Tiễn Đi Kẻ Thứ Ba

Chương 77: 77: Khuyên Tai






Edit: Lacey
Sau khi Tôn Hoài Cẩn rời đi, kỳ nghỉ đông của Chu Du quay quanh từ đề thi này đến đề thi khác, trong nháy mắt đã đến ngày cuối cùng của kỳ nghỉ.

Học kỳ sau của lớp 12 cơ bản mỗi ngày đều làm đề thi, học sinh làm, thầy cô chấm xong sẽ giảng lại một lượt các bài trong đề.

Con số đếm ngược thời gian thi đại học trên bảng đen càng ngày càng giảm, dưới áp lực học tập cường độ cao như vậy, ngay cả Lý Triệt Triệt cũng bắt đầu ít nói hơn, sau khi học xong trở về ký túc xá thì hai người đến sức lực nói chuyện phiếm cũng không có, chỉ muốn tiết kiệm năm phút năm trên giường nghỉ ngơi.

Ngô Tú Trân từ sau Tết âm lịch chưa từng về nhà lần nào, chỉ dành thời gian gọi điện cho cô hỏi thành tích bài kiểm tra mỗi khi thi thử kết thúc.

Thành tích của Chu Du cũng bắt đầu ổn định, cả hai lần thi thử đều rất tốt, đều đứng trong top toàn tỉnh, nhưng đối mặt với sự khen ngợi khó có được của Ngô Tú Trân, cô cũng không thể nào cao hứng nổi.

"Mẹ, khi nào thì mẹ về nhà?"
Hôn nhân của ba mẹ cô đã tới cuối con đường rồi, Chu Du cũng có thể đoán được tại sao Ngô Tú Trân vẫn luôn không trở về nhà.

Khả năng chỉ có thể bởi nơi này đối với bà đã sớm không còn là nhà nữa rồi.

Nhưng Chu Du vẫn muốn hỏi, muốn gặp bà, nhìn xem bà dạo gần đây như thế nào! dù sao bà ấy cũng là mẹ của cô.

"Hừm! " Ngô Tú Trân ở đầu kia điện thoại trầm ngâm một lát:"Vừa lúc cuối tuần này mẹ có việc phải về Tế thành một chuyến, mẹ sẽ đến trường đón con, chở con đi ăn món gì ngon ngon?"
"Không cần, con không muốn ăn cái gì ngon, mẹ có thể về nhà không?"

Căn nhà lớn kia thiếu đi một người, yên tĩnh giống như một tòa lâu đài biệt lập trong không trung vậy.

Chu Du mỗi lần về đến nhà đều không có ai lải nhải bên tai cô nữa làm cô cảm thấy rất cô đơn.

"Cũng được.

"
Ngô Tú Trân sảng khoái đồng ý.

"Lát nữa mẹ sẽ gọi điện cho ba của con, bảo ông ấy cuối tuần này chuẩn bị thêm một cái bát với một đôi đũa.

"
"Vâng.

"
Sau khi cúp điện thoại thì Chu Du nghênh đón tâm trạng tốt mà mấy tháng nay khó có được, trên mặt thỉnh thoảng lại xuất hiện nụ cười, ngay cả Lý Triệt Triệt cũng bị cảm xúc của cô lây nhiễm, thứ sáu trước khi cô về nhà còn lôi kéo cô lại dặn dò lần này về nhà không cần tranh cãi với Ngô Tú Trân nữa.

Đạo lý này Chu Du đương nhiên hiểu, vì cho dù có tranh cãi cũng vô ích, cô yêu Chu Đạt Sinh, cũng yêu Ngô Tú Trân, loại yêu này không liên quan đến việc họ có phải là tra nam hay tra nữ không.

Tuy rằng cô đã quyết định sau khi hai người ly hôn thì cô sẽ đi theo Chu Đạt Sinh nhưng mấy tháng nay không được gặp mẹ, cô đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.

Ly hôn không phải chuyện xấu, ít nhất đối với Chu Đạt Sinh là vậy, ông đã bị cái gia đình nói trói buộc quá lâu rồi, cũng đã tới lúc trả lại tự do cho ông.

Mà Ngô Tú Trân, bà ấy sớm muộn cũng sẽ nhận ra mình đã mất đi một người trân quý cỡ nào.

Tối thứ sáu, Chu gia rất lâu rồi mới bày ra ba bộ bát đĩa, Chu Du ngồi trên bàn lục lại đầu óc, đem mọi chuyện lớn bé phát sinh trong trường học đều kể ra, chỉ vì để bữa cơm này có thể gọi là nhẹ nhàng và ấm áp.

