Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 762: Lời Thề Máu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhiều binh sĩ và thống lĩnh đều kinh ngạc, vẻ mặt vui mừng.

Nhưng ngay sau đó tất cả mọi người đều bàng hoàng.

      “Lũ kiến hôi mà thôi, chết đi!”  
      Diệp Thành giơ tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy thanh giáo Phá Thiên.

      Sau đó anh đưa tay bẻ, một tiếng rắc vang lên, anh bẻ thần giáo thành hai nửa.

Sau đó, trong ánh mắt không thể tin được của thần tướng Long Uyên, anh tung một quyền ra đánh bay gã ra ngoài.

Đến đây, thậm chí anh còn không bỏ qua, người anh biến thành một luồng sáng vàng kim, đuổi theo Long Uyên tiếp tục ra tay.

      “Rắc rắc!”  
      Diệp Thành không biết đã đánh ra bao nhiêu quyền, xương trên người thần tướng Long Uyên không biết đã gãy bao nhiêu cái.

      Đến cuối cùng, anh giậm chân xuống, một tiếng ầm vang lên, trực tiếp giẫm sâu Long Uyên và chiến xa của gã xuống tạo thành một cái hố lớn rộng mấy cây số, cả nguyên anh và cơ thể đều bị giẫm thành bánh thịt.

      Lúc đó cả thế giới nhỏ đều im thin thít.


Tất cả các binh sĩ và thống lĩnh của thánh địa Lăng Tiêu đều mặt tái mét như tro tàn, không dám tin cảnh trước mắt.

      “Giết!”  
      Cả thế giới nhỏ sôi trào.

Không chỉ Hoa tộc bị nhốt trong thiên lao này mà còn có cả Ma tu ngoại vực và những tu sĩ phản đối thánh địa Lăng Tiêu bị hủy tông diệt tộc, trong đó không thiếu những tu sĩ Kim Đan đỉnh phong thậm chí là Bán Bộ Thiên Quân.

Chín thiên tướng chính là dùng để trấn áp họ.

      Nhưng lúc này Diệp Thành đến với uy thế mạnh mẽ không gì cản nổi, giết vô số thiên tướng và cả thần tướng, quét sạch tất cả những tên đứng đầu.

Ân U Liên, Liễu Băng Dao, Dao Nhi và tôn giả Bằng theo phía sau cũng tung hoành vô địch, nhiều phạm nhân cũng nổi dậy phản kháng.

      Cả thiên lao bỗng chốc biến thành biển máu.

      Vô số người Hoa tộc và các phạm nhân mặt đầy phẫn nộ truy sát các tu sĩ của thánh địa Lăng Tiêu.

Họ giết sạch những tên cai ngục, thống lĩnh ngày thường kiêu căng ngạo mạn, uy hiếp sinh mạng của họ, thậm chí có nhiều người còn vồ tới xé rách thịt của đám cai ngục.

      Quá thảm khốc, những người tù này ngày ngày đều phải chịu sự giày vò của đám cai ngục.

Họ cũng không có huyết chú bảo vệ, những người mỗi năm chết trong nhà tù này lên đến hàng triệu.

      Trong thiên lao có mấy chục vạn cai ngục, hàng vạn thống lĩnh Kim Đan, nhưng chỉ mới nửa ngày chúng đã bị giết sạch.

Máu của mấy chục vạn tên cai ngục và thống lĩnh rải đầy thiên lao.

      Khi mọi người đi ra thì Diệp Thành tung một đòn rung trời, khiến cả thế giới nhỏ sụp đổ, để nơi tràn đầy tội ác này hoàn toàn bị chôn vùi vào hư không.

      “Đi thôi, chúng ta về nhà”.

      Diệp Thành quay người, nói với những người Hoa Hạ quần áo rách rưới.

      Nhiều người khóc lóc thảm thiết, hai tay nện mạnh trên đất, nước mắt rơi như mưa.

Những người tù bị thánh địa Lăng Tiêu ép hại thì quỳ xuống đất cảm tạ ân đức.

      Họ đều cầu xin đi theo Diệp Thành, gia nhập Hoa tộc.

Những người này đánh phá nhà tù, hoàn toàn phạm vào cấm lệnh của thánh địa Lăng Tiêu, họ đã không còn đường lui nữa rồi.

      Anh đưa tất cả mọi người vào ngọc Thuần Thanh Lưu Ly Như Ý, chỉ trong nháy mắt đã quay về Họa Hạ.


Anh đưa tất cả mọi người ra, có Tiêu Nghĩa Tuyệt và người của Long Đằng đi sắp xếp lo liệu.

Anh lại lấy lượng lớn linh đan và Thiên Địa Vạn Linh Thủy ra đưa cho những đồng bào đã bị giày vò tới nỗi không nhìn ra hình dáng con người để chữa trị.

      Nhưng vết thương trên cơ thể có thể chữa lành, còn vết thương tâm hồn sẽ còn mãi.

      Món nợ máu này...vẫn chưa xong đâu!  
     ....! 
      Những chuyện xảy ra trong Luyện ngục Vô Gian và thiên lao đã truyền khắp cả dải Ngân Hà nhanh như chớp.

      Khi biết thần tướng của thánh địa Lăng Tiêu bị giết, thiên lao bị hủy, cả dải Ngân Hà đều chấn động.

