Tiễn Đi Kẻ Thứ Ba

Chương 43: 43: Thay Cô Nhớ Rõ






Edit: Lacey
Trong phòng ngủ thực an tĩnh, chỉ có âm thanh ngòi bút cọ xát với bài thi của cô.

Trong quá trình làm bài Chu Du kỳ thực đã quên mất cảm xúc lúc nãy của mình là cảm xúc gì, cô bị một biển câu hỏi vây quanh, rồi đánh bại từng bài một, đem bài thi điền chi chít, trong lòng dâng lên một cảm giác thành tựu =]]
Viết xong một tờ giấy kiểm tra, cô vừa mới ngẩng đầu, Tôn Hoài Cẩn liền dừng đồng hồ đếm ngược:"Bài thi này đều là mấy câu cơ bản, em làm trong vòng 68 phút, về mặt thời gian thì không có vấn đề gì, đưa bài cho tôi xem một chút.

Hơn một giờ đã trôi qua!
Ngô Tú Trân luôn nói rằng Chu Du chơi game phí thời gian, nhưng việc phí thời gian nhất trên thế giới này không phải làm bài tập sao?
Chu Du đem bài thi đã làm xong đưa cho Tôn Hoài Cẩn, anh sau khi cầm bài thi thì khép lại quyển sách đang đọc dở trên tay để lên bàn, nghiêm túc mà kiểm tra lại bài làm của cô.

Chu Du thò đầu qua nhìn quyển sách của anh.

Mấy loại sách thế này ở thư viện rất nhiều nhưng cô sẽ không bao giờ đi qua, Chu Du ôm tia thành kiến cùng tò mò cuối cùng đối với Tôn Hoài Cẩn mở sách ra nhìn thoáng qua, phát hiện bên trong không kẹp đồ vật không đứng đắn nào liền thất vọng mà khép nó lại.

Tôn Hoài Cẩn không biết Chu Du đang làm cái gì hay có cái ý nghĩ lệch lạc gì, anh hết sức chuyên chú mà cầm bút đỏ sửa bài cho cô.

Bút đỏ ấy là của Chu Du, là cái bút cô mua cùng Lý Triệt Triệt, toàn bộ thân bút đều là màu đỏ rực, trên nắp bút còn có một cái đầu Mickey nhỏ nhỏ xinh xinh.


Hiện tại nắp bút bị anh che kín, thân bút mảnh khảnh trong lòng bàn tay anh càng làm nổi bật ngón tay với khớp xương thon dài.

Anh không hề để ý đến cái bút có chút ấu trĩ này, tất cả lực chú ý đều dồn vào bài thi trước mặt, ngón trỏ cùng ngón cái giữ trên thân bút, màu đỏ đối lập với làn da của anh nhìn thế nào cũng thấy sắc tình.

Chu Du biết ý nghĩ của mình không đúng, đối lập màu sắc có thể có cái gì sắc tình chứ, Tôn Hoài Cẩn hiện tại là thứ đứng đắn nhất trên thế giới này, nhưng cô chính là cảm giác thật con mẹ nó sắc, đặc biệt là khi nhớ tới một lần kia anh dùng ngón tay chỉ để sửa bài này ra vào trong thân thể cô, càn quấy không ngừng!
"Làm gì?"
Thời điểm phục hồi lại tinh thần thì Chu Du đã bắt lấy cổ áo của Tôn Hoài Cẩn, hơn nưaax biểu tình còn tương đối khó chịu.

Cô cụp mắt, vừa lúc đối diện với ánh mắt bình tĩnh của anh.

Chu Du trong nháy mắt nghẹn lời, bởi vì cô không thể nói rằng anh mẹ nó vì cái gì mà lại cầm bút đỏ câu dẫn em.

Quá ngu xuẩn, giống như con bò vậy.

( ý chị là ngu như bò ý ????????)
Chu Du không thể không buông cổ áo Tôn Hoài Cẩn ra, tức giận mà quay phắt mặt sang một bên:"Không có gì.

"
Tôn Hoài Cẩn:"?"
Tiểu cô nương 17-18 tuổi trong đầu suy nghĩ cái gì vậy?
Tôn Hoài Cẩn nào biết, hồi anh 17-18 tuổi thì trong đầu chỉ có điểm, thi đua,
Và Chu Du!
Tuy rằng lúc ấy Chu Du chỉ chiếm một phần rất nhỏ trong đại não của Tôn Hoài Cẩn, thỉnh thoảng mới xuất hiện, giống như một con mèo nhỏ tinh nghịch, ở trong lòng anh cào một chút, chớp mắt cái đã chạy trốn vô tung vô ảnh.

