Tiền Định Hoa Vay

Chương 1: Hoa Thần tái sinh




Trước khi Hoa Thần mất nàng đã dùng hết thần lực cuối cùng của mình tu bổ lại toàn bộ lục giới một lần nữa khiến cho lục giới nơi nơi trăm hoa đua nở, thực vật sinh sôi, lục giới trở nên phồn vinh tươi đẹp, bước vào một trang sử phồn hoa thịnh vượng mới. Thần lực của nàng đã tẩy trừ đi trọc khí tích lũy trong thiên địa trăm ngàn năm qua khiến cho yêu ma bước vào giai đoạn yếu kém nhất. Nhân, Tiên, Thần là ba chủng tộc có được lợi ích nhiều nhất, kể cả ác quỷ trong sông vong xuyên ở minh giới cũng toàn bộ buông chấp niệm chuyển thế đầu thai.

Nàng tuy đã ra đi mãi mãi nhưng công đức của nàng làm được thì đã sâu không đông đếm được cho nên có lẽ vì thế mà thiên đạo cũng mở ra một kẻ hở dành riêng cho nàng.

Bảy vạn năm sau...

Tiên giới chấn động bởi tin tức, Vương Mẫu nương nương sau vạn năm lại mang thai. Ồn ào hơn nữa là trong lần khởi động ngũ đại thần khí thì Thái Thượng Lão Quân lại nhận được câu thần dụ:

"Hoa Thần tái sinh! Tình vay phải trả! Thập lục vi phu! Đọa lai nhân gian! Chúng tiên hữu duyên! Nhân gian cùng đọa! Khảo nghiệm thành công! Uyên ương sum vầy! Nếu trái Thần dụ! Lục giới diết vong!"

Câu thần dụ như một quả bom oanh tạc thiên giới làm nổi lên sóng to gió lớn trong lòng các vị tiên nhân. Nó đã phá bỏ luật lệ cấm động tâm nơi thiên giới. Vì không muốn thiên giới đại loạn, Thiên Đế ở Linh Tiêu Bảo Điện triệu tập chúng tiên tìm phương hướng giải quyết.

Trong điện Linh Tiêu, Thiên Đế đang mặt mày âm trầm ngồi ở nơi cao nhất nhìn phía dưới điện hàng vạn tiên nhân trẻ tuổi mặt mang sắc xuân đang hớn hở nghị luận với nhau, có người còn ngang nhiên liếc mắt đưa tình. Ông nổi giận đây là chuyện trước nay chưa từng có, ai...Loạn, loạn hết cả rồi. Thế này thì có phải là thiên giới nữa đâu, ông có cảm giác như là mình đang tổ chức tiệc kén phò mã hay là con dâu hoàng gia giống như dưới nhân gian mà mình từng tham gia vậy. Trước nay trên thiên giới chỉ có mang huyết mạch thượng cổ mới có quyền có hôn phối nhưng hôm nay một đám tiểu tiên xuân tâm manh động mà ông lại không thể nói gì. Sau này Thiên Quy.... Còn có tác dụng khỉ gì đây?

Thái Thượng Lão Quân nhìn thấy một lũ tiên nhân xuân tâm nhộn nhạo thì âm thầm lắc đầu đưa mắt nhìn Nguyệt Lão và Hải Thượng Lãng Ông liền trông thấy cả hai người cũng đang nhìn mình. Cả ba người đấu mắt khiến tia lửa bắn ra tung tóe, kết quả Nguyệt Lão bị nóc ao, định bước ra thì nghe thấy Thiên Đế hỏi: "Lão Quân, có thật tiên thai trong bụng bà x... À không! Vương Mẫu là Hoa Thần chuyển thế không?" Thiên Đế mắng thầm cũng không biết lão bà của ông bị bệnh gì mà cứ khăng khăng bảo ông phải gọi nàng là bà xã mới khiến ông lỡ miệng như vậy, thật là mất thể diện mà.

Nguyệt Lão cười thầm cũng may mà ông số tốt. Lão Quân lườm ông bạn già không có nghĩa khí này một cái rồi mới đứng ra nói: "Bẩm Thiên Đế theo như chẩn đoán của dược vương thì thời gian thụ thai và dị tượng lâu nay thì quả thực là như vậy."

"Vậy còn chuyện liên quan tới câu thần dụ thì các ngươi nghĩ như thế nào?" Thiên Đế trầm giọng hỏi.

