Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 897: Đại Điện Tề Thiên




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Bụp!"
Sau đó, chỉ thấy Thần Tử Vô Cực, Thần Tử Trường Sinh, Thần Tử Vạn Yêu lần lượt sống lại nhờ thần phù thế mạng, rồi lại lần lượt bị kiếm ý vô hình trong cơ thể chém giết.

Nhất là Thần Tử Vạn Yêu, hắn mang theo ba tấm thần phù thế mạng, sống lại ba lần, cũng bị kiếm ý vô hình chém giết ba lần liên tiếp.

Cuối cùng hắn cũng dùng hết thần phù, kêu lên ai oán thảm thiết, bị kiếm ý giấu ở sâu trong linh hồn cơ thể chém nát vụn cả nguyên anh lẫn xác thịt, phát nổ thành một luồng sương máu, tan biến giữa đất trời.

Khoảnh khắc đó, xung quanh im lặng như tờ.

Tất cả các Nguyên Anh đại giáo và trưởng lão đệ tử các tông còn sống sót, đều trợn mắt há mồm chứng kiến mọi việc.

Thậm chí bàn tay của Ma La còn đang run lẩy bẩy.


Đây là kiếm thuật đáng sợ và kỳ diệu đến mức nào chứ?
Ngay cả thần phù thế mạng do đích thân đại tu sĩ cảnh giới Hợp Đạo viết, chế từ máu của Chân Tiên cũng không thể sống lại.

Cho dù sống lại, thì kiếm thuật cũng vẫn truy sát, liệu có phải kiếm này vĩnh viễn ẩn giấu trong linh hồn, cho dù luân hồi chuyển thế, đầu thai đoạt xá, thì nó vẫn đi theo, không bao giờ ngừng?
"Đây...!đây còn là kiếm pháp của nhân gian sao? Cho dù là kiếm thuật cấp Thần, thì cũng còn xa mới có uy lực khủng khiếp như thế này", Ma La run giọng nói.

Diệp Thành mỉm cười, đây đương nhiên không phải là kiếm thuật của nhân gian, năm xưa Thiên Đế có thể dùng tu vi Nguyên Anh chém chết Chân Tiên Hợp Đạo, khiến cả vũ trụ kinh hãi.

Nhất Kiếm Cách Thế mà ông ta sáng tạo nên, so với các phép thần thông sát phạt trong vũ trụ, cũng có thể xếp trong top hai mươi.

Trong số các phép thần thông Diệp Thành tu luyện hiện giờ, thì uy lực lại càng nằm trong top ba.

Nếu không phải mỗi lần thi triển phải cần một thanh phi kiếm trên tiên bảo, thì nó thậm chí có thể được coi là phép thần thông mạnh nhất đương thời.

Lúc này, chỉ thấy trên người Thần Tử Vạn Yêu bỗng bốc lên một ngọn lửa đen, ngọn lửa kia bao trùm một viên nguyên anh màu vàng, hóa thành một luồng cầu vồng vàng bắn vào trong thần điện Tề Thiên.

"Muốn chạy sao?"
Diệp Thành nheo mắt cười nói: "Gã Thần Tử Vạn Yêu này thông minh đấy, biết rằng chỉ dựa vào thần phù thế mạng thì tuyệt đối không thể trốn được sự truy sát của kiếm ý vô hình, nên dứt khoát bỏ luôn thân xác, dồn toàn bộ sức mạnh vào nguyên anh.

Nhưng hắn tưởng chỉ còn nguyên anh linh hồn là có thể thoát khỏi nhát kiếm của bản tọa sao?"
Nhất Kiếm Cách Thế là phép thần thông sát phạt tuyệt thế.

Khi Diệp Thành chém nhát kiếm ra, anh đã chôn kiếm ý mạnh nhất vào nơi sâu nhất trong linh hồn của bọn họ.

Cho dù bọn họ đầu thai đoạt xá, trải qua sáu lần luân hồi tẩy luyện, chuyển đến một giới khác, thì nhát kiếm này vẫn bám theo.


Sống lại mười lần thì giết cả mười lần.

