt của Thần phi nương nương, thảo dân cũng là bất lực.”

Chung quy cũng không thể mở não ra xem được.

“Bất quá, liên quan đến bệnh lần này của nương nương, thứ thảo dân cả gan, Hoàng Thượng thật sự tin tưởng lời nói của nhóm thái y sao?”

“Ngươi có ý gì?”

Lục đại phu liếc mắt nhìn Bùi Dật Viễn hôn mê một cái mới nói tiếp: “Hoàng Thượng, có thể để cho thảo dân thay nương nương bắt mạch?”

Lăng Phượng nhìn hắn không có ác ý, liền gật đầu cho phép hắn tiến lên. Lục đại phu đưa tay đè lại mạch môn của Bùi Dật Viễn, rồi sau đó tỉ mỉ đo mạch tượng của hắn, quả nhiên như dự liệu.

Thấy Lục đại phu hơi hơi nhíu mày, Lăng Phượng đã nhận ra vấn đề, vội vàng hỏi: “Dật Viễn sao vậy? A?”

“Hoàng Thượng, nếu thảo dân không có tính sai, bệnh căn của nương nương vốn không phải phong hàn, mà là bởi vì kê đơn tạo thành.” Lục đại phu thu tay về trả lời.

“Cái gì?” Lăng Phượng kinh ngạc.

Lục đại phu sờ sờ cằm tiếp tục nói: “Thuốc này gây bệnh trạng tương tự phong hàn, làm cho thể hư vô lực, không đến nỗi lấy đi tính mệnh người khác, nhưng dùng quá nhiều vẫn tạo thành gánh nặng đối với thân thể. Huống chi tụ huyết trong đầu nương nương hiện giờ chưa hết, tiếp tục uống vào thảo dân cũng không biết sẽ phát sinh cái gì.”

Nghe xong lời này Lăng Phượng ý thức được sự tình nghiêm trọng, hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, tức giận đấm một quyền trên tường, “Đáng giận, là người nào phải hãm hại Dật Viễn như vậy? Đợi trẫm tìm ra hắn, nhất định nghiêm trị!”

Lục đại phu nhìn phản ứng của hắn, lặng yên một lát mới chậm rãi lên tiếng: “Hoàng Thượng, sự bất quá tam...... Ngài có thể buông tha cho nương nương được không?”

“......!” Lăng Phượng nghe vậy xoay người, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lục đại phu, hắn cảm giác có gì đó, “Ngươi đây là ý tứ gì?”

Lục Phụng Dương đi đến trước mặt Lăng Phượng, quỳ xuống đất dập đầu, sau khi làm một cái lễ lớn mới nói: “Hoàng Thượng, sự thật ngài cũng thấy được, Thần phi ở bên người ngài chỉ có nhiều tai nạn, họa vô đơn chí, cho nên để hắn tiếp tục sống sót, thỉnh ngài thả hắn trở về đi!”

“Trở về? Quay về chỗ nào?” Lăng Phượng bởi vì lời nói của hắn mà càng thêm thẹn quá thành giận, “Hắn là phi tử của trẫm, đương nhiên nên ở bên cạnh trẫm.”

Có lẽ đã sớm dự kiến tới sự cố chấp của Lăng Phượng, Lục đại phu cũng không chùn chân, hắn thật sâu nhìn Bùi Dật Viễn trên giường một cái, rồi mới lại nhìn Lăng Phượng.

“Hoàng Thượng, thảo dân cùng ngài nói một cố sự, đợi nghe xong cố sự lại định đoạt cũng không muộn.”

Lăng Phượng bị hắn lộng hồ đồ, một hồi muốn hắn buông Dật Viễn, một hồi lại muốn nói cố sự cái gì đó, hắn đến tột cùng muốn làm cái gì?

Lục đại phu cũng không để ý tới sự yên lặng của Lăng Phượng, chuyện ta ta làm mở miệng nói: “Hết thảy cố sự khởi nguyên phát sinh ở hai mươi năm trước, đó là Trầm gia ở Lâm An.”

“Lâm An...... Trầm gia?” Hai từ ngữ quen thuộc lướt qua trong óc, trong lúc nhất thời Lăng Phượng cũng tĩnh tâm muốn nghe cố sự.

“Trầm gia ở Lâm An này mở cửa hàng bán gạo mà sống, nguyên bản là chức nghiệp thập phần tầm thường, nhưng khi đó ở Lâm An, Trầm gia này cũng không người không biết, không người không hiểu, nguyên nhân vì vợ chồng Trầm gia sinh được một đôi long phượng song sinh.”

“Long phượng song sinh......?”

Lục Phụng Dương gật gật đầu, thói quen sờ sờ cằm, “Khi đó, ta còn rất nhỏ, vẫn còn là một học đồ trong một y quán ở Lâm An, nhưng đối với đôi song tử kia, ký ức của ta vẫn mới như vậy.”

