Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 861: Càn Quét Dị Tộc




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tuy đám Yêu tộc này chỉ là binh tôm tướng tép bề nổi của ngôi sao tổ Yêu tộc, sợ là còn chẳng được bước vào bậc cửa của Vạn Yêu Môn, nhưng Vạn Yêu Môn giết tôn giả Bằng, đám Yêu tộc này cũng làm không ít chuyện xấu ở Địa Cầu, ăn thịt cả nhân loại.

Đối mặt với mối thù như vậy, sao Diệp Thành có thể nương tay được chứ?  
Anh quát to một tiếng, nắm đấm như bạch ngọc khẽ siết chặt, nện thẳng xuống căn cứ của Yêu tộc.

“Không hay rồi!”  
Những cường giả Yêu tộc lao ra ngoài kia đều biến sắc, đang định chạy trốn, nhưng đã muộn.

“Ầm!”  
Cú đấm này của Diệp Thành đáng sợ đến mức nào chứ? Cả trời đất đều tối tăm, nhật nguyệt điên đảo, giữa hư không chỉ còn lại nắm đấm màu vàng rực rỡ, mang theo uy lực và ánh vàng chói mắt, cuồn cuộn ép xuống.

“Rắc”.

Ánh quyền còn chưa tới, rất nhiều Yêu tộc cảnh giới Ngưng Đan đã phát nổ thành sương máu.

Cuối cùng, ngay cả Kim Đan cũng không chống đỡ được, pháp lực toàn thân cuồn cuộn, thiêu đốt dữ dội, lấy ra từng món báu vật, yêu đan đánh liên tục về phía Diệp Thành.

Diệp Thành chẳng thèm quan tâm, nắm đấm của anh quét ngang trời, không khác gì Như Lai Thần Chưởng của Phật Tổ Như Lai trấn áp con khỉ, nện xuống ầm ầm.


"Ầm!"  
Giống như thiên thần Thái cổ nhấc núi Bất Chu lên, ném từ giữa không trung xuống, uy lực không gì sánh bằng.

Quyền phong bao trùm trăm dặm, tất cả không gian của căn cứ Yêu tộc đều bị nắm đấm này phong tỏa, bất kể thi triển pháp thuật không gian nào cũng không thể trốn thoát.

Từng tầng pháp trận của Yêu tộc hiện ra không trung, muốn ngăn cản ánh quyền, nhưng chẳng khác gì lấy trứng chọi đá, dễ dàng vỡ vụn.

Cuối cùng, cả căn cứ và mấy trăm Yêu tộc Ngưng Đan, Kim Đan trong đó đều tan tác bởi một quyền của Diệp Thành.

"Bụp!"  
Khoảnh khắc đó, cho dù là những người ở cách xa mấy nghìn dặm cũng có thể nhìn thấy cột ánh sáng rực rỡ kia, giống như trăm quả bom hạt nhân phát nổ cùng lúc, tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Tầng mây trong phạm vi trăm dặm cũng bị quét sạch, hiện ra một vòng mây khổng lồ, tản ra bốn phương tám hướng.

Còn đỉnh núi xung quanh căn cứ của Yêu tộc thì giống như bị gió mạnh cấp mười hai quét qua, cây cối bật gốc, muông thú bặt tăm, cảnh tượng hoang tàn.

Cuối cùng, khi Diệp Thành thu nắm đấm lại.

Nơi này đã hóa thành một cái động lớn, ngay cả tiểu thế giới động thiên bên trong nó cũng bị Diệp Thành đánh nát vụn.

"Đáng sợ quá".

Rất nhiều người chứng kiến cảnh tượng này qua vệ tinh quân sự và pháp thuật tầm xa đều không khỏi kêu lên sợ hãi.

Những người tu luyện ở gần đó đều rút điện thoại ra để tung cảnh này lên mạng, lập tức nhận được chục triệu, thậm chí hơn trăm triệu cú click, được hơn triệu người theo dõi.

Sau khi phá hủy căn cứ của Yêu tộc, bóng dáng của Diệp Thành nhoáng lên, không dừng lại mà bay về phía xa.

Hòn đảo của tộc Giao nhân, Tòa Thánh, vực sâu Ác Mộng...! 
Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, Diệp Thành đã càn quét hang ổ của bảy dị tộc lớn.

Bất kể là đối mặt với cường giả cỡ nào, bất kể là pháp thuật thế trận kỳ dị đến đâu, từ đầu đến cuối Diệp Thành chỉ cần một ngón tay, một cú đấm, một cú đá, không bao giờ cần đến chiêu thứ hai.

Trên thực tế, ở Địa Cầu hiện giờ không có bất cứ ai đáng để anh ra đến chiêu thứ hai.

Khi không có Nguyên Anh, bất cứ Kim Đan Xuất Khiếu nào cũng không chống được một cú đấm nhẹ nhàng của Diệp Thành.

Ngay cả lão tổ Huyết tộc kia, nếu không phải Diệp Thành muốn thử nghiệm Tinh Tà Kiếm Trận hoàn toàn mới, cũng như để cảnh cáo người đời, thì anh chỉ cần một cú đấm hoặc một phép thần thông là có thể giết chết lão tổ Huyết tộc một cách dễ dàng.


Nguyên Anh mà cũng như vậy, huống hồ là các dị tộc bình thường cảnh giới Ngưng Đan, Kim Đan kia?  
Không phải không có người xin tha, nhưng Diệp Thành không quan tâm, những kẻ dị tộc này vượt qua hư không vũ trụ mà đến, tác oai tác quái ở Địa Cầu sáu bảy năm, hai tay dính đầy máu tươi của nhân loại Địa Cầu.