Luân hồi trăm kiếp thì giết cả trăm kiếp.

Cho đến một ngày, kiếm ý kia cạn kiệt, kiếm khí tiêu hao sạch sẽ, thì người trúng kiếm mới có thể thoát được hoàn toàn.

Nhưng tu vi hiện giờ của Diệp Thành còn mạnh hơn Thiên Đế lúc sáng tạo ra kiếm này, hơn nữa cảm ngộ của anh đối với kiếm đạo cũng không kém gì Thiên Đế thời đỉnh cao nhất.

Tuy vẫn chưa làm được đến mức chém một nhát kiếm khiến người ta trăm nghìn kiếp luân hồi cũng không thoát được, nhưng một kiếm của anh vẫn có thể giết được Nguyên Anh bảy tám lần.

“Cô cứ chờ ở đây, cầm thanh kiếm này, nếu có kẻ nào dám chạy trốn thì cứ chém một nhát là được”.

Diệp Thành gieo một luồng kiếm ý vào trong tiên kiếm rồi đưa cho Phong Linh.

Tất cả những Nguyên Anh trung kỳ trở lên đều đã bị Diệp Thành giết chết, người mạnh nhất hiện giờ cũng chỉ có Ma La là Nguyên Anh sơ kỳ, cho dù chỉ là một luồng kiếm ý thì cũng dễ dàng giết được bọn họ.

“Ừ”.

Phong Linh khẽ gật đầu, cô ta vẫn chưa hoàn hồn khỏi nhát kiếm kinh thiên động địa kia.

Cô ta nhận lấy thanh kiếm cổ, áo trắng phần phật giữa trời, giống như bông sen thần tuyệt thế đang nở rộ, trong mắt mơ hồ bắn ra những tia sáng vàng đỏ, đó là sức mạnh của Kim Sí Đại Bằng Điểu đang chậm rãi thức tỉnh.

Trước khi đi, Diệp Thành lại nhìn đám Ma La với ánh mắt cảnh cáo.

Mấy tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh, Xuất Khiếu còn sống sót như Ma La đâu còn dám vênh váo chút nào, ai nấy run lẩy bẩy gật đầu như giã tỏi, suýt nữa quỳ xuống dập đầu.


Diệp Thành uy thế hung dữ như vậy, ngay cả Thần Tử dùng thần phù thế mạng mà cũng bị anh đuổi theo chém giết ba bốn lần, bọn họ chỉ là Nguyên Anh nhỏ bé, đâu dám phản kháng chứ? Đây chính xác là không chết không thôi, ngay cả luân hồi chuyển thế cũng không thể tránh thoát.

Sự tồn tại hung tàn đáng sợ như vậy, ai dám chọc vào đây?
“Chờ tôi quay lại, nếu bảy ngày sau tôi không về, thì dẫn bọn họ quay lại Địa Cầu”.

“Cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ trả mối thù của ông nội cô, không chỉ Thần Tử Vạn Yêu này, mà cả Vạn Yêu Môn tôi cũng sẽ không bỏ qua”.

Diệp Thành nói xong, phất tay áo cuốn hết pháp bảo và túi trữ đồ còn sót lại của mấy Thần Tử, cũng hóa thành ánh sáng vàng lao vào trong thần điện Tề Thiên.

Sau khi anh biến mất, trước thần điện Tề Thiên chỉ còn lại Phong Linh cầm kiếm đứng đó, và một số tu sĩ ngoại vực còn sống sót.

Ma La ngoảnh đầu lại nhìn, thấy các mẩu chân tay rơi vãi đầy đất, cảnh tượng hoành tráng với mấy trăm Nguyên Anh, biết bao tông môn tập hợp khi trước, nay chỉ còn lại vài ba người vô dụng, trong lòng không khỏi cảm thấy bi ai.

“Vèo!”
Bóng dáng Diệp Thành nhoáng lên, hóa thành cầu vồng bắn vào bên trong.

Anh bỗng tăng tốc, nhanh chóng xuyên qua hành lang vô tận, vào một dãy cung thất cực lớn.

.