      Nếu nói ở Thăng Nguyệt, Diệp Thành chém chết thập đại Thiên Quân chỉ là đắc tội với các thiên tông đại giáo thì giết thần tướng, hủy thiên lao nghĩa là đối đầu với thánh địa Lăng Tiêu, hoàn toàn cắt đứt tia hy vọng hòa giải giữa hai bên.

      “Diệp Thiên Quân đúng là ngu dốt.

Thánh địa Lăng Tiêu đã thống trị dải Ngân Hà mười vạn năm, có đạo thống Chân Tiên.

Rốt cuộc nơi đó có căn cơ sâu bao nhiêu không ai có thể tưởng tượng nổi.

Đặc biệt là thần chủ của thánh địa Lăng Tiêu luôn được xưng là người mạnh nhất cả dải Ngân Hà.

Cậu ta chỉ vì một tộc người nhỏ nhoi mà dám gây thù với thánh địa Lăng Tiêu, quá ngốc nghếch”.

      Có tu sĩ già nua, trải nhiều sự đời liền cảm thán.

      “Chưa chắc đâu.

Diệp Thiên Quân có thể chém thập đại Thiên Quân, là người mạnh nhất của dải Ngân Hà mười vạn năm nay, chỉ thua kém Lăng Tiêu Chân Tiên.

Thánh địa Lăng Tiêu sỉ nhục anh ta như vậy, phải chiến một trận để thánh địa Lăng Tiêu biết sự lợi hại của anh ta chứ”.

      Những tu sĩ trẻ tuổi thì đứng ra phản bác.

      Những người già dặn chín chắn thì cho rằng, tu vi Diệp Thành cao như vậy, nếu chỉ cứu Hoa tộc ra thì không chừng thánh địa Lăng Tiêu sẽ ngầm chấp nhận.

Dù sao thì muốn vây giết Diệp Thành thì hiển nhiên là thánh địa Lăng Tiêu phải bỏ ra một cái giá cực lớn.

      Nhưng những tu sĩ trẻ tuổi thì cho rằng ngay cả món nợ máu của người trong tộc cũng nhịn được thì cái danh hiệu mạnh nhất dải Ngân Hà này còn có tác dụng gì? Tu thành một thân tu vi thông thiên thì được ích gì? Tu tiên cầu đạo không phải để được trường sinh, tung hoành một đời sao?  
      Hai bên tranh cãi kịch liệt, nhưng mọi người đều đồng ý một điều.


      Tu vi của Diệp Thành đã đạt đến trình độ thông thiên triệt địa.

Chỉ cần Diệp Thành không tự chui đầu vào lưới, tự chui đầu vào trụ sở chính của thánh địa Lăng Tiêu thì thánh địa Lăng Tiêu chỉ dựa vào mấy thần tướng hiển nhiên là nhất thời không thể nào làm gì được Diệp Thành.

      Tình thế mấy nghìn mấy vạn năm trong tương lai rất có khả năng sẽ xuất hiện cuộc đối đầu giữa Diệp Thành và thánh địa Lăng Tiêu, hình thành hai thế lực ở hai đầu Nam Bắc.

Nhưng trong hai thế lực này thì hiển nhiên là thánh địa Lăng Tiêu mạnh hơn, căn cơ vững chắc.

Dù sao thì cũng không ai biết thánh địa Lăng Tiêu còn cất giấu lá bài nào, nếu Lăng Tiêu Chân Tiên chưa chết hoặc để lại thần bảo thần trận gì đó thì ai có thể chống lại được?  
      Nhưng nửa ngày sau một tin tức đã truyền khắp thiên hạ.

      Diệp Thành tế ra kiếm Hiên Viên trên đỉnh Tinh Hà Kiếm Cung, lập lời thề máu: “Bảy ngày sau tôi sẽ đến thánh địa Lăng Tiêu san bằng cả tông môn, hủy diệt đạo thống, chém sạch tất cả!”  
      Tin tức vừa truyền ra, cả dải Ngân Hà đã bùng nổ!  
     .........! 
      Núi Bồng Lai.

      Kim trưởng lão liên tiếp lắc đầu: “Diệp Thiên Quân quá ngông cuồng.

Cậu ta nghĩ rằng mình chém được thập đại Thiên Quân là có thể tung hoành vô địch rồi sao? Đó là thánh địa Lăng Tiêu đấy, chỉ thần tướng nghe nói đã có hơn chín người rồi chứ đừng nói là Thần chủ của thánh địa Lăng Tiêu các đời đều được xưng là mạnh nhất dải Ngân Hà.

Bí bảo, pháp trận, thần luật có nhiều vô số kể.

Cậu ta đến thánh địa Lăng Tiêu chính là tự tìm đường chết!”  
      “Đúng vậy, nếu Diệp Thiên Quân ở bên ngoài, hành tung không rõ ràng thì thánh địa Lăng Tiêu chưa chắc đã làm gì được cậu ta.

Nhưng tự chui đầu vào lưới thì chỉ có con đường chết thôi”, các trưởng lão đều gật đầu tán thành.

      Chỉ có Nguyệt Hoa trưởng lão là nhíu chặt mày.

Bà ta tin rằng Diệp Thành sẽ không bao giờ tự chui đầu vào chỗ chết.

Nhưng với tình thế bây giờ thì hiển nhiên là bất lợi với Diệp Thành, chỉ cần là người
.