Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 870: Nói Lại Lần Nữa Xem




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bạch Vân Quán, Cổ Kiếm Môn, Tu Trúc Viện chính là một trong thất đại huyền môn thượng cổ.

Năm xưa, bảy đại giáo chủ của mấy môn phái này đều bị Diệp Thành chém chết, chỉ trừ đúng Quán Vân tiên tử là còn sống, nhưng số tu sĩ Kim Đan còn sót lại vẫn lên đến hơn trăm người.

Tại Địa Cầu ngập tràn linh khí của ngày nay, gần một trăm tu sĩ Kim Đan kia gần như đều đã tu luyện thành cảnh giới Xuất Khiếu, số tu sĩ Chân Quân của các tông môn cũng không ít hơn con số vài chục, thế nhưng vẫn bị nhóm người thần bí kia tiện tay tiêu diệt, không có cách nào chống cự lại.

Giờ phút này, ngay cả Quán Vân tiên tử của Bạch Vân Quán đã đặt chân vào cảnh giới Nguyên Anh – người có thể được xưng là đứng đầu tông môn thượng cổ cũng đang hốt hoảng chạy trốn.

“Rốt cuộc mấy kẻ này là ai? Ra tay độc ác tới vậy, tông môn thượng cổ chúng ta đã trêu chọc bọn chúng lúc nào cơ chứ?” Hai tay Lệ Vân Trường đều đang run lẩy bẩy.

Đám người thần bí kia giết thẳng tới đây, cả quãng đường không còn sự sống của cỏ cây, máu chảy thành sông.

Không chỉ có thất đại huyền môn, mà ngay cả những môn phái nhỏ khác, chỉ cần dám chặn đường thì đều không thể giữ được mạng.

Cho dù là thời điểm tung hoành khắp chốn năm xưa, Diệp Thành cũng không hề hung tàn tới vậy.

“Không rõ lắm, trên người bọn chúng mặc bộ đồ đen sì, nghe nói là tới từ Trường Sinh Giáo gì đó, làm việc cho một Thần tướng.


Bọn chúng không chỉ chém giết người trong các tông môn, mà còn tìm kiếm tất cả công pháp và pháp quyết của tông môn đó, nhưng có vẻ chúng luôn tỏ ra thất vọng, chê trách những bí kíp kia chỉ là công pháp cấp thấp”.

Giọng nói lạnh lùng của Lâm Thất Thất cất lên.

Tất cả mọi người đều bày ra vẻ mặt vô cùng khó coi.

Đường đường là thượng cổ tông môn của thượng giới, không ngờ lại bị kẻ khác ghét bỏ, coi như thổ dân cấp thấp, bí kíp tu luyện bị chê là công pháp bỏ đi, liệu người nào có thể chấp nhận cho được.

Ngay cả Thẩm Mộng Nguyệt cũng tức giận đùng đùng: “Nếu bọn chúng đã muốn tới, vậy thì cứ thế đánh thôi.

Gõ vang chuông tụ tiên, triệu tập chúng tiên của các tông môn thượng cổ, chúng ta cùng chờ chúng tại Thánh Thiên Cung!”

Nửa ngày sau, đến khi Diệp Thành tìm được trận pháp truyền tống, bước vào cửa lớn của tông môn thượng cổ…
Toàn bộ Thánh Thiên Cung đã bị bao vây chật kín, không một kẽ hở.

Vô số bóng dáng mặc trang phục đen, toàn thân mang theo sát ý và máu tanh, khí tức ngập trời đã phong tỏa hoàn toàn Thánh Thiên Cung.

Thẩm Minh Nhan ngẩng đầu, nhìn về phía những bóng dáng hung tàn cùng cực bên ngoài, sắc mặt cực kỳ khó coi.

“Không hề có một tu sĩ cảnh giới Ngưng Đan nào, tất cả đều là Kim Đan, tổng cộng lên tới gần trăm tên.