Nợ máu phải trả bằng máu!  
Không giết cho đám dị tộc này đau đớn, sợ hãi, khiếp đảm, thì bọn chúng sẽ vĩnh viễn không khắc chế được bản tính, vẫn sẽ coi người Địa Cầu là súc sinh, là sâu kiến, sỉ nhục tùy ý.

Cuối cùng, Diệp Thành đến tòa lâu đài cổ hắc ám.

Anh còn chưa đến nơi, uy thế khủng khiếp đã bao trùm phạm vi trăm dặm.

Lúc đám Huyết tộc còn đang bàn bạc xem chờ các lão tổ khác trở lại, hay là bỏ chạy, thì Diệp Thành đã đến nơi.

"Ầm!"  
Giữa đất trời, sấm sét chằng chịt, lốc xoáy rít gào.

Chỉ với một ý niệm của Diệp Thành, cả chu vi trăm dặm mây vần gió vũ, mây đen đầy trời, mưa to như trút, gió mạnh thét gào, thậm chí nhật nguyệt cũng phải thất sắc.

Màn trời rủ xuống, mây đen dồn ép, chỉ có Diệp Thành chắp hai tay sau lưng đứng trên trời đất, ngạo nghễ nhìn xuống lâu đài cổ.

“Diệp Thành, hôm nay cậu dám giết bọn ta, chờ lão tổ của tộc ta ra khỏi đất tiên, chắc chắn sẽ giết sạch cả phái Sương Diệp, không chết không dừng!”  
Có trưởng lão của Huyết tộc bay ra, tức giận gầm lên.

“Hừ”.

Diệp Thành không đáp lời, chỉ hơi giơ ngón cái lên.

“Phụt!”  
Kim Đan Huyết tộc mạnh mẽ khoác áo choàng màu đỏ nền đen, thêu bảy đường hoa văn vàng, tượng trưng đã sống bảy nghìn năm, lập tức bị Diệp Thành làm cho chấn động tan xác thành mấy mảnh, ngay cả kim đan cũng vỡ vụn.

“Diệp Thành, cậu đừng có ngông cuồng.

Dị tộc bọn ta đã phái người đến các nơi ở Hoa Hạ, săn giết người thân, bạn bè, bạn cũ của cậu.

Cho dù cậu sống lại thì sao chứ? Từ nay về sau cũng chỉ cô đơn một thân một mình thôi”.

Một cường giả Huyết tộc khác cười khẩy.

“Vậy sao?”  

Diệp Thành bật cười, sao anh không đoán trước được điều này chứ? Anh đã phái sáu đại ma tu Nguyên Anh đến các nơi ở Hoa Hạ như nhà họ Đặng để âm thầm bảo vệ.

Chính vì sáu đại Nguyên Anh này không ở bên cạnh nên Diệp Thành mới đành phải ra tay, nếu không chỉ một đại yêu cổ ma đã có thể nghiền nát những kẻ xâm phạm này một cách dễ dàng rồi.

“Nói ít thôi, tất cả đi chết đi”.

Hai mắt Diệp Thành như đuốc, nhìn thẳng vào tòa lâu đài cổ, thấy các thị nữ đã chết tay chân gãy lìa nằm đầy khắp lâu đài cổ, sát khí trong lòng anh nổi lên ngút trời.

“Ầm!”  
Khoảnh khắc đó, đốm lửa chín sắc trong mắt anh thiêu đốt hừng hực, bắn ra khỏi khoang mắt, hóa thành hai con phượng hoàng, điên cuồng lao về phía tòa lâu đài cổ.

“A!”  
Vô số cường giả Huyết tộc gào lên thảm thiết, bọn chúng giương cánh, toàn thân bao trùm trong sương đen, gầm rú điên cuồng, đánh ra các loại pháp thuật thần thông, và nguyền rủa.

Thậm chí có trưởng lão Huyết tộc cổ xưa còn tế thánh khí, báu vật máu tươi đầy ắp như đại dương giống cốc thánh, đủ để nhuộm một vùng đất lớn thành màu máu.

Nhưng những thứ này sao có thể sánh bằng lửa thần Chu Tước chứ?  
Mấy trăm Kim Đan và Ngưng Đan Huyết tộc bị luyện hóa thành khói xanh gần như trong nháy mắt.

Cho dù có cường giả Huyết tộc đã chạy được mấy nghìn dặm cũng bị Diệp Thành dùng thuật truy nguyên huyết mạch giết chết tại chỗ.

Cuối cùng, Huyết tộc chỉ còn lại lác đác mấy kẻ, bị Diệp Thành thu vào ống tay áo, chuẩn bị mang về tra hỏi.

Những Huyết tộc khác đều bị giết sạch.

“Thu!”  
Diệp Thành thu hết những thị nữ Nhân tộc còn sống sót trong tòa lâu đài cổ đi rồi mới hủy hoại tòa lâu đài bằng một quyền, sau đó anh cưỡi ánh sáng vàng quay về Địa Cầu.

Khi Diệp Thành quay trở lại đỉnh núi Hoành Lan, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn anh, bao gồm cả mấy người Tần Sương, Dương Lâm, Tần Thanh Uyển, Phong Linh đều tỏ vẻ khiếp sợ, như đang nhìn một truyền kỳ bất bại bước ra từ truyền thuyết thần thoại.

.