Khi Chu Du về đến nhà, nhìn thấy bữa tối trên bàn được chuẩn bị thịnh soạn liền biết kết quả kiểm tra cũng không đến nỗi nào đi.
Thành tích tốt chính là tốt, dù cô có về muộn thì Ngô Tú Trân vẫn như cũ tươi cười đầy mặt:"Cái đứa này, điểm mới tốt một chút liền ra ngoài chơi rồi, nếu mẹ không gọi con về thì đêm nay con định lêu lổng bên ngoài đúng không?"
Thật không hổ là Ngô Tú Trân nữ sĩ, vừa cười vừa nói ra những lời khó nghe.
Tên tiểu bạch kiểm kia không ở đây quả nhiên hương vị quen thuộc lại trở về rồi.
Thời điểm ngồi vào bàn ăn Chu Du thiếu chút nữa rơi lệ, vừa gắp đồ ăn cho Ngô Tú Trân liền khiến Ngô Tú Trân sửng sốt:"Con làm gì vậy, mẹ nói cho con nghe, con đừng tưởng rằng con hiến ân cần mẹ liền mua cho con cái máy chơi game kia.
Tuần sau mẹ vẫn bảo Tôn lão sư đến, buổi chiều con phải học cho tốt đấy biết chưa!!"
"Biết biết." Chu Du cảm giác mình hiện tại giống như liếm cẩu* số một của Ngô Tú Trân, "Mẹ nói cái gì cũng đúng."
* Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.
Theo editor các bạn cứ hiểu nam chính trong truyện này là một con cún (sói) dính người không hơn không kém.
"..."
Đây là lần đầu tiên Chu Du không đem lời của Ngô Tú Trân để vào mắt, cuối cùng Ngô Tú Trân chỉ có thể hướng cô xua xua tay, không kiên nhẫn nói:"Đi đi đi, ngày càng ba hoa, phiền chết đi được."
Có một câu nói này rất đúng, tri thức sẽ thay đổi vận mệnh, Chu Du trước đây cảm thấy những lời này đều chó má, cho dù có cố gắng học thế nào đi nữa thì cũng không lay động được Ngô Tú Trân, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy những lời này cũng có chút đúng.
Hiện tại bí mật về sinh sản của con người cô đã nắm trong lòng bàn tay, mong chờ trời trong mây sáng, mong chờ Tôn Hoài Cẩn tới liền dùng cây gậy tri thức vĩ đại này gõ vào đầu tên tiểu bạch kiểm này!!
Thật vất vả chờ đến chủ nhật, Chu Du thừa dịp tắm rửa lúc sáng đem bộ phim Lý Triệt Triệt hôm qua gửi cho cô nhìn lại một lần, buổi chiều cô liền xoa xoa tay hầm hừ mở cửa phòng.
"Ánh mắt này của em là có ý gì?"
Đại khái là ánh mắt của cô quá mức nóng bỏng, nóng bỏng đến mức khiến Tôn Hoài Cẩn cảm giác nguy hiểm tới cửa nên còn chưa bước vào huyền quan đã đem vấn đề này vứt ra trước.
"Có thể có ý gì được, đương nhiên là hoan nghênh anh rồi~" Tiểu cô nương cố ý kéo dài giọng nói, rồi sau đó lại thay đổi ngữ điệu:"Anh biết điểm kiểm tra của em rồi chứ?"
"Đã biết."
Tôn Hoài Cẩn đổi giày xong liền hướng Chu Đạt Sinh đứng sau cô gật đầu chào hỏi:"Chào chú."
"Chào Tôn lão sư chào Tôn lão sư, cảm ơn cậu đã dốc sức dạy Chu Du nhà chúng tôi, lần này thành tích của con bé tiến bộ đều nhờ công sức của cậu."
"Chú khách khí rồi."
Chu Du nhìn bộ dáng ba của mình hận không thể hướng Tôn Hoài Cẩn khom lưng kỳ lễ là do ba không biết cô đã phải trả giá cho cái gia đình này bao nhiêu đâu.
Hai người hàn huyên đơn giản vài ba câu Chu Du liền gấp không chờ nổi mà cùng Tôn Hoài Cẩn lên lầu, anh vừa vào phòng còn chưa ngồi xuống, có lẽ là đã sinh nghi vì bộ dáng quá mức gấp gáp của cô, anh chỉ đem túi treo ở lưng ghế, nhìn Chu Du rồi quy củ ngồi xuống:"Em muốn làm gì, trước tiên nói rõ ràng đi."
"Em có thể muốn làm gì nha, Tôn lão sư."
Tiểu cô nương ngẩng đầu lên, nhìn biểu tình quả thực là thiếu nữ 17 tuổi đơn thuần, vô tội nhất trên thế giới.
"Em muốn học tập."
"..."
Tốt nhất là thế...!
Tôn Hoài Cẩn ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn Chu Du ngoan ngoãn lấy ra bài kiểm tra lần này, những chỗ sai trên bài đều đã được sửa lại bằng bút đỏ, chữ không lớn, một đám được sắp xếp chỉnh tề, giống như là cất giấu một đống đôi mắt màu đỏ của những chú thỏ trắng muốt.
Anh nhìn qua một lần, cảm thấy vấn đề không lớn, về cơ bản mấy câu lớn không bị trừ điểm, hoặc chỉ bị trừ một hai điểm nên anh đặt tờ giấy thi xuống:"Đề đã được sửa rồi, vậy chúng ta tiếp tục bài học của tuần trước."
"Được."
Tôn Hoài Cẩn nghiêng mắt nhìn người thiếu nữ ngoan ngoãn, đột nhiên sinh ra cảm giác địch ở trong tối còn mình lại ở ngoài sáng.
Nhưng một buổi trưa đều trôi qua, mọi thứ vẫn bình thường, anh giảng bài, Chu Du nghe giảng, thỉnh thoảng cũng đặt câu hỏi, ngay cả sự chú ý dễ bị phân tâm trước đó cũng không còn, thậm chí hiếm khi nào cả bốn ca học đều đạt tới thổng nhất cao thế này.
Đây mới là quan hệ thầy trò bình thường, nhưng cái quan hệ thầy trò bình thường nay rơi trên đầu Chu Du thật giống như không bình thường đến vậy.
Thậm chí còn làm người ta có dự cảm điều gì xấu sắp xảy ra.
.