Hơn nữa, mỗi một tu sĩ Kim Đan của bọn chúng còn mạnh hơn hẳn tu sĩ Kim Đan của chúng ta, ít nhất cũng phải là Kim Đan trung kỳ, cho tới Kim Đan đỉnh cao, còn có cả ba kẻ đang tới cảnh giới nửa bước Thiên Quân tọa trấn.

Chúng ta tiêu thật rồi!”
Lâm Thất Thất ở bên cạnh cất tiếng, giọng cô ta run run, những người tu tiên của các tông môn thượng cổ khác chạy tới đây giúp đỡ cũng tái mét mặt mày.

Bọn họ vốn tưởng phe mình có hơn trăm tu sĩ Kim Đan, hơn nữa còn có cả tiên bảo thượng cổ như Thánh Thiên Cung thì có thể tiêu diệt đối phương một cách dễ dàng.

Nhưng nào có ai ngờ, số lượng của kẻ địch lại không hề ít hơn họ, mà thực lực của bọn chúng còn mạnh hơn gấp mười, gấp trăm lần.

Trước đó Lữ Vân Trường từng xuất chiến nhưng lại bị một kẻ áo đen bất kỳ của phe đối phương đánh đến mức phun máu chỉ bằng một chiêu, bắt buộc phải lùi lại.

Mà tu vi của Lữ Vân Trường có thể được xếp vào một trong mười vị trí đứng đầu của mọi người nơi đây.

“Thế này thì biết đánh kiểu gì…?”.

Rất nhiều tu sĩ Kim Đan lớn tuổi đều liên tục lắc đầu.


“Ha ha, quả nhiên là một đám sâu bọ thổ dân, chỉ dám trốn bên trong một món tiên bảo nho nhỏ, các người tưởng rằng mình có thể giữ được mạng sống ư? Thế giới nhỏ này chính là cánh cửa lớn nối liền với vùng đất tiên, há có thể chứa chấp các người”.

Một tu sĩ áo đen cầm đầu cất tiếng cười lạnh.

Mấy chục kẻ áo đen vây xung quanh gã, luôn tỏ ra vô cùng cung kính với người đàn ông có mái tóc tím khoác trường bào màu đen, lúc nào cũng kính cẩn gọi “Long Thiên tướng đại nhân”.

Kể từ lúc thiên tướng kia xuất hiện, anh ta chưa từng nói bất cứ câu gì, nhưng chỉ với uy thế mạnh mẽ như núi kia cũng đủ để khiến rất nhiều người không thể thở nổi.

“Giết bọn chúng, không thể chậm trễ chuyện của Thần Tướng đại nhân và Thần Tử điện hạ!”
Thiên tướng tóc tím kia thản nhiên nói.

“Vâng!”
Lúc này hắn ta mới mở miệng.

Câu nói đó chẳng khác nào lời phán quyết tử hình của Diêm Vương vậy, trong phút chốc gia tăng áp lực lên nhóm người của tông môn thượng cổ.

Mặc dù Thánh Thiên Cung là tiên bảo phòng ngự mà Hiên Viên Đại Đế để lại, nhưng nếu không có ai điều khiển nó, thì cùng lắm nó cũng chỉ có thể phát ra được sức mạnh của cảnh giới nửa bước Thiên Quân, sao có thể chống lại công kích liên thủ của hơn trăm tu sĩ Kim Đan đỉnh cấp.

Cuối cùng, Thiên tướng tóc tím kia cũng ra tay, chỉ một chiêu đã phá vỡ trận pháp tầng ngoài cùng của Thánh Thiên Cung.

“Giếttttt!”
Vô số kẻ áo đen từ không trung xông thẳng vào trong với thư thái như hổ gặp bầy cừu, những tu sĩ Kim Đan của các tông môn thượng cổ căn bản không thể nào chống cự được, cứ hai ba nhát chém là lại có một tu sĩ Kim Đan của thượng cổ tông môn rời bỏ cõi đời.

