Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 858: Đến Yên Kinh




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Tôi cũng không biết, những Thần Tử kia đều mạnh vô cùng, dù là các lão tổ đi theo bên cạnh bọn họ cũng hết sức e sợ, giống như người hầu.

Những người cấp dưới như chúng tôi hoàn toàn không dám hỏi nhiều”.

Kim Đan Huyết tộc hoảng sợ trả lời: “Nhưng nghe nói, bọn họ liên tục gặp trở ngại ở đất tiên sâu trong Địa Cầu, năm sáu năm không tiến thêm được bước nào, song hình như gần đây đã có tiến triển lớn, dẫn đến Thần Tử các giáo đều vào sâu bên trong, hầu như không xuất hiện ở thế gian”.

“Vậy Vô Cực Cung, Vạn Yêu Tự thì sao?”, Diệp Thành lại hỏi.

Trưởng lão Huyết tộc kia cũng không biết nhiều, chỉ nói mấy thánh địa tu luyện đó hình như là đạo thống mà đại giáo cấp cao nhất ở biển sao để lại Địa Cầu, lấy đó trấn áp Địa Cầu.

Về phần rốt cuộc là những đại giáo nào thì nó cũng không rõ, chỉ biết đạo tràng Trường Sinh trong số đó là do một kẻ hầu theo bên cạnh Thần Tử của Trường Sinh Giáo sáng lập nên.

“Trường Sinh Giáo à?”
Trong mắt Diệp Thành lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, đại giáo đứng đầu biển sao này hình như là kẻ đầu sỏ trong cuộc vây công phái Sương Diệp lần này.

Nghe trưởng lão Huyết tộc nói thì nhiều thế lực ngoại vực đều nghe theo mệnh lệnh của Trường Sinh Giáo.


Trong tám dị tộc lớn ít nhất đã có bốn dị tộc đầu quân cho họ.

“Hừ, nếu đã như vậy, tao sẽ san bằng các thế lực của mày ở trên mặt đất trước, sau đó sẽ vào đất tiên tính sổ với mày”.

Diệp Thành hừ một tiếng, đánh chết trưởng lão Huyết tộc kia, sau đó đứng dậy, ra khỏi lầu gác.

Xử lý xong bọn lâu la, đã đến lúc đi tìm chủ nhân tính món nợ này.

Diệp Thành ở núi Hoành Lan mười mấy ngày, chủ yếu tranh thủ thời gian gặp người quen cũ, kể lại chuyện xưa, đồng thời chỉ dạy công pháp tu luyện cho Tần Thanh Uyển, Aokawa Sakura và mọi người trong phái Sương Diệp.

Năm xưa Aokawa Sakura không được Diệp Thành tin tưởng, cho nên Diệp Thành cũng không cho cô ấy công pháp riêng.

Nhưng lần này, anh đích thân truyền dạy Cửu Huyền Vạn Kiếm Quyết mà anh từng tu luyện, cùng với kinh nghiệm cảm ngộ của mình cho Aokawa Sakura và Tần Thanh Uyển một cách tỉ mỉ.

Cửu Huyền Vạn Kiếm Quyết vốn là pháp môn tiên tông, còn cảm ngộ của bản thân Diệp Thành lại là kinh nghiệm của Tiên Đế, quý giá đến mức nào.

Nếu hai cô gái có thể hiểu thấu được những thứ này thì thậm chí còn có thể bước chân vào cảnh giới Phi Thăng, đứng vào hàng Tiên Tôn!
“Không ngờ sự đời đổi thay, cuối cùng lại là cô và tôi cực khổ bảo vệ phái Sương Diệp.

Lần này tôi sẽ truyền kiếm quyết chân chính cho cô, để cô tiến lên đỉnh cao tuyệt đối”.

Diệp Thành vỗ về Aokawa Sakura vừa tu luyện xong, vô cùng mệt mỏi nằm trên đùi mình ngủ, ánh mắt không khỏi lóe lên vẻ dịu dàng.


Nửa tháng hơn nhanh chóng trôi qua.

Sau khi gặp gỡ đám Trương Đại Hàn, Diệp Thành lặng lẽ rời núi Hoành Lan.

Chuyến đi lần này, anh đi thẳng đến Thủ đô Yên Kinh.

Nơi đó chính là nơi đặt sơn môn của các thánh địa tu luyện Vô Cực Cung, Vạn Yêu Tự, đạo tràng Trường Sinh.

Dù là để tìm tung tích của các Thần Tử, mở ra cánh cửa đến đất tiên, hay là để dẹp yên mối đe dọa đối với Địa Cầu, trả mối thù diệt phái Sương Diệp năm xưa, Diệp Thành cũng phải đi.

Hơn nữa, anh nhận được tin tức của Long Đằng, rằng chị họ của mình, cũng là con gái ruột của Tần Sương - Tần Thư Dao thật ra vẫn chưa chết, mà là bị nhốt ở một nơi nào đó tại Yên Kinh.


Lần này Diệp Thành đến Yên Kinh vô cùng lặng lẽ, dù là Aokawa Sakura cũng không biết anh đi đâu.

Mặc dù bây giờ Diệp Thành vang danh thiên hạ, mấy tỷ người đã chứng kiến thần uy của anh, nhưng Diệp Thành chỉ cần đổi quần áo và đầu tóc, thay chiếc áo dài màu đen thành một bộ quần áo thường ngày màu trắng trẻ trung, tóc dài cắt ngắn thành đầu húi cua, chuyển mình từ một Thiên Quân vô địch thần uy hiển hách hóa thành một thanh niên mười sáu, mười bảy tuổi.