Lãng Ông bước ra nói: "Đã là thần dụ thì không thể làm trái được, nếu không thì hậu quả khôn lường!"

Thiên Đế nhíu mày: "Vậy chuyện này phải làm như thế nào đây?"

Nguyệt Lão cười hề hề đứng ra nói: "Chuyện này không khó, trước tiên chúng ta cứ chờ thập công chúa ra đời rồi khởi động Kính Thiên Duyên để tìm ra mười sáu vị phu quân của công chúa, sau đó thì ai cô đơn không muốn vĩnh viễn ôm gối thâu đêm thì cứ đem bọn họ tống hết xuống trần gian là được."

Sắc mặt Thiên Đế âm trầm nói: " Cứ động xuân tâm là tống đi hết sao! Vậy công việc của họ ai quản? Ngươi nghĩ số người xuân tâm manh động ít lắm sao, nhìn lại đi."

Nguyệt Lão nhìn nhìn, ông chảy mồ hôi lạnh khi nghĩ tới cảnh thiên giới vườn không nhà trống. Nhìn thấy bạn già bị làm khó, Lãng Ông nói giúp: "Vậy thì không được! Cứ lấy thập công chúa làm đích, ai được thập công chúa đồng ý thì đến ngày hạ phàm sẽ được đi cùng."

Thiên Đế suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy thì bây giờ ta cho phép chúng tiên tự do qua lại, tìm hiểu lẫn nhau. Đây chính là cơ hội ngàn năm có một, chớ trách ta không nói trước, nếu các ngươi bỏ lỡ thì đừng trách Thiên Quy vô tình. Sau khảo nghiệm lần này, ai còn phạm phải Thiên Quy thì theo luật trời xử trí. Đương nhiên các ngươi muốn thuận lợi thông qua thì phải thông qua con gái bảo bối của ta. Rõ chưa?"

Chúng tiên mặt mày tươi như hoa đồng thanh lên tiếng: "Rõ!"

Nguyệt Lão trong bụng mừng thầm, thầm nghĩ: "Đây là cơ hội đầu cơ chuộc lợi ngàn năm mới có. Ha ha...Chiến này ta phát tài thật rồi, về nhà phải tăng số lượng sản xuất dây tơ hồng. Không biết có bao nhiêu thứ tốt đang chờ để đổi thứ rác thải đó, ha ha...Quá lời." Lão ta vuốt râu, xảo trá cười.

Sau khi nghe chúng tiên hô rõ thì sắc mặt Thiên Đế mới tốt hơn. Chợt ông nghĩ đến chuyện ái nữ sắp ra đời lại là chuyển thế của vị nữ thần đó thì trong lòng liền rất thỏa mãn, nghĩ đến một thoáng kinh hồng khi còn trẻ, ông không biết dung mạo của ái nữ mình sẽ kinh nhân đến độ nào. Tâm tình của ông tốt hơn bao giờ hết, ông lặng lẽ biến mất và nơi muốn đến dĩ nhiên là Thiên Vân cung nơi dưỡng thai của Vương Mẫu nương nương.

Tan buổi nghị luận ở điện Linh Tiêu thì không khí ở thiên cung như bước vào mùa xuân. Lúc này đều họ mong chờ nhất dĩ nhiên là ngày phúc tinh của toàn thiên giới ra đời. Và ngày mà họ mong đợi đó cũng chậm rãi đến gần.

Ngày mà thập công chúa ra đời là ngày đầu tiên của mùa xuân, lúc thập công chúa mở mắt chào đời là lúc trăm hoa thức tỉnh, vạn vật hồi sinh quả nhiên phù hợp với thân phận nữ thần của sự sống của nàng.

Cũng lúc này tại Hoa giới một lượng lớn tinh hoa thoát khỏi phong ấn của Hoa Thần bay khắp tam giới làm muôn hoa thay phiên khoe sắc, hương hoa tràn ngập thiên địa. Hồ điệp vương bận tối tăm mặt mũi phải thu thập lượng tinh hoa gấp mười lần số lượng thoát ra. Vậy mà trong khi đó ở hoa giới cũng có người đang rãnh rỗi ăn mừng, các nàng chính là bảy vị phương chủ bị áp bức suốt vạn năm qua, cuối cùng cũng chờ đến ngày ngài ấy hồi sinh. Các nàng rốt cuộc thoát khỏi biển khổ, bảy người bọn họ kéo nhau đi đến tiên giới để đòi lại quyền lợi đình công.