Tiễn Đi Kẻ Thứ Ba

Chương 52: 52: Người Này Là Bạn Trai Của Cô






Edit: Lacey
Chu Du thẳng đến khi lễ kỉ niệm thành lập trường bắt đầu rồi mà cô vẫn còn thẫn thờ.
Cũng đúng thôi, trong trường hợp như này thì ai không mộng bức đâu.
Lần gần nhất mặc kệ cô có vừa đe dọa vừa dụ dỗ thế nào thì Tôn Hoài Cẩn cũng không hé miệng, cô còn tưởng rằng tên tiểu bạch kiểm này kiên trinh bất khuất đến cùng với Ngô Tú Trân chứ.
Thế nào mà hôm nay lại đột nhiên nhả ra.
Có phải anh cuối cùng cũng phát hiện cải thìa phấn nộn lại đáng yêu như cô so với phú bà càng tốt hơn sao?
Nhưng thắng mẹ ruột của mình thì Chu Du cũng không cao hứng, thậm chí tâm tình càng lúc càng đi xuống.
Tuy rằng kế hoạch của cô đúng là câu tiểu bạch kiểm vào tay, làm anh ta thất điên bát đảo, sau đó vừa đe dọa vừa dụ dỗ anh chia tay Ngô Tú Trân, cuối cùng một phát đá văng.
Hiện tại cũng rất thuận lợi, nhưng cô lại không cao hứng như cô vẫn nghĩ, thậm chí chỉ cần tưởng tượng đến bạn trai của mình vẫn còn duy trì quan hệ thể xác với mẹ của mình thì cô liền có một cổ khó chịu nói không nên lời.
Cô dường như để ý tới tên tiểu bạch kiểm này hơn cô nghĩ.
Để ý anh có phải tức giận hay không, để ý anh có để ý hay không, để ý anh...có phải hay không chỉ thuộc về một mình cô.
Những tiết mục được chuẩn bị công phu diễn ra suốt buổi tối, Lý Triệt Triệt ở bên cạnh phấn khởi đến không chịu được, vẫn luôn miệng thét chói tai, nhưng Chu Du ở bên cạnh thì một phút cũng chưa xem.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Tôn Hoài Cẩn lái xe đưa hai tiểu cô nương về trường học.
"Học trưởng, anh cũng quá lợi hại đi, mới học năm hai đã có bằng lái, lại còn có cả xe nữa!"

Lý Triệt Triệt đã vui vẻ cả tối, ngối ở ghế sau vẫn còn tinh thần đối đáp với Tôn Hoài Cẩn.
"Nghỉ hè lớp 12 không có việc gì làm nên đi thi bằng lái luôn." Tôn Hoài Cẩn hiển nhiên tâm tình không tồi, thái độ cũng nhiệt tình hơn ngày thường:"Bất quá xe năm nay mới mua, bình thường cũng không có dịp dùng đến."
Là Ngô Tú Trân mua sao?
Chu Du rất muốn hỏi, lại cố ý kiềm lại.

Bởi vì để ý, cô hiện tại thậm chí bắt đầu hoài nghi bản thân mình lúc trước có phán đoán chính xác hay không, Ngô Tú Trân thật sự đã chán ghét tiểu bạch kiểm này sao?
Trong lòng càng suy nghĩ càng rối, dọc cả đường đi Chu Du đều ngồi yên lặng ở ghế sau, Tôn Hoài Cẩn cũng chưa nói cái gì, chỉ là chờ sau khi cô trở lại phòng ngủ thì gửi Wechat cho cô.
[Tiểu bạch kiểm thích giả vờ]: Chơi mệt mỏi à? Sao một đường không nói câu nào, nghỉ ngơi sớm chút đi.
[Tiểu bạch kiểm thích giả vờ]: Chủ nhật gặp lại.
Đây là lần đầu tiên anh chủ động tìm cô nói chuyện trên Wechat, lịch sử trò chuyện của hai người còn dừng tại lần ở bàn ăn, cô trêu chọc nói anh cứng, anh không trả lời, sau đó cô cũng không nhắn tin tiếp.
Tên ghi chú của Tôn Hoài Cẩn đột nhiên trở nên chói mắt, Chu Du một lần nữa sửa lại, sau đó mới nhắn lại một câu ngủ ngon.
Rất nhanh Tôn Hoài Cẩn liền trả lời lại.
[Không thể nói]: Ngủ ngon.
Đến chủ nhật thì Ngô Tú Trân đã trở lại.


Lần này bà đi Vân Nam nên mang về rất nhiều nấm, sáng sớm đã túm Chu Du từ trên giường dậy ném đến bàn cơm, lúc này Chu Du mới thấy trên bàn toàn là món làm từ nấm.
Cháo nấm, nấm xào, rau và nấm ngâm...làm Chu Du nhìn đến choáng váng.
"Mẹ, ăn cái này con có thể thấy mấy tiểu tử nhảy múa sao?"*
*Chỗ này theo mình tìm hiểu có thể hiểu là có thể người đó là người bạn thầm mến trong lòng, hoặc bạn thấy ngưỡng mộ muốn kết bạn với người đó.
Ngô Tú Trân bị cô chọc cười, trực tiếp cốc đầu cô:"Biết ngay là nói bậy, mấy cái nấm này rất đắt tiền, làm sao có thể để con thấy được tiểu tử nhảy múa?"
Chu Đạt Sinh cũng cười:"Du Du, giữa trưa còn có canh gà nấm tùng nhung**, chờ lát nữa bắc nồi hầm ba giờ, đến lúc đó xương đã mềm, phỏng chừng ở trong phòng cũng ngửi thấy mùi."
Bình thường trên bàn ăn Chu gia rất ít có thời điểm hòa thuận vui vẻ tâm sự như này, phần lớn đều là trầm mặc mà ăn cơm, giống như sự bất hòa giữa khuôn mặt và trái tim.
Tâm tình của Chu Du lại lén lút tốt lên, cô thậm chí còn có suy nghĩ Ngô Tú Trân thật sự có khả năng sẽ chủ động chia tay Tôn Hoài Cẩn, trở về với gia đình.
Cơm nước xong, bởi vì uống thêm hai bát cháo mà giờ bụng căng cứng nằm nhoài nên sô pha.

