Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 792: Mặc Kệ Mọi Người Tức Giận




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Có tu sĩ muốn phản bác, nhưng lại ngại ngùng phát hiện Kim Quả La Hán quả thực là không chống nổi một ánh mắt của Diệp Thành.

Các Thiên Quân trong điện trong lòng hiểu rõ, nhìn thanh trường kích màu vàng mờ ảo kia là biết chắc chắn Diệp Thành phải tu hành bí thuật thần niệm kinh thiên động địa nào đó mới có thể giết người bằng ánh mắt như vậy.

Nhưng các tu sĩ ngoài điện và người bình thường ở khắp nơi trên dải Ngân Hà lại không biết, thực sự tưởng là Kim Quả La Hán quá yếu ớt.

“Ôi, tôi tưởng cái lão trọc đầu màu vàng kia phải mạnh lắm mới nhảy ra, kết quả bị người ta giết chỉ bằng một ánh mắt, không biết tự lượng sức”.

“Phải đấy, xem ra Diệp Thiên Quân giết lão cũng chẳng sai”.

“Người dưới mạo phạm người trên, vốn đã nên giết”.

Nhiều người bàn tán xôn xao.

“Nói năng bừa bãi!”
Các lão tổ tức đến mức toàn thân run rẩy, nhất là lão tổ của thiên tông Niệm Thú còn bước lên, giơ tay chỉ vào Diệp Thành, vô cùng phẫn nộ.

Người đàn ông này cao một trượng hai, chỉ mặc quần dài, eo quấn một miếng da thú, để trần nửa thân trên, cơ bắp toàn thân săn chắc, từng bó cơ như được đúc từ thép, trên người vẽ rất nhiều hình thần thú thiên thú, trông lão chẳng khác gì ngọn tháp sắt, vô cùng thô bạo.

Phải biết rằng, thiên tông Niệm Thú và Thánh Phật Tự rất gần gũi nhau, Niệm Thú lão tổ có mối quan hệ thân thiết nhất với Kim Quả La Hán.


“Hử?”
Diệp Thành lạnh lùng hừ một tiếng, nheo mắt lại nhìn về phía lão, trong mắt lóe lên ánh sáng vàng.

“Vèo!”
Lại một tia chớp lóe lên hư không, dường như có một luồng sáng rực rỡ xẹt qua.

Lần này, các lão tổ đã chuẩn bị sẵn sàng, ai cũng trợn to pháp nhãn, quan sát thật kĩ.

Họ mơ hồ nhìn thấy một thanh trường kích màu vàng dài mấy tấc, thậm chí có người còn nhìn thấy trên đó vẽ hoa văn rồng, giống như một con rồng lớn quấn quanh.

“Mở ra!”
Niệm Thú lão tổ gầm lớn, lão đã sẵn sàng từ lâu, pháp lực trong cơ thể cuồn cuộn, ánh sáng xanh trên người lóe lên, vô số hoa văn thần thú yêu thú đồng thời sáng lên, giống như một cuộn tranh dài, trên đó tì hưu gầm thét, hổ lớn nuốt trời, đại bàng giương cánh, phượng lửa bay múa…
Thiên tông Niệm Thú nổi tiếng là có thể điều khiển hồn phách vạn thú.

Sau khi giết yêu thú, họ sẽ nạp hồn phách vào người, tu thành Niệm Thú Chiến Linh Thể, uy lực cực kỳ mạnh mẽ, không những khiến xác thịt rắn chắc, mà lúc tấn công kẻ địch còn có thể thả chiến linh của vạn thú ra, hóa thành trận lũ cuồn cuộn, lấy đông đánh ít.

Chỉ dựa vào phép thần thông này, thiên tông Niệm Thú đã xưng bá ở Nam Vực dải Ngân Hà, trước giờ vô cùng ngang ngược.

“Gừ!”
Khoảnh khắc đó, cả đại điện như bị vô số hồn phách yêu thú lấp kín, uy thế khủng khiếp đến mức ngay cả tu sĩ của thánh địa Lăng Tiêu cũng phải sợ hãi.

Không ít tu sĩ Kim Đan còn bị ép cho nằm rạp xuống đất.

Nếu không nhờ vô số trận văn tỏa ra trên đại điện, ngăn quá nửa uy thế lại, thì sợ rằng tu sĩ Kim Đan cũng chưa chắc đứng vững được.

“Đáng sợ quá!”
Ngay cả Dao Nhi cũng kêu lên kinh hãi, tu vi của Niệm Thú lão tổ này chắc chắn phải thuộc hàng đầu trong số các lão tổ ở đại điện.

“Đồ sâu kiến”.

Diệp Thành cười khinh bỉ, vẫn đứng bất động.

Thần kích màu vàng kia xuyên thủng hư không, hóa thành một chùm sáng màu vàng, trong chớp mắt đã xuyên qua hồn phách của mấy chục con dã thú.

Đám chiến linh yêu thú được xưng tụng là bất tử kia, vừa chạm vào thần kích màu vàng đã tan biến như mỡ bò gặp trường đao, tuyết lạnh gặp nước sôi.

“Vèo!”
Trong ánh mắt không thể tin của Niệm Thú lão tổ, thanh thần kích đâm thủng đầu của lão, xuyên qua cả thức hải.


Lần này, cả xác thịt lẫn nguyên anh của lão đều bị ghim chặt trước đại điện.

Đến chết Niệm Thú lão tổ cũng không hiểu tại sao linh thể vạn thú của mình lại không chống nổi một đòn như vậy.

Trên thực tế, không chỉ lão thấy khó hiểu, mà rất nhiều lão tổ trong đại điện đều vô cùng kinh ngạc.

