Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 787: Hòa Bình Ngắn Ngủi






"Vù!"  
      Từ mũi và miệng của Diệp Thành bắn ra hai luồng khí trắng dài, trông như rồng đang nhả khí.

      Khí tức trong cơ thể anh được luyện hóa khi từng bình Thiên Địa Vạn Linh Thủy được đổ vào, từng cây thiên dược được ăn vào, từng luồng linh khí khủng khiếp được đưa vào.

Đường vân như tơ nhện bên ngoài bề mặt da của anh dần mất đi, cuối cùng hoàn toàn biến mất, trông làn da của anh như một viên bảo thạch lưu ly rực rỡ, tu vi cũng tăng vọt.

      Cửu Khiếu Thần Anh thì ngồi xếp bằng trong thức hải, tỏa ra từng lớp dược lực sánh ngang với Nguyên Anh thực sự.

Điều này khiến thần niệm và tu vi của anh đồng thời tăng lên, không ngừng đi lên những đẳng cấp cao hơn.

      Một khi kim đan của anh cũng hóa nguyên anh, Song Anh hợp nhất thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

      Thời gian thấm thoắt trôi qua đã mấy năm, lúc này cả dải Ngân Hà cũng xảy ra những biến đổi to lớn.

      Mấy năm Diệp Thành bế qua, dải Ngân Hà không chỉ không bình lặng vì sự biến mất của anh mà còn có sóng gió nổi lên, biến đổi liên tục.

      Đầu tiên, các tu sĩ của Hoa Hạ, trừ các người già đang ở trong Tinh Hà Kiếm Cung thì những tập thể khác đều dời đến thần sơn của thánh địa Lăng Tiêu.

      Nơi đây có pháp chú, đạo tắc, hội tụ vô số tinh khí khổng lồ, từng luồng linh mạch dày đặc mà các đời Thiên Quân để lại, có thể nói là tinh khí như mưa, đạo vận đầy đủ, lại thêm việc linh khí trên Địa Cầu càng ngày càng dồi dào, tin rằng rất nhanh các tu sĩ sẽ đột phá như nấm sau mưa, không ngừng xuất hiện.

      Trước khi Diệp Thành bế quanh, anh đã đưa năm thẻ ngọc cho Dao Nhi.


      Năm tấm lệnh bài trói hồn này là thứ nắm giữ mạng của các trưởng lão của thánh địa Lăng Tiêu.

Chỉ cần bóp nhẹ là thần hồn của họ sẽ bị tiêu diệt ngay.

Thế nên tuy các trưởng lão đó không cam lòng, nhưng bên ngoài vẫn vô cùng cung kính phục tùng, bị Dao Nhi sai bảo.

Dao Nhi là Thánh Nữ của Hoa tộc, cũng nhận lấy trọng trách của đại trưởng lão, xử lý các công việc của thánh địa Lăng Tiêu và cả thần vực trung tâm.

      Đồng thời, Tiêu phủ và Sương Diệp lâu cũng đảm nhận trọng trách của mình, ít nhất cũng xử lý các công việc của thánh địa Lăng Tiêu đâu ra đấy.

      Tuy Diệp Thành bế quan nhưng sức ảnh hưởng của anh vẫn còn.

Nhiều tông chủ thậm chí là lão tổ của các tông môn đều đến tận nơi chúc mừng anh.

Ban đầu họ không gặp được Diệp Thành, nghe nói anh bế quan có người còn nghi ngờ.

      Nhưng khi tôn giả Bằng và Tiêu Nghĩa Tuyệt đứng ra thì tất cả mọi nghi ngờ mới xua tan.

Tôn giả Bằng là đại yêu ở ngoại vực, tu vi Nguyên Anh đỉnh phong, mà Tiêu Nghĩa Tuyệt sau khi trải qua các khó khăn cũng quyết tâm nỗ lực, chuyên tâm tu luyện đột phá, chứng đạo Nguyên Anh.

