Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 879: Đi Khắp Đất Tiên






Thần Tử híp mắt.

Trong chiếc bảo thuyền dài mấy trăm trượng, tất cả đệ tử bỗng im phăng phắc, không dám phát ra tiếng động nào.

Ngay cả các trưởng lão cũng sầm mặt, tất cả mọi người đều biết Thần Tử đã tức giận.

"Không chỉ Trường Sinh Giáo chúng ta mà đạo tràng của Kim Ô Môn, Vô Cực Tông, Vạn Yêu Môn tại Địa Cầu cũng bị tên Diệp Thiên Quân đó chém sạch, tất cả tu sĩ Nguyên Anh đều chết", trưởng lão áo xám tiếp tục nói.

"Ha ha".

Lần này Thần Tử trực tiếp bật cười, nhưng có những đệ tử lại sợ tới nỗi run cả người.

"Bỏ đi, tiên duyên sắp xuất thế, các giáo phái lớn đang đổ về đất tiên, bổn điện hạ cũng không thể bỏ lỡ.

Tạm thời tha cho tên đó một lần, đợi bổn điện hạ cướp được tiên duyên thì sẽ quay lại Địa Cầu, từ từ tính sổ với tên Diệp Thành này".


Thần Tử lắc đầu hừ lạnh: "Chỉ một người phàm ở Địa Cầu cỏn con mà cũng dám giết trưởng lão của Trường Sinh Giáo ta, cho dù giết cả nửa Địa Cầu cũng phải báo mối thù này!"  
"Đúng vậy.

Đến lúc đó sẽ giết sạch Địa Cầu, báo thù cho cửu trưởng lão", các trưởng lão đều hừ lạnh nói.

Lúc này không chỉ Trường Sinh Giáo mà các giáo phái lớn có đạo tràng trên Địa Cầu nghe tin này đều hừ lạnh, sắc mặt khó coi.

Thần Tử Kim Ô toàn thân được bao trùm trong ánh sáng vô tận tựa như một vầng mặt trời trên trời cao lắc đầu, vô cùng khinh thường.

Thần Tử Vô Cực chân đạp hỗn độn, quanh thân có Thái Cực quay tròn thì sát khí cuồn cuộn, cao giọng nói muốn nghiền nát Diệp Thành như nghiền nát đám côn trùng hôi thối.

Còn Thần Tử Vạn Yêu Môn được yêu khí bao trùm thì sầm mặt hừ lạnh, sát ý mạnh mẽ.

Những Thần Tử đó hoặc cười lạnh hoặc kiêu ngạo hoặc khinh thường, ai nấy đều có ánh hào quang xông thẳng lên trời, tung hoành vũ trụ, sao có thể coi Diệp Thành ra gì.

Mà các Thần Tử, anh tài các giáo khác nghe thấy tin này thì đều mỉm cười cho qua, hoàn toàn không quan tâm.

Chỉ là một cường giả Địa Cầu cỏn con mà thôi, dù giết được hai ba tu sĩ Nguyên Anh thì cũng đâu có là gì? Sao có thể là đối thủ của những Thần Tử hay thiên tài tung hoành biển sao, đứng trên đỉnh cao tinh hà ngoại vực như họ được.

Phần lớn mọi người đều cho rằng Diệp Thành chết chắc rồi.

Chỉ cần bất cứ một Thần Tử nào có được tiên duyên rồi giành thời gian đến thì cho dù là mười Địa Cầu cũng không gánh nổi lửa giận của những giáo phái lớn này.

Dù sao thứ mà Diệp Thành chọc vào đều là những đạo thống Chân Tiên mạnh nhất tinh hà ngoại vực.

Nhưng tiên duyên sắp xuất thế, cũng chẳng ai có thể giành thời gian ra được, mọi người đều vội vã đến đất tiên tranh giành tiên duyên.

Mọi người chỉ nhớ kỹ cái tên Diệp Thành, định sau khi về Địa Cầu sẽ báo thù.

Nhưng tất cả mọi người đều không biết.


"Ầm!"  
Trong một góc nào đó trên đất tiên, không gian vỡ nát, hỗn độn tiêu tán, một luồng sáng vàng kim xông vào đất tiên, bóng dáng Diệp Thành đột nhiên hiện ra.

Đôi mắt anh hừng hực ngọn lửa, cứ như muốn thiêu đốt cả trời đất.