Chuông cửa vang lên, Ngô Tú Trân trước khi mở cửa đã chỉnh trang lại một phen, nhìn người đàn ông trẻ tuổi cười rất ân cần thân thiện:"Thầy Tôn, thầy tới rồi."
Chu Đạt Sinh cũng theo qua, động tác hai người rất đồng bộ, khó có được một loại hương vị hai vợ chồng gia cầm sắt hòa minh.***
***Nói vợ chồng đoàn kết, thương yêu nhau.


Hồi xưa thường dùng câu này để chúc vợ chồng mới cưới.
Cô nhìn về phía cửa, nhìn Tôn Hoài Cẩn mặc một chiếc áo lông vũ màu xanh biển bước đến.
Làn da của anh cũng thiên về trắng, chỉ hơi tối hơn nhưng nhìn càng có vẻ thanh tuyển văn nhã, giống như nam thần bước ra từ truyện tranh.
Trong nháy mắt Chu Du nhìn thấy anh thì những suy nghĩ linh tinh trước đây đều tan biến hết, trong đầu cô chỉ còn một ý niệm:
Người này, hiện tại là bạn trai của cô.
- --
Đây là lần gặp mặt đầu tiên sau khi hai người xác định quan hệ, trước khi ra cửa, Tôn Hoài Cẩn khó có được một chút khẩn trương.
Anh mở tủ quần áo, không biết mình nên mặc cái nào, cũng không biết Chu Du thích kiểu dáng gì, chỉ đành đem Từ Tử Thịnh - người chơi game suốt đêm hôm qua, mới ngủ được nửa tiếng gọi dậy.
Từ Tử Thịnh cả người đều ngốc, nhìn biểu tình của Tôn Hoài Cẩn giống như đang nhìn một sinh vật ngoài hành tinh.
"Ngượng ngùng, đồng chí lão Tôn, phiền cậu nói lại lần nữa a, vừa rồi có khả năng tôi xuất hiện ảo giác."
Tôn Hoài Cẩn gật gật đầu, bình tĩnh lặp lại:"Tôi hôm nay muốn đi gặp bạn gái, cậu cảm thấy tôi nên mặc cái gì thì tốt?"
"Ồ dễ ợt..." Từ Tử Thịnh đột nhiên im lặng:"Chờ một chút, bạn, gái??"
Anh ta quả thực rất kinh ngạc:"Cậu cư nhiên có bạn gái? Chuyện khi nào, cậu không phải đối với ai cũng chướng mắt sao?"
Nói đùa, Tôn Hoài Cẩn từ khi huấn luyện quân sự thì cái mặt rêu rao kia đã hấp dẫn không biết bao nhiêu học tỷ, Từ Tử Thịnh còn tưởng rằng cậu ta sẽ lấy tốc độ ánh sáng mà nói chuyện yêu đương.
Kết quả không nghĩ tới, thằng nhãi này không chỉ không yêu đương, những nữ sinh muốn xin Wechat cũng không cho, nhưng cũng không ngăn được lâu lâu có người đến mặt nóng dán mông lạnh.

Có một đoạn thời gian Từ Tử Thịnh còn hoài nghi người này có phải gay hay không, sợ cúc hoa của mình khó giữ được, nhưng hiện tại thế mà cậu ta nói cậu ta YÊU! ĐƯƠNG!!
"Ai nói tôi ai cũng chướng mắt?" Tôn Hoài Cẩn đại khái cũng biết anh ta đang nghĩ gì:"Tôi đã có người mình thích nên không thể làm chậm trễ thời gian của người khác được."
"Được rồi được rồi..." Từ Tử Thịnh cưỡng bách chính mình gian nan tiếp nhận sự thật này, ngay sau đó tâm tư bát quái liền bốc cháy hừng hực:"Vậy em gái cậu thích là ai? Ngành nào? Học tỷ hay là học muội?"
"Cô ấy hẳn cậu cũng biết đấy." Tôn Hoài Cẩn từ tủ quần áo lấy ra một chiếc áo lông vũ màu xanh biển, không nhanh không chậm mà mặc lên người,:"Chính là người hôm qua đặc biệt tới xem cậu, tên Chu Du."
"...."
"......"
".........."
Thật mẹ nó nực cười, Từ Tử Thịnh thậm chí còn rất hoài nghi, thằng nhãi này căn bản không phải tìm không được đồ để mặc mà chính là cố ý đem anh ta gọi dậy để nghe cậu ta diễu võ dương oai.
"Tôi đi đây, cậu nghỉ ngơi đi."
Tôn Hoài Cẩn không chút áy náy mà vỗ vỗ vai bạn cùng phòng, rời phòng ngủ đóng cửa lại, đi đến cửa thang máy mới nghe thấy Từ Tử Thịnh tru lên.
Đến nỗi tru lên như thế nào, không nghe rõ...
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Đọc nửa sau của chương này mà cười xỉu up xỉu down.

Một like cho đồng chí Tiểu Tôn.