Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 878: Vào Đất Tiên




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Diệp Thành xưa nay không phải là người có thiên phú khác biệt, càng không phải đứa con của thần.

Kiếp trước anh là phàm nhân, kiếp này cuối cùng cũng trở lại thành phàm nhân.

Nhưng lúc này đôi mắt của Diệp Thành lại có sự tự tin trước nay chưa bao giờ có, tỏa ra ánh sáng lấp lánh, cứ như có thể chiến thắng tất cả.

"Kiếp trước mình không dựa vào bất cứ người nào, không ở trong thế cục đó, cuối cùng còn trở thành người phá vỡ nó.

Kiếp này mình sống lại, dựa vào đôi bàn tay này để lại lên đến Hợp Đạo Phi Thăng, dễ như trở bàn tay, cho dù là lên đến chín tầng trời cũng không phải việc khó!" Diệp Thành nói khẽ, ánh sáng quanh thân càng lúc càng rực rỡ, biến thành một luồng sáng lấp lánh xông thẳng lên trời:
"Kiếp này mình sẽ bù đắp tất cả các hối tiếc và lỡ lầm.

Minh muốn Dao Nhi và U Liên sống thật bình an vui vẻ, mình muốn tất cả những người mình yêu được hạnh phúc.


Mình muốn khiến tất cả những kẻ thù phải trả cái giá đắt.

Mình muốn khắp chín tầng trời đều phải nghe thấy tên mình! Mình sẽ làm tên mình vang vọng khắp vạn tiên.

Mình muốn bước lên đỉnh của hàng vạn thế giới, khiến cái tên Huyền Thần Tiên Đế trở thành độc nhất vô nhị giữa vũ trụ này!"
Giọng của anh càng lúc càng to, đến cuối cùng thì gần như vang vọng cả tiểu thế giới Vọng Tiên, vô số người đều kinh hãi.

Ta ở thế giới phàm đã hai mươi năm, hôm nay chứng đạo thiên tiên!
Diệp Thành cúi đầu, cho dù anh vẫn còn không hiểu rất nhiều điều, ví dụ như bí mật của Địa Cầu liệu có phải chỉ mỗi thế không? Ví dụ như bên dưới đất tiên rốt cuộc trấn áp sự tồn tại cấm kỵ nào? Ví dụ như là ai đang nhốt ma ở đây? Ví dụ như liệu có phải chỉ có mấy tiên tông lập nên thế cục ở tinh vực bị lãng quên? Ví dụ như mấy tiên tông bắt tay với nhau, vì sao cuối cùng Hải Hoàng lại là người đưa Dao Nhi đi...!
Đằng sau Địa Cầu vẫn có rất nhiều điều bí ẩn.

Thậm chí các giáo phái lớn ở tinh hà ngoại vực rốt cuộc nghe được tin tức Ma độ chúng sinh này từ đâu, lại biết được sự tồn tại của cơ duyên lớn này ở đâu mà điên cuồng chạy đến Địa Cầu.

Mà trừ những Thần Tử, trưởng lão, tôn giả này thì còn có những cường giả nào bước vào tinh vực bị lãng quên.

Âm mưu của các bậc đại năng như giáo chủ Trường Sinh Giáo thậm chí là Lăng Tiêu Chân Tiên rốt cuộc là gì?
Nhưng Diệp Thành chẳng buồn quan tâm đến tất cả những thứ này.

Anh chắp hai tay sau lưng, đứng ngạo nghễ trên đỉnh cực Bắc, quanh thân chẳng có lấy bất cứ thứ gì, ngay cả nhẫn không gian cũng để trong Tinh Tà kiếm trận trấn áp ở Tô Bắc.

Thậm chí khi biết mình hoàn toàn chẳng có chút tư chất gì, chỉ là người bình thường chẳng có chút gì đặc biệt, nhưng ánh mắt anh vẫn vô cùng ngạo nghễ, khí chất toàn thân vô cùng nhàn nhã ung dung, không hề hoảng loạn chút nào.