.....!               Ở sâu trong Địa Cầu, một góc bên rìa đất tiên rộng lớn.

"Ầm!"  
Không gian vỡ nát, hỗn độn bị xé rách, một bóng dáng đắm chìm trong ánh vàng kim xông ra, đó là Diệp Thành.

Anh mạnh mẽ xé rách các luồng gió bão hỗn độn, vượt qua những mảnh vỡ không gian để lao vào đất tiên.

Vòng xoáy thời không khủng khiếp có thể xé nát cả Thiên Quân Nguyên Anh này chỉ có Kim thân bất hoại của anh mới có thể xông vào được, tu sĩ Nguyên Anh bình thường chỉ cần dính một chút thôi thì sẽ bị thương nguyên khí nặng.

"Ồ, cơ thể của mình trông có vẻ không phù hợp lắm".

Diệp Thành lướt nhìn xung quanh thì nhìn thấy vô số ánh tiên và Ma khí giao nhau, từng luồng Ma khí mênh mông cổ xưa phun ra từ sâu trong mặt đất tựa như mây mù, ngưng tụ thành những Ma vật mạnh mẽ hình thù kỳ quái.

Những Ma vật này yếu lắm cũng có tu vi Ngưng Đan, con nào mạnh thậm chí có thể sánh bằng tu sĩ Nguyên Anh.

Cả nơi này là một biển Ma khí, còn nhiều hơn Ma khí trong Luyện ngục Vô Gian gấp vạn lần, quả thật là thiên đường của Ma tu.

Toàn thân Diệp Thành được bao phủ trong tia sáng vàng kim tựa như mặt trời treo trên cao, thoáng cái đã thu hút sự chú ý của Ma vật xung quanh.

"Bốp!"  
Diệp Thành tiện tay đấm một cái đấm nát một Ma vật Nguyên Anh.

Ánh mắt anh lóe lên, trực tiếp thu ánh vàng kim đi rồi điều động chân nguyên Minh Vương, lắc người biến thành một Ma tu.

"Phù!"  

Khi chân nguyên Minh Vương được điều động, một ảo ảnh khổng lồ vọt ra sau lưng Diệp Thành.

Ma khí vô tận xung quanh điên cuồng lao về phía thần tướng Minh Vương sau lưng Diệp Thành tựa như nước biển, gần như bất cứ lúc nào Diệp Thành đều được Ma khí nhiều gấp trăm gấp nghìn lần tưới tắm.

Mà Minh Vương của thần tướng Minh Vương cũng hấp thu sức mạnh của các lão tổ Ma tộc chết đi trong vũ trụ còn để sót lại.

Giờ xem ra tên Ma đầu bị trấn áp kia rất có khả năng là người cùng một thời địa với Ma tổ Minh Vương.

Như thế thì mới có thể điều động công pháp khiến thần tướng Minh Vương đột phá chướng ngại được.

"Hoặc là còn một khả năng nữa, tên Ma đầu bị phong ấn này có liên quan trực tiếp đến Minh Vương, là sư phụ hoặc là sư trưởng của Minh Vương?"  
Trong đầu Diệp Thành bật ra một suy nghĩ.

Trước đó khi anh tu luyện công pháp này chỉ dựa vào một chút Ma khí dẫn được từ Ma giới và sức mạnh trong Luyện ngục Vô Gian.

Những thứ này đâu thể tinh thuần và mạnh mẽ như năng lượng Ma tộc thời Thượng cổ được.

Bình thường uy lực của thần tướng Minh Vương không có sự khác biệt quá lớn với hóa thân Linh Khiếu thông thường, nhưng lúc này sau khi được Ma khí thuần túy này đánh thức, nó cuối cùng cũng thể hiện được uy lực thật sự.

"Bốp!"  
Sau lưng Diệp Thành, có sáu Ma Thần hình dáng kỳ dị lơ lửng trên không trung, đó chính là sáu Ma tu đang mừng như điên.

Bình thường họ đâu thể gặp được bảo địa như thế này, lúc này đều đang điên cuồng hấp thu Ma khí, trong cơn tham lam gần như hút tới nỗi cơ thể suýt nổ tung.

Gần như là trong thoáng chốc, cảnh giới của tất cả các Ma tu đều tăng lên một cảnh giới nhỏ, trên người có thêm khí tức cổ xưa mênh mang, cứ như thực sự là lão tổ Ma tộc giáng thế từ thời xa xưa!.