Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 907: Cơ May Tốt Nhất






Tại nơi sâu thẳm trong vũ trụ, rất nhiều Chân Tiên Hợp Đạo đều mượn thứ này để tu luyện Thần Đạo, họ thường xuyên thực hiện vài hành động như khóa thế giới lại để khống chế hoặc đàn áp một tinh cầu nào đó.

Thậm chí Diệp Thành còn ngờ vực cả chuyện, liệu có phải một tinh vực hay nhiều tinh cầu bị “khóa” lại có liên quan tới những sự tồn tại tối cao trên cả cảnh giới Hợp Đạo hay không, hoặc là năm đại tiên tông đã khóa tất thảy những nơi đó lại, sau đó không ngừng nhận về mình sự tín ngưỡng tương đương với cảnh giới Hợp Đạo của người dân.

“Tạm thời những chuyện đó không liên quan gì tới tôi, đợi đến ngày tôi trở lại đỉnh cao lần nữa thì sẽ tính toán một thể những chuyện ngày hôm nay với mấy tiên tông đó!”  
Ánh mắt Diệp Thành lộ rõ vẻ lạnh lùng.

Minh giới dưới chân anh đang hấp thu khí tức của Ma Sát, diện tích của nó càng ngày càng lớn, ban đầu vốn chỉ chừng mười trượng, sau đó lan dần đến hai mươi trượng, ba mươi trượng, bốn mươi trượng… Gần như đang lan rộng ra ngoài theo tốc độ gấp bội.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ có một ngày sơn trại Minh giới này trở thành một thế giới thực thụ.

Tới lúc đó, Diệp Thành chính là người hô mưa gọi gió trong thế giới ấy, chỉ cần một cử động nhỏ bé như giơ tay hay nhấc chân cũng có thể điều động cả sức mạnh của thế giới, không khác gì thần linh!  
“Ùng ùng ùng…”  
Vào lúc Diệp Thành đang tu hành trước Ma Sát trận chừng một ngày, giếng Tạo Hóa Ma Linh lại một lần nữa phát ra tiếng động vang dội, một luồng sáng chói mắt bao phủ, một lần nữa muốn hấp thu thêm vài người.


Có thể thấy rõ năng lượng trước đó đã sắp sửa bị tiêu hao sạch sẽ, không đủ để chống đỡ giúp mọi người tu luyện thêm một lần.

“Đi thôi!”  
Diệp Thành đứng dậy, liếc nhìn Đại Thánh Ma Sát khổng lồ khó tưởng ở xa xa kia một cái: “Với sức mạnh hiện giờ, còn lâu mới đủ để khiến nó rung chuyển.

Đừng nói gì tới việc làm nó xước xát chút vảy hay tạo ra dấu vết nhỏ bé nào đó, chỉ sợ còn chẳng có nổi tư cách tới gần.

Vừa bước tới cách đó chừng vạn trượng thì đã bị uy áp của nó đè nát thành bột mịn.

Muốn lợi dụng được thứ này hoàn toàn, ít nhất cũng phải có tu vi Nguyên Anh, hoặc thậm chí là Hợp Đạo thì mới được!”  
Diệp Thành biết Ma Sát này chính là một bảo vật quý giá, có thể sánh ngang với thi thể Ma Thần của tiên đế độ kiếp đã vẫn lạc cả nghìn vạn hay trăm triệu năng.

Nhưng một miếng vảy nhỏ trên mình nó cũng là tài nguyên ảo diệu đỉnh cao, có thể chế tạo nên ma bảo có một không hai.

Nhưng tu vi hiện giờ của Diệp Thành quá thấp, thậm chí còn chẳng bằng được một phần mười của nó.

Thiết nghĩ, nếu ngày nào đó có ý định “thu phục” hoàn toàn thứ này thì trước tiên cần phải bước vào Nguyên Anh kỳ, hoặc chí ít cũng phải sở hữu sức mạnh của Nguyên Anh thì may ra mới có cơ hội.

“Vừa hay đến lúc quay lại đại điện Tề Thiên, thử nghiệm uy năng của tiên khí”.

Trong lòng Diệp Thành đã lên sẵn kế hoạch, sau đó anh lấy ra một thanh đao gãy bên cạnh, thản nhiên nói: “Không từ biệt chủ nhân cũ sao?”  
Lúc chưa xuất hiện ánh sáng thần thánh, thanh đao gãy kia thoạt nhìn chỉ đen thui giống như que cời lửa, nhưng nghe thấy lời Diệp Thành nói, thanh đao gãy không ngừng rung rung, tựa như đang khóc thút thít vậy.

“Có lẽ bây giờ một phần bản thể của Thần bảo gậy Như Ý trong truyền thuyết đã bị Thiên Đế nấu chảy để rèn đúc lại, nhưng ta có thể cam đoan ngay tại đây rằng tương lai ta sẽ san bằng thiên hà Overlord này!”.

Chương mới nhất tại -- trùmt ruуện.

o rg --
Diệp Thành khẽ truyền âm thần niệm của mình, cho dù không có chuyện của Đại Thánh lần này, chỉ tính riêng chuyện  n U Liên bị giết tại thiên hà Overlord kiếp trước, và còn ba đại Thần vương muốn hủy diệt toàn bộ vũ trụ, anh tuyệt đối sẽ không buông tha cho đám người kia.


