Edit: Lacey
Haha quả nhiên! thời điểm Chu Du cầm que thử thai hai vạch lên, trái tim cô như sụp đổ.
Đêm đó nói là phụ thuộc vào ý trời nhưng thật ra Chu Du căn bản không để trong lòng, thậm chí không quá mấy ngày nữa cô đã bắt đầu bước vào làm việc.
Tuy rằng Tôn Hoài Cẩn đã vẽ ra một tương lai xán lạn nhưng Chu Du cũng không đến công ty của anh mà dựa theo kế hoạch đã định ra trước đó, nhậm chức tại một công ty khác.
Ý tưởng của cô cũng rất đơn giản, cô là sinh viên mới ra trường, cho dù không ai nói gì nhưng đó thực chất cũng chỉ là một chức danh rỗng tuếch, vô nghĩa mà thôi.
Dù sao cô cũng không thiếu tiền, chủ yếu là đến công ty khác để va chạm, tích lũy kinh nghiệm thôi.
Ai có thể ngờ rằng, tham vọng sự nghiệp của cô đã sụp đổ khi cái thai này đến.
Nghĩ đến việc chính mình mới vào công ty được hai tháng đã nghỉ thai sản thì cô còn không biết giấu mặt đi đâu được đấy.
Vốn định giấu đến khi chờ cái bụng to ra lại nói nhưng còn chưa tới ba tuần đã bị Tôn Hoài Cẩn phát hiện ra vì phản ứng thai nghén của cô quá mãnh liệt.
Sau đó thì cô bị cưỡng chế đưa tới bệnh viện và được xác nhận là đang mang thai, Ngô Tú Trân từ nơi khác cũng nhanh chóng trở lại, và không tránh khỏi một hồi mắng mỏ.
Cụ thể mắng gì thì Chu Du cũng không nhớ rõ, nhưng đại khái có thể tổng kết lại thành sáu chữ: Đầu óc con có bệnh à?
Chu Du lúc ấy đang ngồi trong phòng bệnh, có chút hoảng hốt, cô hơi lo lắng liệu Tôn Hoài Cẩn có tức giận hay không, có thể tức giận hơn cả Ngô Tú Trân hay không.
Nhưng sau khi Tôn Hoài Cẩn tới, anh chỉ mời người lớn hai bên đang sốt ruột lo lắng ra bên ngoài, sau đó vô cùng nghiêm túc mà xin lỗi cô.
"Tất cả là do tôi đã ép em làm việc mà em không muốn khi em chưa sẵn sàng.
"
Không biết từ khi nào, anh đã không còn giống như chàng thiếu niên năm đó, mà bây giờ anh mặc áo sơ mi trắng, quần tây phối cùng một đôi giày da vẫn luôn bóng loáng.
"Xin lỗi em, Tiểu Du.
" Anh ngồi bên mép giường, gục đầu xuống, "Về sau tôi sẽ không bao giờ tái phạm nữa, tôi hứa với em, nếu như em thật sự không muốn đứa nhỏ này thì có thể! "
Nạo thai.
Hai chữ này Tôn Hoài Cẩn khó có thể nói ra được.
Bởi vì đây vốn là trách nhiệm của anh, vậy mà người phải chịu hậu quả lại là Chu Du.
Tùy rằng lúc nãy anh đã hỏi qua bác sĩ, Chu Du còn trẻ, thân thể cũng rất khỏe mạnh, nếu như bỏ đứa nhỏ này thì chỉ cần điều trị một thời gian thì sau này muốn có con nữa thì vẫn có thể sinh nở thuận lợi.
Tôn Hoài Cẩn đột nhiên hận sao người mang thai lại không phải là đàn ông, vì sao người chịu hậu quả này lại không phải là anh.
Chu Du ngồi trên giường, đầu óc lâng lâng từ khi bị mẹ mắng của cô bây giờ mới trở lại với hiện thực, về tới phòng bệnh.
Bởi vì cô nghe thấy giọng nói run rẩy của Tôn Hoài Cẩn.
"Em nói em không muốn đứa nhỏ này lúc nào vậy?"
Cô lập tức nắm lấy tay Tôn Hoài Cẩn, lòng bàn tay của anh nóng rực, thấm đẫm mồ hôi, vừa sờ lên đã thấy một mảnh ướt át.
"Lão Tôn, anh run cái gì, không phải anh muốn khóc đấy chứ?"
Chu Du nửa đùa nửa thật nói, cô cũng hơi mong Tôn Hoài Cẩn sẽ ngẩng phắt đầu lên và phản bác lại cô "làm sao có thể".
Nhưng không có, Tôn Hoài Cẩn vẫn cúi đầu, không nói một lời mà nắm chặt lấy tay cô.
"Em không biết vừa nãy tôi sợ hãi đến thế nào đâu.
"
Sợ rằng cô giấu anh vì tình trạng của thai nhi không tốt, sợ thân thể cô không thoải mái, sợ cô đã phải chịu đựng sự khó chịu từ lâu.
Trong lúc chờ quyết định của cô anh càng nghĩ càng cảm thấy mình thật không phải là người mà.
Những giọt nước mắt ấm áp rơi trên mu bàn tay của Chu Du, cô cũng nức nở nhào qua ôm anh: "Anh gần ba mươi tuổi đầu rồi mà còn khóc thì anh bảo cục cưng là em biết phải làm sao đây?"
Từ khi yêu đương với Tôn Hoài Cẩn, Chu Du cảm thấy cô càng ngày càng trẻ con.