      Hai người này lại thêm cả năm trưởng lão của thánh địa Lăng Tiêu lập tức trấn áp được tất cả mọi người.

      "Hoa tộc quả không hổ danh, cho dù Thiên Quân không ở đây thì vẫn là đệ nhất tông đương thời".

      Có Thiên Quân thấp giọng cảm thán, những tông môn khác cũng không dám coi thường.

      Đám người Liên Hoa Cung, Nhất Dương Kiếm Phái, gia tộc Tư Mã đều nhanh chóng phái những nhân vật tầm cỡ trong tông môn đem theo lễ vật tới thánh địa Lăng Tiêu thỉnh tội với Diệp Thành.

      Đến cuối cùng, Dao Nhi thậm chí còn nhìn thấy Minh Sương, cô bé vô cùng kinh ngạc, cũng vô cùng vui mừng.

      "Chị Minh Sương, sao chị lại đến đây?"  
      "Hồng Liên lão tổ của tông chị vừa hay tu luyện một phép thần thông quan trọng, không thể đi được nên chị tới thỉnh tội với Diệp Thiên Quân".

Dáng người Minh Sương thon dài cao ráo, dung mạo tuyệt đẹp, cả người được bao trùm trong khí hỗn độn, tựa như một bông hoa sen thần thánh đang lay động trong gió.

      Cô ấy nói, khuôn mặt lạnh lùng như băng cũng không khỏi có chút bối rối.

Hồng Liên Thiên Quân đâu phải không tới được, rõ ràng là không dám tới, sợ Diệp Thành một kiếm chém chết lão.

      "Không sao đâu, chị Minh Sương tới là tốt rồi.

Núi Bồng Lai là núi Bồng Lai, em và anh trai đều nhớ".


Dao Nhi tất nhiên cũng hiểu, vỗ lồng ngực nhỏ nhắn rồi kéo tay Minh Sương bằng đôi tay nhỏ nhắn ngọc ngà, cười tươi như hoa.

      Những kẻ đứng đầu các tông đứng cạnh cũng nở nụ cười tươi.

      Họ nhìn lướt qua Dao Nhi và Minh Sương.

Hai cô gái xinh đẹp tuyệt thế này e là người có quyền thế tỏa sáng nhất trong dải Ngân Hà này.

Một người là Thánh Nữ Hoa tộc, em gái Diệp Thành; Một người là thần nữ của Bồng Lai Tiên Sơn, người duy nhất tu thành Kim Đan thần phẩm.

      Nghe nói Minh Sương từng ngao du trên con thú lớn Lăng Tiêu, giao đấu với Vân Thiên Hà liên tiếp ba lần, trước bại sau thắng, giờ Minh Sương đã đứng thứ hai trên bảng Tinh Hà, chỉ sau Diệp Thành.

      Năm tháng trôi đi...! 
      Nhiều tông môn đến thánh địa Lăng Tiêu chúc mừng, ngay cả những hành tinh bên ngoài cũng có sứ giả tới chúc mừng Diệp Thành và Dao Nhi.

Còn các tông phái có thù với Diệp Thành cũng hết lúc lo sợ, quỳ dưới chân thánh địa Lăng Tiêu xin được tha thứ.

Đến cuối cùng chỉ có năm đạo thống Chân Tiên bao chặt sơn môn, dựa vào thần trận hộ sơn bảo vệ để kháng cự không chịu nhận tội.

      "Hừ, đợi anh xuất quan thì sẽ xử lý từng người bọn chúng".

      Dao Nhi cười lạnh.

      Thời gian trôi rất nhanh, thoắt cái đã ba năm.

      Ngày hôm nay, nắng chiếu rực rỡ thánh địa Lăng Tiêu.

Ân U Liên ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, một cây cung dài vắt ngang trên hai đầu gối.