"Chỉ là đứa con của thần mà thôi, đâu có được coi là cơ duyên lớn chứ? Mình có thể sống lại, đây mới chính là cơ duyên lớn, vận may lớn nhất trời đất này, thoát khỏi tất cả thế cục, tất cả các bậc đại năng, tất cả âm mưu.

Có lẽ ngay cả Đạo Tổ Phật Tôn cũng không tính được điều này".

Diệp Thành vừa nói vừa cười, vẻ mặt dần lạnh đi.


Đến cuối cùng, nụ cười của anh trở nên tràn đầy sát ý ngập trời.

Anh ngạo nghễ ngước mắt, có rất nhiều thứ anh đã hoàn toàn hiểu rõ, có rất nhiều chuyện anh vẫn chưa hiểu được, nhưng cũng không sao cả.

"Kiếp này có rất nhiều ân oán và tâm nguyện phải giải quyết cho xong".

Diệp Thành nói xong thì hai tay vạch một cái vào hư không, kéo ra một đường hầm dài trong gió bão hỗn độn đang gào thét.

Anh biến thành một tia sáng vàng kim rồi vọt vào đường hầm, lao về phía đất tiên rộng lớn.

Trước khi đi vào vũ trụ để tính sổ thì phải giải quyết đám kiến hôi ruồi bọ ở Địa Cầu đã.

....!
Đất tiên, vô số ánh tiên bao trùm nơi đây, từng ngọn núi thần cao mấy chục nghìn trượng xông thẳng lên trời, từng dòng sông tựa như những con rồng uốn lượn, thác nước đổ từ trên trời xuống tựa như con rắn bạc.

Rồng bay lượn quanh đám mây mù, phượng hoàng vờn quanh tít trên cao, hàng vạn ánh hào quang, hàng nghìn lớp khí lành, tinh khí cuồn cuộn biến thành giao long bay trên bầu trời.

Nơi này ánh hào quang rực rỡ, vạn luồng sáng vàng kim, trông như thiên đường chốn nhân gian.

Nhưng nhìn kỹ thì lại phát hiện phía sau tiên quang, Ma khí đậm đặc đen như mực thẩm thấu ra.

Ma khí đó biến thành vô số ma vật vặn vẹo kỳ quái.

Có con vượn mọc ra bảy cái đầu và mười mấy cánh tay.

Có con ma mắt toàn thân đều là mắt, không có hình dạng, trông như một bãi thịt nát.


Có một con rồng chỉ có một mắt, vảy đen toàn thân, cơ thể thon dài.

Ánh tiên và ma khí giao nhau biến thành một thế giới kỳ lạ cùng có tiên vật và ma vật.

Thần Tử của Trường Sinh Giáo đứng trên một chiếc bảo thuyền dài hàng mấy trăm trượng.

Chiếc bảo thuyền đó có chín mươi chín tầng, tất cả đều được trang trí bằng bảo vật, lấp lánh vô số ánh sáng.

Mỗi một tầng đều khắc một lượng lớn phù chú và pháp trận, cả bảo thuyền tỏa ra ánh hào quang bảy màu tựa như một thành phố lơ lửng trên không trung, vạch ngang qua bầu trời.

Đôi lúc lại có những luồng pháp thuật mạnh mẽ vọt ra từ trong bảo thuyền.

"Bốp!"
Thần Tử nói không sai.

Trường Sinh Giáo đường đường là giáo phái hàng đầu của tinh hà ngoại vực, cường giả Nguyên Anh trong giáo lên đến hàng trăm, thống trị cả một tinh vực rộng lớn, có đến hàng chục chiếc thuyền như thuyền Trường Sinh Ngự Thiên, mỗi một chiếc thuyền có thể dễ dàng chinh phạt một hành tinh.

Nếu điều động tất cả đến đây để huyết tẩy dải Ngân Hà là chuyện vô cùng dễ dàng.

Đột nhiên có một luồng sáng xanh rơi xuống từ phía xa xa.

.