Nhưng không thể phủ nhận mỗi lần con mèo này xuất hiện đều đúng thời điểm.

Làm anh cam tâm tình nguyện mà học thêm nửa năm lớp 12.

Tôn Hoài Cẩn sau đó còn có việc khác phải làm nên chỉ có thể đem đề tài trong đầu Chu Du nghĩ cái gì ném ra đằng sau, chuyên chú sửa xong bài trên tay, sau đó xách con mèo vô cớ tức giận này tới giảng bài.

Cũng may Chu Du cũng biết phân biệt nặng nhẹ, thời điểm nghe Tôn Hoài Cẩn giảng bài vẫn nghiêm túc.

"Mỗi một buổi tôi chuẩn bị cho em hai bộ bài thi, một bộ là cơ bản, một bộ nâng cao hơn, em mới làm xong một bộ cơ sở, hiện tại làm bộ này đi.


"
Thấy cô tiêu hóa không sai biệt lắm, Tôn Hoài Cẩn rút ra một bài thi khác từ trên bàn, nghiêng mắt đối diện biểu tình hoài nghi của thiếu nữ.

"Ánh mắt này của em có ý gì?"
"Anh lấy bài thi từ đâu ra?" Chu Du ngay từ đầu liền muốn hỏi, bài thi này không đầu không đuôi, không có đánh dấu của nhà xuất bản hoặc tên sách, ngẩng đầu lên chính là đề, bên cạnh mỗi bài đều không ghi số điểm.

"Tôi ra.

" Tôn Hoài Cẩn vẫn trấn định tự nhiên như cũ:"Có vấn đề gì không?"
Nhìn giọng điệu của người này lúc hỏi Có vấn đề gì không đi! bình thản giống như mấy cái bộ đề thi lớp 12 đối với anh dễ như ăn một bát cơm vậy.

Chu Du ngoài miệng vẫn không chịu thua:"Anh anh lần sau nhớ viết rõ ràng tác giả là Tôn Hoài Cẩn, lại ghi điểm bên cạnh từng câu, em làm sẽ càng tập trung hơn.

"
"! "
Bởi vì Chu Du đã đơn phương làm loạn, nên bọn họ chỉ có một chút thời gian ngắn ngủi để nghỉ ngơi, ngay cả cơm trưa đều ăn nhanh cho xong, chờ đến 3h chiều Chu Du bò ra từ tiết Tiếng Anh cuối cùng, cô cảm giác chính mình đều đã ngốc.

Thật là tạo nghiệt mà, bài thi ở trường học còn chưa đủ sao, Tôn Hoài Cẩn lại còn ra thêm nữa.

Ngô Tú Trân bỏ tiền ra cho tên tiểu bạch kiểm này thật đáng giá a, tận tâm tận tực như vậy.

Tiểu cô nương nhân lúc Tôn Hoài Cẩn còn chưa móc ra bài thi tiếp theo liền chống cằm nhìn bên ngoài cửa sổ, sau đó liền nghe người bên cạnh nói:"Em thay quần áo đi, tôi ở phòng khách chờ em.


"
Chu Du quay đầu lại đã thấy Tôn Hoài Cẩn đem đồ đạc thu thập hết, đeo cặp đứng lên.

Cô sửng sốt:"Đổi quần áo gì cơ?"
"Em không phải muốn ra ngoài chơi sao?" Tôn Hoài Cẩn bình tĩnh mà nhìn cô:"Đi thôi, hiện tại xuất phát còn có thể chơi ba tiếng rồi lại đưa em trở về trường học.

"
Chu Du đến lúc này mới ẩn ẩn suy nghĩ lại, cô giống như đã từng nói như vậy.

Là vào lúc rời giường sáng nay.

Hiện tại chính bản thân cô đã quên, chỉ có Tôn Hoài Cẩn còn nhớ kĩ.

- --
Tiểu kịch trường:
Tôn Hoài Cẩn: Tôi thích cô gái não hơi ngắn nhưng rất đáng yêu.

Chu Du: Tên tiểu tam này bao giờ mới cuốn xéo?.