“Hừ, dám dùng hồn phách chiến linh để chống lại Bách Niệm Thành Binh của tôi, đúng là chán sống”.

Chỉ có Diệp Thành cười khẩy, Bách Niệm Thành Binh là thuật Thần Niệm Sát Phạt hàng đầu, nếu Niệm Thú lão tổ dùng pháp lực xác thịt để chống lại thì còn có thể ngăn cản được một chút, nếu dùng thần niệm để chống lại thì chẳng khác gì lấy trứng chọi đá.

Nếu thần kích màu vàng là sắt thép được tôi luyện đến cực điểm, thì Niệm Thú Chiến Linh Thể của Niệm Thú lão tổ chỉ là những miếng kẹo bông gòn mà thôi, sao có thể không bị chém đứt một cách dễ dàng chứ?
“Còn ai nữa không?”
Lần này, Diệp Thành nhìn khắp lượt, ngay cả Thần Kiếm lão tổ Triệu Hoài An cũng không khỏi cúi đầu xuống.

Khi Diệp Thành dùng sức mạnh của anh giết Niệm Thú lão tổ như trở bàn tay, cuối cùng mọi người cũng nhận ra khoảng cách rất xa giữa bọn họ với Diệp Thành.

Đó không phải là khoảng cách giữa các Nguyên Anh với nhau, mà là lạch trời giữa Ngưng Đan và Kim Đan, Xuất Khiếu và Nguyên Anh.

Trước mặt Diệp Thành, Nguyên Anh chẳng là gì cả.

Cuối cùng, Tông chủ của Trường Sinh Tông không ngồi yên được nữa, biết rằng nếu cứ thế này, thì tất cả mọi người sẽ bị Diệp Thành chèn ép.

Người đàn ông trung niên mặc đạo bào màu xanh đứng lên nói.

“Diệp Thiên Quân, hai lão tổ Kim Quả và Niệm Thú không hề làm chuyện gì xúc phạm cậu, tại sao cậu lại giết bọn họ? Xin Thiên Quân hãy giải thích rõ ràng”.

“Phải đấy, Niệm Thú trước giờ luôn hòa nhã, cũng không có mâu thuẫn với phái Sương Diệp, Diệp Thiên Quân giết ông ấy, bọn ta không phục”.

“Đúng rồi, vô duyên vô cớ giết người thì phải có lời giải thích”.

“Mong Thiên Quân minh xét”.

Thấy Tông chủ của Trường Sinh Tông có tu vi mạnh nhất dẫn đầu, các Thiên Quân khác cũng nhao nhao phụ họa.

Bọn họ không tin vì mấy câu nói mà Diệp Thành dám giết tất cả những người ở đây.

Nhất thời, trong đại điện ồn ào xôn xao.

Ngay cả đại trưởng lão, Tiêu Nghĩa Tuyệt và Lục Hợp Đồng Tử cũng hơi biến sắc, sợ quần chúng nổi giận.

Chỉ có tôn giả Bằng tỏ vẻ thản nhiên, đường đường là Chân Tiên chuyển thế của Ma Linh tiên tông, nếu không trấn áp nổi một đám Nguyên Anh nhỏ nhoi thì mới là trò cười.


“Giải thích?”
Diệp Thành ngoảnh đầu lại, cười như không cười, nói: “Diệp Thành tôi giết người mà phải giải thích với các ông sao? Các ông là cái thá gì chứ?”
Anh vừa nói xong, mọi người ồ lên, rất nhiều lão tổ cùng biến sắc, ngay cả Tông chủ Trường Sinh Tông mặc đạo bào cũng không khỏi hơi tái mặt.

Diệp Thành rất mạnh, bọn họ cũng phải thừa nhận sự mạnh mẽ của anh, nhưng anh sỉ nhục mọi người như vậy, dù là người hiền lành nhất cũng không thể nhẫn nhịn được.

Thất phu nổi giận máu chảy thành sông! Có Thiên Quân tính khí nóng nảy còn suýt nữa nhảy dựng lên khỏi bàn, tức giận rút kiếm ra.

Lúc này, chỉ thấy Diệp Thành chậm rãi đứng dậy.

Anh chắp tay sau lưng, bước từng bước từ trên bục đại điện xuống, chín trăm chín mươi chín bậc thang, tượng trưng phái Sương Diệp ở tít trên chín tầng mây, trấn áp dải Ngân Hà.

“Cộp cộp cộp!”
Diệp Thành bước từng bước xuống, trên người anh không có bất cứ khí tức nào, nhưng một luồng áp lực vô hình lại lan tỏa trong đại điện, khiến tất cả các Nguyên Anh gần như không thốt nên lời.

Mọi người trơ mắt nhìn Diệp Thành bước qua đại điện, ra đến bên ngoài.

Khoảnh khắc đó, ánh mắt của tất cả mọi người ở thánh địa Lăng Tiêu, thậm chí là dải Ngân Hà, đều đổ dồn lên người Diệp Thành.

“Anh ta đây là?”, mọi người cảm thấy khó hiểu.

“Chắc không phải tên này định…”, có người bỗng nghĩ ra gì đó, hít vào một hơi lạnh.

“Chết rồi!”
Tông chủ Trường Sinh Tông – người đàn ông trung niên mặc đạo bào màu xanh biến sắc.

Nhưng đã muộn, chỉ thấy Diệp Thành chắp hai tay sau lưng, đưa mắt nhìn quanh, quanh người anh không có chút dao động năng lượng nào, nhưng lại giống như đế vương đang quân lâm cửu thiên.

“Chẳng phải các ông muốn một lời giải thích sao?”
“Được, hôm nay tôi sẽ cho các ông một lời giải thích!”
.