Hai mươi năm trước vào một đêm mưa, Trầm phu nhân đủ tháng sinh hạ một đôi long phượng song sinh hiếm thấy, Trầm lão gia vui như lên trời, thế là bày tiệc rượu, mời phần đông bạn tốt tiến đến chúc mừng con mình ra đời. Hơn nữa ở trước mặt mọi người đặt cho hai đứa con cái tên rất dễ nghe, ca ca ra trước tên ‘ Niệm Khanh’, muội muội sinh sau tên ‘Tư Dung’.

“Trầm Niệm Khanh...... Trầm Tư Dung?” Đọc tên này rất quen thuộc, Lăng Phượng kinh hãi, “Là tên Thục phi!?”

Lục đại phu gật gật đầu, nhưng không có đề cập đến Thục phi mà là tiếp tục cố sự của hắn, Lăng Phượng cũng do đó mà nghe càng nhập tâm.

” Nguyên bản việc này thật đáng mừng, nhưng đến ngày đầy tháng thì vận mệnh của đôi song sinh bị một thuật sĩ thúi miệng cải biến.”

Cũng không biết thuật sĩ kia làm sao nghe được Trầm gia có được một đôi song sinh, sau đầy tháng một ngày, hắn xuất hiện ở Trầm gia, Trầm lão gia nguyên tưởng hắn đến chúc mừng đứa nhỏ, ai ngờ thuật sĩ kia nói, song sinh từ trước đến nay như cực âm và cực dương, người dương danh gia vọng tộc, người âm xui xẻo dẫn tai, lão gia phải cẩn thận tách biệt mới phải.

Theo như lời hắn, trong đôi song sinh này, muội muội là mệnh phú quý, mà ca ca là nguồn gốc tai vạ.

Trầm lão gia nguyên bản không tin, thế nhưng năm đó thiên tai nhân họa không ngừng, hồng thủy vỡ đê làm cho việc buôn bán gạo thóc phá huỷ, rồi sau đó Trầm phu nhân lại bệnh qua đời, vận rủi liên tiếp làm cho Trầm lão gia tâm trí bị che khuất, tin lời nói của thuật sĩ kia, thế là hắn sai người đem ca ca Trầm Niệm Khanh giao cho hạ nhân nuôi nấng, giam lỏng trong phòng nhỏ ở một khu nhà trên núi, không hề để ý tới, mà muội muội Trầm Tư Dung song sinh mang theo bên người sủng lại yêu, cứ như vậy hình thành tính cách hoàn toàn bất đồng của đôi song sinh, cũng mở màn của bi kịch sau này.

“Bi kịch?” Lăng Phượng lặp lại.

” Đúng, bi kịch thập phần thê thảm.”

Lục đại phu gật đầu, nói, lại nhìn về phía Bùi Dật Viễn......

Theo thời gian trôi qua, song sinh Trầm gia trưởng thành.

Muội muội Trầm Tư Dung bộ dạng là quốc sắc thiên hương, minh diễm động lòng người, tựa như thiên tiên hạ phàm, cho nên không khỏi trở thành đệ nhất mỹ nữ Lâm An. Trầm lão gia mất đi ái thê liền đem tất cả yêu thương tập trung trên người nữ nhi, đối nữ nhi là hữu cầu tất ứng, Trầm Tư Dung lớn lên trong hoàn cảnh này, hiển nhiên hình thành tính cách ngang ngược hỗn xược, không đếm xỉa người khác, ái mộ hư vinh, nhưng bởi vì nàng thật sự rất mỹ lệ, cho nên mọi người đối với khuyết điểm của nàng cũng qua loa cho xong chuyện, không người chỉ ra.

Xinh đẹp quá mức này mang đến sự thỏa mãn cho nàng đồng thời cũng khơi mào tai hoạ, không lâu sau vẻ đẹp của nàng liền rơi vào tai Tri phủ đại nhân bên kia Lâm An, trong nhà tri phủ kia đã có nhiều phòng thiếp thất, lại cố ý muốn thú Trầm Tư Dung.

Không cần phải nói, Trầm Tư Dung cùng Trầm lão gia không cùng ý kiến, Trầm Tư Dung không muốn gả, nhưng Trầm lão gia cũng không muốn đắc tội tri phủ, ngay tại lúc mâu thuẫn này, một tôi tớ Trầm gia đưa ra chủ ý ngu, nói là tìm người ‘ thay thế’, mà người ‘ thay thế’ này tất nhiên rơi xuống trên người Trầm Niệm Khanh vẫn sinh hoạt tại phòng nhỏ trên núi.

Trầm lão gia cảm thấy chủ ý này không tồi, theo hắn biết, Tri phủ đại nhân vô luận nam nữ đều thu toàn bộ, nói trắng ra hắn chính là muốn’ người xinh đẹp’, đó là lí do mà hắn rất nhanh phân phó hạ nhân đem tai *** nhi tử hạ sơn, thế mà khi hắn lần thứ hai trông thấy đứa con, đứa con thay đổi thật ngoài dự đoán của mọi người......