Rõ ràng thời học cấp ba cô rất khinh thường cái tự xưng cục cưng này, vậy mà mình bây giờ cũng bắt đầu buồn nôn như vậy.
Hai người ngồi trên giường ôm nhau một lúc lâu, lâu đến mức Chu Du cảm thấy mệt rã rời, thời điểm cô mơ mơ màng màng nằm bò trong ngực của Tôn Hoài Cẩn mới cảm giác được anh nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống giường.
"Em nghỉ ngơi một lát đi, tôi đi giải thích với ba mẹ một chút, chắc là bọn họ lo lắng lắm.
"
Chu Du thấy hốc mắt của anh vẫn hòng hồng, hơi đau lòng vươn tay sờ sờ: "Gạt anh là em sai, anh không cần xin lỗi, nếu không ba em sẽ giận anh đấy.
"
"Được.
" Tôn Hoài Cẩn cúi xuống hôn một cái lên khóe miệng cô, "Yên tâm đi.
"
-
Quá trình mang thai đối với Chu Du cũng khá vất vả.
Nhưng may mà sau chín tháng hoài thai, thời điểm sinh nở lại rất thuận lợi, là một tiểu công chúa.
Sau khi em bé chào đời, gia đình hai bên đã bàn bạc rất lâu rồi cuối cùng mới quyết định sinh linh bé bỏng này sẽ tên là Tôn Bách Chu.
Hai chữ "Bách Chu" này được lấy từ Kinh Thi, lại còn đồng âm với họ của Chu Du, cho dù không giống tên con gái lắm nhưng đây là cái tên hay nhất mà Tôn Hoài Cẩn có thể nghĩ ra.
* "Bách": cây bách; "Chu - 舟": thuyền, khác với chữ "Chu - 周" trong họ của Chu Du.
Thật vất vả mới đặt xong tên cho bé con, Chu Du rất nhanh đã gặp phải một vấn đề khác.
Bú sữa.
Sữa của cô rất nhiều, nhưng Tiểu Bách Chu lại không thích bú sữa mẹ, mỗi lần núm vú của mẹ đưa đến bên miệng cũng chỉ mút hai cái lấy lệ, nhưng khi uống sữa bò lại uống thật vui vẻ làm cho Chu Du không khỏi buồn bực.
Nhưng sữa cứ giữ mãi ở trong thì hai bầu ngực của Chu Du lại sưng đau, sữa thường xuyên chảy ra ướt cả áo ngủ, giống như một dòng suối cuồn cuộn không gì có thể ngăn nổi.
Cuối cùng vẫn phải nhờ vào Tôn Hoài Cẩn.
"Bách Chu ngủ rồi hả?"
Một buổi chiều yên bình nọ, ngực của Chu Du lại sưng đau, vừa thấy Tôn Hoài Cẩn trở về từ phòng bé con trở về đã lộ ra thần sắc nóng bỏng mà anh quen thuộc.
"Lại trướng sữa?" Tôn Hoài Cẩn đi qua, đau lòng ôm lấy cô: "Thật đáng thương.
"
Sinh xong bé con, Chu Du đã béo lên không ít, cô vừa nhìn thấy cơ thể của mình đã thề chờ đến khi cai sữa xong thì cô sẽ giảm béo.
Nhưng Tôn Hoài Cẩn lại càng thích cô thế này hơn, không ngừng ôm cô bảo sờ rất mềm mại.
"Trướng sữa không đáng thương, đáng thương chính là tiểu quỷ chính mình sinh ra lại không thích bú sữa của mẹ nó.
"
Chu Du mỗi lần nghĩ tới lại thấy buồn bực: "Con bé này làm sao vậy, em không thể nào hiểu được, vẫn chỉ là một đứa trẻ sơ sinh thôi mà đã biết đến thích với không thích rồi à? Trẻ con không phải là cho cái gì uống cái đó sao?"
Tôn Hoài Cẩn nghiêm túc nghĩ nghĩ rồi nói: "Có thể là bởi vì Tiểu Bách Chu của chúng ta từ nhỏ đã biết phải hiếu thuận với ba mẹ rồi đi.
"
Chu Du: "???"
"Anh bỏ cái chữ mẹ đi.
"
Tôn Hoài Cẩn xốc váy ngủ của Chu Du lên, nhìn hai bầu ngực vô cùng đầy đặn và săn chắc kia, đầu v* sưng đến đỏ bừng, còn có thể nhìn thấy được màu trắng ngà của sữa, khi cô nói chuyện nó liền theo đường cong nở nang của cô chảy xuống dưới.
Tuy rằng đã nhìn rất nhiều lần nhưng Tôn Hoài Cẩn vẫn như cũ cảm thấy đây quả thực là một phong cảnh đẹp đến mức anh không dám chạm vào.
Anh cúi đầu, ngậm lấy đầu v* của Chu Du, không cần mút quá mạnh thì dòng sữa ấm áp đã theo đó mà tràn vào khoang miệng của anh.
Vừa thơm lại vừa ngọt.
Cuối cùng một bên ngực cũng được giải thoát, một bên khác vẫn đang trướng đau càng làm cho Chu Du khó mà chịu nổi, nhẹ giọng làm nũng: "Bên kia cũng muốn! Anh không cần hút hết ở bên này, qua hút bên còn lại đi! "
Cô rõ ràng đã là bà mẹ một con nhưng so với trước kia lại càng quyến rũ và đáng yêu hơn.
.