Nếu nhiều người không nhìn kỹ thì thật sự chưa chắc đã nhận ra Diệp Thành.

Dù cảm giác rất quen rất giống, nhưng có lẽ cũng không dám nhận.

Dù sao bây giờ Diệp Thành là người đứng đầu Địa Cầu, giống như tổng thống của một đất nước, người giàu nhất thế giới, sao lại cải trang vi hành, biến thành một người bình thường chứ?
Ga tàu cao tốc ở Yên Kinh, Diệp Thành xuống xe theo dòng người, nhìn ga tàu rộng lớn đầy khí phách, tràn đầy hơi thở của khoa học viễn tưởng, trong mắt ánh lên vẻ bùi ngùi xúc động.

Mười năm trước anh đến Yên Kinh, còn chưa có ga tàu thế này, nghĩ lại đúng là như cách mấy đời.

“Anh bạn, có muốn đi Trường Thành hoặc là núi Phượng Hoàng không? Bây giờ rất nhiều người trẻ tuổi đến Thủ đô đều sẽ đi thăm núi Phượng Hoàng trước, xem có cơ hội vào được thánh địa tu luyện lớn hay không.

Nếu có thể vào thì đúng là một bước lên trời, còn vinh quang hơn cả Trạng Nguyên thời cổ đại”, có tài xế taxi tiến lại gần, nói với giọng điệu mà Diệp Thành vô cùng quen thuộc.

Diệp Thành cười khẽ, xem ra dù là mười năm trước hay mười năm sau, hiện tượng chèo kéo khách vẫn còn tồn tại.

Anh vốn dĩ cũng muốn đi núi Phượng Hoàng, đương nhiên là thuận nước đẩy thuyền.

Núi Phượng Hoàng vốn là ngọn núi nhỏ không mấy nổi bật ở ngoại ô Yên Kinh, nhưng từ sau khi mấy thánh địa tu luyện từ thiên ngoại xuống đây, núi Phượng Hoàng đã trở thành vùng đất dành riêng cho các thánh địa tu luyện.

Trong vòng trăm dặm quanh đó chẳng khác nào đất cấm, người bình thường không được vào trong khi chưa được phép, hệt một tiểu vương quốc vậy.

Vẻ mặt Diệp Thành có biến đổi nhỏ, cố tình nhíu mày nói:
“Nghe nói bây giờ phái Sương Diệp là phái mạnh nhất, tôi thấy có nhiều người đến tỉnh Tô Bắc, muốn vào phái Sương Diệp đó.

Mấy phái Vô Cực Cung chung quy cũng là của tu sĩ ngoại vực sáng lập, vào đó không tốt lắm đâu”.

“Hừ, đám người trẻ tuổi các cậu thì hiểu cái gì?”
Tài xế taxi trợn to mắt, nước bọt bắn tung tóe: “Phái Sương Diệp gì đó đã bị diệt năm sáu năm rồi, dù có xây dựng lại cũng chỉ lèo tèo vài người.


Cậu nói xem trừ Diệp Thiên Quân ra, còn ai là cao thủ nổi tiếng nữa không? Không có đúng không? Bái sư ấy mà, tu vi của chủ nhân không cần cao, nhưng phải biết cách dạy.

Diệp Thiên Quân có lợi hại đến đâu, cậu ta có thể dạy dược mấy trăm, mấy nghìn đệ tử hay sao? Còn Vô Cực Cung và những phái khác không giống vậy, một khi vào được thì sẽ có sư phụ dạy học riêng, nếu trở thành đệ tử của môn chủ thì càng một bước lên trời”.

“Cậu có biết Bạch nữ thần không? Chính là con gái của Bạch Thư Hòa, thuộc nhà họ Bạch mới nổi gần đây đó.

Chẳng phải cô ấy đã vào Vô Cực Cung, trở thành đệ tử của Cung chủ đấy sao? Nhà họ Bạch nhờ đó mới nhảy vọt lên thành một trong những thế gia hàng đầu Yên Kinh hiện nay”.

“Ồ? Nhà họ Bạch ư? Bây giờ, thế gia nổi tiếng hàng đầu ở Yên Kinh có những nhà nào?”, Diệp Thành tỏ vẻ hiếu kỳ.

Nhưng những cái tên mà ông chú tài xế nói ra, Diệp Thành đều chưa từng nghe qua.

Nhà họ Tiêu, nhà họ Tần, nhà họ Liễu, nhà họ Từ nổi tiếng ở Yên Kinh mười năm trước đã suy tàn từ lâu.

“Haizz, thời đại bây giờ khác xưa rồi.

Năm xưa chủ yếu là dựa vào tiền tài quan hệ, xã hội thời nay thì gia tộc phải có người tu luyện, có cao thủ làm chỗ dựa mới được”.

Tài xế taxi vỗ vào vô lăng, than thở: “Nhà họ Bạch đã đuổi kịp con sóng này, kết quả một bước lên trời.

Haizz, cậu nói xem, sao chẳng ai coi trọng lão Vương tôi thế chứ?”
Diệp Thành đã chẳng thèm nghe ông ta nói dông dài nữa.

Ngay từ khi xuống khỏi tàu cao tốc, thần niệm của anh đã lan ra bốn phương tám hướng giống như thủy triều, bao phủ toàn bộ chu vi trăm dặm ở Yên Kinh.

Mặc dù thần niệm của anh bị pháp tắc của Địa Cầu hạn chế, còn không tới một phần mười, nhưng bao phủ một Yên Kinh nho nhỏ thì chẳng thành vấn đề.

.