Cô ấy đang canh giữ trước cửa tịnh thất, đồng thời lĩnh ngộ thiên đạo.

      "Kẹt kẹt!"  
      Cô ấy đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa.

      Người Ân U Liên khẽ run lên, cô ấy đứng phắt dậy quay đầu nhìn thì thấy một thanh niên áo xanh đang đẩy cánh cửa đá của tịnh thất ra, bước tới với nụ cười ấm áp, híp mắt cười nhìn cô ấy, trông anh tựa như một chàng thư sinh nho nhã.

      "Chủ, chủ nhân, người xuất quan rồi!"  
      Ân U Liên lắp bắp, khuôn mặt lạnh lùng lúc này của cô ấy tựa như có ngọn lửa thiêu cháy, cô ấy thốt lên.

      "Đúng vậy, cảm ơn cô ba năm nay luôn giúp tôi canh giữ trước cửa", Diệp Thành cười gật đầu.

      "Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn".

      Ân U Liên liên tục phất tay, cô ấy cúi đầu xuống, đôi bàn tay trắng muốt thon thả không biết nên để đâu.


Nếu có người ngoài nhìn thấy thì sẽ kinh hãi, Kiểu Nguyệt tiên tử đứng thứ sáu trên bảng Tinh Hà, người danh chấn dải Ngân Hà trước nay đều nói năng lạnh lùng, sao giờ lại xấu hổ thế này?  
      Khi Diệp Thành đi rồi, Ân U Liên mới từ từ thở ra một hơi, cô ấy ngẩng đầu lên.

Trong đôi mắt đẹp tỏa sáng của cô ấy chợt hiện lên sự nghi hoặc.

Chủ nhân bế quan xong dường như đã hoàn toàn khác trước.

      Trên thực tế, Diệp Thành đã hoàn toàn khác trước.

      Thời gian ba năm nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng lại là khoảng thời gian anh thoải mái nhất kể từ khi sống lại.

Chuyện của dải Ngân Hà đã bình ổn, tuy vẫn chưa biết tin tức về ngoại vực nhưng nó ở xa cả tỷ dặm, sốt ruột cũng vô dụng.

Diệp Thành bình tĩnh lại, từ từ trau chuốt lại từng bước tu luyện trong hơn mười năm nay.

      Anh phát hiện những bước đi của mình hơi vội vàng, dễ lung lay, không được ổn định.

      Thần thức đồng thời phát triển cùng với tu vi và cơ thể, nhưng sự tăng trưởng của thần thức luôn không lớn, hơn nữa nền móng mỏng manh.

Trước đó anh có thể áp chế những người trên Địa Cầu chỉ là do thân phận tu sĩ của anh mà thôi.

      Lúc này, vấn đề nhỏ này trông có vẻ như vô dụng, nhưng khi Diệp Thành tu đến Hợp Đạo thì cái hại sẽ dần dần xuất hiện.

Khi anh độ kiếp nó sẽ hoàn toàn hiện rõ.

Nó tựa như một cái thùng gỗ chứa đầy nước, thứ quyết định lượng nước không phải thanh gỗ dài nhất mà là thanh gỗ ngắn nhất.

      May là ba năm nay Diệp Thành đã dùng Cửu Khiếu Thần Anh để không ngừng gột rửa thần thức, khiến thần thức càng thêm tinh thuần.

Đồng thời, anh rèn luyện bằng Bách Niệm Thành Binh hàng ngày để thần thức thêm vững chắc.

Đến bây giờ, một luồng thần thức của anh mềm mại tới nỗi có thể biến thành gió nhẹ lướt qua mặt, cũng có thể rắn chắc tựa như tường đồng vách sắt, không gì có thể phá vỡ.

      Đến lúc này, tu vi thần thức của anh mới được coi là có bước tiến, có thể sánh bằng những đệ tử kiệt xuất trong tiên tông thánh địa ở trung tâm vũ trụ!.