Rõ ràng chỉ là lời hứa hẹn của một tu sĩ Nguyên Anh vô cùng nhỏ bé không đáng tin, nhưng thanh đao gãy kia lại có thể nhanh chóng ngừng dao động, sau đó “reo vang” một tiếng, đến tận lúc này nó mới chính thức công nhận Diệp Thành là chủ nhân mới của mình.

…                “Ônggg!!”  
Một luồng sáng hiện lên, thần hồn của cả hai thoắt cái đã trở lại đại điện.

Xung quanh thân thể Thần Tử Vạn Yêu bỗng chốc phun trào kim quang, nó còn muốn chạy trốn, nhưng Diệp Thành căn bản chẳng buồn động tay, nhoáng cái đã phái ra sáu ma tu, chúng hung tàn nhào tới, vừa cắn vừa xé, cứ thế kéo tên kia vào trong Minh giới mà trấn áp hoàn toàn.

Phạm vi của Minh giới lúc này đã rộng tới chừng trăm trượng, có thể trấn áp ít nhất bảy tám tu sĩ Nguyên Anh đỉnh cao, chẳng qua chỉ là thần hồn của Vạn Yêu Thần tử nhỏ bé mà thôi, cũng không chiếm bao nhiêu diện tích.

Còn Diệp Thành thì ngồi xếp bằng trước giếng Ma Linh Tạo Hóa.

Hai tay anh chậm rãi ôm lấy khoảng không, sau đó xoay tròn, chầm chậm vận chuyển, tựa như đang thôi thúc khởi động một chiếc đĩa điều khiển khổng lồ.

Giếng Ma Linh Tạo Hóa cũng nhẹ nhàng xoay theo từng cử động của Diệp Thành, đồng thời phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Từng trận pháp nhỏ bé bỗng dưng xuất hiện rõ ràng.

Ánh sáng của vô số phù quang tỏa ra từ vách giếng.

Cho tới giờ phút này, công hiệu thực sự của giếng Ma Linh Tạo Hóa mới được Diệp Thành khai mở.

“Ầm ầm…!”  
Tựa như một cánh cửa bị mở ra vậy, bên trong cái giếng trước đó không có bất cứ vật gì đột nhiên trào ra những dòng mực nước vào đen.

Những dòng nước đen đó chính là khí của Ma Sát vô cùng nồng đậm, chúng nó từ khắp các đại lục trên tiên thổ, thậm chí là dưới cả tiên thổ bị giếng Ma Linh Tạo Hóa hút về trong giếng.

Thứ ma khí này còn đậm đặc hơn cả ma khí trên tiên thổ rất nhiều, sau khi bị áp chế qua nhiều tầng lớp, cuối cùng đều hóa thành dạng lỏng, trông chẳng khác nào một ao nước đen sì.

“Chỉ với ao ma khí này thôi cũng đã đủ để vượt qua tất cả ma khí mà Nguyên Anh của Ma tộc tu luyện suốt hàng nghìn năm!”, Diệp Thành thầm cảm thán từ trong lòng.


Mà giờ phút này, giếng Ma Linh Tạo Hóa đã bị thôi thúc thực sự, vô số kim quang phát sáng trên vách giếng.

Rất nhiều trận pháp mà Diệp Thành có thể gọi ra tên đều được mở đồng loạt.

Bên trong nó biến hóa không ngừng, mặt trời lên mặt trăng lặn, sinh linh liên tiếp sinh sôi… Nó ngưng tụ thành một chùm sáng nhàn nhạt xuất hiện trong không trung, tất cả linh khí xung quanh đều bị nó gạt ra xa, tất cả nguyên khí trong đại điện này đều như bị dìm ngập dưới nước, không dám động đậy chút nào.

Sợi tiên khí kia giống như sự tồn tại tối cao không thứ gì dám động tới vậy.

Diệp Thành nhìn nó một lúc lâu, sau đó mới thở dài một hơi, trên gương mặt lộ vẻ vui mừng:  
“Thật sự là Cửu Thiên tiên khí, cho dù không thuần lắm, nhưng để có thể nhìn thấy Cửu Thiên tiên khí tại nhân gian chính là chuyện vô cùng hiếm.

Quả thật các thầy giáo đã phải nhọc lòng lắm mới bố trí được cục diện thế này”.

Đây chính là Cửu Thiên tiên khí – nguồn năng lượng chỉ có thể tìm ra được trong các bí cảnh hiểm địa của vũ trụ, chúng vượt ra khỏi hàng ngũ linh khí, nguyên khí, ma khí trên thế gian, thậm chí là cả nền tảng của thiên giới tối cao.

Truyền thuyết có nói, chỉ cần hít được một hơi tiên khí này thì sẽ có đủ năng lượng tối cao để sống được một vạn năm.

Kiếp trước, Diệp Thành đã từng tìm ra được rất nhiều nguồn năng lượng không kém gì Cửu Thiên tiên khí, thậm chí còn có cấp bậc cao hơn nó.

Nhưng còn kiếp này, anh chỉ là một tu sĩ nhỏ bé có cảnh giới vô cùng thấp, có thể tiếp xúc với Cửu Thiên tiên khí vào thời điểm vẫn đang trong Xuất Khiến kỳ, quả thực chính là cơ may vô cùng lớn mà anh gặp được kể từ khi sống lại tới giờ.