Hiện giờ Lâm Cửu Nhi đã tu luyện đến cảnh giới Kim Đan, cô ấy sở hữu huyết mạch của thần thú Phượng Hoàng, đủ sức để địch lại vài tu sĩ Kim Đan.

Lúc này Lâm Cửu Nhi được bao phủ bởi tầng tầng ánh sáng thần thánh quanh người, tựa như Phượng Hoàng giáng thế, thiêu đốt cả trời xanh, nhưng vẫn chỉ có thể gắng gượng chống cự trước sự bao vây tấn công của sáu kẻ áo đen.

Về phần chị em Lữ Khinh Mộc và Lữ Khinh Vũ, tuy có át chủ bài là các loại tiên đan nhưng xung quanh cũng tràn ngập nguy hiểm.

“Tông môn thượng cổ chúng ta không oán không thù với các người, sao các người lại muốn giết chúng ta!”
Thẩm Minh Nhan vô cùng xinh đẹp trong bộ váy dài màu trắng thuần, nhưng lúc này sắc mặt đã tái nhợt, hai tay nắm chặt, trong mắt lộ rõ sự giãy dụa và bi phẫn.

“Hừ, muốn trách thì hãy trách chủ nhân Diệp Thiên Quân của các tông môn thượng cổ các người.

Thằng nhóc đó giết em trai ta, diệt cả tông môn của ta.

Nếu như không phải Thần tướng đại nhân cần chạy gấp về tiên thổ do có việc cần làm, thì thằng oắt đó đã chết lâu rồi.


Nhưng chẳng sao hết, bây giờ ta sẽ huyết tẩy tất cả tông môn thượng cổ các người, để báo một phần thù cho em trai tôi!”.

Tên Thiên tướng tóc tím kia cười lạnh nói.

Không ngờ hắn ta lại là anh trai của Long Diệu.

“Gì cơ? Vì Diệp Thiên Quân ư?”
“Diệp Thiên Quân quay về rồi à?”
“Người vẫn bình an vô sự chứ?”
“…”
Chúng tiên của các tông môn thượng cổ kinh ngạc, ngay cả Thẩm Minh Nhan và Lâm Cửu Nhi cũng không khỏi bất ngờ.

Diệp Thành đột nhiên mất tích suốt mười năm mà chưa từng quay về lần nào.

Các cô vốn tưởng rằng đã mất đi tin tức của Diệp Thành, lại không ngờ bây giờ anh đã trở về.

“Đương nhiên, nếu các người giao ra tất cả mọi thứ rồi nhiên thể dập đầu đầu hàng chúng ta, chấp nhận làm nô bộc của Thiên tướng chúng ta, biết đâu hôm nay ta có thể tha cho các người một mạng.

Hừm, vóc dáng của hai cô trông cũng tạm được, hôm nay ta sẽ bắt các cô trở thành thị thiếp thứ ba mươi ba của ta!”
Ánh mắt của tên Thiên tướng tóc tím lướt một vòng trên người Thẩm Minh Nhan và Lâm Cửu Nhi, lộ rõ ý dâm.

“Mơ tưởng! Đến lúc sư phụ của tôi trở về, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho các người”
Dứt lời, hắn ta đạp mạnh chân, khiến thất khiếu của Lâm Cửu Nhi phụt ra ngọn lửa màu vàng, chẳng khác nào sức mạnh của cả dãy núi Thái Sơn đang đè ép trên người cô gái, chỉ cần mạnh thêm chút nữa là có thể đè ép cô ấy thành bột phấn.

“Nếu anh dám giết Cửu Nhi, Diệp Thành chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”.

Sắc mặt Thẩm Minh Nhan lạnh tới cực điểm, ánh mắt như bốc lửa
“Chà, Diệp Thiên Quân là chồng cô à? Vừa hay, vậy ta sẽ giết chết con nhóc này, sau đó đạp thân thể vỡ vụn, cầm tù thần hồn trong pháp bảo, dùng ma hỏa thiêu đốt chúng cả một vạn năm…”, Long Thiên tướng cười ha hả.

.