Cô đã thành công, không khí trong bữa ăn rất hòa hợp, sau khi cơm nước xong Chu Du nằm ở trên giường phát Wechat cho Tôn Hoài Cẩn, miêu tả cho anh biết tâm trạng lúc này của mình giống như bước trên mây vậy.

Mấy tháng nay Tôn Hoài Cẩn thật sự rất bận rộn, ngoài thời gian dạy thêm vào chủ nhật thì các ngày khác mỗi lần nhắn tin cho anh sẽ phải chờ một lúc anh mới trả lời lại.

Cô hỏi anh bận cái gì, anh cũng chỉ nói về sau cô sẽ biết làm Chu Du buồn bực một hồi lâu.

Nhưng mà hiện tại tâm tình của cô đang tốt, mới không thèm so đo với Tôn Hoài Cẩn.

Tiểu cô nương lăn lộn trên giường một vòng, lúc này tác hại của một ngày học tập điên cuồng trỗi dậy, cô nhắm mắt lại, muốn nghỉ ngơi năm phút nhưng bất tri bất giác lại ngủ quên luôn.


Đảo mắt đã tới chủ nhật, khi Tôn Hoài Cẩn đến thì Ngô Tú Trân còn đang cùng Chu Du thảo luận về chuyện thi đại học, hỏi cô về vấn đề đặt nguyện vọng.

Chu Du cũng không định giấu giếm:"Con muốn vào đại học Tế thành.

"
"Tế đại không tồi, nhưng so ra thì không bằng được Thanh Hoa, Bắc Đại.

" Ngô Tú Trân mỉm cười vì mong muốn của con gái:"Cố lên, chờ con thi đại học xong thì nghỉ hè tranh thủ học rồi thi lấy bằng lái luôn, đến lúc đó mẹ sẽ mua cho con một chiếc xe.

"
"Mẹ đều đã lên kế hoạch sẵn rồi nhỉ?" Chu Du cũng cười nói:"Con còn tưởng thi đại học xong con sẽ phải lăn lộn ba tháng ở nhà.

"
"Du Du, việc này con cứ nghe lời mẹ con đi.

" Chu Đạt Sinh đúng lúc gia nhập đề tài của hai mẹ con:"Mẹ con đều vì tốt cho con thôi, biết chưa?"
Thật kỳ quái, trong nhà mọi thứ đều đã thay đổi, nhưng cũng giống như cái gì cũng chưa thay đổi.

Chuông cửa vang lên, Chu Du cười cười ra mở cửa, Tôn Hoài Cẩn đứng ngoài cửa cũng cười lại với cô, chỉ là giữa mày khó nén được mệt mỏi làm cô không khỏi đau lòng.

Cô chưa ăn sáng xong nhưng đã gấp không chờ nổi muốn cùng anh ở một chỗ, nhưng sau khi Tôn Hoài Cẩn theo cô vào phòng buông cặp xuống xong lại như nhớ tới cái gì đó mà lấy ra một hộp vải nhung từ trong cặp, bảo cô chờ một chút.

Cái hộp vải nhung kia nhìn rất quen mắt, hơn nữa nhìn còn rất đắt tiền.


Cô nhìn Tôn Hoài Cẩn rời đi, đại não còn chưa kịp phản ứng thì thân thể đã lẽo đẽo theo anh.

Chân của Tôn Hoài Cẩn rất dài nên sải bước cũng rất lớn, ngày thường ra ngoài nếu không phải anh cố ý thả chậm tốc độ thì Chu Du hoàn toàn không theo kịp.

Cô mở cửa phòng ra đã không còn thấy bóng dáng của Tôn Hoài Cẩn nữa, một khắc này không biết linh tính từ đâu ra, cô trực tiếp đi đến phòng ngủ của Ngô Tú Trân, quả nhiên thấy được bóng dáng quen thuộc ở ngoài cửa.

Anh mở hộp vải nhung ra trước mặt Ngô Tú Trân, để bà xác nhận đồ vật bên trong xong mới khép hộp lại giao cho bà ấy.

Chu Du thấy được trong một là một đôi khuyên tai mà trước đó Ngô Tú Trân rất thích, trước đó dù đi đến đâu thì đôi khuyên tai đó cũng không bao giờ rời khỏi người Ngô Tú Trân, cho dù không đeo cũng sẽ mang theo bên người.

"Cảm ơn Hoài Cẩn nhé, lần trước xấu hổ quá, uống quá chén nên làm rơi ở nhà cháu.

" Cô nghe thấy Ngô Tú Trân nói với Tôn Hoài Cẩn như vậy.

Nhưng đôi khuyên tai này đang nằm trong tay Tôn Hoài Cẩn, thì vẫn tính là của anh.

Cái loại cảm giác phản bội này giống như một tia sét đánh xuống làm cả người Chu Du đờ người tại chỗ.

.